Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 170: Tỉnh lại xấu hổ đối mặt (bốn ngàn chữ)



Lúc này cảm giác nàng ngủ vô cùng dài rất dài, mà nàng cảm thấy chính mình như ở trong một giấc mộng rất dài, mộng này như là mộng xấu hổ, tựa hồ có chút giống như là mộng xuân? Ưm, giống như chính là mộng xuân, đang ở trong mộng, nàng tựa hồ cùng Sở yêu nghiệt đã xảy ra quan hệ, nghĩ đến đây, đầu nàng có một chút đau đớn, ánh mắt chưa mở mày liền nhẹ nhàng chau lên.

Lúc này, bên ngoài chim nhỏ líu ríu bắt đầu lên tiếng ca xướng, mà nàng ở trong tiếng hót vui mừng của chim nhỏ rốt cục chậm rãi mở mắt, chỉ thấy nàng mở hai mắt ra một chốc kia, liền thấy một luồng ánh sang màu vàng bắn thẳng đến ở tại trên giường của nàng.

Bởi vì nàng giờ phút này đang là nghiêng thân mình, ánh mắt mông lung đưa tay ở ánh mặt trời đưa lên chạm đến hạ xuống, tiếp theo nàng liền mơ mơ màng màng hà hơi một cái, không chút để ý dụi dụi mắt mắt, ách. . . . . . Không đúng, gian phòng của nàng giống như không phải như thế?

Còn không chờ nàng nhìn cẩn thận, bên trong giường đột ngột phát ra một tiếng thanh âm từ tính, “Nàng đã tỉnh!”, Ngữ Diên nghe tiếng liền ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy dung nhan tuấn tú kia cơ hồ dán tại trên mặt chính mình, hơi thở từ chóp mũi của hắn lan toả khắp khuôn mặt nàng.

“A —–” một giây sau, Ngữ Diên hoảng sợ quát to ra tiếng, tùy cơ hoảng sợ ôm chăn ‘đông’ một tiếng ngã xuống mặt đất, bộ dáng chật vật không chịu nổi.

“Nàng không sao chứ?” Hắn đã mặc quần áo màu trắng bên trong không khỏi cười cười hỏi.

Ngữ Diên lúc này liền nhẹ nhàng vén lên một góc chăn, lúc này mới phát hiện mình một thân trống trơn, một giây sau, liền gắt gao đem chăn đắp lên người, chỉ chừa ra một đôi cánh tay mảnh khảnh, nàng gắt gao lôi chăn bộ dáng cực kỳ giống bao bánh chưng, mà trong đầu của nàng cũng không còn nhàn rỗi, giờ phút này chính không ngừng chuyển động nhớ lại chuyện tình tối hôm qua đã phát sinh.

Nhưng mà còn chưa chờ nàng lấy lại tinh thần, bên ngoài đột nhiên tràn vào một đám người. . . . . .

“Làm sao vậy làm sao vậy?” Ngữ Diên một tiếng kêu hoảng sợ lên sửng sốt đem tất cả mọi người hấp dẫn lại đây, Béo lão nhân dẫn đầu đẩy cửa đi đến, khi thấy Ngữ Diên toàn thân bao vây như sâu róm bình thường ngồi dưới đất, hơn nữa tóc tai hỗn độn, mà quần áo màu trắng của Sở Hạo mặc lên người vẫn chưa cài xong, màu sắc cơ thể kia hiển nhiên mà thấy, mà giật mình nhất chính là đoá hoa đẹp đẽ nở rộ trên giường kia tiến vào trong mắt mỗi người.

Cái này cũng khó trách, bởi vì chăn ở trên người nàng nha, trên giường tất cả cái gì nên nhìn thì cũng đã nhìn.

Ngữ Diên thấy mọi người không phải tò mò nhìn chằm chằm nàng mà là nhìn chằm chằm trên giường, nàng liền đưa ánh mắt nhìn sang, lúc này vừa thấy, nàng lập tức xấu hổ muốn đi tự sát, mà người gây ra họa khóe miệng lại treo lên một nụ cười phi thường tuấn mỹ, ở ánh mặt trời chiếu rọi xuống có vẻ đẹp mặt khác thường

Tiểu Hương thấy thế cũng chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, sắc mặt cũng đỏ một mảnh, nhưng không dám đi lên nâng Ngữ Diên, này. . . . . . chuyện này giống như thật sự đã xảy ra, tiểu thư có thể đánh chết nàng hay không đây?! Nhưng mà nhưng mà nàng cũng là người bị hại a, đều là chủ ý của Gia Gia!

“Khụ khụ, tất cả mọi người đi ra ngoài làm việc, không có gì hay sao.” Béo lão nhân liền đi đầu đi ra phía ngoài, thời điểm nhanh đến cửa ngoái đầu nhìn lại Sở Hạo giơ ngón tay cái lên, đứa nhỏ này thật sự rất thông minh, cuối cùng không lãng phí hắn một phen công phu, Sở Hạo còn lại là hướng hắn gật gật đầu, sau đó một màn này vừa rồi đã rơi vào trong mắt Ngữ Diên, hai người này quả nhiên giả dối, rất khốn kiếp!

“Ai nha, ngươi làm cái gì?” Còn đang trong suy nghĩ nàng đột nhiên bị Sở Hạo ngồi xuống kết hợp nàng cùng đệm chăn cùng bế lên.

“Ép buộc một đêm, nói vậy nàng cũng rất mệt mỏi, dẫn nàng đi ngâm suối nước nóng, như vậy ngươi sẽ thoải mái một chút!” nói xong, trực tiếp ngay cả người cũng đều bị hắn bế đi ra ngoài.

Ngữ Diên nghe thấy vậy chỉ có thể ôm lấy cổ của hắn, nàng không phải nên cự tuyệt đấy sao? Nhưng vì cái gì lại cự tuyệt không được đây?! Trong lòng lại còn có một chút vui sướng?

Sở Hạo ôm lấy nàng tâm tình cư nhiên rất tốt, nguyên lai, đây là cảm giác yêu, nụ cười của nàng có thể hòa tan băng tuyết, nước mắt của nàng có thể làm tan cõi lòng, nhất cử nhất động của nàng đã sớm ràng buộc hắn, mà hắn một chút cũng không có phản cảm, mà rất là hưởng thụ!

Nàng cứ như vậy được hắn ôm đến nơi tiêu đề là ‘Thư thái tuyền’, mà bên ngoài sân có một nha hoàn đang quét tước vệ sinh, nhìn thấy bọn họ tiến đến vội vàng quỳ xuống đất la lên: “Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương Phi!”

Sở Hạo ôm nàng đi ngang qua bên người nha hoàn nói: “Đi đi đóng cửa lại, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, ngươi đi kêu Tiểu Hương lấy một bộ quần áo lại đây cho Vương Phi!” hắn ra lệnh.

Tiểu nha hoàn nghe vậy vội cúi người nói: “Dạ!” tiếp theo, liền đem cửa viện nhẹ nhàng đóng lại, cũng làm ột nha hoàn khác ở bên cạnh coi chừng dùm không cho bất luận kẻ nào tới gần, mà nàng liền đi tìm Tiểu Hương.

Sở Hạo mang theo nàng đi tới bên cạnh suối nước nóng sương khói lượn lờ đem nàng thả xuống, tiếp theo hắn đi đến trên kệ lấy một cái khăn mặt liền dẫn đầu đi xuống, chờ thời điểm hắn đứng ở trong nước vội vươn tay ý bảo nàng cũng xuống, mà Ngữ Diên nhìn nhìn hình dạng của hắn, lại nhìn hình dạng của mình một chút, chẳng lẽ muốn mang theo chăn cùng nhau xuống nước? Nhưng mà nếu không mang thì…, nàng chẳng phải là bộc quang?!

“Nương tử, nàng thẹn thùng cái gì nữa, tối hôm qua muốn xem toàn bộ đều xem hết.” tựa hồ hiểu rõ ý nghĩ của nàng, Sở Hạo một câu nói toạc ra.

Nghe thấy vậy, mặt Ngữ Diên lại đỏ lên, nói gấp: “Ta. . . . . . Ta sẽ không ngượng ngùng đâu, dù sao. . . . . .” Dù sao nàng cũng không mất mát gì, quên đi, lần đầu tiên cho hắn so với cho Quỷ Vương còn tốt hơn nhiều, nếu như bị biến thái đoạt đi, nàng còn không phải khổ sở đến chết a!

Nghĩ đến đây, nàng quăng chăn xuống, trực tiếp vươn chân nhỏ trắng đi xuống, làm cho Sở Hạo chạm đến thân mình trắng nõn bong loáng kia là lúc, hắn rất không có chí khí lại có phản ứng, hơn nữa trên mặt còn bị lây đỏ ửng, đây là lần đầu tiên ở trước mặt nữ nhân thất thố, hắn trước kia cũng không phải là cái dạng này.

Ngữ Diên xuống nước liền ngồi xổm người tiếp theo hướng bên cạnh đi đến, hai người lập tức thành một đường thẳng tắp, một đầu ở bên cạnh, một đầu ở bên kia.

“Nàng cách ta xa như vậy làm cái gì?” Sở Hạo nhăn đầu lông mày rất nhỏ nhìn về phía nàng, cũng chuẩn bị đi đến chỗ nàng.

“Uy , ngươi. . . . . . Ngươi đừng lại đây a, tự ta có thể tắm.” nói xong, thấm nước ở trên người rửa sạch.

Sở Hạo nhìn về phía nàng, không nghĩ nhiều đã đi qua, một phen kéo nàng, Ngữ Diên nhất thời xấu hổ không biết nên nói cái gì, đại biến thái này chẳng lẽ còn chưa ép buộc nàng đủ sao?!

“Ta giúp nàng lau phía sau lưng.” ngay tại lúc Ngữ Diên kinh ngạc miên man suy nghĩ hết sức, Sở Hạo đột nhiên toát ra những lời này, tiếp theo lau phía sau lưng của nàng, động tác của hắn rất nhẹ rất nhu, Ngữ Diên rất ngượng ngùng.

“Phía trước cần ta lau không?” Mặt sau đã lau tốt, Sở hạo khóe miệng treo lên mỉm cười nhìn về phía nàng hỏi.

Ngữ Diên nghe thấy vậy lập tức liền túm lấy khăn mặt trên tay hắn nói gấp: “Ta tự mình làm!” nói xong, lại ngồi xổm xuống.

Một lúc sau, đột ngột Tiểu Hương ở bên ngoài la lên tên nàng, hỏi tắm rửa tốt chưa, Ngữ Diên nghe thấy vậy liền kêu Tiểu Hương tiến vào, tiếp theo ngay tại trong ánh mắt hắn đem quần áo mặc vào.

Y phục sau khi mặc tốt, Tiểu Hương liền đi ra ngoài trước, Sở Hạo như trước ngồi ở trong suối nước nóng nhìn về phía nàng, Ngữ Diên ngoái đầu nhìn lại trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ta cho ngươi biết. . . . . . Tối hôm qua phát sinh tất cả chỉ là ngoài ý muốn, ngươi coi như. . . . . . Coi như không phát sinh là được rồi!” nói xong, chậm chạp chuẩn bị chuồn đi, lại đột nhiên bị Sở Hạo cầm lấy cổ tay, Ngữ Diên bị hù doạ ngoái đầu nhìn lại về phía hắn, “Ngươi làm gì?” Người cổ đại biết võ công thật là đáng sợ!

“Ngoài ý muốn?” Sở Hạo nghe nói ba chữ này sắc mặt đột nhiên biến đổi, vốn tưởng rằng nàng bắt đầu nhận thức chính mình, lại không nghĩ rằng nàng đột nhiên sẽ nói một cái ngoài ý muốn?!

“Vốn. . . . . . Vốn chính là đi, ta chỉ muốn . . . . . Chính là hảo tâm đi đến nhìn ngươi, ai ngờ. . . . . . Ai ngờ ngươi trúng mị hương đâu rồi, ta nghĩ. . . . . . Ta nghĩ ngươi ý định cũng không muốn chạm vào ta đúng hay không?” Nàng nhìn hắn nói, chuyện tối ngày hôm qua nguyên bản chính là ngoài ý muốn, còn nữa, nàng căn bản là sẽ không ở lại chỗ này, mà nàng luôn cho rằng hắn là bởi vì trúng mị hương mới có thể như vậy, nàng nghĩ, ý định của hắn hẳn là không thích mình đi!

Sở Hạo cứ như vậy tức giận trừng mắt nàng, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn lôi cổ tay Ngữ Diên độ mạnh yếu gia tăng rất nhiều, Ngữ Diên theo bản năng thở nhẹ một tiếng nói: “Đau quá, ngươi buông tay a, ngươi làm gì?” Người kia có bệnh a!

“Mộng Ngữ Diên ta cho ngươi biết, từ giờ trở đi, ngươi chính là nữ nhân bổn vương thừa nhận, mặc kệ ngươi nghĩ như nào, ngươi đời này đừng mơ tưởng muốn rời đi ta, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta, đời này ngươi đều phải lưng tục danh như vậy, ngươi —— vĩnh viễn đều là của Sở Hạo ta, một đời một thế cả đời!” hắn bá đạo tuyên thệ.

Ngữ Diên bị hắn khí phách tuyên thệ như thế làm cho ngây ngẩn cả người, đến hơn nửa ngày nàng vẫn như trước không biết nên như thế nào hồi phục.

Đúng lúc này, Tiểu Hương do do dự dự ở cửa qua lại vòng vo vài cái, muốn vào đến lại có chút do dự, mà ánh mắt của nàng tựa hồ muốn nói điều gì.

“Tiểu Hương ngươi làm sao vậy?” Ngữ Diên cũng nhìn về phía nàng kỳ quái khó hiểu hỏi.

Tiểu Hương nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống đất nói: “Tiểu thư, trong cung Bạc Chi cô nương tới, nói là Hoàng hậu nương nương muốn gặp người.” nói xong, liền cúi đầu, dù sao trên người Sở Hạo đều ướt đẫm, nhìn chằm chằm như thế chỉ sợ không ổn, còn nữa, nếu không phải Bạc Chi này đã đến, nàng mới không cần tới quấy rầy bọn họ đâu!

Sở Hạo nghe thấy vậy ngây ra một lúc nhìn về phía Ngữ Diên hỏi: “Ngươi chừng nào thì cùng nàng quan hệ?” nói xong, hắn buông lỏng tay ra.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn nói: “Chính là lần trước ăn thịt nướng, Hoàng hậu nói là muốn ta bồi nàng nói chuyện, lần trước đi gặp nàng cũng là bởi vì như thế.”

“Ta đây lại nghe nói ngươi đi gặp Hoàng thượng?” Hắn giả vờ làm ình thoạt nhìn thực bình thường hỏi.

Ngữ Diên nghe thấy vậy ngây ra một lúc, nói: “Nha, Hoàng thượng không phải còn thiếu ta một cái điều kiện nha, còn nữa, lần trước ta chạy ra giang hồ Hoàng thượng cũng biết đến, nói là để cho ta quan sát chuyện đã xảy ra bên ngoài, ta đây không phải đã trở lại nha, tất nhiên muốn đem những gì nghe thấy chứng kiến hồi báo cho hắn.” nàng ha ha cười cười, lại không thể đem chân tướng nói cho hắn biết.

Sở Hạo nghe thấy vậy thoải mái một chút, nguyên lai là hắn nghĩ nhiều rồi, bất quá, tiếp theo hắn như trước giữ vững nghiêm cẩn nói: “Trong cung không thể so với bên ngoài, ở bên trong nhất định phải cẩn thận nhiều hơn hiểu chưa? Nữ nhân kia của hoàng huynh mặc kệ nàng là ai cũng phải chú ý, nói chuyện cũng phải chú ý!” hắn thiện ý nhắc nhở.

Ngữ Diên nghe vậy vội vàng gật đầu, “Ưm, cái này ta biết.” lúc này đây, nàng không có phản bác lời của hắn, vì đạo lý này nàng biết, Hoàng cung nha, tất nhiên không thể so bên ngoài, chính là Hoàng hậu này lặp đi lặp lại nhiều lần tìm nàng, đến tột cùng là vì sao, chẳng lẽ thật là tịch mịch? Nhưng mà tịch mịch cũng không đến nỗi mỗi lần đều phải lôi kéo nàng đi?!

Hoàng Cung

Lúc này đây, nàng như trước dựa theo lệ thường không có mang theo Tiểu Hương, thứ nhất là Hoàng hậu có rất nhiều lời Tiểu Hương không có tiện nghe, thứ hai, Hoàng cung này cũng không so với bên ngoài, tuỳ tiện nói sai một câu nói không chừng sẽ đưa tới đánh vào đít, cùng với như vậy còn không bằng không mang theo nàng, như vậy nàng cũng không cần thường xuyên lo lắng.

“Vương Phi thỉnh bên này!” Bạc Chi cười cùng hoa giống nhau, trên thực tế là tiếu lí tàng đao (nham hiểm).

Ngữ Diên nghe thấy vậy liền mỉm cười, tỏ vẻ biết.

Đợi thời điểm nàng đi qua, quả nhiên ở cái ao khổng lồ nơi đó thấy được Hoàng hậu, mà bên người nàng mang theo một đứa bé trai, tiểu hài tử giờ phút này đang ngồi xổm bên cạnh hồ cá cho cá ăn.

“Nương nương, Cung Vương Phi đến đây!” Bạc Chi liền đi tới la lên.

Hoàng hậu nghe thấy vậy liền xoay người nhìn về phía nàng cười cười, hướng nàng vẫy vẫy tay, Ngữ Diên thấy thế liền mỉm cười tiêu sái tới.

“Lăng nhi còn không kêu Vương Phi tỷ tỷ!”

“Vương Phi tỷ tỷ!” tiểu nam hài nhìn thấy nàng lộ ra nụ cười thuần chân, vội ngọt ngào la lên một tiếng, Ngữ Diên ngây ra một lúc, tiểu hài tử này là của ai, vì sao nhìn qua nếu so với Tam hoàng tử còn anh tuấn hơn?!

“Muội muội, đây là Lăng nhi, là nhi tử của tiên hoàng, cũng là đương kim thái tử, đứa nhỏ này rất nghe lời, học tập còn rất tuyệt. ” nói xong sờ sờ đầu của hắn biểu hiện ra bộ dạng hiền lành .

Lăng nhi nghe thấy vậy ha ha cười cười, nhìn đứa nhỏ khả ái như thế, Ngữ Diên trong lòng cư nhiên ấm áp, xem ra có đứa nhỏ cũng không phải một chuyện xấu, nhưng một giây sau, nàng vội lắc lắc đầu, Mộng Ngữ Diên ngươi đang ở đây nghĩ cái gì, làm sao ngươi lại muốn có đứa nhỏ đâu? !

“Muội muội đang suy nghĩ gì, như thế nào lại lắc đầu?” Hoàng hậu nhìn về phía nàng hỏi.

“Không. . . . . . Không có việc gì!” nói xong, liền cười cười.

Thái tử thấy thế liền cầm qua thức ăn của cá trong tay Hoàng hậu ngồi xổm bên cạnh từng hột hướng trong nước ném đi.

Hoàng hậu nhìn về phía hắn cười cười, tiếp theo xoay người nhìn về phía Ngữ Diên nói: “Muội muội, ngươi cùng Hoàng thượng đến tột cùng là cái quan hệ gì?”

Ngữ Diên nghe thấy vậy ngây ngẩn cả người, cái gì gọi là cùng Hoàng thượng cái gì quan hệ?”Này. . . . . . Đây không phải đệ muội sao?” Nghĩ nghĩ, nàng vẫn là mở miệng nói, chẳng lẽ còn có quan hệ khác hay sao?!

Hoàng hậu nghe thấy vậy, trào phúng cười cười đột nhiên nhìn về phía nàng, lông mày chau cao nói: “Muội muội ngươi có từng biết Hoàng thượng thích ngươi?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.