Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi

Chương 36: Luyến tiếc



Edit: Skye

Nguyên Sơ Hàn nghĩ kế hoạch tương đối tốt, nàng tính toán trước tiên phải biểu hiện cực kỳ luyến tiếc ở trước mặt Phong Ly, chờ đợi ngày hắn sớm trở về.

Sau đó kể cho hắn nghe khi hắn không có ở đây, nàng có bao nhiêu buồn chán, thỉnh cầu hắn cho phép mình đi Tế Thế đường ngồi một chút, cùng đồng nghiệp trao đổi y thuật. Có lẽ hắn rất nhanh sẽ trở lại.

Kế hoạch tốt như vậy, Nguyên Sơ Hàn tràn đầy tin tưởng.

Âm thầm động viên chính mình, thừa dịp chạng vạng, đoán chắc Phong Ly đã từ trong cung trở lại, nàng đi trước tới thư phòng.

Nguyên Sơ Hàn chắp tay sau lưng bước trên hành lang dài, từ rất xa nhìn thấy thư phòng mở cửa. Cửa mở chứng minh Phong Ly đã trở lại, cước bộ nàng nhanh hơn.

Nhưng trên hành lang dài liền nhìn thấy có người đi ra từ thư phòng, là một người xa lạ.

Nguyên Sơ Hàn chợt xoay người vọt tới phía sau núi giải tránh né, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn ngưỡng cửa thư phòng.

Hai người đi ra, một người là một ông cụ chừng sáu mươi, áo quần xa hoa, ngũ quan thô tục.

Phía sau là một hộ vệ nhưng khẳng định không phải hộ vệ vương phủ bởi vì y phục bất đồng.

Ra khỏi thư phòng, ông cụ xoay người chắp tay, vẻ mặt tươi cười nói, “Vương gia xin dừng bước, Tể Trung cung của thần xin đợi Vương gia đại giá.”

Phong Ly từ trong thư phòng đi ra, quần áo ám sắc hoa phục, so với đêm tối còn khí thế hơn.

“Trung Dục vương đi thong thả, bổn vương đúng hạn sẽ đến.” Phong Ly vẫn bộ dáng kia, ôn hòa nói.

Nụ cười Trung Dục vương đầy mặt, lại chắp tay rồi mang theo hộ vệ rời đi.

Nguyên Sơ Hàn giấu mình ở sau núi giả, nhìn chằm chằm Trung Dục vương cùng tùy tùng được hộ vệ vương phủ dẫn đường ra ngoài, trong lòng âm thầm lạnh mắng.

Chỉ nhìn tướng mạo Trung Dục vương này liền biết không phải thứ tốt, lúc ấy không muốn cưới con gái Triệu vương, hiện tại lại muốn cưới người ta, đoán chắc ông ta có mục đích ám muội.

Vẫn là ông cụ trong nhà mình tốt nhất, bởi vì nàng phải gả cho tiểu hoàng thượng, ông buồn tóc đều bạc trắng.

Nếu nữ nhi của mấy vương gia khác họ này đều gả cho hoàng thượng, bọn họ khẳng định sẽ cảm động khóc nức nở, lập tức liền nhét con gái vào trong ổ chăn của tiểu hoàng thượng.

“Qua đây!” Một tiếng nói vang lên ngắt Nguyên Sơ Hàn đang trầm tư, còn dọa nàng nhảy dựng.

Vài giây sau nàng mới hoàn hồn, chắc là hắn đang gọi nàng.

Đi ra khỏi núi giả, Nguyên Sơ Hàn đi về phía cửa thư phòng, Phong Ly khoanh tay sau lưng đứng nơi đó nhìn nàng.

Đôi mắt hắn vô ba nhìn chằm chằm từng bước nàng đi qua rồi xoay người đi vào thư phòng.

Nguyên Sơ Hàn bước trên bậc thang, sau đó trực tiếp đi vào. Nàng vừa đi vào, cửa thư phòng từ bên ngoài đóng lại.

Nguyên Sơ Hàn giẫm trên thảm mềm mại, từng bước một đi đến trước thư án, nhìn người ngồi sau án thư đang vùi đầu xử lý sổ con, chớp mắt mấy cái rồi nói: “Người kia là Trung Dục vương à? Ông ta tới thỉnh chỉ tứ hôn, đã thành công rồi sao?” Nhìn bộ dáng ông ta vui vẻ như thế, đoán chừng là thành công rồi.

“Ừm.” Phong Ly không ngẩng đầu, chỉ đáp lại cho nàng một từ đơn âm.

Nguyên Sơ Hàn đã sớm luyện thành thói quen, trong mắt vài phần đắc ý, “Trung Dục vương kia mời ngài đi dự lễ, như thế qua vài ngày nữa ngài phải rời khỏi đây phải không? Ai nha, ta thật có chút luyến tiếc đó.”

Phong Ly ngừng động tác trong tay, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, “Thật không?” Đôi con ngươi trói chặt khuôn mặt nàng, tựa hồ hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng có nói dối hay không.

Nguyên Sơ Hàn mở to hai mắt gật đầu, biểu đạt ‘chân thành’ của mình.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, độ cung môi không lớn nhưng trên khuôn mặt cô hàn kia có thêm vài phần nhu hòa.

Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, trong lòng nàng cũng vừa ý, đoán chừng hắn vui vẻ rồi. Thừa dịp hắn đang vui liền khiến hắn cho phép nàng thường thường xuất phủ.

“Có lẽ ngài sẽ đi rất lâu đấy, Đông Nam cũng khá xa. Ngài không có ở đây, ta lại không có việc gì làm…”

“Cùng bổn vương đi dự lễ.”

Nguyên Sơ Hàn còn chưa nói xong thì đã bị Phong Ly chặn họng.

“A?” Nàng mở to hai mắt, không xác định vừa rồi mình đã nghe thấy cái gì.

“Cùng bổn vương đi dự lễ.” Phong Ly nhắc lại lần nữa rồi tiếp tục vùi đầu vào triều sự.

“Mang theo ta? Không tốt lắm đâu! Mặc kệ nói như thế nào thì ta cũng có ‘bệnh nặng trong người’, là Nguyên quận chủ, không thích hợp đi cùng với ngài đâu.” Như vậy sao được? Tuyệt đối không được, nàng còn có chuyện phải làm nha.

“Không có gì là không được, nha đầu của ngươi giả trang thành ngươi ở lại trong phủ. Còn ngươi đóng vai nha hoàn.” Phong Ly không ngẩng đầu, giọng điệu nhàn nhạt đưa ra phương pháp giải quyết.

“Nha hoàn? Ngài để ta làm nha hoàn?” Nàng nhíu mày, nàng còn chưa từng hầu hạ người khác nha.

“Không muốn sắm vai nha hoàn, vậy đóng vai đại phu đi.” Hắn tự nhiên cho ra một đáp án khác, đầu óc Phong Ly xoay cực kỳ nhanh.

Nguyên Sơ Hàn muốn nói lại thôi, ánh mắt lạnh lùng trừng hắn. Chuyện này nếu không phải nàng trước nói ra, nàng thực hoài nghi hắn sớm đã có kế hoạch.

“Ta… ta có thể không đi không?” Nguyên Sơ Hàn nhỏ giọng nhìn chằm chằm Phong Ly, rất muốn nghe hắn nói có thể.

Phong Ly ngẩng đầu nhìn về phía nàng, “Không phải luyến tiếc bổn vương hay sao?”

“Ta…” là đang nói đùa thôi!

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói ra, cả đầu Nguyên Sơ Hàn trống rỗng, đúng là thuận lợi hạ lừa ở sườn núi lại quên không đuổi xe ngựa đi!

“Đi chuẩn bị đi, 27 xuất phát.” Phong Ly thu hồi tầm mắt, giọng điệu hắn luôn như vậy, nghe qua chính là mệnh lệnh.

Nguyên Sơ Hàn một hơi kìm nén, nàng cảm thấy mình sắp nghẹn chết rồi. Nên trát mấy châm cho thuận khí, nếu không thật sự bị Phong Ly làm cho tức chết.

Nàng rất xem trọng chính mình, nàng đấu không lại hắn a!

Nguyên Sơ Hàn hung hăng trợn mắt nhìn hắn rồi xoay người, từng bước đi tới ngưỡng cửa.

“Chờ một chút, bảy đồng tiền kia bổn vương đã dựng xong, đi xem đi.” Bỗng dưng người phía sau gọi nàng lại, căn bản không cho nàng phản bác.

Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía bên cạnh nhuyễn tháp, trên bàn, 2 tổ hợp bảy tiền xu đứng sừng sững nơi đó, giống nhau như đúc.

Nguyên Sơ Hàn đã không còn gì để nói, hắn đã vô số lần chứng minh hắn cực kỳ thông minh. Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, tâm cơ thâm trầm, nàng đấu không lại hắn!

“Vương gia đại nhân thật lợi hại, ta cam bái hạ phong rồi.” Nàng không muốn đấu cùng hắn, ánh mắt đăm đăm nghĩ một đằng nói một nẻo than thở một câu, tiếp tục đi về phía cửa.

Giọng điệu này của nàng làm Phong Ly tự nhiên nghe ra có chút không thích hợp. Ngẩng đầu nhìn hướng nàng, nàng di chuyển như một thây ma, hơn nữa còn là thây ma uyển chuyển.

Khóe môi quét ý cười lướt qua trong giây lát, nhu hòa tràn đầy trên khuôn mặt Phong Ly.

Nguyên Sơ Hàn đi về hướng cửa, mắt thấy sắp tới cửa bỗng trước mặt lại xuất hiện thêm một ‘bức tường’.

Tốc độ bức tường kia xuất hiện quá nhanh, thế cho nên nàng trực tiếp bị đụng phải. Lực tương hỗ, nàng vừa đụng vào hắn liền bị bắn ngược trở về, lui về phía sau lảo đảo hai bước mới đứng vững.

Nhìn chằm chằm người bỗng nhiên xuất hiện, Nguyên Sơ Hàn ngước mắt trợn tròn, “Vương gia đại nhân, ngài còn muốn thế nào nữa? Ta đều đã cam bái hạ phong rồi, ngài tha cho ta đi.”

“Tới cùng là luyến tiếc bổn vương hay là muốn ở lại đế đô làm chuyện xấu?” Hai bước đến gần, Phong Ly hạ tầm mắt nhìn nàng. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, dưới ánh nến âm u, áp chế trong mắt hắn ép người không thể ngẩng đầu.

Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, khẳng định là không thể thừa nhận làm chuyện xấu a! Nhưng nếu nói luyến tiếc hắn? Này… lại có phần không thích hợp nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.