Phó Tĩnh Nhã là một tiểu thư quan gia
điển hình, phụ thân từng làm đại học sĩ của Long Đồ các, chức quan nhất
phẩm, về sau rút lui khỏi quan trường khi đang ở trên đỉnh, cùng thê tử
con cái cáo lão hồi hương, cả nhà hòa thuận vui vẻ, hưởng hết phú quý.
Được phụ thân hun đúc, Phó Tĩnh Nhã dịu dàng tài đức, tính tình tốt
không thể tốt hơn. Ai cũng nói người nào có thể lấy tiểu thư Phó gia thì quả đã tu phúc mấy đời. Nhưng không ai biết Phó Tĩnh Nhã tài cao mạo
cao mắt nhìn còn cao hơn, thấy phụ thân tài trí hơn người của mình chỉ
có một thê tử là mẫu thân, vì thế không thể dễ dàng chấp nhận ý tưởng
nạp thiếp của trượng phu. Chỉ tiếc, không như ý muốn.
Phó Tĩnh Nhã
thích yên lặng, bình thường rất ít giao tiếp, căn bản không có bạn thân
khuê phòng. Mọi người biết tính tình nàng nên ở nhà cả ngày cũng hiếm có ai đến quấy rầy. Chỉ có a hoàn Tiểu Thu mang từ nhà mẹ đẻ đến còn có
thể nói chuyện cùng nàng, nửa năm trước gả cho người hầu của trượng phu
nàng, cuộc sống cũng không tệ lắm.
Theo ý ta, Tiểu Thu thật là một a hoàn
thông minh có chủ kiến. Từ lúc tiểu thư của nàng quen với Tôn Thừa
Nghiệp, nàng đã nhìn thấu bản chất của hắn đến tám chín phần, hết lời
khuyên bảo vị tiểu thư hoàn toàn mất hồn. Sau này trở thành hồi môn theo tiểu thư vào Tôn gia, theo lý a hoàn hồi môn có thể bị thu phòng,(1) nhưng Tiểu Thu đã sớm tìm đường xoay sở tốt, túm lấy tên hầu Lâm Toàn đi theo Tôn Thừa Nghiệp, đã thế còn đau khổ cầu xin tiểu thư để gả cho hắn.
Chắc Tôn Thừa Nghiệp thấy không thể xơ múi được người trong nhà, bèn
vươn tay vươn chân ra bên ngoài.
Từ khi nghe tin cô gia(2) muốn nhận tiểu thiếp, lúc nào Tiểu Thu cũng quấn bên tiểu thư âu sầu của
mình, khuyên răn nàng, kể chuyện bên ngoài trêu chọc giúp nàng vui, thậm chí ngay cả tướng công của mình cũng không để ý, ngày ngày trông giữ
bên cạnh tiểu thư, sợ nàng luẩn quẩn trong lòng.
Chỉ bằng sự trung thành của Tiểu Thu với
Phó Tĩnh Nhã, ta đã rất vừa lòng, a hoàn kia sẽ là một chỗ dựa vững
chắc. Ta tin tưởng nàng trăm phần trăm.
Tuy Tôn gia dựa vào kinh thương buôn bán
để kiếm tiền, nhưng vẫn kém các nhà giàu quyền quý, người hầu trong nhà
cũng không nhiều lắm. Trong nhà có một người được gọi là Phúc thẩm, hơn
bốn mươi tuổi, thân hình tròn vo, là a hoàn hồi môn của mẹ Tôn Thừa
Nghiệp, bây giờ quản lý người hầu đầy tớ trong nhà.
A hoàn trong nhà đều đã trưởng thành,
không ít cô gái ôm ý hoài xuân, tuy không dám vọng tưởng thiếu gia,
nhưng ẩn tình đưa tình nhìn vài gã hầu nam ưa nhìn vẫn có thể. Có điều,
hiển nhiên Phúc thẩm không nghĩ như vậy, chỉ cần biểu tình, ngôn ngữ,
hành vi của ai mà hơi khác thường, ánh mắt của bà lập tức sẽ như đèn pha bắn sang, chiếu rọi người kia từ đầu xuống chân.
Tôn Thừa Nghiệp là do Phúc thẩm nuôi lớn, tất nhiên một lòng một dạ của bà đều đặt trên người thiếu gia. Bà hoàn
toàn trung thành với Tôn Thừa Nghiệp, mặc dù có lúc không hài lòng với
tính tình của ta – Phó Tĩnh Nhã, nhưng kiêng dè thân phận bề trên nên
cũng cho vài phần mặt mũi.
Nếu biết dùng người, giá trị của Phúc
thẩm cũng sẽ rất lớn. Ta cầm mứt hoa quả lên ăn, tấm tắc khen ngon, Tiểu Thu bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, bởi vì nàng chưa bao giờ thấy
tiểu thư của mình có thời điểm thô lỗ đến thế. Nàng sợ ta bị kích động,
canh giữ càng nghiêm mật, ngay cả đi vệ sinh cũng phải theo sau.
Lại nói đến vị quản gia trong nhà – Lâm
thúc, phụ thân của Lâm Toàn, cũng là bố chồng của Tiểu Thu. Tôn gia có
không ít cửa hàng trong thành, thu chi kết toán sau cùng của các chưởng
quầy đều gửi cho Lâm thúc. Đừng nhìn tướng mạo hiền lành của Lâm thúc mà tưởng người này ôn hòa, năng lực của ông ấy quả thực không thể khinh
thường, nói to tát thì là thông minh tài giỏi, còn thông thường hơn là
khéo léo nhanh nhạy.
Tuy là bố chồng của Tiểu Thu, theo danh
nghĩa là thông gia, nhưng ta vẫn không an tâm tin tưởng ông ta, người
này, phải xếp vào phái trung gian. Thật ra, bất kể ở thời điểm nào, phái trung gian mới chính là lực lượng khiến người ta đau đầu nhất. Quả thực không thể không đề phòng người khác.
Trong nhà còn vài người, tính toán xong
xuôi có thể tin tưởng Tiểu Thuận lanh lợi và Tiểu Đa làm ở phòng bếp.
Ngần này cũng đủ rồi, dù sao kế hoạch của ta cũng chỉ là trả thù, không
phải chuyện lớn gì công khai, nhiều người quá sẽ không tốt.
Ta chậm rãi đi đến phòng thu chi của Lâm
thúc, Lâm thúc thấy ta tự đến đây có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính
mời ta ngồi xuống, hỏi xem chẳng hay ta muốn xem sổ sách trong nhà. Lúc
trước khi Phó Tĩnh Nhã gả về đáng ra nên nhận việc quản lý thu chi trong nhà, chẳng qua nàng không muốn hao tổn tâm trí vì mấy việc rườm rà này, cho nên vẫn không quan tâm. Vì thế Lâm thúc vẫn tiếp tục vất vả, đây
cũng là nguyên nhân Phúc thẩm có phần không ưng nàng.
Ta nhếch môi, xoa xoa tay vịn trên ghế dựa, lơ đãng phủ nhận: “Không cần, ta chỉ muốn ít tiền mua quần áo.”
Trên mặt Lâm thúc không xuất hiện nhiều
phản ứng: “Thiếu phu nhân thích chất liệu như nào, gọi kẻ dưới đi đến
cửa hàng mua là được.”
Ta vẫn không ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngẩn
ngơ nhìn tay vịn, thở dài khe khẽ: “Tướng công chàng…” Muốn nói lại
thôi, lông mi dài chớp chớp vài cái, che khuất ánh lệ trong đáy mắt,
giọng nói trở nên mỏng manh: “Ở nhà hơi buồn, ta muốn ra ngoài cùng Tiểu Thu, thuận tiện mua vài bộ đồ thích hợp…”
Lâm thúc thấp đầu: “Thiếu phu nhân nói phải, xin hỏi thiếu phu nhân muốn bao nhiêu bạc?”
“Một ngàn lượng… Không biết có được hay không.”
Lông mày Lâm thúc nhướn lên: “Ta đi lấy cho thiếu phu nhân.”
Trên tay cầm ngân phiếu một ngàn lượng,
đang muốn đi ra chợt dừng lại, giọng nói rất đau thương: “Nếu cách này
có thể xoa dịu sự khó chịu trong lòng, có lẽ về sau lại phiền Lâm thúc.”
Một tiếng “Vâng” truyền đến, cũng không
biết Lâm thúc có biểu tình gì. Dù sao Phó Tĩnh Nhã luôn luôn thiếu tiền
riêng đã được cầm trên tay số tiền lớn nhất từ trước đến nay.
Thật sự muốn dẫn Tiểu Thu ra ngoài sao? Thật. Thật sự muốn đi mua quần áo sao? Thật.
Ta đưa một trăm lượng cho Tiểu Thu, bảo
nàng đi mua cho ta quần áo màu trắng cực kỳ phổ thông, một trăm lượng
này có thể mua được bao nhiêu bộ cứ mua, nhưng tuyệt đối phải giống nhau như đúc, tựa như muốn bán buôn vậy.
Tất nhiên Tiểu Thu không hiểu bán buôn là gì, nàng chỉ băn khoăn là một trăm lượng này đại khái có thể mua được
gần một trăm bộ quần áo bình thường, nhưng làm sao mang về đây?
Tiểu Thu tất nhiên rất lo lắng để ta ra
ngoài, vì thế trước khi rời nhà cho ta ăn mặc thành bộ dáng một phu nhân bình thường, quần áo người hầu, không hề thu hút người khác phạm tội.
Sau đó khuyên can Tiểu Thu nửa ngày, rốt cuộc nói ta sẽ chờ ở Bích Thủy
lâu, nàng mới chịu yên tâm đi mua quần áo.
Thế gian ai mà không biết Bích Thủy lâu?
Đó là nguyên nhân Tiểu Thu yên tâm. Bích Thủy lâu là nơi chuyên buôn bán tin tức, gần như thành trì nào cũng có sự tồn tại của nó, huyện xã thôn quê cũng sẽ có Bích Thủy Lâu, chẳng qua trang trí không tinh xảo như ở
thành lớn, chỉ là các lán nước uống trà đơn giản.
Trà của Bích Thủy lâu rất nổi danh, dù là quan lớn người giàu hay là dân chúng bình thường đều thích nhàn rỗi vào gọi một bình trà, nghe người thuyết thư(3) kể chuyện trời
Nam đất Bắc. Đương nhiên, khác nhau ở chỗ người cao quý đều ngồi trong
phòng riêng ở lầu trên, dân chúng ngồi đại sảnh lầu dưới.
Không ai có thể gây sự ở Bích Thủy lâu,
cho dù lão Thiên Vương có đến đây cũng chỉ có nước ngoan ngoãn ngồi uống trà. Không ai biết chủ nhân của Bích Thủy Lâu, nhưng ai cũng biết người đó nhất định là một anh hùng có võ công trác tuyệt. Không ai dám nghi
ngờ khả năng của Bích Thủy lâu, việc vụn vặt nhỏ nhặt của bất kỳ kẻ nào, chưa đến vài canh giờ đã được điều tra rõ ràng rành mạch.
Ta đi đến trước bàn của chưởng quầy, khẽ
gõ xuống ba cái. Chưởng quầy tươi cười rào đón: “Ái chà, Tôn thiếu phu
nhân, uống trà hay thả diều đây?”
‘Thả diều’ là tiếng lóng, ý nói mua tin
tức. Bình thường ta không ra khỏi nhà, xuất môn còn mặc như vậy mà hắn
vẫn có thể nhận ra, chưởng quầy của Bích Thủy lâu quả thực không phải
tầm thường.
“Tất nhiên là vừa uống trà vừa thả diều.” Ý là ta muốn mua tin tức hạng thấp.
“Thiếu phu nhân cần diều thông thường,
diều tinh tế hay diều cực phẩm?” Diều thông thường là chỉ tin tức sơ
lược, diều tinh tế chỉ tin tức đầy đủ, diều cực phẩm là tin tức toàn
diện. Mọi người vẫn nói không có chuyện nào là toàn diện cả, nhưng diều
cực phẩm này lại có thể làm được.
“Diều cực phẩm.”
Chưởng quầy đưa cho ta một tờ giấy màu
vàng để viết chuyện tình cần hỏi lên trên, ta dùng nét chữ tú lệ của Phó Tĩnh Nhã nắn nót, trả năm mươi lượng mua diều, sau đó gọi một ấm Bích
Loa Xuân,(4) tìm vị trí ngồi trong đại sảnh. Vị thuyết thư tiên sinh đang kể chuyện “Hiệp nữ Thanh Loan đại chiến Hoa Thành Cẩm.”
*
Chú thích:
Tên chương 2 – ‘Vọng văn vấn thiết’: Cách khám bệnh của người xưa – nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch. Ở đây ngụ ý Phó
Tĩnh Nhã đang trong giai đoạn tìm hiểu về cuộc sống xung quanh mình, xây dựng kế hoạch trả thù.
(1) Thu phòng: Nhận làm thiếp.
(2) Cô gia: Cách gọi của nhà gái dành cho chàng rể.
(3) Thuyết thư: Người ngồi ở những quán trà, hay ngoài đường để kể chuyện kiếm tiền.
(4) Bích Loa Xuân: Một loại trà xanh nổi tiếng của Trung Quốc.