Sau khi từ hoàng cung đi ra, Sính Đình vô cùng mệt mỏi.
Hiên Viên Húc ở trươc cửa cung chờ nàng, thấy nàng vừa ra thì mắt phát sáng lên, bước vài bước qua đây lại muốn ôm ngang nàng lên.
Sính Đình im lặng lắc đầu, kiên trì giữ tư thế tự nhiên tao nhã đi đến bên cạnh xe ngựa Hiên Viên Húc ôm nàng lên xe ngựa, sau đó tự mình cũng ngồi lên, đau lòng không dứt ôm nàng thật chặt vào trong ngực, vô cùng thương yêu khẽ vuốt tóc của nàng, không ngừng tự trách: "Đều tại ta không biết nặng nhẹ chỉ lo bản thân sung sướng, sau này tuyệt đối ta sẽ không như vậy nữa." Hôm qua hắn kích động không thể kiềm chế, không khống chế bản thân cho tốt, chờ nàng thích ứng được một chút sau, không để ý nàng khóc lóc cầu xin đã làm mạnh mẽ. Khi đó hắn chuyên tâm chỉ muốn nhào nặn nàng, để cho nàng và mình hợp hai làm một, hai người vĩnh viễn không xa rời nhau.
Sau đó, hắn thần thanh khí sảng ôm nàng đi tắm.
Nàng thơm như vậy, mềm như vậy, làn da trắng noãn, mịn màng nõn nà, bầu ngực đầy đặn, eo nhỏ nhắn, chân ngọc thon dài thẳng tắp. Xúc cảm trắng mịn kia khiến hắn yêu thích không buông tay, huyết mạch sôi sục, cầm vải mềm tắm giúp nàng, càng tắm cả người càng nghẹn đầy lửa nóng,thiêu đốt làm cả người hắn khó chịu, xương cốt ngứa ngáy, trong lòng nóng dần lên, không nhịn được lại lâm vào vui sướng lần hai, mãi đến khi thấy nàng thật sự không chịu nổi mới buông tha nàng. Khi đó hắn chỉ cảm thấy cả người mát mẻ sảng khoái, giống như lỗ chân lông toàn thân đều ở mở ra hô hấp, cực kỳ thoải mái!
Khi hắn từ trong cảm giác phiêu phiêu dục tiên trở lại nhân gian, nghe thấy nàng không ngừng kêu đau, vội vàng kiểm tra thân thể giúp nàng. Dù sao hắn học võ đã nhiều năm, lại từng ra sống vào chết trên chiến trường, lập tức phát hiện địa phương khiến hắn mê luyến không thôi kia đã sưng đỏ lên, còn có chút vết máu. Nhất thời trong lòng vừa đau vừa thương, hơn hết là tràn đầy áy náy, vội vã tẩy sạch cho hai người, tiếp theo lấy thuốc mỡ tốt nhất bôi giúp nàng.
Khi ôm nàng trở về giường để nghỉ ngơi, thấy khăn trắng trên đệm dưới thân hai người cũng đỏ tươi một mảng, làm hắn nhìn thấy mà kinh hoảng, hãi hùng khiếp vía, không nén nổi mà lòng tràn dầy tự trách.
Sính Đình chế giễu vô lực dựa trong ngực của hắn, phía dưới sưng đau nóng như lửa đốt, nàng cũng không muốn để cho người ta chế giễu, miễn cưỡng chống đỡ đến lúc này một khắc cũng không muốn động, yếu ớt cười một tiếng, nhỏ giọng oán trách: "Hôm qua cầu xin chàng bao nhiêu lần, chàng cũng không thương tiếc ta một chút nào."
Trước lúc xuất giá, thẩm nương trong tộc họ Chương thì thầm nói với nàng chuyện động phòng đêm tân hôn, đưa một quyển tranh vẽ cho nàng, để nàng tự tìm hiểu thử qua, bảo nàng lúc không có người thì nhìn kỹ một chút. Sau đó nói rằng đót xót một chút sẽ qua, khuê nữ nhà nào cũng không tránh khỏi phải qua cửa ải này, cuối cùng vẫn không yên tâm, dặn dò nàng nhất định phải nhịn một chút, tướng công bảo làm thế nào thì làm thế nấy, chỉ lo một mình nàng không chịu phối hợp, lại khiến Hiên Viên Húc tức giận.
Tất nhiên thẩm nương không hiểu lo lắng trong lòng nàng, sự thật bọn họ chỉ còn bước cuối cùng là chưa làm, trong lúc vô tình nàng thấy qua vật kia của hắn, rất lớn rất khủng bố, chỉ suy nghĩ một chút cũng làm cho người ta không rét mà run. Lúc không có người, mặt nàng thẹn thùng thật cẩn thận lật xem quyển tranh vẽ kia, nghĩ đến hắn cũng sẽ làm như vậy với nàng, trong lòng không khỏi sinh ra ý sợ hãi. Nàng rất sợ nhỏ nhắn như nàng sẽ không thừa nhận nổi, nhiều lần nổi lên ý nghĩ đào hôn, chỉ kém không làm nữa.
Trong giọng nói của nàng mang theo oán trách làm nũng, kiều mỵ tận xương truyền vào trong tai Hiên Viên Húc, khiến tâm thần hắn nhất thời chấn động. Thấy nàng mặc dù không có tinh thần gì, nhưng thích chu cái miệng nhỏ nhắnlàm nũng, như hoa sen e ấp, đôi mắt ngập nước vô hạn phong tình, tâm thần không khỏi nhộn nhạo.
Trải qua chuyện đêm qua, tiểu nữ nhân này hoàn toàn lột xác, nhất cử nhất động đều ưu nhã mê người, biếng nhác và quyến rũ từ trong xương lộ ra ngoài mê hoặc lòng người, cực kì xinh đẹp, làm cho người ta vừa thấy một lần là hồn vía lên mây, cam tâm tình nguyện sống chết vì nàng, làm tất cả những chuyện mình không muốn làm vì nàng.
"Ha hả!" Hắn khẽ cười, cúi đầu trán chạm trán nàng, giọng nói trầm thấp tràn đầy mập mờ: "Nghe nói sau này sẽ không đâu, còn có thể cảm giác thấy rất thoải mái... Sau này chúng ta thử nhiều một chút, nói không chừng nàng sẽ thích." Tóm lại là hắn cực kì thích, trải qua ngày hôm qua, cả ngày hôm nay hắn đều tinh khí dư thừa, toàn thân thông suốt, sức lực không có chỗ dùng hết, chỉ hận đêm xuân quá ngắn, không thể cho hắn trải qua đêm xuân ấm áp trong trướng phù dung.
Giống như bây giờ chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người nàng, hắn lập tức có phản ứng, những hình ảnh nóng bỏng đêm qua kia sẽ hiện ra trong đầu hắn, dục vọng đếnmãnh liệt, hắn phải cố hết khí lực toàn thân mới có thể kiềm chế.
"Hừ!" Mặt Sính Đình lúc này lại đỏ, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy: "Học ở đâu những thứ không đứng đắn như vậy, chỉ nói những lời thật vô vị!" Tối hôm qua vừa mới tiến vào một chút, nàng liền đau đến toàn thân phát run, quá trình sau đó càng làm nàng đau đớn muốn chết, bên trong vừa nóng vừa đau hết lần này tới lần khác không thể trốn, chỉ có thể vừa khóc vừa cầu xin.
Hiên Viên Húc vẫn còn không buông tha nàng, hỏi bên tai nàng: "Mặc dù không xa, cũng không quá xa, chẳng lẽ hôm qua nàng thật sự không có cảm giác được sung sướng một chút nào?" Ngày hôm qua lúc bắt đầu hắn cũng có chút đau, bị nàng siết chặt, không thể động đậy. Phía sau cố gắng mở ra một chút, tất cả trên mặt và trong lòng hắn đều tràn đầy thoải mái, chỉ cảm thấy như vậy sướng như tiên. Lúc ấy hắn cảm giác là trời sập xuống cũng phải làm xong rồi hãy nói.
Sính Đình không nhịn được đưa tayvéo hắn một cái, oán hận quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến hắn. Nàng từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy đau, bị hắn giày vò muốn chết.
Hắn lại không buông tha nàng, mở miệng lại ngậm vành tai trắng như ngọc của nàng khẽ cắn, thấp giọng nói: "Đừng tức giận nữa! Phu quân nàng cũng không phải không thương nàng, buổi tối chắc chắn bỏ qua cho nàng." Buông tha nàng một đêm, sau này không bao giờ buông ra nữa, đây là giới hạn lớn nhất của hắn.
"Thật sao?" Sính Đình vui mừng hỏi, lỗ tai bị hắn ngậm hơi tê dại ngứa ngáy, không nhịn được đẩy hắn ra. Nàng cảm thấy nếu làm như tối hôm qua vậy, thực sự nàng có thể chết mất.
"Dám nghi ngờ tướng công của nàng, bây giờ liền thu thập nàng!" Hiên Viên Húc thấy nàng cao hứng như vậy, có chút bất mãn, uy hiếp nói. Hắn khổ cực nhẫn nhịn như vậy, chờ nàng lâu như vậy, thật vất vả mới lấy được nàng, nàng vẫn còn giống như không thích hắn đụng chạm? Trong lòng âm thầm cắn răng, sau khi trở về phải đi thư phòng nghiên cứu những chí tôn bảo điển đó, cần phải để cho nàng cũng thích thú vui khuê phòng này, đến lúc đó nàng cũng không có lý do cự tuyệt nữa, hai người như vậy mới hứng thú.
Sính Đình vội vàng lấy lòng nở nụ cười, chân chó nói: "Đâu có, tướng công nhất ngôn cửu đỉnh!"
Hiên Viên Húc thấy nàng cười tươi như hoa, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, thở dài nói: "Hoa non không chịu bị nhổ ra, ta có thể làm gì." Hắn là còn muốn, nhưng cũng phải suy nghĩ vì thân thể của nàng nữa! Cũng may cuối cùng bọn họ đã là phu thê, ngày tốt còn ở phía sau mà! Điều này khiến hắn sinh ra mong đợi và khát khao với tương lai.
Lúc này Sính Đình thật sự không để ý tới hắn...
Sau khi Hiên Viên Húc phụng bồi Sính Đình lại mặt, Chương Bảo Lâm lại buồn bã lau nước mắt, lưu luyến không rời được hộ vệ đưa đến Viêm Dương cốc.
Thẩm Y Nhân vẫn ở lại Chương phủ, tất cả mọi người trong phủ vẫn coi nàng là đại tiểu thư. Nhưng đại tiểu thư này cả ngày đánh chim ưng, không ngờ lại bị ưng mổ vào mắt, cuối cùng lại bị lão ưng phu nhân Định Quốc công quyền thế bắt được, lấy truyền gia bảo của phủ Định Quốc công đeo vào chính là tức phụ của phủ Định Quốc công định hôn cho Hàn Tư Luật.
Tất nhiên Thẩm Y Nhân không muốn lơ mơ như thế đã bán việc chung thân, bằng mọi cách thuyết giáo với Lô phu nhân, nói rõ ý nghĩa, đáng tiếc tất cả thủ đoạn của nàng trước mặt Lô phu nhân không lấy được chút tốt nào. Võ công của ngươi cóa cao siêu hơn nữa cũng không thể động thủ với phụ nho (phụ nữ nho nhã) tay trói gà không chặt chứ! Muốn kêu oan, bộ dáng của Lô phu nhân còn oan hơn cả nàng, có thể sánh với Đậu Nga.
Lô phu nhân chỉ có một chiêu, hễ Thẩm Y Nhân muốn trả chiếc vòng tay truyền gia bảo kia lại, vậy không khác gì là muốn từ hôn, nàng liền một khóc hai nháo ba thắt cổ ở Chương phủ, dù sao đại nhi tử không thành thân, nàng dù còn sống cũng không có mặt mũi để gặp người, không bằng nhàn hạ sớm một chút.
Đòn sát thủ này của nàng thực sự vô cùng lợi hại, mọi người nghe mà toát cả mồ hôi lạnh, không nói gì nhìn trời xanh, đây là quý phu nhân sao? Người phụ nữ đanh đá trên chợ cũng không bị quá rảnh như vậy!
Chỉ có Hàn Tư Luật không ngừng cười trộm, dù sao hắn đều kinh ngạc nhiều lần trước mặt Thẩm Y Nhân, đã chuẩn bị tư tưởng xong là cả đời sợ lão bà, nhưng có một lão nương (mẹ già) uy vũ đè ép lão bà phách lối, ngẫm lại cũng rất đắc ý a!
Thẩm Y Nhân dứt khoát kêu phải chặt tay, phải chặt tay! Bảo nàng bắt người tay mềm, vậy lễ vật của ai cũng có thể nhận hay sao? Lô phu nhân luôn mang bộ dáng mẹ hiền hòa ái dễ gần, không nghĩ đến lại ẩn giấu âm mưu lớn bằng trời, vội vã mà bất đắc dĩ, chán nản trở thành hôn thê của Hàn Tư Luật.
Lúc này nàng vô cùng phiền muộn hai mẹ con Lô phu nhân, chúng nữ tử trong kinh thành lại âm thầm cắn răng, kim quy tế (con rể rùa vàng) chạm tay có thể bỏng ở kinh thành lại bị một con sói tha đi, hơn nữa cũng đánh các nàng một cái trở tay không kịp. Lão bà (vợ) của tiểu vương gia tên còn chưa biết, nhưng dù sao người ta còn là người kinh thành, nữ tử họ Thẩm này thực sự là chưa từng nghe qua chút nào, từ trên trời rơi xuống, đánh bại một đám tiểu thư, thực khiến chúng nữ tử trộm cắn góc chăn, âm thầm nuốt hận, muốn lấy một hình nộm nhỏ đâm nàng.
Không ít khuê tú danh môn trong lòng rất là tức giận, nghĩ mọi cách đến Chương phủ bái phỏng Thẩm Y Nhân, đến gặp sẽ nghe nói Thẩm đại mĩ nhân đẹp điên đảo chúng sinh. Chỉ tiếc mười lần đến thì chín lần thất bại, một lần còn lại thì bị người ta từ chối không gặp, Thẩm Y Nhân đang có chuyện, đa phần đi ra ngoài, cũng không ngây ngô trong Chương phủ chờ các nàng.
Mạc Du tứ tiểu thư của phủ Trường Hưng Hậu là một cô nương khéo léo đáng yêu, nhị tẩu Hàn Thiên Thiên là nhị muội của Hàn Tư Luật, trước kia hai nhà là thế gia chưa kết thân. Bạn khuê mật nhất của Mạc tứ tiểu thư là Phương nhị tiểu thư vẫn rất ái mộ Hàn Tư Luật, lần này nghe nói Hàn Tư Luật định hôn, đối phương còn là một nữ tử như sinh ra từ khe đá, lén lút trốn trong khuê phòng thương tâm rất nhiều ngày.
Mạc tứ tiểu thư rất là bất bình giúp bạn tốt, nghĩ cách cho Phương nhị tiểu thư, ta không làm chuyện không có đẳng cấp như làm hình nộm đâm nàng, trực tiếp đâm nàng!
Mạc Du ngày ngày quấn lấy nhị tẩu Hàn Thiên Thiên, nói là muốn làm một bữa tiệc trà, mời vài thiên kim tiểu thư đến nhà chơi, náo nhiệt một chút.
Tiểu cô tử (Cô em chồng) cũng là quan âm chuyển thế, không thể đắc tội, ở nhà được người nuông chiều, làm tẩu tử chỉ có thể mỉm cười đồng ý.
Không chỉ Thẩm Y Nhân nhận được thiếp mời của Hàn Thiên Thiên, Sính Đình cũng nhận được.
Sau khi thành thân được Hiên Viên Húc tỉ mỉ che chở, An vương gia thông tình đạt lý, cuộc sống của Sính Đình cũng yên bình an ổn. Mặc dù thỉnh thoảng vương phi sẽ tìm một chút chuyện râu ria, lên mặt của một bà bà uy phong, thế nhưng chỉ cần làm quá mức một chút, Sính Đình cũng vẫn bày ra dáng vẻ tự nhiên, cười đối mặt.
So với thủ đoạn của mẹ con Triệu thị, những việc mà An vương phi làm chỉ giống như thủ đoạn tiểu hài tử phát giận, xem như là gặp sư phụ, không đủ để người nhìn. Hơn nữa, An vương gia và Hiên Viên Húc hình như sắp xếp cơ sở ngầm bên người vương phi, chỉ cần một mình vương phi muốn gặp nàng, An vương gia lập tức liền tìm lý do để vương phi bận rộn chân không chạm đất, cũng không có cách nào đến tìm phiền toái cho tức phụ.
Những chuyện nhỏ nhặt này không đáng nhắc tới, lo lắng vương phi không thích nàng còn không bằng lo lắng Hiên Viên Húc dây dưa không dứt. Cũng không biết là thể lực của hắn quá tốt hay là thể lực của nàng quá kém, mỗi lần đều là nàng khóc thút thít cầu xin tha thứ hắn mới bằng lòng bỏ qua cho nàng. Hơn nữa không phải mỗi lần đều hữu hiệu, nhiều lần nàng cũng cảm giác được nàng càng khóc, càng nhỏ giọng cầu xin tha thứ, hắn lại càng cứng rắn, càng trở nên hưng phấn.
Hắn trải qua lần đầu sau, thời gian mỗi lần ngày càng dài thêm, cnagf nagyf càng ham muốn. Hơn nữa hắn nói được là làm được, thực sự chỉ bỏ qua cho nàng ngủ yên ngày tân hôn thứ hai, về sau lại là ngày ngày báo cáo, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Hiện tại hắn chỉ cần không có việc trong quân doanh, cũng không ra ngoiaf xa giao, trở về vương phủ bắt àng như là sói đói, không ăn nàng sạch sẽ vào bụng thì không bỏ qua.
Hết lần này tới lần khác An vương gia một lòng muốn ôm tôn tử, chẳng qua là không cho người bên cạnh đến quấy rầy bọn họ tạo đứa nhỏ, cứ như vậy lại mang cho hắn càng nhiều tiện lợi, càng phát ra uy phong của hắn càng dài, coi trời bằng vung, cho dù ban ngày hắn không sợ tiếng động phóng túng lớn cũng không có người quản lý hắn.
Đối mặt với tình huống như thế, Sính Đình cũng khóc không ra nước mắt, vết hồng trên người đến hôm nay vẫn chưa biến mất, bắp đùi và bụng có lúc cũng sẽ bị đau, chung quy cảm thấy thời gian ban đêm quá ngắn, không ngủ đủ, mỗi ngày đều là hắn thật vất vả mới dừng lại thì trời cũng đã sáng. Cũng may vương phủ còn chưa cần đến lượt nàng ra mặt quản lý sự vụ, trong Thanh Ngọc hiên Hiên Viên Húc an bài nhân thủ tốt rồi, cũng không để nàng tốn một chút tâm tư, cứ như vậy nàng chờ hắn vào triều hoặc là đến đại doanh thì có thể ngủ bù lại thật tốt.
Nhắc tới cũng thật sự làm cho nàng xấu hổ, bây giờ nàng gả đến đây cũng đã nhiều ngày, ngay cả vương phủ cũng chưa đi dạo qua, phần lớn thời gian đều là ôm chăn ngủ.
Thính Vũ và mấy nha đầu chăm sóc bên người cũng rất đồng tình với nàng. Các nàng ở bên ngoài hầu hạ, tất nhiên là không dám ngủ quá sâu, mỗi lần nghe thấy tiếng làm cho người ta đỏ mặt tim đập trong tân phòng kai, các nàng vừa thẹn thùng vừa che tai, cũng cảm thấy thế tử phi có chút đáng thương, bởi vì trong tiếng kia lộ ra tiếng khóc nũng nịu của thế tử phi và giọng nói dụ dỗ của gia.
Thật sự là dụ dỗ, bởi vì những lời đó một ngày không biết gia lặp lại mấy lần, giống như lừa gạt tiểu hài tử vậy. Không quá ngoài ba câu kia là "Bảo bối, nhanh đến!" và" Tâm can, nàng thật tốt, ta sung sướng muốn chết." cùng với "Sính Nhi, lại lần này thôi, lần cuối cùng..."
Sáng sớm mỗi ngày khi các nàng hầu hạ thế tử phi rời giường tay chân cũng phải thật nhẹ nhàng, dè dặt chỉ sợ làm nàng đau. Người mềm mại như hoa thực sự bị gia lăn qua lăn lại cực kì thê thảm, cả người không có sức không nói, trên người đều là vết hôn, dấu tay, ngay cả đôi môi cũng sưng đỏ không chịu nổi. Buổi tối khi tắm thế tử phi cũng kì cọ rề rà, thầm nghĩ đợi gia ngủ trước lại đi ra, song hiệu quả quá nhỏ, hơn nữa kết quả chính là thảm hại hơn, phần lớn gia sẽ đuổi các nàng đi, tự mình hầu hạ thế tử phi tắm rửa. Một lần tắm rửa này không phải là một lúc là có thể xong, bao giờ cũng là kết thúc trong tiếng khóc của thế tử phi...
Dĩ nhiên, trong lòng Tần ma ma hơi mâu thuẫn, vừa là đồng tình thảm trạng của thế tử phi, cũng vừa âm thầm cao hứng, phu thê thân mật cuối cùng vẫn khá hơn là phu thê tương kính như băng, thế tử nhìn thế tử phi bằng ánh mắt nóng rực khiến cái mặt già nua này của bà cũng không nhịn được đỏ lên. Hơn nữa cứ nhìn như vậy, tiểu chủ tử cũng sắp đến. Thừa dịp nàng còn trẻ, cực kì muốn giúp thế tử chăm sóc tiểu chủ nhân đấy? Nếu là An Thân Vương nghe thấy tiếng lòng của Tần ma ma, nhất định sẽ mắt trợn trừng, vung tay lên: Cho bà núi vàng núi bạc, bảo nàng ra phủ dưỡng lão, muốn cướp cháu của ta? Cửa không có, cái khe cũng không có đâu!