Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi

Chương 24: Vung tiền như rác



Edit: Skye

Ngày sinh của tiểu hoàng thượng, Phong Ly quả nhiên không mang Nguyên Sơ Hàn tiến cung.

Nguyên Sơ Hàn vô cùng hài lòng, hoàng cung kia nàng không muốn đến gần thêm chút nào nữa.

Bất quá, nàng bị Thái hậu cưỡng ép, trái lại tiện nghi cho Phong Ly rồi. Đừng nhìn hắn cùng thái hậu xé rách da mặt, nhưng hắn lại là người chiếm được lợi lớn nhất.

Những thị vệ như nanh vuốt của Thái hậu, đều bị hắn chém. Nguyên là không tìm được cái cớ, nhưng lúc này thế nhưng lại để hắn tìm được tội danh, nói chém liền chém.

Mà Thái hậu đuối lý, chỉ có thể đánh rơi răng nanh cùng nuốt cục máu tức, nhất định cực kỳ hận Phong Ly.

Như vậy, Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng khẳng định, trong tay Trịnh Vương có vật quý giá, giá trị lớn đến mức có thể khiến người ngồi trên long ỷ ngày đêm bất an.

Nghĩ đủ loại đáp án nhưng Nguyên Sơ Hàn vẫn đoán không ra, trong tay Trịnh Vương tới cùng có cái gì.

Nằm trên nhuyễn tháp tựa bên cửa sổ, có thể rõ ràng nhìn thấy tường vây bao quanh tiểu viện, cùng với nhưng cây trúc phượng vĩ theo bên ngoài bờ tường luồn vào.

Ngầm cân nhắc, Nguyên Sơ Hàn vô ý thức thở dài, cũng không biết Trịnh Vương thế nào rồi. Lão nhân kia cực kỳ lo cho nàng, nhưng lại không có biện pháp phái người đến xem nàng.

Đế đô mạch nước ngầm mãnh liệt, ông cũng không dám phái người tùy ý tiêu sái tiếp cận nàng.

“Tiểu thư, người hôm nay nên đi cắt chỉ cho Tề hộ vệ rồi.” Hương Phụ từ ngoài cửa tiến vào, nhìn bộ dáng thất vọng đau khổ của Nguyên Sơ Hàn, liền nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đúng vậy a, chuyện nhỏ như vậy mà ta quên mất.” Hoàn hồn, Nguyên Sơ Hàn ngồi dậy.

“Vương gia không để tiểu thư tiến cung, thật sự là lợi hại. Cả Đại Tề này cũng chỉ có Vương gia mới có loại quyết đoán này, đã nói là làm.” Hương Phụ vẫn cực kỳ chấn động.

“Đương nhiên, người ta là Nhiếp Chính vương, quyền khuynh vua và dân, có phải đùa đâu.” Đứng lên, Nguyên Sơ Hàn hừ hừ, nếu một chút quyền lợi ‘đã nói là làm’ mà không có, còn gọi gì là Nhiếp chính vương.

Đi ra sân, hai người hướng Đông viện đi đến, chưa tới Đông viện, một hộ vệ trong phủ đã bước nhanh tới.

“Quận chúa, ngoài phủ có người thiếu niên tìm đến người, hắn nói hắn tên Văn Thuật, là học đồ của Quận chúa.” Đi tới, sắc mặt hộ vệ không còn lạnh băng như lúc trước.

“Văn Thuật? Hắn như thế nào đến đây! Để cho hắn vào đi, hắn là học đồ cũng là gã sai vặt của ta.” Vô cùng ngạc nhiên, Nguyên Sơ Hàn khó hiểu, Văn Thuật làm sao có thể tới?

“Vâng” Hộ vệ tuân lệnh, sau đó xoay người bước nhanh rời khỏi.

Hương Phụ nhìn Nguyên Sơ Hàn, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, có phải hay không lão gia phái Văn Thuật qua đây.” Khi đó rõ ràng đã nói qua, muốn Văn Thuật canh giữ ở núi Dược Phật.

“Không biết.” Lắc đầu, Nguyên Sơ Hàn cũng đoán không ra.

Bất quá 10 phút sau, hộ vệ kia lại xuất hiện trong tầm nhìn, một bóng dáng quen thuộc đi theo phía sau.

“Tiểu thư.” Nhìn thấy Nguyên Sơ Hàn, Văn Thuật bước nhanh tới.

“Văn Thuật, sao ngươi lại tới đây?” Đi qua vài bước, Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn từ trên xuống, dường như hắn đã cao hơn một chút.

Hộ vệ đưa người đến, sau đó xoay người biến mất.

Văn Thuật quay đầu nhìn thoáng qua bóng hộ vệ biến mất, sau đó hạ giọng nói: “Là lão gia phái tiểu nhân tới, nhìn xem tiểu thư trong khoảng thời gian này có khỏe hay không.”

“Rất tốt, răng tốt khẩu vị tốt.” Tùy tiện đáp một câu, Nguyên Sơ Hàn nheo mắt nhìn Văn Thuật, nàng cảm thấy không đơn giản như thế này.

“Hương Phụ, ngươi đi cắt chỉ cho Tề Dương, vừa lúc để luyện tập. Văn Thuật, đi theo ta.” Nàng cũng không nhận ra, Văn Thuật không chỉ đến xem nàng.

Hương Phụ nháy mắt mấy cái, sau đó gật đầu, “Dạ, nô tỳ đi ngay.” Nhỉnh mũi hướng về phía Văn Thuật, hai người bọn họ từ nhỏ đã ở chung một chỗ, lần đầu tiên tách ra lâu như vậy.

Văn Thuật cũng chun mũi đáp lại, xem ra có nét trẻ con ngây thơ.

“Đi thôi, trở về rồi nói.” Quay người hướng về tiểu viện đang ở, Văn Thuật theo phía sau.

“Tiểu thư, xem ra Nhiếp chính vương đối với ngài cũng không tệ lắm, lão gia nghĩ ngài sẽ không có tự do, phải nhẫn nhịn ở đây a.” Văn Thuật cũng có chút ngoài ý muốn.

“Thân thể ông thế nào? Có phải buồn đến bạc tóc không.” Ngẫm lại, nàng vẫn rất nhớ lão nhân kia. Chưa từng có người nào quan tâm nàng tốt như vậy, ngay cả thế giới bên kia, người thân duy nhất cũng không như Trịnh vương.

“Thân thể lão gia không tệ, chỉ là rất tưởng niệm tiểu thư.” Văn Thuật cười hì hì đón ánh mặt trời, hắn cũng là một ánh mặt trời sáng lạn.

“Đoán được.” Cười rộ lên, Nguyên Sơ Hàn bước nhanh vào sân, Văn Thuật cũng bước theo.

Tiến vào phòng, tiểu viện này cực kỳ an toàn, không có người ngoài tùy ý quấy rầy.

Xoay người ngồi trên nhuyễn tháp, Nguyên Sơ hàn mặt mày cong cong nhìn Văn Thuật, “Ngươi tới đế đô khi nào?”

“A? Tiểu nhân hôm nay mới đến.” Văn Thuật sửng sốt, sau đó đáp.

“Hôm nay? Quần áo ngươi sạch sẽ, giày không có lấy một hạt bụi, xem ra không phải là ngàn dặm xa xôi vừa lúc tới đế đô. Còn có, ngay cả bao quần áo cũng không thấy mang, đặt ở nơi nào rồi hả? Ngươi cho là hai mắt ta dùng để chơi sao!” Khẽ quát, Nguyên Sơ Hàn mới không tin, là hắn bịa chuyện.

Văn Thuật lập tức ủ rũ, “Được rồi, tiểu thư người có hỏa nhãn kim tinh. Lão gia phái tiểu nhân vội tới là muốn truyền tin cho tiểu thư, lão nhân gia ngài đã ngầm phái người mua nhiều hiệu thuốc ở đế đô, tiểu nhân là cùng Tam quản gia tới, hôm trước đã đến rồi.” Nói xong, Văn Thuật xoay người, bắt đầu tháo dây thắt lưng.

Nguyên Sơ Hàn nheo mi, “ Mua khá nhiều hiệu thuốc?”

Đưa lưng về phía Nguyên Sơ Hàn, Văn Thuật từ trong quần đem thư lấy ra. Hắn cũng không có biện pháp, sợ khi tiến vào đại môn vương phủ sẽ bị soát người nên chỉ có thể giấu trong này.

“Đây là thư tín lão gia tự tay viết.” Đem thư đưa cho Nguyên Sơ hàn, nàng lại không nhận, chỉ nhếch mày kiêu ngạo nhìn hắn.

Văn Thuật cười gượng, đem thư mở ra, lấy tờ giấy thư bên trong đưa cho Nguyên Sơ Hàn.

Lúc này mới nhận tới, nàng cũng không có hứng thú đụng vào phong thư đã từng chạm qua bộ vị bí ẩn kia của hắn.

Bút tích của Trịnh vương, từng chữ đều tràn đầy quan tâm rõ ràng, cực kỳ tưởng niệm nữ nhi của ông.

Ông quả thật đã mua hiệu thuốc ở đế đô, chín cái!

“Chín cái hiệu thuốc? Mua nhiều như vậy.” Trịnh vương nói là cho nàng dùng bên người, nếu đến ngày nào đó có thể chạy thoát khỏi hoàng cung và vương phủ, tại đế đô này cũng có nơi có thể đi.

Nhưng mà, quá nhiều rồi, cho dù dùng để no con mắt nhưng quả thật vẫn nhiều.

Văn Thuật lắc đầu, sau đó ghé sát vào Nguyên Sơ Hàn, nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân không cẩn thận nghe được lão gia cùng đại quản gia nói chuyện, nghe ý tứ, lão gia còn mua dược phòng ở một thành trì khác. Không chừng không chỉ đế đô có, khả năng sẽ phân bố tất cả thành trì trong Đại Tề.”

“Thật sự?” Lại càng nghi hoặc, hơn nữa, rất nhiều tiền nha!

Trịnh vương mộc mạc, quả thật mộc mạc đến tận xương, đột nhiên mua hiệu thuốc ở tất cả các thành trì, vậy phải có rất nhiều tiền nha! Nguyên lai ông có tiền như vậy? Nguyên Sơ Hàn thật không biết.

Văn Thuật gật đầu, khom người kề sát Nguyên Sơ Hàn, càng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chuyện này ngàn vạn lần không thể để Nhiếp chính vương biết a, nếu không, đường lui của chúng ta sẽ không còn.”

“Còn cần ngươi nói sao? Đem thư đốt đi.” Đưa giấy viết thư cho Văn Thuật, Nguyên Sơ Hàn cả đầu nghi hoặc, nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Văn Thuật tiếp nhận, đi đến mép bàn cầm hộp quẹt, đem giấy viết thư đốt thành tro.

“Tất cả thành trì?” Dựa người trên nhuyễn tháp, Nguyên Sơ Hàn suy nghĩ muốn to đầu.

Náo nhiệt lớn như vậy, Trịnh vương là muốn đưa đường lui cho nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.