Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 41: Rau xanh



    Sau khi “nhóc con” Triệu Thương nôn ra, tinh thần sảng khoái, bụng dễ chịu hơn nhiều, không còn no căng sình bụng.


Có điều mùi kia hơi nồng nặc khó ngửi. Cậu ta ngồi cạnh đống nôn của mình, chính cậu ta cũng bị hun đến không chịu được.


    Triệu Thương buồn bực, chẳng phải đang nằm mơ sao? Sao mùi lại rõ ràng như thế?


    Cậu ta quay đầu nhìn đám người trong phòng khách, ông lão Triệu nhìn chòng chọc, ba cậu ta nhìn chòng chọc, bác cả cậu ta nhìn chòng chọc.


    Còn mấy người xa lạ có người cúi đầu nín cười, có người ngẩng đầu nhìn trần nhà làm bộ tạm thời mù, có người xấu hổ đến muốn đoạn tuyệt quan hệ thân thích với cậu ta.


    Triệu Thương: "?"


    Bảo mẫu của nhà họ Triệu có tố chất nghề nghiệp cực kỳ cao, sau khi Triệu Thương nôn ra, bà lập tức tiến lên thu dọn đống bẩn thỉu, tạm thời hóa giải không khí lúng túng trong phòng khách.


    Triệu Nhân Hòa hung ác trừng con trai, cười xin lỗi đám người Chân Dung Phong: "Thật ngại quá, thất lễ."


    Thấy  Triệu Thương không còn dáng vẻ ồn ào muốn ăn muốn uống, đột nhiên khôi phục bình thường, khỏe lại rồi? Triệu Nhân Hòa đi qua, hỏi Triệu Thương: "Còn nhận ra ba là ai không?"


    Phòng ăn và phòng khách của nhà họ Triệu vốn là tách riêng, từ khi Triệu Thương trở nên ham ăn, ông lão Triệu sai con trai xếp một cái bàn ăn ở phòng khách để tiện quan sát Triệu Thương ăn cái gì, cũng tiện bắt cậu ta trở về phòng.


    Sao còn chưa tỉnh khỏi giấc mơ này nữa? Dựa theo kinh nghiệm nằm mơ của cậu ta, khi cậu ta nôn ra là đã phải tỉnh rồi nha —— tỉnh lại sẽ sờ thấy mặt mình toàn nước bọt. Ba mình sẽ hỏi vấn đề ông ấy là ai sao? Rõ ràng là không!


    Chắc chắn là đang nằm mơ.


    Triệu Thương nở nụ cười đê tiện với Triệu Nhân Hòa: "Tôi là ba ông!"


    Triệu Nhân Hòa: "..."


    "Phụt..." Bắc Hòa nhịn không được, cười một tiếng. Nhân loại có tên Triệu Thương này đùa vui đấy.


    Nhiều năm được dạy dỗ tốt đã giúp Triệu Nhân Hòa kiềm chế xúc động muốn cởi giày đánh Triệu Thương, ông ngồi trở lại ghế sô pha, hung tợn trừng Triệu Thương.


    Triệu Thương bấy giờ mới phát hiện: "Không phải mình đang nằm mơ?"


    Cậu ta bóp bắp đùi mình một phát, đau đến suýt chút thì nhảy dựng lên.


    Mẹ nó, không phải nằm mơ!


    Cậu ta vừa mới làm cái gì? Tại sao cậu ta lại ở đây? Cậu ta là ai?


    Ở ngay trước mặt các trưởng bối và đối tượng hẹn hò cậu ta nôn xuống sàn nhà, vô giáo dục, còn nói với ba mình là ba của ông ấy?


    Thôi xong, Triệu Thương nghĩ, cậu ta có thể chết luôn tại chỗ.


    Trữ Bốc Phàm thỉnh giáo Chân Dung Phong: "Thằng bé khỏi rồi?"


    Ngay từ đầu nhìn Triệu Thương đã thấy không bình thường, nhưng sau khi nhóm người Chân Dung đến, nó lại đột nhiên khôi phục bình thường. Chẳng lẽ là con dâu tương lai của ông quá lợi hại nên kia mấy thứ bẩn thỉu nghe tiếng đã sợ mất mật, lập tức lẩn trốn?


    Chân Dung Phong bước lên nhìn Triệu Thương, trong thân thể cậu ta còn một chút hơi thở lạnh lẽo sau khi bị quỷ nhập, pha nước phù uống là có thể loại bỏ. Còn vì sao bọn bọn chưa động thủ mà quỷ đã chạy, Chân Dung Phong cũng nghĩ giống Trữ Bốc Phàm, nhất định là quỷ cảm nhận được uy thế của nữ thần Nhạc Tâm, sợ, chạy mất.


     Lúc bước vào nhà họ Triệu, Nhạc Tâm rất khiêm tốn, không để cho Chân Dung Phong cố ý giới thiệu cô và Bắc Hòa. Ở trước mặt ba chồng và mẹ chồng tương lai, nhất định phải khêm tốn, cô cần để lại một ấn tượng tốt cho bọn họ.


    Lúc này, Chân Dung Phong nhìn về phía cô, cung kính hỏi: "Con quỷ kia chạy rồi, chúng ta còn đuổi theo sao?"


    Từ thái độ của Chân Dung Phong đối với Nhạc Tâm, ông lão Triệu đã biết Nhạc Tâm mới là người lợi hại nhất. Ông không khỏi đánh giá cô bé kỹ hơn. Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, một cô gái thật xinh đẹp, lại là một cao nhân. Ông sống đã lâu, gặp đủ các loại chuyện lạ, ông nhẹ gật đầu Nhạc Tâm, biểu thị tán thành và tôn trọng cô.


    Trái lại, hai anh em Triệu Trung Hòa lại nhíu mày, một cô nhóc mảnh mai văn tĩnh, một tên hòa thượng cạo trọc đầu, bọn họ càng nhận định đây là một đám lừa đảo.


    Hả, hai anh em Triệu Trung Hòa khinh miệt liếc Trữ Bốc Phàm, quả nhiên là nhà giàu mới nổi.


    Trữ Bốc Phàm: "..."


    Nhạc Tâm không vội vã đáp lại Chân Dung Phong, cô đứng lên, đến gần Triệu Thương, hỏi cậu ta: "Trước đó cậu từng làm chuyện gì đó đặc biệt? Liên quan đến thần thần quỷ quỷ mê tín dị đoan?"


    Triệu Thương giả chết.


    Má ơi,  ở trước mặt một người khác phái mất mặt đến thế, lại còn là một cô gái xinh đẹp, có lẽ còn đang xem mắt với cậu ta, ngoại trừ giả chết, cậu ta còn có lựa chọn thứ hai sao?


    Không có.


    Triệu Thương không phối hợp, Nhạc Tâm bói toán không được. Bắc Hòa sờ lên cái đầu trọc của mình, tự tạo bối cảnh âm nhạc, ánh sáng chói lòa lên sân khấu: "Để tôi."


    Giữa tiên với tiên thì bói toán không dễ, nhưng tiên bói toán cho một người vẫn khá là dễ dàng.


    Bắc Hòa chỉ cúi đầu quan sát mặt Triệu Thương đã bắt đầu nói luôn: "Đêm cuối cùng kết thúc kỳ thi, cậu với mấy bạn học khá là lớn gan cùng đi đến nơi từng xảy ra án mạng, phát trực tiếp Lạn Vĩ Lâu bị ma nháo trong truyền thuyết."


    Trong phút chốc mắt Triệu Thương trợn to.


    "À, các cậu còn dùng chủ nghĩa duy vật cực kỳ kiên định để mạo hiểm chơi các loại trò chơi gọi quỷ đang lan truyền trên mạng. Vừa cười vừa đùa, vừa ăn vừa uống, vừa vui vẻ vừa thỏa thích."


    Bắc Hòa thở dài: "Quả là thiếu niên, tình thần thật tốt. Thương lượng một chút, lần sau chơi nhớ rủ tôi đấy?"


    Triệu Thương kinh ngạc quên cả giả chết: "Anh, sao anh biết?"


    Bắc Hòa: "Tôi nhìn thấy được."


    "Đừng đùa tôi, tôi là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội đấy. Có phải anh tìm ai nghe ngóng đúng không? Hay là trong cái chỗ đổ nát kia có camera?" Triệu Thương vò đã mẻ không sợ rơi: "Anh nói anh nhìn ra được, vậy anh có thể nhìn ra hôm nay tôi mặc quần lót màu gì không?"


    Bắc Hòa sửng sốt.


    Triệu Thương cười ha ha: "Bị tôi vạch trần? Anh nhìn không ra có thể đoán, đồ lót đàn ông thường mặc có bao nhiêu màu chứ? Trắng hoặc đen, anh chọn bừa một màu, có lẽ sẽ đúng..."


    Bắc Hòa lạnh lùng nói: "Cậu bé, cậu không mặc."


    Tiếng cười im bặt, sau đó là một thanh âm lớn hơn: "Tôi không mặc? Ha ha, anh đùa tôi đấy à, tôi mà còn kế thừa người ba hiền lành vĩ đại của mình sao? Không mặc đồ lót? Tôi là biến thái sao? Ha ha... Ai, ui."


    Triệu Thương xốc quần lên nhìn thoáng qua, bà nó, cậu ta thật sự là biến thái.


    Gì thế, xảy ra chuyện gì vậy? Nhất định là cậu ta vẫn đang nằm mơ?


    Cậu ta nhớ mình vừa được nghỉ hè là về nhà nha, không phải đang ngủ sao, sao lại... Cậu ta tuyệt đối không làm được chuyện không mặc quần lót, trừ phi... Cung phản xạ của nhóc con Triệu Thương rốt cục khôi phục bình thường: "ĐM, ý của anh là, tôi bị quỷ nhập vào người?"


    "Trên thế giới này thật sự có quỷ?"


    Triệu Thương nhảy dựng lên, hai ba bước chạy đến trước mặt ba mình, nhào vào trong ngực ông: "Baba, bé cưng sợ hãi!"


    Hai anh em Triệu Trung Hòa liếc nhau, phảng phất như có chuyện gì vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của bọn họ.


    Nể mặt Trữ Vệ, Nhạc Tâm thuận miệng an ủi một câu: "Mặc dù trên đời có quỷ cũng không cần sợ hãi, người chết thành quỷ, con người chết đều là quỷ, cùng một giống loài có gì mà phải sợ? Chẳng lẽ vì bọn họ chết trước cậu sao?"


    Hình như đúng thế. Triệu Thương thò đầu ra khỏi ngực ba mình: "Quỷ kia nhập vào người tôi kiểu gì? Sao lại muốn nhập vào người tôi?"


    Cậu ta ôm ba cậu ta thật chặt, ngoại trừ sợ hãi, còn vì vừa rồi đầu óc không tỉnh táo, nói lờikhông nên nói, cậu ta phải dỗ dành ba cậu ta.


    "Các cậu chơi nhiều trò gọi quỷ như vậy, không phải đang cầu xin quỷ nhập vào người sao? Về phần tại sao chọn cậu, hẳn là vì trông cậu khá giàu."


    Triệu Thương: "Bây giờ nó còn ở trên người tôi không?"


    "Không có ở đây, lúc chúng tôi tới, hắn chạy rồi."


    "Vậy nó sẽ  quay lại sao?"


    "Không chắc."


    Triệu Thương ngẩng đầu, nhìn Bắc Hòa: "Anh mau nhìn tôi, xem có thể nhìn ra không?"


    Bắc Hòa chắp tay trước ngực, giả vờ giả vịt niệm phật: "A Di Đà phật, tiểu tăng chỉ có thể xem chuyện đã xảy ra, không thể rõ chuyện tương lai."


    Chân Dung Phong nhắc nhở: "Cái chữ “a” kia đồng âm với chữ nga trong nga trắng, không phải đọc là “a”."


*Trong tiếng Trung “A di đà phật” âm ‘a’ đọc là “ưa’, con nga cũng đọc là ‘ưa’.


    Bắc Hòa nhún vai: "Tôi là hòa thượng giả mà, sao có thể đọc đúng được?"


    Chân Dung Phong: "..."


Rồi, anh là thần tiên, anh lợi hại, anh đúng. Chân Dung Phong từ trên người sờ soạng ra một lá phù, hóa nước phù, để Triệu Thương uống.


    Triệu Thương nhắm mắt một hơi uống sạch, sợ lãng phí nước phù, cậu ta còn thuận miệng liếm bát. Cậu ta vô cùng chất phác hỏi: "Đại sư, tôi uống nước phù này, nó sẽ không thể nhập vào người tôi nữa chứ?"


    Chân Dung Phong: "Không phải."


    Triệu Thương phóng khoáng hứa hẹn: "Đại sư, ngài cứu tôi, chỉ cần cứu tôi, bất kể bao nhiêu tiền, ba tôi đều cho."


    Chân Dung Phong: "Không lấy tiền, tôi đã từng nhận ân tình của ông Trữ, lần này cũng là nể mặt ông Trữ nên mới tới."


    Hắn vụng trộm nhìn Nhạc Tâm, âm thầm khen ngợi bản thân nịnh nọt đúng chỗ.


    "Ông Trữ?" Triệu Thương nghi hoặc.


    Triệu Trung Hòa dăm ba câu giải thích với Triệu Thương thân phận của Trữ Bốc Phàm và mẹ Trữ, Triệu Thương theo lễ gọi cô, chú, cậu ta hơi có chút tiếc nuối, chào Nhạc Tâm: "Em họ!"


    Ai sa, mặc dù cậu ta kháng cự việc người trong nhà cho cậu ta xem mắt, nhưng khi biết cô gái xinh đẹp trước mặt này không phải đối tượng hẹn hò, cậu ta vẫn còn có chút tiếc nuối.


    Triệu Trung Hòa nhịn không được, đập lên đầu cậu ta: "Đừng gọi bậy."


    Mẹ Trữ không tiện giải thích thân phận của Nhạc Tâm, chưa giới thiệu nhau, lúc này bà không thể nói cho Triệu Thương, đây là chị dâu tương lai của nó, đành dịu dàng hỏi Nhạc Tâm: "Chuyện của Triệu Thương giải quyết như thế nào nha? Phải chờ con quỷ kia lại đến sao?"


    Giọng Nhạc Tâm càng dịu dàng hơn: "Cũng không cần như vậy, dẫn hắn tới giải quyết là được. Có điều phải chờ tới ban đêm."


    Mẹ Trữ kiêu ngạo cực kỳ, con dâu tương lai của bà thật lợi hại: "Nếu phải chờ tới ban đêm, vừa hay giữa trưa ở lại ăn một bữa cơm. Bác bảo lão Trữ đích thân xuống bếp làm món tủ của ông ấy. Sườn xào chua ngọt ông ấy làm cũng không tệ lắm."


    Nhìn xem, ba biết làm sườn xào chua ngọt, con trai lại chỉ biết cà chua trứng tráng. So sánh rõ ràng, lập tức phân cao thấp, vì sao không di truyền đặc điểm này thế? Nhạc Tâm nắm cổ tay, uyển chuyển từ chối.


    Chuyện của Triệu Thương, Chân Dung Phong hoàn toàn có thể tự giải quyết. Hắn không thể dẫn con quỷ kia ra, nhưng có thể chờ ở đây. Hắn nghĩ có tiền mọi người cùng kiếm nên mới kêu Nhạc Tâm cùng đi. Ai biết kiếm tiền lại kiếm được ba chồng tương lai của Nhạc Tâm, tiền không có, Nhạc Tâm còn nhất định phải tới.


    Nhạc Tâm thoải mái tới, gặp ba mẹ chồng tương lai, nhưng cơm thật sự không thể cùng ăn.


    Vẫn nên chờ lần sau Trữ Vệ mang cô đi ăn cùng ba mẹ chồng tương lai thì hơn.


    Cô sợ.


    Triệu Thương còn đang lôi kéo Chân Dung Phong hỏi: "Nó là quỷ gì? Nghe ba tôi nói sau khi nhập vào người tôi nó cứ ăn mãi, là quỷ chết đói sao?"


    Chân Dung Phong ngay cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy: "Có lẽ chờ bắt được hắn, tự cậu hỏi hắn xem? Không thì hỏi anh ta đi." Hắn chỉ chỉ Bắc Hòa.


    "Không được không được..." Để cậu ta đến hỏi một người mà đứng ở trước mặt anh ta cảm giác như mình không mặc quần áo, không bằng đi chết. Cậu ta da mặt mỏng, không có yêu thích lõa thể.


    Trữ Bốc Phàm và mẹ Trữ nhiệt tình đưa tiễn Nhạc Tâm, hai người liếc nhau, cùng thấy được sự hài lòng trong mắt đối phương. Không kiêu ngạo không yếu đuối, điềm đạm khiêm tốn, xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Mắt tìm bạn gái của con trai ngốc nhà bọn họ coi như không tệ.


    Mẹ Trữ gửi tin nhắn cho Trữ Vệ: "Con trai, trân trọng người trước mắt."


    Trữ Vệ đang vùi đầu trong sự nghiệp làm tổng giám đốc bá đạo, nhân lúc rảnh rỗi trong khi họp hội nghị vẫn không quên dặn trợ lý về biệt thự nhà anh, lên phòng đi ra ban công lấy cải xanh tình yêu anh trồng tới. Buổi sáng đi làm, Trữ Vệ thấy nó đã ỉu xìu. Cũng thế, rau xanh không có rễ cũng không thể dựa vào suy nghĩ lừa mình dối người của anh để phát triển tươi tốt.


    Cho tới trưa, Trữ Vệ vẫn đang nghĩ xem nên xử lý đám rau này như thế nào. Đây không phải đám rau bình thường, mà là rau đại biểu cho tình yêu của anh với Nhạc Tâm.


    Không thể tùy ý vứt đi, vẫn nên xào ăn.


    Trữ Vệ hẹn cùng ăn cơm trưa với Nhạc Tâm,  theo thường lệ bao hết nhà hàng, đích thân xuống bếp xào một đĩa rau cho Nhạc Tâm. Nhưng, lần này anh đã thông suốt, không để cho Nhạc Tâm chỉ ăn một đĩa rau kia, mà gọi cả một bàn toàn món Nhạc Tâm thích ăn.


    Có thịt.


    Cho đến khi Nhạc Tâm nhìn thấy đồ ăn mang lên bàn, mới rốt cục giảm đi chút sợ hãi với món cơm với trứng xào cà chua.


    Trữ Vệ bưng ra một đĩa rau xanh từ bếp phía sau ra, áo sơmi của âu phục xắn qua khuỷu tay, cái trán trơn bóng lộ ra, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, càng có dáng vẻ của một người đàn ông chín chắn, nhưng lúc anh cười với Nhạc Tâm hơi thở thiếu niên của trước đây vẫn như thế.


    A, bạn trai mình thật là đẹp trai. Nhưng khi thấy rõ Trữ Vệ bưng cái gì trong tay, Nhạc Tâm thầm hạ quyết tâm, nếu như anh ấy chỉ cho mình ăn đĩa rau này với cơm, mình tuyệt đối tuyệt đối chia tay, dù là vừa mới gặp ba mẹ chồng.


    "Nhạc Tâm, em có thể từ đĩa rau này tìm ra cây rau đại biểu cho tình yêu của chúng ta mà anh trồng không?"


    Trữ Vệ cúi người, thân eo kéo ra đường cong đẹp mắt, thấp thoáng cơ bụng.


    Đương nhiên có thể. Những cọng rau xanh xao vàng vọt nằm giữa một đống rau mượt mà đầy đặn, cô cũng không mù.


    Trữ Vệ đưa đũa cho cô: "Nếm thử, rau anh trồng, rồi tự tay xào."


    Nhạc Tâm cho thể diện nhận đũa, ăn cọng rau gà giữa bầy hạc kia.


    "Ngon không?"


    "Vị rau xanh" Nhạc Tâm cố ý dừng một lúc: "Vị rau xanh rất chính gốc." Tay cô kéo cổ Trữ Vệ xuống, hôn một cái lên mặt anh: "Ăn được tình yêu thương của anh."


    Thân mật trước mặt nhiều người, vành tai Trữ Vệ nóng bỏng. Anh hơi khụ một tiếng, ngồi xuống cạnh Nhạc Tâm, gắp thức ăn cho Nhạc Tâm: "Ăn đi."


    Bữa cơm này, Nhạc Tâm ăn đến thỏa mãn.


    Buổi chiều, Trữ Vệ tiếp tục về công ty làm việc.


    Nhạc Tâm đi dạo mấy cửa hàng trong thành phố, sự nghiệp buôn bán bắt đầu có tiến triển khiến cô có được chút tiền tài. Cô muốn mua quà cho Trữ Vệ.


    Bắc Hòa bị Nhạc Tâm trọng sắc khinh bạn lãng quên ở nhà Nhạc Duyệt, sau khi ăn đồ ăn vặt, hắn rảnh rỗi đến bị khùng. Liên hệ Long Tú, biết được cô ấy đào hôn thất bại, bị Long Vương trông giữ chặt chẽ, Bắc Hòa tiếc nuối cực kỳ, đã nói muốn tới chơi mạt chược, cô ấy vậy mà sai hẹn.


    Long Tú an ủi hắn không nên gấp gáp, cô ấy sẽ cố gắng cố gắng, tranh thủ sớm ngày tới tìm hắn.


    Chân Dung Phong ôm Con Dấu, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.


    Bắc Hòa chào hỏi hắn: "Chúng ta cũng thử trò chiêu quỷ thử xem?"


    Chân Dung Phong không dám nói không.


    Chờ lúc Nhạc Tâm trở về thì thấy hai người đang chơi bút tiên*.


*Một trò chơi truyền thống của Mexico, dùng để gọi các oan hồn


    Cô: "..."


    Hai người nắm chặt bút không hề có động tĩnh gì.


    Bắc Hòa tức giận: "Sao không gọi được quỷ?"


    Một tên thần tiên như anh, có con quỷ nào không mắt mù dám đến gần anh?


    Chân Dung Phong không dám nói sự thật, chỉ nói: "Có lẽ bởi vì bây giờ là ban ngày?"


    "Đúng nhỉ." Bắc Hòa tiếp thu lý do này, hắn tràn đầy phấn khởi nói: "Tối chúng ta lại cùng chơi."


    Chân Dung Phong: "..." Không được không được.


    Nhạc Tâm xách đồ ăn đóng gói tới cho bọn họ ăn, Bắc Hòa ăn đến vui vẻ có lòng đề nghị Nhạc Tâm: "Nhạc Tâm, hay là cô lên mạng đăng kí làm người giao hàng nhanh đi, đi đưa thức ăn ngoài cho người ta cũng không tệ. Nghe nói tiền lương cao đấy, ngay cả xe điện cô cũng bớt được, hoàn toàn là mua bán không vốn, chắc chắc kiếm được tiền."


    "Cám ơn, tôi cảm thấy sự nghiệp buôn bán của tôi rất thuận lợi." Nhạc Tâm nói: "Trong Huyền Môn đã bắt đầu có người đặt số lượng lớn nho. Các anh tranh thủ thời gian ăn, ăn xong đi hỗ trợ hái nho đi. À này, Chân Dung Phong, sao người Huyền Môn các anh ai cũng giàu thế?"


    Lần trước cô thế nhưng được mở mang, người người ở biệt thự lớn, ngay cả Bạch Hổ cũng ở biệt thự lớn. Chỉ có cô, thần thổ địa duy nhất ở nhân gian ở nhờ trong một cái biệt thự nhỏ của một con quỷ.


    Không sánh bằng không sánh bằng.


    Chân Dung Phong khiêm tốn nói: "Cũng tạm cũng tạm, bắt quỷ, một con có thể kiếm không ít tiền. Nhưng quỷ dù sao cũng là số ít, những môn phái biết xem tướng xem phong thủy kiếm tiền lại càng dễ."


    Chân Dung Phong nhớ tới Nhạc Tâm bắt quỷ ba lần, một cắc tiền cũng không kiếm được, vội nói: "Trường hợp của ngài là... Ngoài ý muốn ngoài ý muốn."


    Ai có thể ngờ tới, kim chủ sẽ là ba chồng tương lai của Nhạc Tâm.


    Nhạc Tâm miễn cưỡng vui cười: "Thân là thần thổ địa, bắt quỷ là trách nhiệm không thể chối từ của tôi."


    Chân Dung Phong nổi lòng tôn kính: "Đã nghe Bạch Hổ nói từ trước, thần thổ địa các thời đều coi tiền tài danh lợi là mây bay, nhìn mây cuốn mây rơi, không truy đuổi. Thần thổ địa Nhạc Tâm vừa đến đã ẩn cư ở nông thôn, càng là kế thừa và phát huy truyền thống tốt đẹp này, chúng tôi kính nể!"


    Nhạc Tâm: "..." Các anh có thể đã có chút hiểu lầm đối với tôi.


    Bắc Hòa giơ ngón tay cái với Chân Dung Phong: "Nịnh hay đấy!"


    Chân Dung Phong: "Quá khen quá khen, lời thật lòng mà thôi."


    Hái nho, thùng đựng hàng. Buổi tối Trữ Vệ có xã giao, không thể ăn cơm với Nhạc Tâm. Sau khi trời tối, Nhạc Tâm bắt đầu đưa nho.


    Gần mười một giờ tối Trữ Vệ gọi điện thoại cho Nhạc Tâm, nghe giọng như đã uống rượu, có chút men say, lúc nói chuyện ó mùi nũng nịu.


    "Nhạc Tâm, anh nhớ em..."


    Lỗ tai Nhạc Tâm lập tức mềm mụp, tim cũng mềm mềm.


    Cô cảm nhận vị trí của Trữ Vệ, trên ghế dài ngoài biệt thự nhà anh.


    Mười hai giờ phải đi xử lý chuyện của Triệu Thương, cô xin miễn ý tốt muốn phái xe đưa đón của nhà họ Triệu, cũng xin miễn ý định muốn lái máy bay trực thăng đưa đón của Trữ Bốc Phàm, giờ này, cũng có thể dọn dẹp một chút rồi đến nhà họ Triệu.


    "Nhạc Tâm..."


    Nhạc Tâm mềm giọng: "Anh chờ, em lập tức đi tìm anh. Đếm ở trong lòng  xem, đếm tới một trăm là có thể nhìn thấy em."


    Cô cúp điện thoại, chưa mở miệng, Bắc Hòa đã phất phất tay: "Đi đi, thời gian không kịp, tôi mang Chân Dung Phong đi trước. Hừ, cẩu độc thân chúng tối mới không thèm ghen tị, giữa trưa vừa gặp, tối đã nói nhớ, buồn nôn chết rồi."


    Nhạc Tâm: "Lần sau không cho phép nghe lén tôi gọi điện thoại."


    Bắc Hòa: "Lỗ tai tôi bị quái lạ sao? Nghe lén? Nói tôi như tên biến thái không bằng, tôi đây quang minh chính đại nghe được chưa?"


    Hắn xé cái thạch xoài, dặn dò một câu: “Ăn hết thạch xoài rồi, nhớ bảo ba Trữ của tôi mua thêm, không cần mười xe, một xe là đủ rồi."


    Đêm hè, sao lốm đốm đầy trời, tiếng côn trùng rả rích.


    Dưới đèn đường lù mù, Trữ Vệ cầm di động, ngồi ở trên ghế dài. Anh nhìn thấy Nhạc Tâm, nhe ra một nụ cười vô cùng ngây thơ: "Anh vừa mới đếm tới ba..."


    "Sao đếm chậm thế?"


    Nhạc Tâm ngồi vào cạnh anh.


    "Anh sợ đếm xong em không đến, cho nên đếm chậm một chút."


    Anh cười đến ngây thơ vô tội. Đàn ông cười như thế này có lực sát thương cao nhất.


    Trữ Vệ nắm chặt tay Nhạc Tâm, nâng lên, hôn khẽ: "Em xem, anh vừa đếm tới ba em đã đến, cho nên, em cũng gấp gáp muốn  anhđúng hay không?"


    "Vâng."


    Nhạc Tâm không ghét dáng vẻ uống say của Trữ Vệ. Uống say sau hắn, so với anh lúc tỉnh táo không giống nhau lắm. Bình thường anh sẽ ra vẻ chững chạc đàng hoàng, thử làm một người đàn ông chin chắn trưởng thành, một nam tử hán, để cô dựa vào. Sau khi uống say, anh như trẻ con, sẽ thổ lộ hết tất cả yêu thương trong lòng mình với cô, rất ỷ lại cô.


    Anh tin tưởng cô, yêu cô.


    Trữ Vệ cười, trong mắt lóe ánh sáng, tựa như ánh sao rực rỡ.


    "Em đưa anh về nhà." Nhạc Tâm dìu anh: "Trở về tắm rửa, ngủ cho ngoan."


    "Được." Anh thuận theo đứng lên, tay lại vẫn mãi nắm tay cô: "Chúng ta cùng nhau về nhà."


    Cồn khiến Trữ Vệ có chút chậm chạp, anh ngừng một hồi, còn nói: "Chúng ta cùng nhau tắm rửa, ngủ chung."


    Nhạc Tâm: "..." Anh biết anh đang nói cái gì sao?


    Đèn đường vẫn ảm đạm như vậy, đưa tiễn hai bóng người gắn bó thắm thiết. Khi cửa biệt thự từ từ mở ra rồi đóng lại, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước ghế dài.


    Khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú vô song, người đàn ông trầm mặc nội liễm, lưng thẳng tắp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.