Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 89-2: Bảo bối kế (2)



Edit: Lệ Hy

Trong khoảng thời gian này, Đinh vương phi thành thành thật thật ngốc trong sân mình, dường như tính tình cũng hòa nhã hơn nhiều. Khi đến tiết Trung thu mười lăm tháng tám, cuối cùng An Thân Vương cũng đồng ý để cho vương phi ra khỏi Cẩm Sắt viện.

Trong khoảng thời gian này bởi vì Sính Đình dưỡng thai, người một nhà cũng chưa cùng một chỗ ăn bữa cơm thật tốt, thừa dịp tiết Trung thu này, An Thân Vương cũng định làm một bữa tiệc gia yến náo nhiệt, sau đó thưởng nguyệt.

Hiên Viên Húc và Sính Đình đã đến từ sớm, hiện tại Sính Đình mang thai hơn sáu tháng rồi, có lẽ là vì là thai đầu, bụng cũng không lớn lắm. Nhưng thai nhi hoạt động rất nhiều, thường xuyên sẽ đột nhiên đá lên một cước trên eo nàng, đánh một quyền  lên bụng, khiến nàng thường xuyên nhỏ giọng kêu ôi! Có khi sẽ rất đau, có khi không đau lắm, cũng không phải nàng không muốn ngạc nhiên, quan trọng là có người lăn qua lăn lại như vậy trong bụng ngươi, người nào cũng bị giật mình hù dọa phải không?

Lần đầu tiên khi thai nhi động, loại cảm giác này giống có cái gì động đậy trong bụng, còn cảm giác có tiếng ùng ục khiến nàng hoảng sợ, chợt nhớ đến lời thái y nói trong thời gian mang thai sẽ có phản ứng, lập tức vừa mừng vừa sợ, lỗ mũi đột nhiên đau xót, mạc danh kỳ diệu (không sao nói rõ được) rơi nước mắt, tự mình cảm thụ sự tồn tại của bảo bảo, thiên tính làm mẹ của nàng sau đó cũng chớm nở, có cảm giác vui sướng khi làm mẫu thân, không giống như  lúc trước cứ lo lắng không yên.

Từ lần này bắt đầu về sau, khối thịt trong bụng kia liền càng không thể sửa chữa được, thường thường sẽ lại động một chút, giống như đang nhắc nhở sự tồn tại cường thế của hắn(nàng) với mẫu thân. Lần đầu tiên Hiên Viên Húc cảm thấy máy thai trên bụng nàng, không nhịn được úp mặt lên cái bụng đang lồi ra của nàng, thật lâu không động đậy, không nói tiếng nào, chỉ là bàn tay to lớn của hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang run nhè nhẹ. Chỉ chốc lát, trên bụng nàng liền ẩm ướt nong nóng một mảnh, đó là nước mắt nóng bỏng mà hắn đang kích động lại cao hứng, không có lời nào để biểu đạt được.

Hiện tại Hiên Viên Húc thường xuyên sờ bụng của Sính Đình, thỉnh thoảng trên bụng bóng loáng của nàng sẽ đột nhiên lồi ra một chỗ, nhất định là thai nhi đang nghịch ngợm. Chờ khi hắn kích động vươn tay sờ lên, thai nhi còn thường xuyên đạp chân đánh hắn. Bất quá cái chân mà hắn tưởng kia cũng rất có thể là mông của tiểu tử kia.

An Thân Vương tất nhiên là vừa hâm mộ lại đố kị với Hiên Viên Húc, dù hắn thực còn muốn trao đổi với tiểu thế tôn, cũng không thể đi sờ bụng con dâu a! Vì thế cả ngày vô cùng u oán, di chuyển đầu ngón tay mấy ngày, chịu đựng đến khi con dâu sinh, vậy thì thuộc về hắn rồi!

Đinh Thụy Thù cũng được nha đầu dìu đi ăn bữa cơm đoàn viên, bây giờ nàng  còn ở trong vương phủ, vẫn chưa về nhà đi. Thật khéo là, bên Hưng Dương Đinh gia kia cũng giống như quên mất nữ nhi như nàng, chẳng quan tâm đến nàng. Cũng đúng, hiện tại Đinh gia đón nàng trở về chỉ càng cảm thấy mất mặt, dứt khoát tạo cảnh thái bình giả tạo để nàng lại trong vương phủ, nếu nàng phong quang xuất giá ở trong kinh thành, cũng xem như che giấu qua phong ba tứ hôn lúc trước.

Khi Đinh Thụy Thù đi đến cửa sân Đức Hinh Cư, liền nghe thấy bên trong truyền ra một trận  tiếng cười sang sảng của nam tử và lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của nữ tử, không khỏi ngẩn ra, giương mắt nhìn lên, liền thấy ở cuối đường nhỏ, biểu ca một thân áo bào rộng rãi màu tím đỡ Sính Đình đang mang thai đứng  trong gió đêm phơ phất. Bên người hai người đều không mang nha đầu và thị vệ, cho nên hành động và thái độ  rất thân mật khăng khít. Biểu ca nửa ôm nữ nhân kia, vẻ mặt ôn nhu  như nước, tay đặt lên bụng nữ nhân kia không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve.

Không biết là nữ nhân kia nói gì đó với hắn, khiến hắn thoải mái cười to, vẻ mặt toả sáng, trong ánh mắt cũng là hăng hái, dù lau đi cũng  không giấu được vẻ đắc ý, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn càng có vẻ động lòng người hơn, bóng dáng cao ngất kia tuyệt đẹp như thế.

Trong lòng của Đinh Thụy Thù run lên, tần suất trái tim nhảy lên bắt đầu tăng nhanh. Trong ngày thường biểu ca tuấn mỹ như thần, lạnh giá như ngọc, trước mặt nữ nhân này lại dịu dàng thắm thiết, luôn khuất phục nịnh hót. Khiến nàng cực kì tức giận là, nữ nhân kia đã mang bụng lớn, khuôn mặt vẫn tràn đầy sức sống như hoa mùa xuân, sắc mặt lộ ra màu hồng nhạt mê người, cặp mắt sáng như nước mùa xuân. Không phải nói trên mặt phụ nữ có thai đều lốm đốm, dáng người mập mạp không chịu nổi sao?

Đúng rồi, nghe người ta nói "nữ nhi làm nương đẹp", khà khà! Vậy nàng ta nhất định sẽ sinh nữ nhi. Nhưng suy nghĩ này không để nàng (DTT) đắc ý được lâu, không nói  khi nữ nhân này chưa mang thai, biểu ca đã tuyên bố chỉ cưới một mình nàng (SĐ), yêu một người là nàng khiến người giận sôi, cho dù chuyện nàng sinh nữ nhi mà nói cũng là việc vui đối với An vương phủ, tạm thời cũng không lung lay được nàng.

Quay đầu ngẫm lại tình cảnh hiện tại của chính mình, đã sơn cùng thủy tận, sắp cũng đường rồi, trừ bỏ cô vẫn không ngừng an ủi nàng, nhất định sẽ nghĩ cách giúp nàng, biểu ca và dượng vương gia một lòng chỉ chú ý tiểu nghiệt chủng trong bụng nữ nhân kia, khóe mắt cũng chẳng buồn liếc nàng một cái. Kỳ thật nàng rất muốn nói thật với cô, nàng chỉ cầu có thể đứng ở bên người biểu ca, cho dù  làm một tiểu thiếp cũng không sao cả, nàng có tự tin, tuy nàng không xinh đẹp không gì sánh kịp như nữ nhân kia, nhưng nàng đẹp ngọt ngào động lòng người, quen yểu điệu làm nũng, lâu ngày ở chung, nhất định biểu ca sẽ thích nàng, đến lúc đó nàng hơi sử dụng chút thủ đoạn nhỏ, vị trí của nữ nhân này sớm hay muộn nàng sẽ đoạt được.

Nàng cắn chặt răng, ngầm hạ quyết tâm.

"Biểu ca, biểu tẩu." Đinh Thụy Thù chậm rãi đi đến gần Hiên Viên Húc và Sính Đình, nũng nịu nhát gan hành lễ với hai người.

Hiên Viên Húc nửa ôm Sính Đình xoay người lại, sắc mặt đã khôi phục như thường, nhàn nhạt gật đầu với Đinh Thụy Thù.

Sắc mặt Sính Đình lạnh nhạt, khách khí nói: "Chào biểu muội!" Còn lại nàng cũng không muốn nhiều lời, lúc này thật là cuộc gặp gỡ làm cho người ta xấu hổ, trong ngày thường, phần lớn thời gian nàng ru rú trong Thanh Ngọc hiên, An Thân Vương cũng không cho phép người không liên quan đi quấy rầy nàng dưỡng thai, cho nên nàng nhìn thấy Đinh Thụy Thù  rất ít, đối với nữ nhân thiếu chút nữa trở thành trắc phi của phu quân mình, nàng cũng không thể mở  khuôn mặt tươi cười ra đón chào.

"Uh`m? Sao các người vẫn còn ở đây, đều đi vào đi!" An Thân Vương chắp tay sau lưng, uy vũ đứng trước cửa sổ Đức Hinh Cư.

"Biểu muội, vào đi thôi!" Hiên Viên Húc vừa dắt Sính Đình đi vào, vừa nói: "Ở vương phủ thật tốt, cần cái gì thì tìm mẫu phi!"

Trong lòng Đinh Thụy Thù vui vẻ, vội vàng dịu dàng nói: "Cảm ơn biểu ca." Đây là lần đầu tiên từ sau khi tứ hôn,  biểu ca dùng vẻ mặt ôn hoà như vậy  nói chuyện với nàng. Lại còn dặn nàng ở vương phủ thật tốt, có phải biểu ca bắt đầu có chút quan tâm nàng hay không?

Khi gia yến xong xuôi, trong cung cũng ban tặng đến vương phủ, vì thế mọi người vừa thông suốt rối ren. Tại ngay lúc này, Hiền quận vương đê tiện vô sỉ đến đây. Hiền quận vương đã đến đây, An Thân Vương và Hiên Viên Húc giao nha đầu và vú già đi chăm sóc nữ quyến, liền đi cũng Hiền quận vương rồi.

Đinh Thụy Thù và Đinh vương phi nghe thấy là Hiền quận vương, thái dương hai người đều mơ hồ giật giật, lão già này không nghỉ ở nhà  ngắm trăng qua lễ tiết, chạy đến phủ An Thân Vương làm cái gì?

Đặc biệt là Đinh Thụy Thù, trong lòng luôn luôn lo sợ bất an, lão sắc quỷ này sẽ không lại đến hồ ngôn loạn ngữ (nói nhảm) đi? Chẳng lẽ lần trước xin cưới nàng với cô thật sao, hôm nay liền dứt khoát đến tìm vương gia mở miệng? Nàng không cần đâu! Vậy không phải là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu sao? Nàng càng nghĩ càng hoảng sợ luống cuống, sắc mặt cũng hơi hơi trở nên trắng bệch, không nhịn được khẩn cầu nhìn Đinh vương phi, lo lắng nói: "Cô, người kia... người kia sẽ không?"

"Đừng hoảng sợ, không có việc gì!" Đinh vương phi vội vàng vỗ vỗ tay nàng, để nàng không cần tự loạn đầu trận tuyến. Về điểm ấy, bà vẫn tin được An Thân Vương, giả sử Hiền quận vương phóng đãng không kềm chế được mở miệng, vương gia cũng sẽ không tuyệt đối đáp ứng.

"Huhu... Thụy Thù sợ!" Đinh Thụy Thù rút khăn tay ra che mặt  lại, nhỏ giọng nức nở lên. Đột nhiên, nàng rời khỏi chỗ ngồi nhanh chóng xông về phía Sính Đình, lại bị Hiểu Phong vươn tay ngăn cản: "Biểu tiểu thư."

Đinh Thụy Thù yên lặng nhìn Hiểu Phong mặt không chút thay đổi, không kiên trì đi đến chỗ Sính Đình nữa, mà là tại chỗ "Uỳnh" một tiếng quỳ xuống trước mặt Sính Đình: "Biểu tẩu, xin ngươi thương xót Thụy Thù đi!"

Sính Đình vội vàng đứng lên, ra hiệu Hiểu Phong đỡ nàng lên.

Vương phi cũng giật mình mà nói: "Thụy Thù, cháu làm gì, mau đứng lên."

Trong tay Hiểu Phong hơi dùng lực, đỡ Đinh Thụy Thù nâng dậy, nhưng mà nàng vừa buông tay, Đinh Thụy Thù liền không chút do dự lại quỳ xuống, đầu gối chạm trên mặt đất phát xuất tiếng "Phù phù" thanh thúy. Nàng oán hận nhìn chằm chằm Hiểu Phong: "Nếu ngươi lại đỡ ta dậy, ta liền đụng chết cho ngươi xem."

Sính Đình mở miệng nói: "Hiểu Phong, qua đây đi." Hơi ngừng lại một chút, lại nói: "Biểu muội ngươi vẫn là đứng lên mà nói, có chuyện gì đáng để như vậy."

Đinh Thụy Thù đẩy  mấy nha đầu đến đỡ tay nàng ra, cũng không để ý lời nói của Đinh vương phi, chỉ nhút nhát nhìn Sính Đình, trong ánh mắt mang theo chút hèn mọn: "Biểu tẩu, hiện tại Thụy Thù khổ không thể tả, công tử gia thế tốt hơn một chút cũng không nguyện ý cưới Thụy Thù, người khuyên biểu ca thu nạp Thụy Thù đi! Hiện tại người đang mang thai, nhất định phải sắp xếp người hầu hạ bên cạnh biểu ca, Thụy Thù nguyện ý đi hầu hạ biểu ca, quyết không nghĩ đến vị trí trắc phi, cho dù là làm thị thiếp của biểu ca cũng được. Nếu biểu tẩu cứu Thụy Thù từ trong biển khổ, Thụy Thù vô cùng tạ ơn biểu tẩu..."

"Thụy Thù, cháu mau đứng lên, nói vớ nói vẩn gì đó?" Đinh vương phi vội vàng ngăn lời của nàng lại, bị vương gia cấm túc thời gian dài như vậy, thật sự là không muốn thêm phiền nữa, nếu Đinh Thụy Thù lại làm ầm ĩ lên tiếp, vương gia sẽ trách tất cả tội lỗi lên đầu bà, đến lúc đó, có thể lúc tôn tử sinh ra bà còn đang bị cấm túc trong Cẩm Sắt viện.

Vương phi thấy nha đầu đi đỡ cháu gái, cháu gái lại còn không chịu đứng lên, không khỏi có chút hối hận, mang chút phiền muộn đi đến bên người nàng, muốn tự mình kéo nàng dậy.

Sính Đình thấy bà bà cũng đứng dậy đi đỡ, nàng đứng im cũng không tốt, vì thế đi qua định góp tay. Đám người Hiểu Phong muốn ngăn nàng, Sính Đình lại hơi cười khoát tay áo, nàng cũng sẽ không thật sự đi đỡ, cũng lắm là làm bộ thôi.

"Thụy Thù, mau đứng lên, chuyện của cháu, cô sẽ nghĩ cách, trước cháu đừng vội!" Đinh vương phi vừa nói, vừa đi lên đỡ Đinh Thụy Thù.

"Bốp!" Đinh Thụy Thù đột nhiên đẩy bàn tay của Đinh vương phi ra, ngẩng đầu hung tợn nhìn Đinh vương phi, tức giận bất bình nói: "Cô lại còn lừa ta, lúc trước là người khoe khoang khoác lác, đồng ý với cha mẹ ta để cho hai tỷ muội ta đến làm trắc phi, chuyện bây giờ không có cách nào thu thập, mỗi ngày người nói nghĩ cách nghĩ cách, ngài cũng đã sắp đến đầu năm, nghĩ đến biện pháp tốt gì chưa? Không phải cháu gái xem thường người, ở vương phủ bản thân người sợ là  còn tự thân khó bảo toàn đi!"

Các nha đầu và vú già đều sửng sốt, Sính Đình cũng thất thần rồi.

Vẻ mặt Đinh vương phi không chịu nổi, sắc mặt trướng lên đỏ bừng, ánh mắt cũng tức giận mà đỏ lên, xoa nhẹ bàn tay bị Đinh Thụy Thù đập đau, đôi môi run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi... Ngươi, đây là thái độ của một vãn bối như ngươi  đối với trưởng bối? Huống chi cô làm còn không phải cũng là vì tốt cho ngươi, chẳng những ngươi không biết tốt xấu còn trách móc ta?" Bà toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì cháu gái và nhà mẹ đẻ, lại không ngờ cháu gái thực ra cư xử với bà như vậy.

"Vì tốt cho ta, vì tốt cho ta! Vậy cô vì sao người không chết đi? Ngươi luôn mồm thật tình với ta, vì sao không dứt khoát lấy cái chết uy hiếp, thái độ cương quyết để biểu ca cưới ta, ta cxung không tin biểu ca sẽ bất hiếu đến mức này, trơ mắt nhìn  mẫu thân thân sinh của hắn đi tìm chết?" Đinh Thụy Thù càng trở nên phẫn nộ rồi, giọng nói cất cao, giống như mất lý trí, bắt đầu nói không đắn đo.

"Bốp!" Sắc mặt Đinh vương phi tái mét, hung hăng vung một cái tát vả lên mặt Đinh Thụy Thù, đánh cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lệch hẳn về một bên, mấy lọn tóc  trên đầu nàng cũng bị vòng tay trên cổ tay Đinh vương phi kéo theo xuống, vô lực rũ trên mặt nàng ta.

Sắc mặt Đinh vương phi âm trầm, thân thể lung lay sắp đổ, giống như ngay sau đó sẽ ngã xuống đất, miệng không ngừng nhấp nhô, dùng một ngón tay chỉ vào Đinh Thụy Thù vẫn nghiêng đầu  như cũ nói: "Đồ nghiệt chướng nhà người, ngày mai bản phi sẽ phái người đưa ngươi về Đinh gia, từ nay về sau, ngươi cũng không nên gọi bản phi là cô nữa!” 

Sau khi Sính Đình ngẩn ra, lập tức tỉnh táo lại, sau đó đi qua vài bước, muốn đỡ lấy vương phi sắp hôn mê, nha nụ hoa già bên người vương phi cũng như ở trong mộng mới tỉnh lập tức xông tới.

Cùng lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn bị vương phi đánh lệch một bên của Đinh Thụy Thù quay lại, cái tát dùng lực mười phần của vương phi vừa rồi đã khiến gương mặt nàng sưng lên, bên miệng còn vương một ít máu.

Giờ phút này, mặt nàng không chút thay đổi, trong ánh mắt tràn ngập âm lệ, ánh mắt giống như ăn thịt người nhìn Đinh vương phi và Sính Đình. Chợt lạnh lùng khẽ hừ, khẽ lau đi vết máu bên miệng kia, vén làn tóc hỗn độn rũ trên mặt lên, thuận tay rút xuống ngân trâm sau đầu cầm trong tay áo, phút chốc đứng lên, nhào tới trước mặt trên người Đinh vương phi. Miệng đáng thương tội nghiệp mà nói: "Cô..."

Trong phòng mọi người đều biết rõ hai cô cháu ngày thường thân như mẹ con, hôm nay lúc này cũng chỉ là tạm tranh cãi một chút, tự nhiên sẽ không ngăn nàng nhào vào trong lòng vương phi. Nhưng mà miệng vẫn khuyên: "Biểu tiểu thư, người kiềm chế chút, chú ý xương cốt của vương phi."

Vì Sính Đình mang bụng to, thấy bọn nha đầu xông đến đỡ bà bà, liền không chen lên trước nữa. Phút chốc, nàng mở to hai mắt, không dám tin trừng mắt nhìn ngân quang sắc bén trong tay Đinh Thụy Thù đâm xuống, không kịp kêu sợ hãi liền đi đẩy Đinh vương phi ra khỏi lòng Đinh Thụy Thù.

"A..." Đinh vương phi bị đau, sợ hãi kêu, lập tức che cánh tay.

"A!" Đinh Thụy Thù không đoán được sẽ có người nhìn thấy ngân trâm trong tay nàng chém ra, bị Sính Đình đẩy một cái lảo đảo, ngân trâm xẹt qua trên cánh tay Đinh vương phi, hét lên một tiếng, thiếu chút nữa té ngã trên đất. Nàng lập tức ổn định thân thể, hung tợn xông đến chỗ Sính Đình, vung ngân trâm bén nhọn trong tay kêu lên: "Tiện nhân! Người tiếp theo là ngươi, dám đẩy ta, đâm chết ngươi!"

Trong chớp mắt đó, Hiểu Phong lập tức phất tay phá hủy ngân trâm trong tay Đinh Thụy Thù, sau đó chế trụ nàng.

Đinh Thụy Thù càng không ngừng giãy dụa trong tay Hiểu Phong, giọng nói tức giận mắng không dứt: "Tiện nhân! Các ngươi đều đáng chết, ta muốn giết các ngươi, một người bảo ta đến làm trắc phi cho biểu ca lại không làm được, một người đoạt biểu ca đi, ta muốn giết các ngươi..."

Ngón tay Hiểu Phong vừa động, Đinh Thụy Thù lập tức an tĩnh, nhất thời Đức Hinh Cư cũng yên tĩnh trở lại.

"Sính Nhi!" Bỗng dưng, sắc mặt Hiên Viên Húc  tái nhợt phóng vào Đức Hinh Cư, một tay cướp lấy Sính Đình được Đại Nhã đỡ, ôm vào trong lòng.

...

Sính Đình nhìn thấy Hiên Viên Húc vào phòng, vội vàng nghênh đón: "Tướng công, thế nào, bà bà không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, bị chút kinh hách, rách chút da trên cánh tay, mẫu phi còn nói muốn cảm tạ nàng đã đẩy lúc đó, nhưng mẫu phi còn nói bà tình nguyện bị ngân trâm đâm da tróc thịt bong cũng không muốn nhìn thấy nàng và bảo bảo trong bụng xảy ra chuyện không may." Hiên Viên Húc ôm lấy nàng ngồi trên tháp, giọng nói bình bình đạm đạm nghe không ra vui buồn, nhưng ai nấy đều thấy được hắn đang buồn phiền.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sính Đình đau khổ, nghĩ thầm: Tính sổ đây sau. Lúc trước trong Đức Hinh Cư,  bà bà được nàng cứu vốn định cảm tạ nàng thật tốt, sau đó lại thao thao bất tuyệt vừa thông suốt giáo huấn, chẳng trách bà lại nói bà là một lão thái bà cho dù thân thể bị thương  cũng không cần căng thẳng, nhưng nếu hài tử có chuyện gì vạn nhất, lão thái bà như bà cũng không muốn sống nữa. Muốn nàng về sau nghĩ mọi việc cho hài tử nhiều hơn, không thể quá qua loa. Tiếp theo là công công hoàn toàn mất phong độ chạy vào Đức Hinh Cư, còn không thở bình thường lại, cũng trực tiếp giáo huấn thông suốt cho nàng một trận, ý tứ giống như trên, hài tử có chuyện  gì xảy ra, hắn cũng không muốn sống nữa...

Nàng sắp bị công công bà bà giáo huấn đến hôn mê, còn có người không buông tha nàng, mặt Sính Đình nhăn lại, không nhịn được xoa xoa vành tai, sau đó kéo tay Hiên Viên Húc qua, ngón tay trắng như tuyết gãi như có như không trong lòng bàn tay hắn, ngẩng đầu lấy lòng nở nụ cười, chân chó nói: ""Nếu như là người khác, ta mới không quản a! Nhưng mà, người này không phải là người khác, người đó là mẫu phi của chàng, là bà bà của ta, cũng là thân tổ mẫu của tiểu tử kia trong bụng ta, ta có thể lý giải  tâm tình của các ngươi, các ngươi không hy vọng ta có bất kỳ nguy hiểm gì, ta cũng vậy, sẽ không trơ mắt nhìn thân nhân của chàng gặp chuyện không may, lại thờ ơ khoanh tay đứng nhìn."

"Sính Nhi!..." Hiên Viên Húc nhìn vẻ mặt nàng tươi như hoa, không khỏi sóng lòng sôi sục, cảm giác cảm động mà không lời nào có thể miêu tả được. Trước kia mẫu phi của hắn đối đãi như vậy  với nàng, nàng lại không mang thù chút nào, ngược lại không để ý nguy hiểm, bản thân cứu mẫu phi của hắn, hắn có tài đức gì? Có thể có được nàng dâu tốt tâm địa thiện lương như vậy?

Hắn nắm eo nàng, ôm lấy nàng, để nàng ngồi trên người mình. Chợt vươn tay nhẹ nhàng vuốt  bụng của nàng. Giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "Ta không muốn mẫu phi gặp chuyện không may, lại càng không muốn nàng và bảo bảo gặp chuyện không may, hôm nay nàng lại dọa đến ta, về sau thấy nguy hiểm nhất định phải né tránh, không ai sẽ trách nàng thấy chết mà không cứu, nàng phải ngẫm thay tướng công của nàng, nếu nàng xảy ra chuyện, ta phải làm sao đây?..." Giọng nói của hắn càng nói càng thấp, dường như không dám tưởng tượng đến trường hợp này.

Người nào cũng không biết nội tâm của hắn sợ hãi nàng gặp chuyện không may biết bao nhiêu, lúc ấy nghe thấy người hồi báo Đức Hinh Cư đã xảy ra chuyện, thị vệ nói còn chưa xong, hắn ném ly rượu đi liền thi triển khinh công lao ra ngoài, trong lòng sợ hãi bao phủ cả đất trời đánh úp lại, đồng thời cầu xin các vị thần tiên mấy lần, chỉ trông mong Sính Đình nhất định không được xảy ra  chuyện gì, lúc ấy vậy mà thật đúng là không ngờ là mẫu phi đã xảy ra chuyện, điều này cũng làm cho trong lòng hắn tồn tại áy náy với mẫu phi, hắn thật đúng là đồ bất hiếu! Về sau nhất định phải đối đãi với mẫu phi thật tốt.

Sính Đình tới gần, hôn lên môi hắn, sau đó thả lỏng thân thể dựa vào trong ngực hắn, cũng đặt tay chậm rãi vuốt ve cái bụng, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Thân thể của ta tốt lắm, chàng không cần lo lắng, tiểu bại hoại trong bụng cũng vô cùng tốt."

Lời nói của nàng vừa dứt, liền bị khẽ đá một cước, Sính Đình không khỏi vẻ mặt đau khổ khẽ thét kinh hãi: "Nha! Tiểu bại hoại lại đá ta! Rất xấu rồi!" Mấy ngày này nàng thử nhiều lần, nếu nàng gọi tiểu bảo bảo, đứa nhỏ trong bụng liền không phản ứng, nếu nàng gọi tiểu bại hoại, sẽ bị đá một cước nhẹ.

"Ha ha! Nàng phải gọi hắn là bảo bảo và bảo bối mới được!" Hiên Viên Húc sung sướng nở nụ cười, chút buồn bực trong lòng đã sớm biến mất không còn, bàn tay to lớn của hắn đặt lên bụng nàng, tự nhiên cảm giác được cảm giác được bảo bối kháng nghị, đứa nhỏ này thật sự là thính tai, mỗi khi Sính Đình nói hắn là tiểu bại hoại, hắn thính muốn chết, chắc chắn phải kháng nghị đá mẫu thân một cái, nhắc nhở mẫu thân hắn có tai, không cho nói bậy về hắn.

Sính Đình thấy hắn đã nở nụ cười thoải mái, liền ôn nhu sờ bụng, dịu dàng nói: "Được, biết con là bảo bối, con rất đáng quý, không được đá nữa." Chỉ cần nhắc tới hài tử, tâm tình của hắn vô luận phiền muộn bao nhiêu cũng lập tức trời quang vạn dặm không mây, ánh mặt trời sáng lạn. Đây là kế thứ 37 của Sính Đình -- bảo bối kế, dùng lần nào đúng lần đó, thử trăm lần không sai.

"Cho nàng thích tác quái! Khi dễ tiểu hài tử!" Hiên Viên Húc cười mắng nàng, cúi đầu, "Chụt!" Một tiếng hôn một cái thật kêu lên mặt nàng. Đã sắp làm mẫu thân nàng vẫn còn giống như đứa bé.

Sính Đình giận hắn liếc mắt một cái, bất mãn nũng nịu nói: "Từ khi có đứa nhỏ trong bụng, chàng liền không thích ta, lúc nào cũng giúp đỡ tên kia." Cái nhìn đắm đuối đưa tình kiều mỵ ướt át kia của nàng, sóng mắt lưu chuyển tràn đầy phong tình vạn chủng, rốt cuộc Hiên Viên Húc không nhịn được, không khỏi ôm lấy thân thể của nàng, nghiêng thân tiến lên, điên cuồng hôn lên vầng trán của nàng, ánh mắt động lòng người và miệng nhỏ non mềm hồng hồng của nàng.

Sính Đình không tự chủ được duỗi cánh tay ôm cổ hắn, cũng động tình hôn trả hắn, lại càng trêu chọc cảm xúc mạnh mẽ của hắn  bốn phía, không kềm chế được, nhẹ nhàng ôm nàng  thả lên trên giường, chậm rãi đặt thân thể nàng nằm nghiêng, sau đó từ từ nằm xuống sau lưng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.