Ngồi trong phòng chờ Phong Ly, cư nhiên chờ hết một ngày.
Nguyên Sơ Hàn buồn ngủ dựa trên nhuyễn tháp, sắc trời tối dần, nàng liền thấy mệt mỏi.
Phong Chỉ Tước và Tư Đồ Luật ở lại vương phủ một ngày, xem ra là rất rảnh rỗi. Tiểu hoàng thượng tự mình chấp chính, trên danh nghĩa là hoàng thượng, nhưng lại là người nhàn rỗi.
Mắt mệt mỏi không mở ra được, Nguyên Sơ Hàn chờ đợi cũng thấy phiền, liền nhắm mắt lại, ngủ một giấc.
Mắt vừa nhắm liền ngủ, không biết trải qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mới từ từ tỉnh lại, chỉ là mắt vẫn nhắm.
Đèn thắp sáng, phòng tối được chiều sáng, gã sai vặt lui ra ngoài, ngay sau đó một vạt áo ám sắc quét xuống tiến vào thư phòng.
Phong Ly đi tới liền thấy người tựa trên nhuyễn tháp mắt nhắm lại. Buổi sáng hắn rời đi, khi đó trong mắt nàng còn lo lắng, cả người khẩn trương, nhưng lúc này, bộ dáng ngủ lại đầy bừa bãi không biết sợ, đây mới là bản tính của nàng.
Đi qua, bước chân giẫm trên thảm không phát ra tiếng động.
Đến trước nhuyễn tháp thì dừng lại, Phong Ly hạ mắt nhìn nàng, không nói một câu.
Tuy có chút mơ màng, nhưng nàng vẫn cảm giác có người đang nhìn mình, mắt hơi hé mở thành một đường nhỏ, tiến vào trong tầm mắt hẹp là khuôn mặt tuấn mỹ không gợn sóng của Phong Ly.
Nguyên Sơ Hàn tức thì mở to mắt, xoay người ngồi thẳng, giơ tay lau khóe miệng và cằm, nhưng cái gì cũng không có.
“Gạt người.” Âm thầm trợn tròn mắt, sau đó nhớ tới chính sự, “Tiểu hoàng thượng đi rồi à?”
“Ừm.” Cho nàng một câu đơn âm, Phong Ly ngồi xuống bên kia nhuyễn tháp, từng cử động đều lộ ra khí chất tao nhã thoát tục.
“Cậu ta sẽ không trở lại nữa chứ?” Tốt nhất là đừng gặp, nếu không, đối mặt với Phong Chỉ Tước luôn tự cho là chồng nàng kia, nàng thật sự không thể bình tĩnh nổi.
“Sợ rồi à?” Nhìn nàng, Phong Ly lạnh nhạt nói.
“Hơi chút thôi, dù sao thì ai ta cũng không muốn gặp.” Ánh nến sâu xa, trên khuôn mặt trắng nõn như ngà voi của nàng có bao nhiêu bất đắc dĩ.
“Ai cũng không muốn gặp?” Tựa như không hiểu rõ, câu nói ‘ai cũng không muốn gặp’ này của nàng bao gồm cả người nào.
Đưa mắt nhìn về phía hắn, Nguyên Sơ Hàn từ từ nói, “Người trong hoàng cung nha! Còn có, cho dù thế nào thì ta vẫn là một quân cờ mà thôi.” Khi nói câu sau cùng, Nguyên Sơ Hàn cố ý nghiêng người mở to hai mắt, lời này nàng nói rất rõ ràng tới ai.
Mày kiếm dưới tóc mai khẽ nhếch, Phong Ly nhìn nàng, bỗng dưng vươn tay, nâng cằm nàng.
Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, người lui về phía sau muốn tránh, cư nhiên lại không thể tránh, ngược lại cằm nàng bị nắm chặt phát đau.
“Ở trong vương phủ này, không ai xem ngươi như quân cờ.” Hơi dùng lực nắm cằm nàng, Nguyên Sơ Hàn không thể khống chế nghiêng người lên phía trước, nếu cùng hắn đối kháng, cằm của nàng phải trật khớp.
“Vậy ngài bắt ta là có ý gì?” Hơn nửa người đều nghiêng tới trước, Nguyên Sơ Hàn theo dõi ánh mắt hắn, trong khoảnh khắc tim đập loạn. Sắc đẹp quả thực hại người, dù là nam nhân hay nữ nhân, hễ là cái đẹp, đều bị mê hoặc.
“Ngày mai mang ngươi xuất phủ.” Không trả lời vấn đề của nàng, Phong Ly nhàn nhạt nói, không có cảm tình đặc biệt. Đôi mắt sâu thẳm tựa hàn đàm lướt xuống, sau cùng dừng lại trên cằm nàng.
Ngón cái khẽ động, vuốt ve cằm trơn nhẵn của nàng, Nguyên Sơ Hàn không tự chủ nuốt nước miếng.
Không hiểu nổi ý tứ của Phong Ly, khẳng định là hắn hiểu rõ làm như vậy là không hợp quy củ.
Cân nhắc, Nguyên Sơ Hàn vừa thăm dò vừa cứu vớt cằm của mình, giãy dụa cũng không thoát được, lại âm thầm dùng lực vùng vẫy.
Thời khắc đó Phong Ly liền buông tay, Nguyên Sơ Hàn dùng lực quá mức, người mạnh mẽ ngửa ra sau. Nửa đường quơ quơ, nàng muốn khống chế người mình, nhưng không khống chế được, vừa vặn nằm ngã trên nhuyễn tháp.
Nhìn hình dáng ngu ngốc của nàng, khóe môi Phong Ly khẽ nhếch. Sau đó đứng lên, ung dung đi ra phía sau thư án.
Từ từ chống đỡ người ngồi dậy, Nguyên Sơ Hàn vừa vỗ về cằm bị sờ mó của mình vừa nhìn Phong Ly, nàng vẫn không hiểu, hắn tới cùng muốn làm gì.
Lòng người khó dò, huống chi tâm của Nhiếp chính vương tuyệt đối sâu như biển, dò không tới đáy.
Trên án thư bày một xấp sổ con, viền sổ con đủ các loại màu sắc, đại biểu cho mỗi bộ phận trên triều.
Phong Ly xử lý triều sự, cũng không quản Nguyên Sơ Hàn, tựa như nàng căn bản không có ở đây.
Ngôi trên nhuyễn tháp, Nguyên Sơ Hàn có hơi chút bồn chồn, nàng biết mình thông mình. Nhưng có vẻ như thông minh và tâm cơ là hai chuyện khác nhau, ít nhất là nàng không hiểu nổi đầu óc của người thế giới này, Phong Ly là người xếp thứ nhất trong số đó.
Trong mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Phong Ly, thư phòng im ắng, chỉ có tiếng động ngẫu nhiên phát ra khi hắn viết chữ.
Mắt hơi nheo lại, đại não Nguyên Sơ Hàn loại bỏ tất cả chuyện tình, nhìn Phong Ly bắt đầu làm việc, nhớ lại chuyện vừa rồi hắn nắm cằm nàng, rồi quay sang nhìn bộ dáng của mình.
Bỗng dưng cảm thấy không khí có chút kỳ quái, có thể là ảnh hưởng từ suy nghĩ của mình, dù sao cũng không thích hợp để tiếp tục đợi ở chỗ này.
Nguyên Sơ Hàn lặng lẽ đứng lên, từng bước một đi về hướng cửa phòng, thảm mềm mại, dẫm lên trên không phát ra tiếng động.
Phong Ly vẫn cúi đầu làm việc như cũ, dường như không phát hiện ra nàng đang di chuyển về hướng cửa.
Từng bước một, ngay khi tiếp cận cửa, người cúi đầu bỗng nhiên nói chuyện, “Đem bảy đồng tiền ngày đó dựng lại một lần nữa đi.”
“A?” Dừng chân, Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm Phong Ly, bên kia, hắn cũng ngẩng đầu nhìn qua.
“Dựng lại một lần, sau đó ngươi mới có thể đi.” Lạnh nhạt nói xong, kỳ thật càng giống như hạ lệnh cho Nguyên Sơ Hàn.
Nhìn hắn lại cúi đầu làm việc, Nguyên Sơ Hàn bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn về phía sau nhuyễn tháp. Cái bàn chuyển ra từ trong phòng Tề Dương vẫn đặt ở chỗ đó, bên cạnh có một cái hộp không có nắp, bên trong đều là tiền xu.
Hắn hạ lệnh cho nàng, nàng cũng không thể không nghe theo, âm thầm hừ hừ rồi lại trở về.
Ngồi xuống nhuyễn tháp, một tay đặt lên tay vịn nhuyễn tháp, một tay lấy tiền xu bắt đầu dựng.
Xem ra Phong Ly nghiện khiêu chiến nàng rồi. Có điều hắn sẽ thất vọng thôi, bởi vì đề khó của nàng vĩnh viễn không bao giờ hết, cho dù hắn không ngừng khiêu chiến, nàng cũng sẽ có vô số đề khó đưa hắn không ngừng.
Bảy đồng tiền, vững vàng đứng nơi đó, như được dán bằng hồ, cực kỳ kiên cường.
Quay đầu nhìn thoáng qua người sau án thư, Nguyên Sơ Hàn lén lút mở cái hộp bên kia bàn, rất nhiều tiền xu, đủ cho nàng dùng.
Lần này, nàng dùng tiền xu xếp kiến trúc không có độ khó cao, là một cái đầu chó nhỏ.
Trừ một số màu sắc của tiền xu không cách nào thay đổi, nàng xếp đầu chó ngược lại thật sự có hình tượng, hơn nữa lưỡi chó còn lè ra.
Hoàn thành, Nguyên Sơ Hàn cười thầm một tiếng, đứng lên đi hướng cửa.
Lần này nàng di chuyển đến cạnh cửa, Phong Ly cũng không gọi nàng lại, xem ra là để cho nàng đi rồi.
Ngay sau đó nàng liền xoay người đẩy cửa phòng nhảy ra ngoài, chạy nhanh như làn khói.
Trong thư phòng, Phong Ly từ từ ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại vài giây trước cửa thư phòng được mở ra, sau đó chuyển hướng đến trên bàn gần cửa sổ.
Ngay sau đó, hắn đứng dậy đi qua, bảy đồng tiền vẫn đứng lên cùng một chỗ, còn có một đầu chó được bày ra trên bàn.
Hắn không khỏi lắc đầu, biết nàng ở chỗ này mân mê thời gian dài như vậy, hẳn không phải là chuyện tốt gì.