Tiếp nhận khay ngọc, bên trong anh đào đỏ hồng mê người.
Nguyên Sơ Hàn bưng khay ngọc, một bên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phong Ly một cái. Hắn cũng đã chuyển rời tầm mắt, như người vừa rồi đem khay đưa qua không phải hắn.
Mím môi cười vô thanh, Nguyên Sơ Hàn cầm anh đào nhét vào miệng.
Rất ngọt a, ăn ngon.
Cách bờ càng ngày càng xa, thuyền hoa thong thả mà vững chắc.
Triệu vương thấy đã đến giờ, phân phó nhạc công tấu nhạc, đầu thuyền đám vũ nữ lập tức mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, sênh ca nhảy múa, từ đấy bắt đầu.
Lần đầu tiên từ khoảng cách gần xem một đám vũ nữ khiêu vũ.
Nguyên Sơ Hàn ăn anh đào, một bên nhìn chằm chằm đám vũ nữ kia, múa rất đẹp. Theo từng động tác khiêu vũ, y phục mỏng cũng theo đó vén lên lại hạ xuống, làn da trắng nõn như ẩn như hiện, cực kỳ chọc người.
Người khác thế nào nàng không biết, dù sao nếu nàng là nam nhân, cũng khẳng định sẽ thích chuyện này. Có ăn có uống, còn có nữ nhân xinh đẹp khiêu vũ, nghĩ muốn không lâng lâng cũng khó.
Vô ý nhìn lướt qua Phong Ly bên cạnh, lại phát giác hắn vẫn bộ dáng kia, không thả lỏng, nét mặt cô hàn nghiêm nghị, hắn không thích chuyện này à?
Nếu hắn không bệnh, thân thể tâm lý đều bình thường, vậy Phong Ly người này sinh hoạt cá nhân quá đoan chính rồi.
So với nam nhân ở thế giới này, hắn chính là đóa hoa lạ.
Nhìn một cái, Triệu vương đối diện bình thường hơn nhiều so với hắn. Tuy Triệu vương thỉnh thoảng thu liễm mình nhìn Phong Ly, nhưng khống chế không nổi hai mắt hướng trên người vũ nữ. Tin chắc nếu Phong Ly không ở đây mà nói, hắn đã sớm bổ nhào tới rồi.
Ăn anh đào, Nguyên Sơ Hàn mắt liến thoắng, nàng không an tĩnh như vậy, Phong Ly nghĩ muốn không chú ý cũng không được.
Mắt nhìn về phía nàng, vừa lúc nàng lại nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phong Ly hơi nheo mắt, không nói, chỉ là ánh mắt liền truyền lại ý tứ của hắn, muốn nàng thành thật.
Bĩu môi không quan tâm, Nguyên Sơ Hàn thu đĩa ăn tiếp, màu anh đào như màu trên môi nàng, đỏ bừng mọng nước, thập phần mê người.
“Vương gia, ngài xem, đã đến giờ rồi.” Triệu vương bỗng dưng hơi hơi nghiêng người tiếp sát Phong Ly, đè thấp thanh âm hỏi.
Đàn sáo không ngừng bên tai, Nguyên Sơ Hàn ngồi ở chỗ đó vẫn chưa nghe rõ Triệu vương nói gì. Nhìn bộ dáng cẩn thận kia của ông ta, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy rất kỳ quái.
Phong Ly nhìn thoáng qua ngoài thuyền hoa, nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Từ từ.”
Lúc này Nguyên Sơ Hàn biết Phong Ly nói cái gì, cho dù không nghe rõ, nhưng nhìn miệng hắn cũng đoán ra.
Hắn nói từ từ.
Chờ cái gì? Hoặc là chờ người nào?
Nguyên Sơ Hàn không đoán ra, thuyền hoa đã đến giải đất trung tâm Yến hồ.
Đám vũ nữ nhảy múa tới giai đoạn lửa nóng nhất, tay áo lụa mỏng vén ra ngoài, phất phới như tiên.
Bỗng dưng, thuyền hoa một trận lay động, anh đào trên khay ngọc trong tay Nguyên Sơ Hàn lăn lăn.
Đỡ lấy tay vịn ghế dựa, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía ngoài thuyền hoa, mặt hồ rộng lớn, vằn nước dao động.
Vằn nước dao động càng ngày càng kịch liệt, nàng cũng hiểu được có chút không thích hợp.
Từ từ đứng lên, ngay khi nàng đứng lên hoàn toàn, bóng đen dưới nước nhảy vọt lên.
Một người, hai người, ba người. Chưa tới hai giây, vô số bóng đen vọt lên từ bốn phía quanh thuyền hoa, mang theo tia nước bắn thẳng lên thuyền.
Tiếng đàn sáo đột nhiên ngừng, đám vũ nữ khiêu vũ đầu thuyền phát ra tiếng thét chói tai.
Tiếng đao kiếm vang lên, thuyền hoa nháy mắt biến thành chiến trường.
Bả vai căng thẳng, khay ngọc trong tay rơi xuống. Đánh rơi trên boong thuyền vỡ tan tành, anh đào lăn trên đất.
Nguyên Sơ Hàn bị túm lui về phía sau, người túm nàng là Phong Ly.
Triệu vương hô to hộ giá, một bên thần tốc lui về phía sau đuôi thuyền, lộ tuyến rất quen, giống như tập luyện rất nhiều lần.
Hộ vệ Phong Ly, hộ vệ Triệu vương, thần tốc vây quanh khu vực an toàn, sau đó nhất trí đối ngoại.
Nhạc công cùng đám vũ nữ lại không may mắn như vậy, mấy người đã ngã xuống.
Nguyên Sơ Hàn còn có chút mê mẩn, khi nhìn thấy những vũ nữ đang vui vẻ bị đao kiếm đâm trúng, khi đó mới có cảm giác thật, đây là thật sự.
Nhưng dường như không hề thích hợp, còn cái gì không thích hợp thì nàng lại không nói ra được, cảm giác rất kỳ quái.
Một đoản kiếm xuyên qua hộ vệ đang ngăn cản bay vào, cắt qua không khí, mang theo âm hưởng quát vào màng tai.
Người bị mạnh mẽ kéo lại, ngay sau đó, chỉ thấy đầu kiếm từ phía sau nàng phóng tới đoản kiếm, lực đạo thiên quân, kiếm cùng đoản kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng chấn động là lỗ tai Nguyên Sơ Hàn vang ong ong.
Phong Ly mang theo Nguyên Sơ Hàn lui về phía sau, lấy tốc độ rất nhanh đến chỗ đuôi thuyền, lại nhìn thuyền hoa trong đó, đã rối một nùi.
Triệu vương tại một bên khác đuôi thuyền, hai hộ vệ đang bảo hộ ông ta. Nguyên Sơ Hàn không lưu tâm hướng bên kia liếc một cái, phát giác Triệu vương không hề bối rối.
Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn một bên bắt lấy quần áo Phong Ly tựa vào trong lòng hắn, chăm chú nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Phong Ly, Triệu vương kia thật kỳ quái, ông ta một chút cũng không có bộ dáng sợ hãi.”
Tiếng chém giết không dứt bên tai, Nguyên Sơ Hàn nói rõ ràng tiến vào lỗ tai, Phong Ly cúi đầu nhìn nàng một cái, sâu thẳm trong con ngươi bao nhiêu phức tạp, hắn im lặng không nói.
Nguyên Sơ Hàn còn muốn nói gì đó, bên tai vang lên phá nước. Quay đầu nhìn qua, ngoài đuôi thuyền, lại một bóng đen từ trong nước nhảy ra.
“Phong ly, phía sau.” Hô to, hắn ôm lấy nàng đồng thời cùng xoay người lại.
Trường kiếm lần lượt thay đổi, mỗi một chiêu đều dùng hết khí lực, Nguyên Sơ Hàn hoàn toàn cảm thấy bắp thịt Phong Ly đều buộc chặt.
Phong Ly có võ công, hơn nữa cảm giác không thấp. Nhưng sau khi cùng người áo đen giao thủ mấy chiêu, Phong Ly lại bắt đầu lui về phía sau, một mực thối lui đến chỗ bên cạnh mép thuyền, lui đến hết đường.
Trường kiếm đối phương đâm tới, kiếm phong mang theo sắc lạnh.
Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm kiếm phong kia, nhìn nó thẳng đến ngực Phong Ly.
Một giây đó, hắn ngửa người ra sau, nàng bị kéo mạnh theo, nhào qua mép thuyền, đầu hướng xuống rồi rơi vào trong nước.
Khi rơi vào nước, nghe thấy Triệu vương hô to Vương gia, nàng rủa thầm một tiếng giả mù sa mưa, sau đó liền cùng Phong Ly chìm vào trong nước.
Dưới nước, cái gì cũng không thấy rõ, bất quá Phong Ly vẫn ôm lấy nàng, nàng cũng túm chặt quần áo hắn. Chìm trong nước, nàng tiếp sát Phong Ly, sau đó túm lấy hắn bơi về phía bờ hồ.
Lúc này khẳng định không thể về trên thuyền, hơn nữa trong nước cũng không biết còn có thích khách hay không, cần khẩn trương rời khỏi đây mới được.
Nàng bơi lội rất tốt, nhưng mang theo một người vẫn có chút lao lực, bơi một hồi nàng mới phát giác, Phong Ly căn bản không phối hợp nàng, không có lấy một chút động tĩnh.
Giật mình, hắn sẽ không bị sặc nước đấy chứ!
Ôm lấy eo hắn, dưới chân bốc lên hai lần, từ trong nước trồi lên.
Nước theo đôi má đi xuống, Nguyên Sơ Hàn mở mắt ra nhìn về phía Phong Ly, lại phát hiện hai mắt hắn nhắm nghiền mặt trắng như tờ giấy, không có một chút phản ứng.
“Phong Ly? Phong Ly?” Giơ tay đánh hắn mặt, Nguyên Sơ Hàn hét lớn.
Phong Ly không đáp lại, bất quá mi phong lại nhăn lên, chứng minh hắn có cảm giác.
Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là không phải bị sặc nước, nhưng vì sao lại bị như vậy? Chẳng lẽ hắn bị thương?
Nghĩ đến đây, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua phía xa hai mươi mấy mét ngoài thuyền hoa, kia mặt trên, đám người áo đen cùng hộ vệ còn đang tại triền đấu, thuyền hoa cơ hồ bị phá hỏng.
Mặc kệ bên kia, Nguyên Sơ Hàn túm Phong Ly bơi về phía bờ biển, quả thực dùng hết toàn lực, chân nàng đã bắt đầu mơ hồ rút gân rồi.
Phong Ly như cũ không có phản ứng, mặc nàng nắm túm kéo. Bởi vì cân nặng cách xa, hắn cũng bắt đầu động trong nước.
Nguyên Sơ Hàn không có tâm tư quản nhiều như vậy, sau cùng ép mạnh vào cổ Phong Ly rồi bơi nhanh, ngay khi hai người bọn họ đều đã gần như hít thở không thông, rốt cục cũng đến gần bờ hồ. Last edited: 12/1/17