Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý

Chương 40: Không phải người lương thiện



Gấu Bự phát hiện ta hơi kỳ lạ, đặt đôi hoa tai kia xuống, nghiêm mặt đáp: “Thuộc hạ của ta đưa lên, ta thấy vẽ đẹp nên giữ lại.”

“Vì thế hôm ấy ngươi mới kéo khăn che mặt của ta?”

“Ta chỉ muốn xem có đúng là người trong tranh không, bởi cặp mắt giống nhau.” Gấu Bự nói đến là đương nhiên: “Người Trung Nguyên các người thật là khó hiểu, rời khỏi trượng phu sẽ không thể sống được sao? Nếu tên mặt trắng kia bỏ ngươi, ngươi theo ta vẫn kịp đấy.”

Vẫn là lời cũ nhai đi nhai lại, ta cười: “Hắn bỏ ta hay không liên quan gì đến ngươi, Tháp Na có thể giận đấy.”

“Ta không tin Tháp Na sẽ tức giận vì ngươi.”

“Được rồi được rồi, không phải vì ta, coi như là vì ngươi được chưa? Mau xem đôi hoa tai này có được không, ta rời xa nam nhân vẫn có thể sống rất tốt.”

Gấu Bự nở nụ cười tán thưởng: “Lời này nghe rất giống kiểu của Tháp Na.”

Ta lườm hắn: “Tháp Na của ngươi tốt nhất, ta đâu dám giống nàng. Mau chọn đi, nếu không Tháp Na sốt ruột lại cho ngươi ăn thịt cháy bây giờ.”

Gấu Bự ngậm miệng, chăm chú chọn trang sức. Chọn đến chọn đi một hồi, Gấu Bự không hề keo kiệt khi mua đồ cho Tháp Na, tổng cộng tốn không ít tiền, coi như độc ác ‘giết’ gã một lần đi.

Lúc sắp chia tay, ta dặn Gấu Bự đốt bức vẽ kia đi.

Gấu Bự không hiểu vì sao ta muốn đốt, nói rằng bức tranh kia vẽ rất đẹp. Ta đáp đó là nguyên nhân chia rẽ gã và Tháp Na, gã liền gật đầu đồng ý.

Gấu Bự nói nếu có khó khăn cứ đến tìm gã, gã và Tháp Na nhất định sẽ chiếu cố ta.

Ta cười, không chối từ, chuyện tương lai ai có thể nói trước chứ, điều may mắn là Gấu Bự đã thật sự từ bỏ ý nghĩ cướp ta về.

Từ sau ngày thương lượng thất bại, ta chưa gặp lại Thanh Loan. Hỏi Hoa Thành Vân hắn cũng chỉ biết sơ sơ, bảo rằng nhà có việc gấp nên đi về.

Ta không thể không quay lại Bích Thủy trà quán, ông chủ đã trở thành người quen của ta, mỉm cười hỏi: “Phó cô nương tới mua diều hả?”

Ta khẽ thở dài: “Ông đúng là tinh mắt.” Vô cùng không tình nguyện đưa bạc mua tin tức cụ thể của Thanh Loan, lòng ta than vãn, đây là vốn riêng của ta đó, đáng ra dùng để nuôi ta cả đời, sao Bích Thủy lâu lại xấu xa như vậy, không giảm giá chút xíu nào…

Rốt cuộc ta đồng ý gặp Tôn Thừa Nghiệp, nhìn hắn quỳ trước mặt ta, vẻ mặt khổ sở rất giống nam nhân hồi trước đã quỳ xuống trước mặt mọi người cầu xin ta hồi tâm chuyển ý khi mới ra khỏi tòa án. Ta biết rất nhiều mặt của Tôn Thừa Nghiệp, có khi hòa nhã, có khi nóng nảy, có khi quyến rũ, có khi tuyệt tình, có khi hưng phấn, có khi ủ rũ… Càng hiểu hắn càng cảm giác được suy nghĩ của hắn vẫn chưa trưởng thành, thậm chí đôi khi rất cố chấp. Nhớ lại bộ dáng phát cuồng của hắn, nhớ lại bàn tay gần như đã bóp chết ta, ta vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.

Ta nói, ta tha cho ngươi, nếu ngươi còn lương tri thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, chúng ta không nợ nhau.

Tôn Thừa Nghiệp khóc rống, nước mắt ròng ròng, hắn cầu xin, Tĩnh Nhã, cho ta một cơ hội được không?

Vương đại thẩm đứng chắn trước mặt ta quở trách hắn, hỏi sao cháu gái muốn bỏ ngươi, ngươi xem bây giờ ngươi không ra người chẳng ra quỷ, suýt nữa giết chết nàng, về với ngươi rồi ai mà biết nàng còn có thể sống thêm bao lâu nữa? Đúng là không thể sánh bằng Hoa đại phu của chúng ta…

Ta kéo tay áo Vương đại thẩm ra hiệu bà đừng nói nữa, sợ Tôn Thừa Nghiệp sẽ đối phó với Hoa Thành Vân. Ta lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách an toàn với hắn, hắn giải thích và xin tha thứ, đứng trên lập trường nam nhân mà nói, hắn quả thực đã bỏ đi sự kiêu ngạo… thậm chí là danh dự…

Ta lắc đầu hỏi hắn, khi thông đồng với Thanh Loan lên kế hoạch hại ta, ngươi có nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ trở thành kẻ thù không? Ngươi có nghĩ đến chuyện ta sẽ bị phỉ báng trên đường không? Ta xuất thân như thế nào ngươi rõ hơn ai hết, chẳng lẽ ngươi không sợ ta không chịu nổi nhục nhã mà tự sát sao?

Tôn Thừa Nghiệp sửng sốt, ấp úng không đáp.

Thanh Loan tra được tin tức của ta rồi tìm ngươi, ngươi tiết lộ tất cả thông tin của ta cho nàng, thỏa thuận của các ngươi là hãm hại ta và Hoa Thành Vân, các ngươi toan tính gì ai chẳng biết! Đám người giam giữ Hoa Thành Vân hẳn là người của Thanh Loan rồi, đáng tiếc sự tình không phát triển theo hướng ngươi mong đợi. Có lẽ ngươi không ngờ Hoa Thành Vân sẽ không sợ chuyện cũ, không ngại đàm tiếu mà giúp ta một phen, vì thế ngươi mới muốn sỉ nhục để ta không còn mặt mũi gặp hắn, ngoan ngoãn theo ngươi về?

Tôn Thừa Nghiệp lớn giọng phủ định, không phải ý của ta, là của Thanh Loan, ả nói chỉ cần nghe lời ả nàng sẽ quay trở về bên ta.

Quân đê tiện mưu mô chước quỷ! Vương đại thẩm tức đến giậm chân.

Nàng ta nói gì ngươi cũng nghe? Ai không biết còn tưởng ngươi yêu nàng ta cơ đấy. Ta mỉa mai xong, chuẩn bị nhấc chân rời đi. Trước khi đi ta hỏi hắn, bây giờ ngươi cảm thấy chúng ta còn có cơ hội sao?

Khoảnh khắc quay người, ta liếc qua khóe mắt thấy Tôn Thừa Nghiệp thất thần khuỵu xuống…

Vương đại thẩm vẫn tức tối bất bình, bà bảo hồi xưa cháu tìm nam nhân kiểu gì thế, hắn còn có thể thông đồng với người ngoài đến hại cháu? Ta cười khổ đáp, vâng, sao cháu lại chọn nam nhân như vậy chứ.

Vương đại thẩm nói tha thứ như thế rất lợi cho hắn. Ta không đáp, vừa hôm qua thôi, thủ lĩnh thổ phỉ ở Đông Sơn đã truyền tin đến, đồng ý hợp tác với ta.

Cách thành Định Châu ba mươi dặm có một ngọn núi gọi tên là Đông Sơn, trên đó có một nhóm thổ phỉ chuyên cướp của thương gia đến từ vùng ngoài. Ta tìm cách nhờ người liên hệ với họ, thương lượng chuyện bắt cóc Tôn Thừa Nghiệp.

Ta tiết lộ xuất thân của Tôn Thừa Nghiệp, tiền chuộc có thể giúp họ khỏi lo chuyện cơm áo một thời gian dài. Hơn thế, bây giờ Tôn Thừa Nghiệp đang ở vùng biên cương phía Bắc, ngay cả quan phủ cũng không thể sờ đến, Tôn gia tất nhiên không biết phải ứng phó thế nào, vụ làm ăn này với bọn họ chỉ lãi không lỗ.

Thủ lĩnh thổ phỉ hỏi ta là ai, ta chỉ trả lời là nạn nhân từng bị Tôn Thừa Nghiệp hãm hại, còn nhắc Tôn Thừa Nghiệp là con trai độc nhất của Tôn gia, nếu đòi tiền chuộc thì chỉ cần cho hắn nếm chút khổ sở là được, đừng tổn hại tính mạng hắn.

Khiến nhà người ta tuyệt tự sẽ bị sét đánh. Đây là nguyên văn lời thủ lĩnh thổ phỉ kia.

Ta chưa bao giờ là người thiện lương, thiện lương đôi khi là từ nói tránh cho yếu đuối. Ta bố thí cho người khác, vậy khi ta nghèo túng ai sẽ bố thí cho ta? Ta không nghĩ mình đã sai lầm hay ác độc, đây chỉ là một cách để ta tự bảo vệ mình.

Tin tức của Thanh Loan từ Bích Thủy trà quán khiến ta buồn cười. Một vị tai to mặt lớn được nghe kể về hiệp nữ Thanh Loan bèn nhớ mãi không quên, sau đó may mắn nhìn thấy dung mạo của hiệp nữ, lập tức thề phải cưới được nàng về nhà. Vị này là người có tiền có thế, cái gì cũng ổn chỉ có tuổi tác là không ổn, bây giờ đã sáu mươi có lẻ, thê thiếp đầy nhà, Thanh Loan mà về chắc chắn sẽ không cô đơn.

Việc để Thanh Loan làm thiếp là một loại sỉ nhục đối với gia tộc của nàng, nhưng người này thật sự có địa vị vô cùng cao quý, tuyệt đối không thể đắc tội, nhưng lại không dám từ chối thẳng thừng, đành phải gọi Thanh Loan về nhà để bàn bạc kỹ hơn.

Đọc đến đây, ta nhếch miệng cười, suy nghĩ xem có cách gì khiến cho việc này trở thành sự thật, không thể thay đổi hay không? Nợ ta nhất định phải trả, ta chưa bao giờ nhận mình là người tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.