Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 200: Kinh biến (2)



Ngữ Diên không ngừng đưa tay dùng sức vung đánh về thân rắn, từ nhỏ đã bị rắn cắn nàng đối với rắn có âm thầm sợ hãi, bởi vậy nhìn thấy chính mình biến thành nửa người nửa xà lại càng hoảng sợ làm cho nàng cảm nhận được hít thở không thông, trong lòng áp chế tức giận từ hai tay nắm thật chặt nhanh càng ngày càng đậm dày, mắt thấy mặc kệ chính mình cố gắng cỡ nào cái thân thể này như trước gắt gao kề cận nàng, vô biên vô hạn tối tăm nhất thời muốn cắn nuốt nàng, nàng hướng đầu lên trên phát ra tiếng gầm rú kinh thiên —–

Phượng Ly Ca vừa rồi đứng lên lại bị một lực lượng mạnh mẽ đánh rơi xuống trong nước, khóe miệng của hắn đột nhiên phun ra vết máu, hắn liền lau vết máu bên môi lại đứng dậy liền hướng tới tiếng gào thét của Ngữ Diên tiến đến, hắn không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, vì sao sức mạnh này lợi hại đến thế có thể ọi vật xung quanh đều chết, trong lòng hắn lần đầu tiên xuất hiện cảm giác sợ hãi, tuy rằng không rõ ràng lắm đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng kêu thống khổ của Ngữ Diên làm cho hắn bất chấp nhiều như vậy, mà là một lòng hướng bên kia chạy tới.

Ngữ Diên giống như đứa ngốc không ngừng lắc đầu, hốc mắt dần dần đã ươn ướt, nước mắt, lặng yên không phát ra hơi thở chảy xuống, “A —— đi tới, tránh ra a, ngươi tránh ra a ——” nàng ôm đầu không ngừng huy động cái đuôi tựa hồ muốn đem nó vung lắc, cũng mặc kệ nàng cố gắng cỡ nào, cái đuôi này cùng dính vào nhau muốn vẫy cùng không vẫy được.

Thời đểm từ miệng nàng sức mạnh hết sức căng thẳng, nháy mắt biến thành một cổ gió xoáy mạnh mẽ, mà cổ gió xoáy đang từ theo bốn phương tám hướng thổi quét mà đến, bầu trời trong xanh trong chốc lát mây đen cuồn cuộn, đen giống đưa tay có thể đụng vào, sấm sét không ngừng hiện ra, gió giống như là muốn đem người hút đi vào không kiêng nể chung quanh xoay quanh lượn lờ.

Đợi cho thời điểm hắn đuổi tới trước mặt Ngữ Diên, nhất thời bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ, Ngữ Diên giờ phút này mặc trên người không phải quần áo danh tộc gì, mà mái tóc đen thùi của nàng cũng trở thành màu đỏ, mà quỷ dị hơn là nàng lại có một cái đuôi rắn màu xanh biếc, hơn nữa phía trên cái đuôi rắn của nàng còn phát ra ánh sáng, thấy một màn như vậy, Phượng Ly Ca bị khiếp sợ không thể nói.

“A —– a —–” theo từng tiếng tê tâm liệt phế của nàng la lên, trong cơ thể nàng sức mạnh không ngừng bạo phát, làm cho đất cát chung quanh nháy mắt cuốn lên, Huyết Linh Đang trên người nháy mắt cũng bị đánh rơi xuống trong lòng đất toàn bộ bị cổ lực lượng mạnh mẽ này chấn động đi ra, mà Phượng Ly Ca cũng bị rung động trên mặt đất, hắn như trước kinh ngạc nhìn một màn này, bởi vì hắn thật sự không biết cuối cùng chuyện gì xảy ra? Một màn trước mắt này đến tột cùng là cái gì? !

Bị đánh rơi xuống Thất Dạ nhìn thấy bộ dáng của nàng cũng là kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, sao lại thế này?! Còn không chờ hắn kịp phản ứng, tiếng gào thét của Ngữ Diên càng không ngừng bộc phát ra, sinh ra là linh thể Thất Dạ nhất thời bị chấn động hộc máu không thôi, thân mình không hiểu bị cái cổ lực lượng mạnh mẽ này rút đi, Phượng Ly Ca nhất thời nhìn về phía Thất Dạ thống khổ không thôi, mà hồn phách của hắn đang bắt đầu dần dần tan rã, mà Ngữ Diên như trước đắm chìm ở bên trong hoảng sợ, căn bản không có bận tâm đến sự hiện hữu của bọn hắn.

Phượng Ly Ca chấn động liền gian nan bò qua, một phen đem Thất Dạ kéo đến phía sau mình, hoàn toàn không để ý chính hắn cũng ngăn cản không nổi sức mạnh này.

“Đừng chống đỡ, ngươi sẽ . . . . . chết . . . . . .” Thất Dạ thống khổ nói, nhìn Phượng Ly Ca khóe miệng không ngừng đổ máu nói.

“Đừng nói chuyện!” Phượng Ly Ca không quan tâm vết máu trên môi mình, hắn nhìn thoáng qua Thất Dạ hơi thở mong manh, liền lấy ra vương bài chú, đây là sư phụ đưa cho hắn cùng Sở Hạo, từng bước từng bước, kiếp này chỉ có thể dùng một lần, sư phụ nói, không phải vạn bất đắc dĩ không cần dùng, vì vậy phù chú cũng có sức mạnh rất lớn, nó có thể bảo trụ hồn phách sẽ không bị đánh nát, càng có thể né qua quỷ sai tìm kiếm.

Nhưng hắn đã không rảnh lo lắng những thứ này, xoay người một cái dùng máu mở ra phù chú, một giây sau, đem phù chú dán tại trên người Thất Dạ, hắn cứng rắn đem Thất Dạ đưa vào Huyết Linh Đang, nháy mắt, máu của hắn liền phun ở tại phía trên Huyết Linh Đang, tiếp theo hắn cũng rơi xuống mặt đất, thống khổ nhìn Ngữ Diên liếc mắt một cái không ngừng giãy dụa, hắn biết, Thất Dạ là người nàng quan tâm nhất, nếu là hắn như trước ở lại bên ngoài, phù chú này chỉ sợ căn bản vô cực chống cự lại .

Mưa, mưa to nháy mắt từ trên trời giáng xuống, Phượng Ly Ca chống đỡ thân mình nhìn về phía bị Ngữ Diên mưa rửa, nàng bất lực như vậy, sợ hãi như vậy, tâm đối với nàng, nháy mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, theo bản năng hắn nhẹ nhàng kêu lên: “Ngữ Diên. . . . . . Ngữ Diên. . . . . . Ngữ Diên. . . . . .”

Giọt mưa lạnh như băng rơi xuống mặt của nàng làm cho tâm đau khổ của nàng nhất thời yên tĩnh trở lại, một tiếng kêu mỏng mảnh vang lên khiến nàng rốt cục phục hồi tinh thần lại nhìn về nơi phát ra tiếng kêu, Phượng Ly Ca té trên mặt đất đối với nàng trắng bệch cười, mà trên quần áo thuần trắng kia đã sớm dính đầy vết máu, Ngữ Diên thấy thế thất kinh bơi qua.

“Phượng Ly Ca, ngươi làm sao thế? Làm sao ngươi có thể như vậy?” Nàng liền thất kinh nhìn về phía Phượng Ly Ca đang nằm trên mặt đất, tay cũng không biết làm như thế nào đụng vào hắn.

“Đừng. . . . . . Thương tổn tới mình. . . . . .” Hắn thê thảm cười cười, lộ ra hàm răng toàn máu, tiếp theo nâng tay đem Huyết Linh Đang dính đầy vết máu đưa cho nàng, “Ngươi. . . . . . Thương tổn tới mình cũng là thương tổn tới hắn. . . . . .” Hắn từng ngụm từng ngụm thở, sắc mặt đã muốn trắng bệch một mảnh, sức mạnh to lớn này sớm đưa toàn bộ kinh mạch của hắn chấn vỡ, tâm, đau đớn không thôi, đau đớn không phải bởi vì toàn bộ kinh mạch vỡ, mà là không thể bảo vệ nàng, vừa rồi bộ dạng thất kinh của nàng, thật sâu đau nhói tim của hắn, nguyên lai. . . . . .

Nguyên lai hắn cũng có tim. . . . . .

Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn nhìn hắn, lại nhìn xem chung quanh bừa bãi một mảnh, trong lòng liền hiểu rõ tại sao lại thế này, đúng vậy, nàng là yêu, là yêu quái mới có thể đáng sợ như thế, là yêu quái. . . . . . . Là yêu quái mới có thể làm thương tổn hắn, là yêu quái mới có thể không cảm giác bọn họ bị thương. . . . . .

“A!” Ngữ Diên đột nhiên hét lên, một giây sau, nhìn về phía tay Phượng Ly Ca , đúng vậy, tay hắn đang đặt ở phía trên đuôi của nàng, Ngữ Diên thấy thế nhất thời xoá sạch tay hắn, rút lui về sau hét lên: “Không nên đụng vào ta, ta là yêu, đây là đuôi yêu quái, ngươi không sợ sao? Ta đem ngươi hại thành như vậy, ngươi còn dám sờ nó?” Châm chọc, cười nhạo, nàng thật sự rất là bi ai, tại sao muốn nàng đối mặt với nhiều chuyện đáng sợ như vậy, lộ trình về nhà đến tột cùng phải bao lâu mới đạt được?!

Nàng chỉ là muốn về nhà mà thôi. . . . . .

“Khụ khụ” Phượng Ly Ca lại nhịn không được ho khan, máu lại từ khóe miệng lan tràn ra, Ngữ Diên thấy thế lại đi vào bên cạnh hắn hoảng sợ nói: “Ngươi thế nào? Ngươi đừng làm ta sợ a, không cần. . . . . . Không nên làm ta sợ. . . . . .” Nước mắt lại tràn ngập hốc mắt.

“Ta không sao, ngươi nhớ kỹ. . . . . . Ngươi không phải yêu quái. . . . . . Ngươi là thần nữ, không phải yêu quái. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không phải. . . . . . Làm chính mình. . . . . . Làm bản thân vui vẻ. . . . . .” Hắn gian nan nói.

Ngữ Diên nức nở nói: “Ngươi không cần gạt ta, ta biết mình là yêu quái, ta cho ngươi biết, đây tất cả thực sự không liên quan đến ta, ta căn bản là không phải là Mộng Ngữ Diên, ta chỉ là thế thân của nàng mà thôi, ta chỉ là một u hồn, một u hồn đến từ ngàn năm mà thôi, ta tập hợp đủ tam bảo chỉ là muốn về nhà, ta chỉ là muốn về nhà, vì sao, vì sao đường về nhà lại gian nan như thế? Vì sao. . . . . . Ngươi nói cho ta biết vì sao. . . . . .” Có lẽ là bị đè nén lâu lắm, có lẽ là bi thương lâu lắm, nàng rốt cục không hề giấu diếm nói ra cho hắn.

Nghe thấy vậy, trên mặt Phượng Ly Ca hiện lên một tia kinh ngạc tiếp theo lại thản nhiên cười cười, “Khó trách. . . . . . Khó trách ngươi có thể đặc biệt như thế, đặc biệt như thế . . . . . .”

Ngữ Diên cúi đầu nhìn hắn một cái nói: “Ngươi hối hận sao? Các ngươi giúp ta như thế, mà mục đích của ta chỉ là muốn rời đi khỏi thế giới này, thoát đi khỏi thế giới này, ta làm tất cả cũng chỉ là muốn về nhà mà chuẩn bị, buồn cười không?”

“Không, không ai. . . . . . Không ai hối hận, ngươi biết không? Ngươi thật sự rất đặc biệt, đặc biệt đến tất cả mọi người nhớ thương ngươi. . . . . . Chỉ là, Sở Hạo. . . . . . Là yêu ngươi như vậy, nếu. . . . . . Nếu ngươi đi thật, hắn sẽ thương tâm muốn chết đi. . . . . .” Mà hắn cũng sẽ nhớ mãi không quên, chỉ tiếc, hắn đã không còn có thể nhớ mãi không quên rồi, hắn đã không có thời gian.

“Ta không thuộc về nơi này, không thuộc về. . . . . .” Tránh đi chủ đề mẫn cảm, nàng vẫn cường điệu không thuộc về, như thế lặp lại chỉ sợ là nói cho chính nàng nghe a!

“Mặc kệ. . . . . . Ngươi làm cái gì. . . . . . Đều phải vui vẻ, vui vẻ. . . . . . Ngươi vĩnh viễn. . . . . . Đều là Dương Dương xinh đẹp của ta. . . . . .” Nói xong, chậm rãi vươn tay muốn đụng vào gương mặt của nàng, chỉ là thời điểm còn chưa đạt tới, tay hắn đã thõng xuống. . . . . .

“Không. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần rời ta đi, ta sợ hãi. . . . . . Không cần a, van cầu ngươi, Phượng Ly Ca van cầu ngươi không cần rời ta đi!” Ngữ Diên trừng to mắt hoảng sợ nhìn hắn vô lực hạ tay xuống, một giây sau, nàng ôm thật chặt thân thể hắn lớn tiếng khóc.

Liên Tử bên cạnh Bối Xác tím sau khi nàng khôi phục cảm xúc bay đến cạnh nàng, “Mẫu thân. . . . . .”

Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn về phía Liên Tử bay ở không trung vội vàng quỳ xuống đất nói: “Liên Tử ngươi là tiên đồng, ngươi nhất định có biện pháp cứu hắn đúng không? Van cầu ngươi, ta van cầu ngươi cứu cứu hắn, hắn không nên chết, không nên . . . . . .” Nói xong, nhịn không được gào khóc.

Liên Tử nhìn thoáng qua Phượng Ly Ca hỏi: “Mẫu thân ngươi thật sự muốn cứu hắn sao?”

Ngữ Diên chảy nước mắt gật gật đầu, nàng phải cứu hắn, là nàng hại chết hắn, hắn là vô tội, vô tội . . . . . .

“Hiện tại biện pháp duy nhất chính là làm cho Tử muội muội trước tiên sinh ra, bên trong Bối Xác của nàng có một giọt nước thần, rãnh nhỏ nước này cũng là bao vây lấy tím muội muội, mà nước thần chỉ có một giọt, nhưng mà một giọt này lại đủ để cho người khải tử hồi sinh!” Hạt sen nói.

“Thật vậy chăng? Vậy ngươi dạy ta, làm như thế nào, làm như thế nào?” Ngữ Diên hỏi vội.

Liên Tử chau mày nhíu mi nói: “Nhưng nước thần này cũng không phải dễ dàng lấy được như vậy, duy nhất chính là giục sanh, một khi làm cho tím muội muội tự mình sinh ra, như vậy rãnh nước đầu tiên kia sẽ biến mất, nhưng mà tím muội muội bao trùm đối với ngoại giới là không phản ứng chút nào, mẫu thân cần dùng máu của mình không ngừng tích lạc ở phía trên Bối Xác tím, cho đến khi muội muội tỉnh lại, ta nghĩ nàng cũng nên tỉnh, vừa rồi sức mạnh kia của người quá lớn, nàng hẳn là có cảm giác.” Liên Tử nói.

“Được, ta đã biết!” một giây sau, nàng liền cắt vỡ cánh tay làm áu tươi tích lạc ở phía trên Bối Xác tím.

Liên Tử nhìn về phía nàng than nhẹ một tiếng nói: “Mẫu thân, phương pháp này sẽ có ba kết quả, thứ nhất, tím muội muội thuận lợi sinh ra một ít rãnh nước nhỏ như trước ở bên trong Bối Xác , thứ hai, tím muội muội sinh ra một ít rãnh nước nhỏ bị nàng hấp thu, thứ ba, chính là tím muội muội không muốn trước tiên sinh ra, về phần là loại kết quả nào, sẽ nhìn mạng hắn cùng tạo hoá nữa!” Liên Tử nói rất nghiêm túc.

“Bất kể là kết quả gì, ta cũng sẽ không buông tha!” nói xong, nàng lại không ngừng bóp cánh tay làm áu rất nhanh tích lạc ở phía trên.

Bối Xác Tím dưới giọt máu không ngừng của nàng như trước không chút sứt mẻ, Ngữ Diên liền nhẹ nói nói : “Bảo bối, mẫu thân nhớ ngươi, ngươi đi ra được không, mẫu thân sẽ rất đau rất đau, van cầu ngươi cứu cứu bằng hữu mẫu thân được không?” Từng tiếng lặp lại không ngừng ở bên môi nàng lặp lại.

Máu không ngừng chảy xuống, mà Bối Xác tím ở trong tiếng kêu của nàng như trước không phản ứng chút nào, Liên Tử ngồi xổm một bên thấy thế nhíu mi, “Mẫu thân, tím muội muội giống như đã bị kinh sợ!”

Mắt thấy Bối Xác không phản ứng chút nào, ngay cả bình thường phát ra ánh sáng cũng không di chuyển một chút, nước mắt theo mắt của nàng chảy xuống, chẳng lẽ đây là số mệnh của ông trời sao? Nàng chính là một yêu tinh hại người, nàng chính là một yêu quái có phải hay không? Đầu tiên là Mỹ Diệm, tiếp theo là Hiền, hiện tại lại là Phượng Ly Ca, nàng đến tột cùng sẽ hai chết bao nhiêu người?!

‘Đát’ một tiếng, nước mắt Ngữ Diên rơi xuống phía trên Bối Xác phát ra thanh âm rất nhỏ, mà nàng cũng không có chú ý tới nước mắt dừng ở trên người Bối Xác tím phát ra thanh âm rất nhỏ, nàng như trước nghĩ đến đủ chuyện trước kia, hắn luôn ở thời điểm nàng cần giúp xuất hiện, mà nàng luôn mang đến cho hắn rất nhiều nguy hiểm, lúc này đây lại là trí mạng . . . .

Nước mắt không kiêng nể gì chảy xuôi, tích lạc ở phía trên Bối Xác dính đầy vết máu suy diễn thành một loại chất lỏng khác nhau, nháy mắt, Bối Xác tím phát ra ánh sáng màu tím, Liên Tử thấy thế hô nhỏ “Mẫu thân, tím muội muội cảm thấy chân thành của ngươi, nàng muốn sinh ra!”

Ngữ Diên nhịn nước mắt xuống nhìn về phía Bối Xác tím phát ra hào quang, nàng liền lau nước mắt sợ mưa trên bầu trời làm kinh sợ tiên bảo trong bảo khố không dễ đến này, Bối Xác tím thong thả hơi hơi mở ra, lúc này, một tiểu cô nương màu tím cuộn mình chậm rãi giơ lên mắt to màu tím , tiếp theo đứng dậy, mà dưới đôi chân trần của nàng đúng là một giọt nước nho nhỏ, tiếp theo nó nhìn nàng liếc mắt một cái cười cười, ánh sang ở đôi mắt màu tím lóe động lòng người, một giây sau, nàng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi Bối Xác tím, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vươn lên, một ít giọt nước nhỏ từ thân thể của nàng chậm rãi dời về phía Phượng Ly Ca.

“Sinh mệnh chi thủy, Tử nhi đã muốn xuất thế, các ngươi đi hoàn thành sứ mệnh cuối cùng đi!” nàng nhẹ nhàng đọc, một ít rãnh nước nhỏ liền nhỏ tại trên môi Phượng Ly Ca . . . . . .

Lana: ầy chap này yêu dị quá đi. Thật tột nghiệp Diên tỷ. Xinh đẹp có gì tốt a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.