Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi

Chương 40: Chọc giận



Edit: Skye

Mắt Nguyên Sơ Hàn mở càng lúc càng lớn như không hài lòng, nàng không tin Phong Ly dám đạp nàng ra ngoài.

Nhưng chân Phong Ly quả thật bay qua chỗ nàng nằm, mắt thấy cẩm giầy của hắn tới hướng mặt nàng.

Theo bản năng nhắm mắt lại, trong lòng chửi bới 18 đời tổ tông Phong Ly.

Chỉ là đau đớn mong chờ lại không tới, xe ngựa vẫn đi nhanh, nàng vẫn nằm chỗ đó.

Nguyên Sơ Hàn cẩn thận mở hé mắt, giày Phong Ly cách mũi nàng 5 phân.

Xe ngựa chạy nhanh như bay, hắn cư nhiên vẫn vững chắc như thế khiến Nguyên Sơ Hàn thực kinh ngạc nho nhỏ.

Bất quá ngay sau đó kinh ngạc liền biến mất, bởi vì hắn cư nhiên thật sự đưa chân tới, hơn nữa còn nhắm ngay mặt nàng, thật quá đáng!

Trừng mắt nhìn giày hắn, sạch sẽ không nhiễm bụi, giày cũng như người, áp thế mười phần.

“Lấy ra.” Vươn tay đẩy chân hắn, Nguyên Sơ Hàn xoay người ngồi xuống.

Tóc dài lộn xộn rơi trên vai, nàng tiện tay vuốt vài cái, tức giận nhìn chằm chằm Phong Ly, nhưng cái gì cũng không nói. Dù sao cũng là nàng khiêu khích trước, Phong Ly không thật sự đá vào mặt nàng đã tính nhân từ rồi.

Phong Ly lạnh nhạt tao nhã thu hồi chân, sắc mặt vô ba nhìn nàng, so với vẻ chật vật của nàng, hắn tuyệt đối phong độ hơn.

Nguyên Sơ Hàn hừ lành, sau cùng không nói gì, nàng tựa vào một bên giường thấp âm thầm oán một người nào đấy.

Nhưng vào lúc này, xe ngựa bỗng nhiên dần dần dừng lại, Nguyên Sơ Hàn tựa đầu vào phía sau cửa rung nhẹ theo tiếng gõ vang bên ngoài, “Vương gia, Liễu Điệp cầu kiến.” Là giọng nữ, lạnh lùng, bất quá rất êm tai.

Đôi mắt Phong Ly khôi phục cô hàn, làm người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Báo!” Hắn chỉ cấp một chữ.

Ngay sau đó, cửa xe bị đẩy ra, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn bên ngoài, một nữ nhân xuất hiện ngoài cửa xe.

Nàng ta mặc trang phục đen, bộ dạng thiên lãnh, mặc dù không tính là rất được nhưng khí chất lạnh lùng kia cũng rất dễ đoạt được ánh mắt người khác.

“Bẩm vương gia, nhân mã đã đến đây. Có hay không hội cùng Vương gia tại Thanh Châu?” Liễu Điệp nói cực kỳ ngắn gọn, tương tự như tính cách của nàng ta.

Phong Ly không nhìn ra ngoài cửa, “Không được tiến vào Thanh châu, thông tri rút toàn bộ người ở Thanh Châu. Dừng nghỉ ven đường, đợi bổn vương rời khỏi Thanh Châu rồi tiếp viện.” Giọng điệu lạnh nhạt nhưng mỗi câu nói tựa hồ đều có dụng ý, cho dù Nguyên Sơ Hàn đoán không ra nhưng cũng hiểu vài phần.

“Vâng,” Liễu Điệp chắp tay lĩnh mệnh, không ngẩng đầu nhìn vào trong xe, huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối không thua kém nam nhân.

Phân phó hoàn tất, Liễu Điệp xoay người rời đi. Nhảy lên ngựa ven đường, giật dây cương hiên ngang đi, như một làn khói.

Nguyên Sơ Hàn ngó đầu nhìn ra cửa, nhìn bóng lưng Liễu Điệp thần tốc rời đi, vạn phần tán thưởng. Nàng thích nữ nhân như vậy, vô cùng suất!

Nhưng người nhìn theo bóng dáng Liễu Điệp không chỉ có mình Nguyên Sơ Hàn, còn có người ngồi trên lưng ngựa hộ giá bên cạnh – Đỗ Tuấn.

Hắn vẫn nhìn theo, hơn nữa còn nhìn say mê.

Nguyên Sơ Hàn thu hồi tầm mắt, thởi điểm nhìn thấy hắn, mắt nàng sáng rỡ, cười rộ. “Đỗ Tuấn, ngươi nhìn gì thế? Thích người ta à?”

Đỗ Tuấn hoàn hồn, liếc nhìn Nguyên Sơ Hàn, sau đó lắc đầu. Mặc dù động tác phủ nhận nhưng nét mặt kia như đã thừa nhận, hắn thích người ta rồi.

Nguyên Sơ hàn mặt mày cong cong, sáng lạn hơn so với ánh mặt trời, “Thích người ta thì thổ lộ, ngươi không nói nàng làm sao có thể biết.”

Đỗ Tuấn cúi đầu, đỏ mặt.

Nguyên Sơ Hàn chậc chậc hai tiếng, “Lo sợ sẽ thất bại à? Đừng sợ, dũng cảm đi thổ lộ, bộ dáng xấu cũng không cần ngại, biết đâu mắt nàng bị quáng gà thì sao!”

Câu cảm ơn vọt tới bên miệng Đỗ Tuấn liền mạnh mẽ kìm nén trở về, đây tính là cổ vũ sao?

Bên cửa sổ, một bàn tay từ khẽ hở đưa ra, chuẩn xác che lại khuôn mặt đang rực rỡ của Nguyên Sơ Hàn, sau đó kéo đầu nàng rời khỏi cửa sổ.

“Xuất phát.” Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng từ trong xe truyền ra, cửa sổ đóng lại.

Đỗ Tuấn trên lưng ngựa, bị Nguyên Sơ Hàn nói vậy, trong lòng lại càng bất đắc dĩ. Hộ vệ bốn phía nhịn không được cười cười, Đỗ Tuấn bị người cười lại càng xấu hổ.

Trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn bị Phong Ly che mặt, trực tiếp trở lại trong xe, nàng mở to hai mắt nhìn Phong Ly ngồi an ổn nguyên vị trí cũ, khó hiểu nói: “Vương gia đại nhân, ngài làm cái gì thế?” Đưa tay sờ sờ mặt mình, tựa hồ vẫn lưu lại hương vị đầu ngón tay hắn. Bất quá nhiệt độ ngón tay hắn rất thấp, khẳng định cơ thể không có nhiệt độ.

“Ngươi tinh thông nói xằng à?” Cái gì cũng nói được.

Nguyên Sơ Hàn chớp mắt mấy cái, “Còn không phải cổ vũ Đỗ Tuấn à, mắt hắn sáng ngời nhìn bóng lưng cô nương nhà người ta. Tuy trên đời này tương tư là tiết kiệm tiền nhất, nhưng tích lũy quá nhiều,dễ dàng xảy ra vấn đề, vẫn nói ra là tốt nhất, nói toạc móng héo luôn đi!” Ngồi dậy, Nguyên Sơ Hàn chậm rãi nói.

Phong Ly không khỏi nhướng mày, “Tương tư đơn phương.”

Nguyên Sơ Hàn gật đầu, sau đó cảm thấy ánh mắt Phong Ly nhìn nàng có điểm không thích hợp, theo dõi hắn gần một phút đồng hồ, người nàng nghiêng về phía sau cẩn thận dò xét hắn, “Phong Ly, ngài muốn nói gì? Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta.”

“Xem ra người trúng độc còn ít.” Phong Ly không giải thích, nhàn nhạt nói một câu, sau đó thu hồi tầm mắt.

Nguyên Sơ Hàn đoán mãi không ra ý tứ trong lời Phong Ly nói. Trúng độc còn ít? Độc gì? Người nào hạ?

“Đúng rồi, ta vừa nghe Liễu Điệp kia nói, sẽ gặp chúng ta tại Thanh Châu? Chẳng lẽ, chúng ta không đi cứu giúp người?” Thanh Châu, không biết là loại địa phương nào.

“Hôn lễ được tiến hành tại đất phong của Triệu vương, dự lễ xong sẽ đi Thanh Châu.” Phong Ly giải thích, không nhìn nàng.

Gật gật đầu, Nguyên Sơ Hàn minh bạch rồi. Xem ra Tề Dương nói không sai. Khi đó Trung Dục Vương khiến Triệu Vương mất mặt, hiện tại lão ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp gây khó xử cho Trung Dục Vương.

Một khi hôn lễ bắt đầu, về sau không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Làm con gái bọn họ thật đúng là không dễ dàng, không biết đời trước làm chuyện gì xấu, đời này mới xui xẻo như vậy.

Nghĩ nghĩ, Nguyên Sơ Hàn lại nghĩ tới Trịnh Vương, ông tuyệt đối là phụ thân tốt nhất trên đời này. Thế giới kia nàng không có phụ thân, giờ được xem như là bồi thường sao?

Mắt khép hờ, Nguyên Sơ Hàn nhẹ nhàng thở dài, hiện tại thân nàng hãm tại chỗ này, cũng không biết khi nào có thể gặp lại ông cụ.

Nhìn nàng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, đôi mắt Phong Ly dần dần trở nên âm trầm, “Đang nghĩ gì?”

Nghe vậy, Nguyên Sơ Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, sau vài giây thở dài, “Đang nghĩ, hương vị trên tay Vương gia đại nhân rất dễ chịu, ngài dùng hương liệu gì thế?” Nàng cười rộ, cho dù có phần giả nhưng vô cùng sáng lạn.

Vẻ mặt này của nàng, người mù cũng có thể nhìn ra nàng đang nói dối.

Phong Ly nheo mắt, bỗng dưng đưa tay kéo nàng tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi mắt sâu tựa hàn đạm nhàn nhạt tức giận.

“Thật sự muốn biết sao?” Lời gần như vô thanh theo môi mỏng bay ra, khiến tóc gáy Nguyên Sơ Hàn dựng thẳng.

Nàng nuốt nước bọt, ngửa mặt theo dõi hắn, trong mắt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ này của Phong Ly, hiện tại đã biến thành dã thú, dã thú mỹ lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.