Một đêm qua đi, sáng sớm ở Thanh Châu không khác mấy ở đế đô.
Mặt trời lên rất sớm, nắng rải trên mặt đất.
Từ trong phòng đi ra ngoài, Nguyên Sơ Hàn vươn người vận động, máu lưu thông, cơn buồn ngủ cũng biết mất.
Tối hôm qua nàng nghĩ một đêm, việc cấp bách là giải trừ hôn ước cùng tiểu hoàng thượng, sau đó về Sâm Châu.
Cho nên, nàng quyết định không cùng Phong Ly đấu trí đấu dũng nữa, muốn gấp rút truy hỏi hắn về chuyện giải trừ hôn ước, để hắn nhanh chóng làm.
Cho dù hắn yêu cầu điều kiện gì từ Trịnh vương, Trịnh vương cũng sẽ đáp ứng.
Cho dù Phong Ly không làm gì, nàng cũng cần phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây, không thể tiếp tục làm con tin.
Nếu không, nàng có khả năng sẽ mắc hội chứng Stockholm, sau cùng bị đùa giỡn.
(Hội chứng Stockholm: hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.] Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.-wiki)
Điểm tâm có người đưa tới, hai chủ tớ Nguyên Sơ Hàn và Văn Thuật cùng dùng cơm.
Ngồi trên bàn cơm, Nguyên Sơ Hàn không khỏi nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua. Vừa nhớ đến vẫn cảm thấy tức giận, luôn luôn bị Phong Ly đùa giỡn, đòi không được chút tiện nghi nào.
Có điều loại chuyện này về sau sẽ không phát sinh lần nữa, bởi vì vĩnh viễn không gặp lại, hắn nào có cơ hội đùa giỡn nàng?
Văn Thuật nhét rau vào miệng, vừa nhìn Nguyên Sơ Hàn, nàng rõ ràng đang ngẩn ngơ, như người mất hồn.
“Tiểu thư, ngài phải kiên định.” Động viên tinh thần, đồ đệ kiêm gã sai vặt Văn Thuật tuyệt đối tận trung làm hết phận sự.
Nguyên Sơ Hàn nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, sau đó hừ hừ, “Ăn cơm của ngươi đi.”
Văn Thuật ngậm miệng không nói, ăn cơm.
Phong Ly nói hôm nay du hồ, thật đúng định ra ngoài.
Hướng đại sảnh, một đám hộ vệ ra vào, xem ra bề bộn nhiều việc.
Phong Ly du hồ, bọn họ nghiêm cẩn bận rộn, thật sự kỳ quái a!
Đi tới sảnh tiền lớn, nhìn thấy người nào đấy từ trong đại sảnh đi ra.
Quần áo ám sắc trường bào hoa lệ, cho dù vẫn là màu ngày thường nhưng rõ ràng không phải bộ hôm qua.
Tóc dài cẩn thận tỉ mỉ dùng kim quan buộc ở đỉnh đầu, lộ khuôn mặt rõ ràng.
Bộ dáng hắn tốt là thật. Sáng tinh mơ thấy khuôn mặt này của hắn, tâm tình cũng không tự chủ trở nên tươi đẹp.
Nhìn thấy hắn, Nguyên Sơ Hàn thu hồi tầm mắt, đã quyết không cùng hắn đấu trí đấu dũng, cho nên nàng không thể hiện ra ý tứ gì.
Phong Ly cũng thấy nàng, khuôn mặt tuấn mỹ phủ một tầng cô hàn, có điều bởi vì nắng mới lên, nên khiến cả người hắn như khoác lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
“Xuất phát.” Người đến đông đủ, Phong Ly mở miệng, mọi người lần lượt đi ra ngoài trang viên.
Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật đi sau cùng như những người khác.
Phong Ly đi trước, thấy Nguyên Sơ Hàn không đi cùng mình, tựa hồ có vài phần khó hiểu. Bước chân vô ý thức thả chậm mấy lần, nhưng người kia như cũ không đi theo.
Cho đến khi ra khỏi trang viên, Nguyên Sơ Hàn vẫn ở sau cùng.
Xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, ở phía sau nhìn Phong Ly lên xe ngựa, nàng âm thầm thở dài. Cho dù tận lực kéo ra khoảng cách nhưng không phải lúc nào cũng tốt, xe ngựa lớn như vậy, khoảng cách xa nhất chỉ là hai thước.
Văn Thuật dùng ánh mắt động viên khích lệ Nguyên Sơ Hàn, sau đó đi về phía sau xe ngựa, cưỡi ngựa của mình.
Dẫm xuống ghế ngựa, Nguyên Sơ Hàn bước trên càng xe, đi vào xe ngựa.
Trong xe ngựa khép kín, Nguyên Sơ Hàn biết rõ. Chỉ là, cảm giác hôm nay càng bất đồng, giống như dưỡng khí vô cùng loãng.
Ngồi xuống chỗ kề bên cửa xe, Nguyên Sơ Hàn cúi đầu, không động tĩnh.
Đội ngũ xuất phát, xe ngựa đi không nhanh không chậm, thoải mái hơn so với chạy điên cuồng trên quan đạo.
Cho dù cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của một người khác trong xe ngựa, lực xuyên thấu bắn tới người, từ đầu đến chân, từ trước ra sau, một lần lại một lần.
Giả bộ như không thấy, Nguyên Sơ Hàn cực kỳ an tĩnh. An tĩnh như vậy, một chút cũng không giống nàng, mặc kệ là ở thế giới kia hay thế giới này, nàng cho tới bây giờ đều chưa từng trầm mặc an tĩnh thế này.
“Lát nữa theo sát bên cạnh bản vương, đừng đi loạn.” Bỗng dưng, Phong Ly mở miệng, phá yên tĩnh.
Nguyên Sơ Hàn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp chứa đầy thắc mắc, “Vì sao?”
Âm thầm bĩu môi, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, “Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của Vương gia. Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi chút, Vương gia đại nhân, khi nào thì có thể giải trừ hôn ước của ta cùng tiểu hoàng thượng?”
Phong Ly sắc mặt không đổi, “Ngươi thực vội?”
“Đúng vậy, như trên đầu treo một thanh kiếm, còn có thể không vội sao?” Đương nhiên vội, sau khi giải trừ hôn ước, nàng liền tạm biệt hắn rồi.
“Hôn ước ở trên người ngươi, giống như đao kiếm.” Giọng điệu Phong Ly nghe không ra có cao hứng hay không.
“Không phải hôn ước, là hôn ước cùng tiểu hoàng thượng. Nếu đổi lại là người khác, bộ dáng đẹp nhân phẩm tốt, có thể ta sẽ vui vẻ đấy.” Những lời này không có ý tứ gì, Nguyên Sơ Hàn liền thuận miệng nói.
Phong Ly hạ tầm mắt, bạc môi quét xuống độ cung như có như không không dễ dàng phát giác.
“Vương gia đại nhân, ngài khi nào thì có thể đem hôn ước giải trừ?” Hắn không trả lời, Nguyên Sơ Hàn có chút vội.
Gương mắt, Phong Ly nhìn về phía nàng, “Sau khi hồi đế đô.”
Thở sâu, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, trong lòng không có vui vẻ như trong tưởng tượng.
Hắn nói như vậy, xem ra hắn thật sự nắm chắc. Đợi đến khi trở về đế đô, hôn ước liền giải trừ, nàng cũng nên về Sâm Châu rồi.
Ngoài thành Thanh Châu có Yến hồ, mỗi mùa xuân, nơi này có rất nhiều chim yến bay tới.
Chim yến xây tổ cần bùn ẩm, ven bờ hồ có rất nhiều bùn nhão, cho nên mùa xuân đều tập trung làm tổ nơi đây.
Hồ Yến diện tích rất lớn, bốn phía non xanh nước biếc, liễu rủ ven bờ.
Lúc này, một con thuyền hoa đang đậu bên bờ, ba chiếc thuyền tinh xảo nối thẳng phía sau thuyền hoa, trên bờ đã có người chờ ở nơi đó.
Không phải ai khác, đúng là Triệu vương.
Ông ta hôm nay mặc bộ sang trọng như cũ, hộ vệ, gã sai vặt đứng sát người.
Trên thuyền hoa, có mấy nha hoàn giống như cô nương tìm trong thanh lâu đang đứng, trang phục mát mẻ.
Xuống xe ngựa, Triệu vương liền nhiệt tình nghênh đón, bộ dáng thân thiện như bạn thân với Phong Ly.
“Vương gia, ngài đã tới. Thỉnh, đều đã chuẩn bị tốt rồi.” Đưa tay hướng thuyền hoa mời Phong Ly.
Nguyên Sơ Hàn đi theo sau, Phong Ly đã sớm phân phó nàng hôm nay phải đi theo bên cạnh hắn từng thời khắc.
Nhưng hiện tại, bên cạnh hắn có Triệu vương, nàng chen không lọt, cho nên vẫn đi theo phía sau thôi.
Đi lên thuyền hoa, Nguyên Sơ Hàn cũng coi như mở rộng tầm mắt, thuyền này quả thật xa hoa.
Ở Sâm Châu đã từng thấy qua một lần, là công tử trong thành du hồ trên một con thuyền dài, trên thuyền hoa hát ca nhảy múa, vô cùng náo nhiệt.
Xem ra, thuyền hoa khắp thiên hạ đều không khác nhau mấy, nhìn mấy cô nương đầu thuyền kia, đợi lát nữa cũng phải nhảy múa nhiệt tình rồi.
Trong thuyền hoa mọi thứ đều đầy đủ, trà bánh hoa quả, màn sa cách điệu buông bốn phía, so với Sâm Châu còn cao cấp hơn nhiều.
Còn đang nghĩ mình nên đứng chỗ nào, bên kia Phong Ly đã ngồi trên ghế dựa lớn kim phấn đang nhìn qua đây.
Hắn cái gì cũng không cần phải nói, một ánh mắt liền cấp chỉ lệnh cho nàng, muốn nàng ngồi cạnh hắn.
Đi tới, Nguyên Sơ Hàn ngồi trên chiếc ghế ngay cạnh hắn, ghế dựa rộng rãi, nằm ở trên cũng không thành vấn đề.
Triệu vương cười ngồi ghế đối diện Nguyên Sơ Hàn, vẫy vẫy tay, ý bảo có thể bắt đầu du thuyền, phía sau lại phân phó nha hoàn châm trà, bận rộn vô cùng.
Nguyên Sơ Hàn lặng không tiếng động, tầm mắt nhìn những quả anh đào tiên diễm, rồi nhìn về phía Triệu vương, sau đó lại chuyển hướng Phong Ly.
Vừa lúc tầm mắt Phong Ly quét tới, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt nhanh rút lại, Nguyên Sơ Hàn không tính toán đấu mắt với hắn.
Phong Ly đưa tay, cầm khay anh đào đặt trước mặt Nguyên Sơ Hàn.
Nhìn anh đào xuất hiện trước mặt mình, Nguyên Sơ Hàn ngẩn người, giương mắt nhìn về phía hắn, hắn cũng đang nhìn nàng.