Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 25: Tiên nữ



Người trong ngực vừa ấm áp vừa mềm mại, xúc cảm trong tay và đường cong lả lướt của cơ thể đều ở đây nói cho Trữ Vệ biết người anh ôm trong ngực là phụ nữ.


Mặt cô ấy dán vào đầu vai anh, tay anh nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy.


Tỉnh dậy từ ác mộng, nhịp timkhó khăn lắm với ổn định lại lần nữa kịch liệt nhảy lên.


Tối hôm qua mình uống rượu không nhỉ? Mình đang ở nhà đúng không? Tại sao lại có phụ nữ ngủ cùng mình? Có mục đích riêng hay là mình bị mưu hại?


Trữ Vệ đã từng vì không đủ phong lưu mà không hợp với nhóm bạn, bây giờ cuộc sống cũng muốn ra tay với cậu bé thuần khiết này sao?


Anh... cực kỳ oan.


Suy nghĩ trong đầu nhanh như ngựa phi, trên thực tế cũng chỉ là trong nháy mắt. Lúc biết được trong ngực mình ôm một người phụ nữ, Trữ Vệ lập tức đẩy ra, cả người thoăn thoắt như con báo nhảy xuống giường, bật đèn lên.


Chân trần giẫm trên sàn nhà lạnh như băng, Trữ Vệ chưa bao giờ tỉnh táo đến như vậy. Điều hòa lẳng lặng làm việc, phòng trong mát mẻ. Trữ Vệ xác định đây là phòng ngủ của mình.


Nhạc Tâm đang mơ mơ màng màng, cảm giác cả người bị một lực mạnh đẩy ra. Ánh đèn chói mắt, cô híp mắt nhẹ giọng hô một tiếng: "Trữ Vệ?"


Đi giao nho đến hơn nửa đêm, cộng thêm tối hôm trước ngủ không ngon, lúc này Nhạc Tâm cực kỳ muốn ngủ.


"... Nhạc Tâm?"


Không đúng, trước khi ngủ anh mới vừa gọi video với Nhạc Tâm, cô đang ở trong nhà đóng gói nho mà. Nhà cô xa như vậy, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ngủ của mình mà mình không hề biết? Chuyện này không bình thường.


Mơ hồ nghe người ta nhắc tới trong một nhà giàu nọ từng có một cô gái phẫu thuật thẩm mĩ gương mặt giống hệt bà chủ nhà đó, mưu toan thay thế bà chủ, lừa gạt tiền tài. Trữ Vệ cực kỳ nghi ngờ, mà không phải, coi như muốn sửa cũng nên sửa thành mẹ anh đi lừa ba anh chứ. Tiền và quyền của anh đều là của ba anh.


Cho nên, đây là... Nhạc Tâm?


Cho nên, Nhạc Tâm, quả nhiên không phải người bình thường?


Trữ Vệ cẩn thận quay lại mép giường, cô gái trước mặt này ngủ ở trên giường anh, ga giường xanh xám làm nổi bật khuôn mặt phấn trắng, chăn mỏng che đi nửa người, lộ ra xương quai xanh trắng nõn và chân nhỏ thẳng tấp. Anh không tự nhiên dời mắt đi.


Thấy anh nghi ngờ, Nhạc Tâm ngáp một cái: "Không tin? Lần đầu tiên anh hôn em, lỗ tai đỏ cả đêm đúng không? Lần đầu tiên chúng ta ra ngoài hẹn hò, anh vì hưng phấn mà cả đêm không ngủ, đến rạp chiếu phim chưa ngồi được bao lâu đã dựa vào bả vai em ngủ, tỉnh lại còn hoảng hốt làm đổ cả coca đúng không? Lúc tốt nghiệp, bởi vì anh là phú nhị đại nên chúng ta chia..."


Đối với hai chữ "chia tay" Trữ Vệ nhạy cảm khác thường lập tức ngắt lời: "Đừng nói nữa, anh tin rồi, tin rồi."


Những chuyện xấu nàyTrữ Vệ chưa từng kể cho ai nghe, người biết đến cũng chỉ có anh và Nhạc Tâm.


"Tin thì ngủ trước đã, em mệt rồi, có cái gì muốn hỏi chờ em tỉnh dậy lại nói?"


Cô lại nhắm hai mắt lại. Quen với việc làm việc và nghỉ ngơi như con người, cô hầu như sắp đánh mất khả năng có thể không ngủ không nghỉ, theo quán tính chỉ muốn ngủ.


Tắt đèn, Trữ Vệ rón rén sờ soạng lên giường, anh nằm ở mép giường, cách Nhạc Tâm rất xa.


Chờ nhịp thở của Nhạc Tâm dần dần bình ổn, anh lặng lẽ tới gần một tẹo, thử thăm dò đụng vào cô. Nhạc Tâm trở mình, chuẩn xác áp vào ngực anh.


Mùi thơm ngát nhàn nhạt đập vào mặt, đó là mùi hương chỉ riêng Nhạc Tâm mới có, rất dễ chịu. Thân thể đột nhiên cứng ngắc, huyết dịch tựa như ngừng lại, Trữ Vệ theo bản năng ngừng thở.


Bây giờ bạn gái của mình đang ở trong ngực mình!


Ý thức được điều này, Trữ Vệ cũng không ngủ được.


Anh không tự chủ được nhớ lại từng ly từng tí những lúc ở chung với Nhạc Tâm, bạn gái ngoại trừ cực kỳ đáng yêu chút, quá ưu tú chút thì cũng không khác những cô gái bình thường, sao lại không là người bình thường được? Lúc đó cô đề cập chia tay với anh không phải là bởi vì anh che giấu thân phận con nhà giàu, mà là cho rằng chủng tộc khác nhau không thể yêu đương sao?


Vậy rốt cuộc cô là gì?


Nữ quỷ? Không thể nào, cô không dị ứng với ánh mặt trời. Yêu ma? Không giống, cô cũng không hề lấy dương bổ âm với anh. Đạo sĩ? Hoặc là người tu luyện thuật pháp thành công, chính là kiểu có thể dịch chuyển tức thời? Vậy thì hình như cũng có thể giải thích vì sao Nhạc Tâm có thể tới cạnh anh nhanh như thế. Thần tiên? Ừm, trong mắt anh, cô vẫn luôn là tiểu tiên nữ.


Trữ Vệ không đoán ra được mà đơn giản cũng không thèm đoán, chờ trời sáng, cô sẽ nói cho anh biết rồi.


Nghe tiếng hít thở nông sâu của Nhạc Tâm, Trữ Vệ cũng dần dần thiếp đi.


"Trữ Vệ, rời giường! Sao hôm nay dậy muộn thế? Sắp trễ giờ làm rồi!"


Trữ Bốc Phàm tích cực gõ cửa, Trữ Vệ đi làm, ông có thể ở nhà chăm vợ rồi.


Sắc trời đã sáng choang nhưng trong phòng vì có rèm che nên vẫn tối om như trước, mơ hồ có thể phân biệt ra được đường nét của đồ đạc.


Hai người đang ôm nhau ngủ bị tiếng đập cửa đánh thức, nửa ngồi dậy, tay chân cũng vì vậy mà xa nhau. Ấm áp chợt biến mất, trong lòng Trữ Vệ hơi hơi hụt hẫng, anh đáp Trữ Bốc Phàm một tiếng: "Đã biết."


"Đã biết còn không dậy? Con trốn ở trong phòng len lén làm chuyện kỳ quái đấy à?" Trữ Bốc Phàm đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích.


Bố chồng tương lai ở sau cửa, cô nửa đêm trộm trèo lên giường Trữ Vệ, cái này... Có phải giống như sắp bị bắt gian tại trận? Nhạc Tâm không bờ bến mà nghĩ đến.


Sợ.


Ở trước mặt bạn gái, thế mà ba anh lại chế giễu anh như vậy, Trữ Vệ thẹn quá thành giận, vội vàng phủ nhận: "Không có!"


Trữ Bốc Phàm không tin: "Ba mở cửa vào kiểm tra một chút?"


"!"


Trữ Vệ luôn miệng nói: "Chớ vào! Không thể vào!"


"Sợ ba vào? Còn nói không làm chuyện kỳ quái?" Trữ Bốc Phàm thong thả nói: "Yên tâm, ba vào không được. Con trai ngốc, con quên từ lần trước con bị chụp ảnh đội nón xanh ngủ, mỗi lần con về phòng đều khóa trái cửa rồi sao?"


"Ha ha..." thành công hù dọa được con trai, Trữ Bốc Phàm cười to, trước khi ông đi còn thí nghiệm cho Trữ Vệ nghe, tay vặn chốt cửa, âm thanh "ken két" vang lên, cửa không mở ra.


Trữ Vệ: "..."


Nhạc Tâm: "Ba anh thật thú vị."


Cô vốn là muốn ngủ một chốc, ai ngờ giường của Trữ Vệ quá thoải mái, lại còn được dựa vào Trữ Vệ, thoáng cái ngủ quên mất.


Trữ Vệ phải đi làm, Nhạc Tâm không muốn dây dưa, đi thẳng vào chủ đề chính: "Em không phải người bình thường, anh đã nhìn ra rồi?"


Trữ Vệ gật đầu: "Ừ."


Phòng trong ánh sáng lờ mờ, mơ hồ, bọn họ cách nhau rất gần, hô hấp giao thoa. Nhạc Tâm bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc Trữ Vệ: "Anh đoán em là... cái gì?"


Hình dung như vậy, dường như có hơi kỳ quái. Trữ Vệ thiếu chút nữa phản bác "Em không phải là cái gì", anh ho nhẹ một tiếng, thành thực nói: "Không biết. Nhưng không cần biết em là gì, anh vẫn yêu em, anh sẽ không chia tay, cũng không đồng ý em nói chia tay."


Nhạc Tâm tiến đến trước mặt anh: "Em là hồ ly tinh anh cũng yêu em?"


Hơi thở ấm áp nhợt nhạt phất qua, bầu không khí tự dưng trở nên ám muội, mặt Trữ Vệ hơi nóng lên: "Yêu."


Nhạc Tâm lại nhích lại gần hơn, hầu như muốn gần kề môi anh, thanh âm vừa nhẹ vừa chậm: "Anh không sợ em hút dương khí của anh? Hồ ly tinh thích nhất là trai trẻ lại còn đẹp."


Trữ Vệ: "Không, không sợ."


Nhạc Tâm cảm giác được cái mũi của mình chạm đến mũi Trữ Vệ, cô cười khẽ một tiếng, bạn trai đáng yêu như vậy, cô đột nhiên muốn hôn anh. Vừa nghĩ tới, cô đã làm ngay, Trữ Vệ lại ngửa đầu ra phía sau một cái tránh được. Nhạc Tâm hôn lên cằm anh, râu lún phún mọc lên, hơi ngứa.


Nhạc Tâm vừa chạm vào cũng rời đi: "Vừa rồi không phải nói không sợ em hút dương khí của anh sao?" không sợ còn tách ra? Khẩu thị tâm phi.


Trữ Vệ bối rối giải thích:"Không phải sợ, là vì anh còn chưa đánh răng, không sạch sẽ."


Nhạc Tâm: "..."


Bầu không khí ám muội gì đó cũng biến mất.


Sát thủ ám muội Trữ Vệ, được lắm.


Xét thấy thời gian không kịp, Nhạc Tâm không đùa anh nữa: "Em lừa anh đấy, em không phải hồ ly tinh. Em là thần tiên, là thổ thần."


Cô hỏi anh: "Tam quan của anh còn ổn chứ?"


"Kỳ thực, tam quan của anh không cần thay đổi. Mặc dù trên đời có quỷ thần, cuộc sống của anh cũng không có ảnh hưởng gì. Thông thường quỷ quái quấn lên người, cũng đều có nhân quả. Không có nhân quả thì không gặp ác quỷ và yêu quái, mặc dù có, nhưng không nhiều lắm, phần lớn cả đời người cũng sẽ không gặp phải. Huống hồ có em ở đây, anh không cần lo lắng. Cho dù là công việc hay là sinh hoạt, anh cứ giống như trước kia là được. Còn nếu cầu thần bái phật, muốn đi đường tắt, không có khả năng đâu, thần phật nào rảnh rỗi đến giúp người phàm thực hiện nguyện vọng? Siêng năng làm việc, mỗi ngày hướng về phía trước mới là chính đạo."


Không nỗ lực thì làm sao có quả ngọt? Như cô đây dù là thần tiên nhưng vẫn phải phấn đấu làm tiểu thương sao? Cẩn thận, nỗ lực lại cần cù.


Tam quan của Trữ Vệ vẫn còn đó, bạn gái nói cô ấy là thần tiên, aaa, là tiểu tiên nữ thật kìa. Anh suôn sẻ tiếp nhận sự thật này một cách kỳ lạ, không hề phản cảm, cũng chưa từng nghi ngờ. Thế nhưng, nếu có người ở ngay trước mặt anh nói dài nói dai đạo của quỷ thần, Trữ Vệ vẫn sẽ cảm thấy người nọ có vấn đề về thần kinh?


Anh vẫn kiên định về giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội khoa học như trước, chỉ là nhiều hơn một bạn gái là tiểu tiên nữ mà thôi.


Lúc này, điều Trữ Vệ quan tâm là: "Em sẽ không nói chia tay nữa chứ?"


Mặc kệ bạn gái là người hay là tiên, chỉ cần là Nhạc Tâm, anh đều yêu.


"Không." Thấy Trữ Vệ không có gì khác thường, chuyện cô lo lắng tam quan của anh bị đổ vỡ cũng không có, Nhạc Tâm mới chính thức yên lòng.


Ừm, cô vốn đã đinh nếu Trữ Vệ không tiếp thu nổi, cô sẽ xóa đi trí nhớ của anh rồi dần dần theo trình tự mà nói cho anh biết, thay đổi tình trạng yêu xa trước mắt của hai người.


Nhạc Tâm nhanh chóng rời đi, Trữ Vệ trơ mắt nhìn Nhạc Tâm biến mất ngay trước mắt, chỉ trong một cái nháy mắt, Nhạc Tâm vốn ở bên cạnh anh đã không thấy tăm hơi. Rèm cửa sổ không nhúc nhích, cửa chưa từng mở ra, biến mất, tìm không thấy.


Oa oa, bạn gái của anh quá là ngầu! Nhưng tự hào về bạn gái là thế, anh vẫn nhịn không khoe khoang với Hoắc Thành. Nhắc tới Hoắc Thành lại nhớ tới giấc mơ tối qua, một tuần nữa Trữ Vệ cũng không muốn nói chuyện với anh ta.


Hoắc Thành: "?" trách tôi á?


Nhạc Tâm chạy như điên làm giàu trên con đường tiểu thương, về nhà chuẩn bị hái nho, lại ở trong sân gặp được một người ngoài ý muốn.


Lam Sầm.


Cô ta xem xét đóa hồng nở đỏ tươi khác thường trong sân, nhìn thấy Nhạc Tâm đã về, môi đỏ mọng cong lên: "Không ngờ sau khi cô đến nhân gian lại có sở thích nuôi quỷ."


Trong lòng Nhạc Tâm cảnh giác, cô sợ Lam Sầm nhìn ra manh mối, biểu hiện trên mặt vẫn nhẹ nhàng thoải mái, còn thở dài: "Lam Sầm mến mộ tôi đúng không? Từ trên trời đuổi theo tôi xuống nhân gian, còn chờ vô tình gặp được tôi nữa. Aizz, chúng ta không thể có kết quả, cô từ bỏ đi, tôi thích nam, chúng ta không có khả năng đâu."


Lam Sầm chán ghét nói không ra lời.


Nhạc Tâm dời cái ghế ra sân, lúc ngồi xuống, mới phát hiện có một bé thỏ trắng tinh và một con hồ ly tinh rúc sau bụi hoa hồng, một nắm trắng như tuyết một nắm đỏ như lửa, trông như hai quả cầu nhung.


Cô: "..."


Nhạc Tâm vẫy vẫy tay với bọn chúng.


Bạch thỏ tinh và hồ ly tinh trộm nhìn Lam Sầm, lạnh run không dám nhúc nhích.


Con Dấu truyền âm cho Nhạc Tâm: "Bọn chúng nửa đêm hôm qua đã tới chờ cô rồi, sáng sớm hôm nay, sau khi mỹ nữ kia đến lại nghiêm hình bức cung hỏi cô ở đâu với bọn chúng. Đáng tiếc, hai đứa này thật sự không biết gì."


Bọn nó và Nhạc Duyệt cùng trốn dưới bụi hoa hồng, Lam Sầm không thể làm gì được bọn nó.


Đối với bụi hoa hồng, Lam Sầm không có suy nghĩ nhiều. Cô ta nhìn ra, Nhạc Tâm bày trận pháp ở xúng quanh, hạ chú thuật, là để bảo vệ con quỷ kia? Nếu muốn cô ta tháo ra, cần phải tốn rất nhiều thời gian, quá lãng phí thời gian.


Nhạc Tâm nhìn về phía Lam Sầm: "Nói, tới làm gì?"


"Tới xem cô bây giờ thảm như thế nào. Nhớ hồi đó, cô cao cao tại thượng, bây giờ rơi xuống phàm trần, tôi là tới thưởng thức cô quẫn bách thê thảm."


Lam Sầm giỏi bói toán, đây là một mặt duy nhất mà cô ta mạnh hơn Nhạc Tâm.


Nhạc Tâm không sợ Lam Sầm xuất hiện ở đây, cô đoán được Lam Sầm là dùng thuật bói để bói ra nơi ở của Nhạc Duyệt mà tìm đến cô, lần trước sát hạch cũng vậy. Những thứ này cũng không quan trọng, cô không có ý che giấu. Nhưng nếu Lam Sầm muốn thông qua bói toán biết bí mật dưới bụi hoa hồng hoặc là chuyện cô và Trữ Vệ thì căn bản là không thể nào. Lam Sầm còn cần luyện thêm mấy năm.


Đạo Nhất tiên quân coi thường bói toán, cũng không thích bói toán tránh tai họa, hắn cảm thấy tính tới tính lui không có ý nghĩa, đại trượng phu sức dài vai rộng không nên tránh né mà phải vượt khó tiến lên, thản nhiên đối mặt. Tính toán trù mưu, lo được lo mất có ý nghĩa gì? Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chính đạo. Vì vậy, hắn rất là chướng mắt Huyền Nhất chân nhân. Huyền Nhất chân nhân mưu cầu danh lợi nên mới bói toán, cũng vô cùng am hiểu bói toán. Lúc đánh nhau với Đạo Nhất tiên quân -- ờ, trước khi tỷ thí hữu nghị, cũng sẽ bói trước một quẻ, tính toán thời gian đẹp, khí trời, phương vị và xác suất thắng của mình thì mới có thể ứng chiến.


Nhưng Huyền Nhất chân nhân chưa từng thắng nổi một lần.


Sư phụ Nhạc Tâm - Đạo Nhất tiên quân cười nhạo đến lợi hại, càng chướng mắt bói toán.


Nhưng Nhạc Tâm cảm thấy, bói toán phức tạp vạn biến, sư phụ cô nhất định là không học được nên mới coi thường.


Nếu như trước khi hắn bế quan tính được hồn đăng sẽ tắt, tính mệnh gặp nguy hiểm rồi lựa chọn không bế quan thì tốt rồi. Tính sai, cũng không biết sư phụ cô có hối hận không.


Nhạc Tâm phóng khoáng bắt chuyện với Lam Sầm: "Tới đây thưởng thức."


Thưởng thức xong thì lăn ngay đi. Nói lần trước cô chân trần không sợ mang giày là cô nói láo. Bây giờ cô còn chưa có ánh sáng, mạng của sư phụ còn vác trên lưng.


Cô có điều cố kỵ.


Lam Sầm cũng có điều cố kỵ.


Một là cô ta đánh không lại Nhạc Tâm, hai là, lần này cô ta tới thế gian luân hồi để phá tình kiếp, làm cho càm tình của cô ta với tiên thái tử thuận lợi phát triển. Huyền Nhất chân nhân mở kí ức cho cô ta, để cô ta có tiên thuật, đây là vi phạm Thiên Điều. Không ai xoi mói, mọi người tự nhiên mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhạc Tâm là thổ thần, danh chính ngôn thuận đợi ở nhân gian, nếu cô ta ồn ào với Nhạc Tâm làm mọi chuyện lớn lên, cô ta chịu thiệt.


Đến lúc đó, nhóm tiên cùng thế hệ sợ rằng lại mắng sau lưng cô bỏ đá xuống giếng.


Cô ta không hiểu sao Nhạc Tâm rơi xuống tình cảnh như vậy, vẫn có thể sống tiêu diên tự tại. Quả nhiên, phàm nhân tính tình đều là cứng cỏi như cỏ, dù cho lửa thiêu cùng không tận, gió xuân thổi tới lại tái sinh?


Điện thoại di động của Lam Sầm vang lên, cô ta nhìn thoáng qua, ấn tắt, rời đi.


Nhạc Tâm không cản không tiễn, chỉ là nhìn bụi hoa hồng như có điều suy nghĩ.


Bạch thỏ tinh và hồ ly tinh tôi đẩy anh anh đẩy tôi, chui ra khỏi bụi hồng, sau khi chúng nó đứng mới phát hiện phía dưới còn đè nặng một con nhân sâm tinh.


Nhạc Tâm "Ui" một tiếng: "Cây củ cải?"


Nhân sâm tinh nho nhỏ, giọng nói còn có vị sữa: "Tôi, tôi là nhân sâm."


"Ah, nhân sâm sao, có thể bán được không ít tiền đâu?" Nhạc Tâm cố ý nói.


Con Dấu "vút" cái từ bụi hồng chui ra ngoài, ồn ào: "Nó cũng hơn ba trăm năm rồi, nhất định có thể bán rất nhiều tiền!"


Nhân sâm tinh nhỏ bé bị dọa suýt khóc, nhưng không dám khóc.


Lá gan nhỏ như vậy? Xem dáng vẻ đáng thương của nó, Nhạc Tâm đột nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi, vội vàng dỗ nó: "Lừa đấy, không bán đâu."


Bạch thỏ tinh nhút nhát nói ý đồ đến, nói mấy ngày gần đây đột nhiên xuất hiện một con yêu tinh lợi hại gây nguy hại đến đồng loại, Bạch Hổ muốn đi chế phục nhưng bị thương. Bạch Hổ phái ba chúng nó tới mời Nhạc Tâm đứng ra giải quyết yêu quái.


Trực giác Nhạc Tâm không quá tin tưởng Bạch Hổ, Bạch Hổ nặng tâm tư, đáy lòng suy tính cong cong lượn lượn. Cô tin có yêu quái, cũng tin hắn bị thương, nhưng cô không tin hắn bị thương nặng đến mức không tới đây tìm cô được.


Phái ba con yêu tinh này tới là muốn đến dò xét cô hay sao? Thăm dò gì đây?


Nghe Nhạc Tâm hỏi bạch thỏ tinh sợ muốn mềm người nhưng vẫn cắn răng chịu đựng: "Vì sao hắn phái ba người các ngươi tới?"


Bạch thỏ tinh nói: "Mọi người đều nói, ba người thành hổ. Ba người chúng ta, đại biểu Bạch Hổ."


Nhạc Tâm: "..."


Thật có văn hóa, cô không còn lời gì để nói: "Các ngươi là người à?"


Bạch thỏ tinh bẹp miệng muốn khóc, Nhạc Tâm im lặng, cô đáng sợ đến vậy sao?


"Bảo Bạch Hổ tự tới nói với tôi."


Ba con yêu tinh vội bỏ chạy, dường như ngay cả một giây cũng không muốn chờ lâu.


Tiểu thương Nhạc Tâm không đi hái nho, xách một cái xẻng sắt, tới bên bụi hoa hồng, hô một tiếng: "Nhạc Duyệt."


Trữ Vệ hiếm có một ngày đúng giờ tan làm, anh mới vừa tiếp nhận công ty, còn có rất nhiều cái cần nghiên cứu cân nhắc.


Lúc trước Hoắc Thành có nói anh chủ động chút, Trữ Vệ cho là anh quả thực cần làm hành động thực tế. Nhất là bây giờ còn có bạn gái là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ hàng thật giá thật.


Trữ Vệ nghĩ, mặc dù anh có rất nhiều chiếc máy bay trực thăng, cũng không làm được như tiểu tiên nữ, nháy mắt đã tới nơi.


Anh cũng biết, Nhạc Tâm nói cho mình biết thân phận tiên nữ, không phải là vì khoe khoang, cũng không phải là vì chia tay, cô muốn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể muốn gặp mặt là gặp mặt.


A, anh cảm nhận được tình yêu sâu đậm của bạn gái đối với mình rồi, quá hài lòng.


Đã như vậy, không bằng anh gọi điện thoại cho Nhạc Tâm, mời cô buổi tối tới phòng mình chơi? Sáng sớm hôm nay quá vội vàng, anh cũng không kịp cho Nhạc Tâm xem rau xanh anh trồng đã nảy mầm.


Trữ Vệ bất tri bất giác nhoẻn cười, tâm tình sung sướng. Ai ngờ, sau khi đến bãi đỗ xe, trợ lý ấp a ấp úng nhắc nhở: "Lạc tiểu thư đang... đang chờ anh?"


Lạc Lạc đứng ở bên cạnh xe anh, gặm kem, nhìn thấy Trữ Vệ, hai mắt cô ta tỏa sáng như là thấy được thức ăn mỹ vị vậy.


"Trữ Vệ!" Cô ta vui vẻ gọi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.