Nơi này đã sớm được chuẩn bị tốt để nghênh đón Phong Ly, tất cả đều thỏa đáng.
Cơm chiều hôm nay làm Nguyên Sơ Hàn thấy kỳ quái, bởi vì nàng không một mình trở về phòng dùng cơm mà cư nhiên cùng ngồi chung một bàn với Phong Ly.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ ăn xong bữa cơm cùng Phong Ly, dù cho lần đó đi Mãn Nguyệt lâu, thì cũng là một mình nàng ăn.
Tuy Phong Ly có động đũa nhưng hắn chỉ gắp đồ tới cho nàng, còn hắn chưa từng động vào món nào.
Bàn tròn, Nguyên Sơ Hàn ngồi một bên, Phong Ly ngồi ghế chủ vị.
Hắn chắc đã thành thói quen, bất cứ lúc nào, dù ngồi ở đâu cùng đều ở vị trí chủ vị.
Như ở đại sảnh vừa rồi, hắn nóng lòng muốn xem thư từ đế đô, vừa tiến vào đại sảnh liền trực tiếp ngồi ghế chủ vị, cơ hồ không suy nghĩ. Hoàn toàn là do thói quen lâu dài tạo thành, chỉ cần hắn ở đâu, ghế chủ vị từ trước đến nay đều là của hắn.
Thức ăn trên bàn cực kỳ phong phú, hẳn là đặc sản Thanh Châu.
Nguyên Sơ Hàn cầm đũa, liếc Phong Ly một cái, thấy lão đại là hắn chưa động đũa, nàng cũng không dám ăn trước.
Phong Ly biết nàng nhìn lén, nhấc đũa lên nhưng lại không động.
Nguyên Sơ Hàn cầm đũa cứng nhắc, dư quang khóe mắt nhìn Phong Ly, hắn động nàng liền động.
Nhưng mà, gần 2 phút, Phong Ly cũng chưa động. Hai người đều chỉ cầm đũa, đối mặt với đồ ăn đầy bàn, hai người thoạt nhìn qua rất kỳ lạ.
Văn Thuật đứng cách đó không xa đã bắt đầu thấy mỏi mắt, lúc này hắn xác nhận một chuyện, vị Nhiếp chính vương đại nhân là cố ý. Cố ý làm khó Nguyên Sơ Hàn, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Nhìn tiểu thư nhà mình nước miếng như muốn chảy ra, bất quá bộ dáng kia quả thật thú vị, khó trách Nhiếp chính vương thích đùa nàng.
Nuốt nước miếng, Nguyên Sơ Hàn rốt cục nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Phong Ly, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng nhìn thấy đôi con người sâu thẳm kia chứa ý cười nhàn nhạt.
Ngẩn người, sau đó yên lặng hạ đũa, “Vương gia đại nhân mời.”
Phong Ly giờ mới vừa lòng, chậm rãi động đũa, gắp từng món trên đĩa vào bát.
Xét thấy lần trước ở Mãn Nguyệt lâu, Phong Ly gắp cho nàng, Nguyên Sơ Hàn liền nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng không khỏi chờ mong.
Động tác Phong Ly tao nhã, vừa thấy là biết có giáo dưỡng tốt. Không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không nóng nảy, cảnh đẹp ý vui.
Hơn nữa, đồ ăn hắn gắp đều rất ngon, người này thật biết soi mói.
Bát rất nhanh đầy, Nguyên Sơn Hàn mím môi, nhìn hắn, chờ hắn đưa bát tới trước mặt mình.
Nhưng động tác kế tiếp của Phong Ly khiến chờ đợi của nàng như truyện cười, bởi vì hắn gắp cho hắn ăn.
Động tác ăn cũng rất đẹp mắt, phảng phất như ăn món quý lạ, khiến ta không khỏi muốn biết đồ ăn này đến cùng có hương vị gì.
Nhưng hiện tại ngon cũng vô dụng, hắn tự gắp tự ăn, căn bản không phải cho nàng.
Thế mà nàng cư nhiên còn chờ hắn!
Trợn tròn mắt, Nguyên Sơ Hàn rất muốn cho mình một cái tát, bị mấy lần rồi mà còn không nhớ lâu, cái bộ dạng này của hắn đã đùa giỡn nàng rất nhiều lần rồi.
Không lẽ hắn cứ ra chiêu, nàng chịu thiệt mấy lần, lần nào cũng trúng chiêu!
Âm thầm mắng, Nguyên Sơ Hàn gắp thức ăn nhét vào miệng, từ động tác liền nhìn ra nàng đang cực kỳ tức giận.
Phong Ly chậm rãi như cũ, nhìn sắc mặt kia, xem ra tâm tình hắn cực kỳ tốt, tốt vô cùng.
Văn Thuật đứng một bên nhìn, âm thầm thở dài, trách tiểu thư nhà mình quá ngây thơ.
Một bữa cơm này khiến Nguyên Sơ Hàn đau bụng không thôi, nhìn Phong Ly tâm tình tốt rời đi, nàng hận không thể một cước đá bay hắn.
Phong Ly đi rồi, áp khí trong nhà ăn như được thả lỏng, Văn Thuật thở ra, sau đó chạy vài bước ngồi xuống cạnh bàn ăn.
“Tiểu thư, ngài ăn được à?” Nhìn mặt Nguyên Sơ Hàn, Văn Thuật cảm thấy câu hỏi này của hắn là dư thừa. Không biết cũng có thể đoán ra, Nguyên Sơ Hàn khó nuốt thế nào.
Liếc Văn Thuật một cái, Nguyên Sơ Hàn hừ hừ, “Nhân phẩm kém, chọc hắn một lần, hắn liền trả thù. Tức chết ta, dạ dày ta đau quá.” Xoa bụng, Nguyên Sơ Hàn thấy mệnh mình quá khổ.
Khả năng tùy thời sẽ gả cho một đứa bé làm vợ, lại còn ở đây làm con tin, lại còn bị khinh bỉ.
Văn Thuật không nói, tuy Nhiếp chính vương không dễ chọc, nhưng tính tình Nguyên Sơ Hàn thế nào, hắn hiểu. Ăn chút thiệt thòi, cả đêm khó ngủ.
“Tiểu thư, vừa rồi tiểu nhân nghe Vương gia bảo ngày mai du hồ, ngày mai chúng ta có thể ngắm phong cảnh sao?” Văn Thuật nói sang chuyện khác, giọng điệu vui vẻ.
Nhắc tới cái này, Nguyên Sơ Hàn không khỏi nhíu mày, “Du hồ? Ta vẫn thấy không đơn giản như vậy. Hắn không phải người thích du ngọan, nhưng lại gióng trống khua chiêng đi du hồ.” Lắc đầu, càng lúc càng thấy không thích hợp.
Văn Thuật nghe vậy cúi người lại gần, nhỏ giọng nói: “Ý tiểu thư là, khả năng còn có chuyện khác? Tựa như hôm nay cùng Triệu vương trong thư phòng bí mất nói chuyện lâu như vậy. Tuy tiểu nhân tò mò, nhưng tiểu nhân vẫn cảm thấy, bọn họ có bí mật, chúng ta biết càng ít càng tốt.”
Nguyên Sơ Hàn nhìn Văn Thuật, bỗng dưng cong khóe môi gật đầu, “Nói rất đúng, biết càng ít càng ốt. Bí mật của đại nhân vật như bọn họ đều có vô số nguy cơ bên trong, mỗi khi định ra một mưu kế, phải có vô số người chôn cùng. Có thể không biết thì đừng biết, khoảng cách càng xa càng tốt.”
“Nói là nói như vậy, nhưng tiểu thư và vương gia thân cận quá rồi. Hơn nữa, tiểu thư à, tiểu nhân không biết lời này có nên nói hay không. Ngài giống như cùng Vương gia có vài phần cái đó.” Nói xong, Văn Thuật nâng hai tay. Hai ngón tay cái chụm vào nhau giật giật, ý tứ cực rõ ràng.
Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn liếc hắn, “Còn nói lung tung, ta châm ngươi.”
Văn Thuật liên tục xua tay, “Không phải tiểu nhân nói, tất cả mọi người đều cho như vậy. Giống xế chiều hôm nay ở Triệu vương phủ, Vương gia cùng ngài chung một chỗ, bình thường nam nữ nào có bộ dáng đó. Tiểu nhân đi theo phía sau các ngài, những hộ vệ đại ca đều thấy bộ dáng ái muội kia của hai người đấy.”
Trên mặt Nguyên Sơ Hàn hơn vài phần nghiêm túc, “Thật sự?”
Văn Thuật liên tục gật đầu, “Không sai, tiểu nhân không dám nói bậy.”
Nguyên Sơ Hàn nghĩ nghĩ, tựa hồ thấy Văn Thuật nói có vài phần đạo lý.
Nàng tự nhận một mực cùng Phong Ly đấu trí đấu dũng, nhưng người khác không cho là vậy.
Còn Phong Ly? Hắn có ý gì? Cho ràng nàng thích hắn, cho nên thuận đường chiếm tiện nghi của nàng?
Hắn không phải người thiếu đạo đức như thế đi! Trong phủ hắn, một thiếp thất làm ấm giường cũng không có, xem ra, hắn không phải người quan hệ nam nữ lung tung.
“Tiểu thư, nếu thật sự ngài với vương gia có gì đó, còn nguy hiểm hơn so với gả cho hoàng thượng. Ít nhất hoàng thượng chỉ là một đứa nhỏ, ngài hoàn toàn có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay. Nhưng Vương gia thì khác nha, đó là Nhiếp chính vương đấy!” Văn Thuật nhỏ giọng nói xong lời tâm huyết.
Nguyên Sơ Hàn nhíu mày càng chặt, Văn Thuật nói không phải không có lý.
Nếu sau cùng thoát cảnh bị gả vào hoàng cung, lại hãm vào ma chú của Phong Ly, vậy thảm rồi.
Thấy lời mình nói có tác dụng, Văn Thuật tiếp tục: “Tiểu thư, trước mắt người cần nắm chắc chuyện nhờ vương gia giúp ngài giải trừ hôn ước với hoàng thượng. Sau đó liên lạc với lão gia, đem ngài quay về Sâm Châu. Tin tưởng mặc kệ Vương gia đề xuất điều kiện gì, lão gia cũng sẽ đáp ứng.”
Tựa lưng vào ghế ngồi, Nguyên Sơ Hàn không lên tiếng, lời Văn Thuật nói nàng đương nhiên biết đạo lý trong đó.
Đây mới là chính sự, không cần quá đắm chìm đấu trí đấu dũng cùng Phong Ly, cho dù cùng hắn đấu cũng cần có ý tứ.
Nhanh chóng giải trừ hôn ước với tiểu hoàng thượng, sau đó nàng trở về núi Dược Phật Sâm Châu tiếp tục làm tiểu thần tiên trị bệnh cứu người. Đế đô, hoàng cung, Phong Ly… đều cúi chào, vĩnh viễn không gặp lại?
Vĩnh viễn không gặp?
Rủ mắt, Nguyên Sơ Hàn phát giác, trong lòng nàng có mùi vị không muốn vứt bỏ.
Loại mùi vị này nàng không hiểu rõ, vừa mới bắt đầu, cảm giác như là không nỡ.
Không nỡ?
Nàng không nỡ xa người nào?
Phong Ly sao?
Hy vọng không phải, nàng cảm thấy loại chuyện này không nên phát sinh. Nếu đã xảy ra, nàng làm sao thành tiểu thần tiên, cũng mất đi tự do, ngày đêm đối mặt vô vàn nguy hiểm.
Thông mình mà nói, là nhanh chóng rời khỏi, vĩnh viễn không gặp lại.