Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 44: Phó Dư



    Dáng người thẳng tắp, khí chất nội liễm trầm ổn, mặt mày cứng cỏi, người đứng sau lưng Bạch Hổ, chính là tiên thái tử Phó Dư. ("Tiên thái tử" nghĩa là thái tử của tiên giới)


    Muốn tìm thần thổ địa, tìm người đại diện của thần thổ địa trước.


    Bạch Hổ làm người đại diện của mấy đời thần thổ địa, nơi hắn ở chưa bao giờ thay đổi. Không biết là bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần có thần tiên từ tiên giới đến muốn tìm thần thổ địa hành tung bí ẩn, đều sẽ tìm tới hắn trước.


    Dựa vào tình hữu nghị tốt đẹp với Con Dấu, cho dù là muốn đi tìm cựu thần thổ địa tự chôn trong sa mạc, Bạch Hổ cũng có thể tìm tới.


    Thái tử Phó Dư tuấn tú khôi ngô của tiên giới, hắn đánh giá tòa nhà hai tầng lầu nho nhỏ thường thấy ở nông thôn này, so sánh với cũng điện ở tiên giới, có thể dùng từ rách nát để hình dung. Hóa ra sau khi xuống nhân gian, Nhạc Tâm phải ở một nơi như vậy sao?


    Phó Dư cảm thấy tim thắt lại, một cảm xúc gọi là đau lòng đang lan tràn trong thân thể. Nhưng hắn luôn luôn nội liễm, xưa nay sắc mặt luôn bất động, đằng sau tâm lưng thẳng tắp ẩn chứa vô hạn tâm sự. Cho nên, ở trong mắt Bắc Hòa, Phó Dư vẫn là một bộ mặt vô sỉ không thay đổi.


    "Chơi mạt chược?"


    Giọng Phó Dư nặng nề, sau khi tới thế gian, bọn họ lại thích chơi mạt chược?


    Trước đó lúc còn ở tiên giới, Bắc Hòa, Long Tú và Nhạc Tâm thích đánh bài poker trên lớp. Trốn tránh giáo viên, mỗi ngày chỉ có ba chân còn thiếu một, liên tục kêu gọi bạn bè tìm người thứ tư. Nhưng bọn họ chưa từng đi tìm hắn.


    Vô số lần, Phó Dư nhìn về phía bọn họ, hàm chứa khát vọng và chờ mong mà chính hắn cũng không biết, nhưng mà hắn vĩnh viễn là người bị sót lại. Bọn gọi toàn lớp, duy chỉ không có hắn.


    "Làm sao? Xem thường chúng tôi chơi mạt chược?" Bắc Hòa khiêu khích hỏi.


    Phó Dư: "Bắc Hòa, sao anh cứ mãi thù địch tôi như vậy?"


    "Rốt cục anh hỏi!"


    Bắc Hòa vỗ đùi, khoa trương vuốt mắt một cái, phảng phất nơi đó chảy xuống nước mắt đau lòng của phái nam.


    "Phó Dư, tiên thái tử tôn quý của tôi, anh cũng đã biết, lúc trước tôi với Nhạc Tâm đã hẹn để tôi làm vị hôn phu của cô ấy, ngoéo tay đóng dấu một trăm năm không cho thay đổi?" Quá khứ qua lâu như vậy, Bắc Hòa nhắc đến vân cứ phẫn hận khó bình: "Kết quả là gì, căn bản không đến một trăm năm, anh dùng lý do chép bài tập lừa Nhạc Tâm, để cô ấy chối bỏ lời hứa của hai chúng tôi, để anh thành vị hôn phu của cô ấy. Mối hận đoạt vợ, không đội chung trời, anh nói xem tôi có nên thù địch anh không?"


    Phó Dư không hiểu: "Thế nhưng bài tập của tôi, anh cũng chép mà."


    Càng ngại không đủ, hắn lại tăng thêm một câu: "Tôi tận mắt thấy, không chỉ một lần."


    Bắc Hòa: "..."


    Một phát trúng tim, ngay cả cớ phản bác cũng bị chặt đứt.


    "Đừng nói nhảm, nói đi, anh tới làm gì?"


    Mắt Phó Dư thâm trầm: "Tôi đến tìm Nhạc Tâm."


    "Anh đi cầu của anh, tôi đi đường của tôi, Nhạc Tâm và anh đã giải trừ hôn ước còn tới làm gì? Không sợ Lam Sầm hiểu lầm? Không sợ Lam Sầm hiểu lầm, chẳng lẽ cũng không sợ Huyền Nhất chân nhân hiểu lầm?"


    Đề tài này quá nhạy cảm, phía sau có nhiều liên lụy, một câu hai câu không giải thích rõ được. Phó Dư dứt khoát đơ mặt, không nói.


    Bắc Hòa giơ chân: "Đi vào chờ đi, cô ấy đang ở trên lầu gọi điện thoại với bạn trai."


    Hắn sợ nhất liên hệ với loại người như Phó Dư, không nói một lời, vô tình bắt hắn nhập vai diễn một vở kịch, còn là vai bắt nạt người khác nữa chứ. Ngây thơ hiền lành như Bắc Hòa sao có thể làm loại chuyện đó?


    Không phải nói bừa chứ, bây giờ Phó Dư tìm đến Nhạc Tâm chính là tự tìm ngược đãi. Vị hôn phu trước nhìn vị hôn thê trước có niềm vui mới, hương vị kia, chậc chậc, đủ mất hồn.


    "Cô ấy... Có bạn trai rồi?"


    "Ừ, bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền, mấu chốt là còn cực kỳ yêu cô ấy."


    Bắc Hòa nhắm mắt cũng có thể tâng bốc ba Trữ của hắn, mười xe đồ ăn vặt không phải ăn không, người ăn miệng ngắn, hắn là một thần tiên có lương tâm, có ơn tất báo. Đặc biệt là hắn còn phải trông cậy ba Trữ đầu tư cho sự nghiệp ăn mukbang của hắn cơ mà.


    Phó Dư lại không nói.


    Nhạc Tâm cúp điện thoại, nghe thấy có động tĩnh, mở cửa sổ trên lâu ra nhìn xuống dưới, vừa liếc mắt đã thấy được Phó Dư đang đứng trong sân.


    Thân thẳng như ngọc, khí chất sáng sủa rất không hợp với cái sân nát nhà cô.


    "Tiên Thái tử?" Cô kinh ngạc.


    Hắn tới làm gì? Hối hận muốn lấy lại trái tim của tổ tiên nhà hắn sao?


    Nhạc Tâm từ lầu hai nhảy xuống, thân thể như có như không đỗ lại tại ở trước mặt Phó Dư, ngăn cách giữa hắn và bụi hoa hồng.


    Loáng thoáng có sự cảnh giác, Phó Dư từ nhỏ đã cực kỳ mẫn cảm với xung quanh cũng lập tức cảm giác được.


    Quần short jean, áo sơ mi trắng, giày xăngđan, cách ăn mặc mà các cô gái ở thế gian rất thích mặc vào mùa hè, nhẹ nhàng khoan khoái, linh hoạt. Mái tóc ngang vai xõa xuống, mặt mày sạch sẽ.


    Đây là cô gái hắn giấu trong lòng trộm yêu rất nhiều năm. Nhưng đứng ở trước mặt hắn, thân thể cô căng cứng, tinh thần phòng bị. Hoàn toàn khác biệt với khi cô đối diện với một người đàn ông khác vào đêm hôm qua, cô tươi cười vừa dung túng vừa cưng chiều.


    Cô không yêu hắn.


    Nhận rõ sự thật này, trong lòng Phó Dư không khỏi đau xót. Hắn, cuối cùng vẫn đến chậm.


    Rõ ràng hắn quen biết cô sớm hơn.


    Ngàn vạn suy nghĩ bay tán loạn, cảm thụ phức tạp, cuối cùng Phó Dư bỏ qua hết thảy, hóa thành một câu nhẹ nahngf: "Tôi đến thế gian có việc, tiện đường ghé thăm cô một chút."


    Nhạc Tâm yên lòng, không hỏi hắn đến thế gian có chuyện gì: "Tôi rất ổn, không có gì để nhìn, tiên thái tử cứ bận việc của mình là được."


    Con Dấu mở to đôi mắt không tồn tại, người đàn ông trước mặt không phải chính là tiên thái tử, người đối mặt với sư phụ của Nhạc Tâm trong ảo ảnh của Hồ Tức sao?


    Oa, lại một thần tiên. Đầu năm nay, thần tiên rẻ rúng đến thế sao, hết người này đến người kia xuống nhân gian, sắp gom thành một bàn mạt chược rồi. Câu nói ‘thần thổ địa thần là vị thần duy nhất ở nhân gian’, đặt ở hiện tại, nghiễm nhiên là lời lẽ sai trái.


    "Mới tới thế gian, tôi không chỗ đặt chân, không biết có thể... ở lại đây không?"


    Nói ra lời như vậy đối với Phó Dư vẫn rất là lạ lẫm, cũng rất gian nan, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói là ra.


    Nhạc Tâm khó xử, Phó Dư ngoại trừ từng đề cập muốn làm vị hôn phu có tiếng không có miếng, chưa từng đề cập yêu cầu khác với cô. Chịu mệt nhọc cho cô chép bài tập rất nhiều năm, còn trộm trái tim của tổ tiên cho cô. Theo lý thuyết, cô nên đồng ý. Nhưng hắn từng là vị hôn phu của cô nha, nếu bị Trữ Vệ biết, cô chẳng phải sẽ bị chia tay sao?


    Bắc Hòa lạnh lùng nhắc nhở: "Nhạc Tâm, cô là người có bạn trai, phải nhớ tránh hiềm nghi."


    Ba Trữ biết cô với vị hôn phu trước ở cùng nhau, ăn dấm không đầu tư cho sự nghiệp ăn mukbang của hắn thì làm sao bây giờ?


    Nhạc Tâm cười ngượng ngùng: "À thì, tiên thái tử, hay là anh ở chỗ của Bạch Hổ đi, biệt thự lớn dựa núi, rộng rãi khí phái, tốt hơn chỗ tôi nhiều."


    Bạch Hổ làm bộ mình không tồn nghe thấy Nhạc Tâm nhắc đến tên của hắn, vội vàng tỏ ra không sao cả, tặng cả tòa cho tiên Thái tử ở, hắn đi sơn động ngủ cũn được.


    Ánh sáng trong mắt Phó Dư tắt ngúm.


    Hắn nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Bạch Hổ nịnh nọt sai chỗ, Bạch Hổ giật mình, suýt chút bị dọa cho tè dầm ra quần. Bạch Hổ yên lặng lui lại một bước, chuyện của thần tiên không liên quan gì đến hắn, hắn tiếp tục làm người tàng hình là được.


    Phất tay, Phó Dư cô lập những người khác trong viện, hắn nhịn không được hỏi: "Nhạc Tâm, cô rất thích anh ta?"


    "Hả?"


    Nhạc Tâm ngẩn người, không ngờ là Phó Dư sẽ hỏi cái này, cô khiêm tốn nói: "Cũng thế, chủ yếu là anh ấy rất thích tôi, thích đến không rời khỏi tôi được."


    Làm người phải khiêm tốn, tiện thể âm thầm khoe bạn trai.


    "Nếu như tôi nói, tôi cũng rất thích cô, không rời khỏi cô được, Nhạc Tâm, cô sẽ ở bên tôi sao?"


    Nhạc Tâm ngớ người trừng mắt nhìn.


    Trước mắt cô, tiên thái tử  mặc trường sam, tóc dài đen nhánh nửa buộc lên, một nửa tóc dài mềm mại mà rối tung ở sau lưng, lạnh nhạt tự phụ. Một đôi mắt đen nhánh, yên lặng nhìn cô, trong mắt phản chiếu bóng dáng cô. Không thể nghi ngờ, tiên Thái tử Phó Dư là một người ưu tú, bất kể là bề ngoài hay là năng lực. Nhưng hắn lạnh như băng, vẫn cách cô một tầng.


    "Anh... đang nói đùa à?"


    Trốn ở trước cổ Nhạc Tâm, Con Dấu chịu không được thở dài một tiếng, thần thổ địa đời này quá thẳng tính, rõ ràng trong ảo ảnh của Hồ Tức, trước mặt Đạo Nhất Tiên Quân, tiên thái tử đã thừa nhận hắn thích Nhạc Tâm, người trong cuộc lại cứ không tự biết.


    Nhạc Tâm thật sự không cảm thấy Phó Dư thích cô.


    Thích một người sẽ không giấu được. Hoặc là khóe mắt, hoặc là đuôi lông mày, luôn có niềm vui lặng lẽ chảy ra. Nhưng lúc cô đối mặt với Phó Dư, không nhìn ra một chút nào. Làm vị hôn phu, thời gian cô với hắn chung đụng rất lâu, Phó Dư trầm ổn, nội liễm, cao quý, nhưng không tồn tại cái gọi là yêu mến cô.


    Con Dấu: "Cô ngốc à?" Cho nên không cảm giác được?


    Nhạc Tâm tiện tay ném Con Dấu ra khỏi vòng cách ly của Phó Dư: "Tiên Thái tử, sư phụ tôi sinh tử không rõ, hồn đăng tắt rồi, cũng không kém chết là bao. Anh thực sự không cần phải, ừm, giả vờ làm vị hôn phu của tôi..."


    "Không giả vờ, tôi thật sự muốn ở bên cô."


    Tình cảm có động cơ không thuần thì không đáng tiền. Phó Dư vẫn luôn nhớ lời Đạo Nhất Tiên Quân từng nói với hắn.


    Nhạc Tâm: "Tôi có bạn trai, cũng không thể để anh đường đường là thái tử của tiên giới làm kẻ thứ ba chú?"


    Phó Dư rủ mắt, khóe môi đắng chát cong lên: "Tôi nói đùa..."


    Nhạc Tâm nhẹ nhàng thở ra: "Tôi nói mà..."


    Đối với Nhạc Tâm mà nói, hắn thổ lộ quá mức đột nhiên. Phó Dư biết rõ, không thể bức bách quá mức, nếu không sẽ phản tác dụng. Nhưng hắn thật vất vả có dũng khí nói ra tình cảm với Nhạc Tâm, lại cô ý vì cô mà hạ phàm, Phó Dư đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, dù là cô yêu người đàn ông khác. Hắn có thể đợi, chờ cô quay đầu.


    Lưu lại một câu "Ban đêm quay lại thăm cô", tiên thái tử Phó Dư vội vàng mà đi, không biết sao, từ bóng lưng cao lớn của hắn, Nhạc Tâm nhìn ra dãng vẻ chạy trối chết.


    Nhạc Tâm ngơ ngẩn nhìn bụi hoa hồng, Phó Dư không trực tiếp tìm tới cô, mà là thông qua Bạch Hổ, nói rõ hắn không biết cô ở đâu. Cho nên, trái tim chôn trong đất không phải của hắn. Nếu như là trái tim của hắn, hắn đã có thể cảm giác được, cũng không cần thông qua Bạch Hổ tìm đến nơi đây.


    Ý nghĩ của cô lúc trước quả thật hoang đường.


    Nhưng Nhạc Tâm cũng không phải đồ đần, từ biểu hiên hôm nay của Phó Dư, cô càng cảm thấy, về sau cô cần duy trì khoảng cách nhất định với hắn.


    Bắc Hòa từ chỗ Nhạc Tâm lấy được số điện thoại của Trữ Vệ, hắn lại từ đống đồ Trữ Vệ gửi đến tìm ra một cái điện thoại, bảo Chân Dung Phong  làm cho hắn một cái thẻ điện thoại, trốn ở góc tường, lén lút lừa Nhạc Tâm gọi điện thoại cho Trữ Vệ.


    Nhạc Tâm tránh Bắc Hòa nhắn tin cho Trữ Vệ, nói cho anh biết, nếu như Bắc Hòa đề ra yêu cầu vô lý, anh đừng nể mặt cô mà cứ trực tiếp từ chối là được, cô với Bắc Hòa không chuyện hữu nghị gì cả.


    Trữ Vệ ở trước mặt cô thì đồng ý, quay lưng lại không chỉ thu tất cả yêu cầu vô lý của Bắc Hòa, mà còn thỏa mãn gấp bội. Gọi anh một tiếng ba Trữ thì chính là con anh. Trách nhiệm làm ba thúc giục anh chiều hắn yêu hắn, dùng hết tất cả thỏa mãn hắn.


    Gánh vác lấy sự ủy thác của con trai, ba Trữ bề bộn nhiều việc, một ngày này ngoại trừ nhân lúc nghỉ tạm gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Nhạc Tâm, vậy mà không gặp mặt cô chút nào.


    Khi trời tối xuống, Nhạc Duyệt gọi Nhạc Tâm, muốn trò chuyện với cô.


    Cô ấy nói mình nghĩ thông suốt, định từ bỏ chuyện sống lại, muốn đi đầu thai chuyển thế.


    "Ba mẹ tôi đều đã không còn trên thế gian, bà nội và nhà bác cả tôi như thế nào cô cũng nhìn thấy rồi, trên đời này tôi không còn ràng buộc, sống lại cũng có gì ý nghĩa đâu?" Nhạc Duyệt ngồi chồm hổm ở đầu tường, hai tay ôm đầu gối: "Có lẽ khi tôi đến cầu Nại Hà, còn có thể nhìn thấy ba mẹ tôi nha."


    "Cô nghĩ thông suốt rồi?" Nhạc Tâm không can thiệp quyết định của cô ấy, lúc trước tìm cô ấy làm thí nghiệm, cô cũng chỉ cần thân thể của cô ấy. Bây giờ, Nhạc Tâm đã có thể xác định trái tim kia có tác dụng hồi sinh, hiệu quả như thế nào cũng đại khái nắm chắc trong lòng. Còn Nhạc Duyệt muốn hồi sinh hay không, không có bao nhiêu ảnh hưởng tới cô.


    "Nghĩ thông suốt."


    Một khi Nhạc Duyệt chuyển thế, hoặc là cô ấy hồi sinh, ác mộng ở trên người Hạ Văn Tuấn sẽ vô hiệu. Nhạc Duyệt không muốn dây dưa với Hạ Văn Tuấn. Vốn nên là mối tình đầu tốt đẹp mông lung mà mơ mộng, cuối cùng lại có kết thúc thảm đạm. Cô ấy không rõ là hận Hạ Văn Tuấn nhiều hơn hay là yêu nhiều hơn. Nhưng nếu không vì lúc trước yêu, cô ấy cũng không vì hắn bỏ rơi cô ấy mà hận  hắn. Nhất là, lúc cô thê thảm qua đời, hắn lại nhu nhược nhát gan dám báo cảnh sát, mặc cho thi thể cô hư thối, bốc mùi trong ngày mùa hè nhiệt độ cao.


    Nhạc Duyệt hận hung thủ, hủy cuộc đời của cô ấy, cướp đi tính mạng của cô ấy; cô cũng hận Hạ Văn Tuấn, hắn hủy tình yêu của cô ấy, khiến ước mơ tiêu tan.


    Nhạc Duyệt nói với Nhạc Tâm: "Tôi rất hâm mộ cô." Hâm mộ cô có một bạn trai luôn một lòng một dạ với cô.


    Nhạc Tâm không phủ nhận. Lúc học đại học, tối đó cô với Trữ Vệ đi trong hẻm nhỏ cũng từng gặp cướp cản đường. Ba thanh niên trẻ tuổi, người cầm đầu trong tay có dao. Trữ Vệ không sợ chút nào, ngăn cô ở sau lưng. Từ tiểu học anh đã học quyền, cũng từng luyện thuật bắt người. Những thứ học trên lớp lại chưa từng được thực chiến, đánh không quen tay, nhất là lấy một địch ba, tay không đấu dao sắc, thật sự là thiệt thòi, Trữ Vệ bị thương ngay, còn liều mạng bảo vệ Nhạc Tâm, làm cô muốn ra tay cũng không ra tay được.


    Trữ Vệ để Nhạc Tâm chạy trước.


    Nhạc Tâm nhìn anh nhiệt huyết, nhìn ánh mắt anh kiên định, không lùi bước. Anh đang bảo vệ cô, mặc dù cô không cần anh bảo vệ, nhưng thứ cô cần chính là lòng muốn bảo vệ cô.


    "Sư phụ tôi đã từng nói với tôi, sinh mệnh của tiên rất lâu dài, dài hơn rất nhiều đời của con người. Tình cảm rất mãnh liệt trong mắt con người, chuyện xưa rất bi thương,  trong mắt của tiên chẳng qua là một đoạn chuyện rất nhỏ. Sinh mệnh của tiên quá dài, thời gian có thể hòa tan hết thảy, bao gồm tình cảm. Tiên, vô tình hơn con người nhiều, kỳ thật là bọn họ gặp quá nhiều chuyện, cũng trải qua quá nhiều chuyện, quen rồi."


    Ngguyeen lời của Đạo Nhất Tiên Quân là: "Cho nên, con phải đối với sư phụ thật tốt, bưng trà đổ nước, giặt quần áo đấm lưng, không thì một ngày nào đó sư phụ sẽ quên luôn con, biết không?"


    Nhạc Tâm hữu nghị an ủi Nhạc Duyệt: "Hạ Văn Tuấn chỉ là một người đặc biệt cô gặp phải trong đời, quên hắn, cô vãn có thể có được một cuộc đời hoàn toàn mới. Cô xác định cô muốn đi đầu thai sao? Điểm thi giáo viên ấy ngày nữa sẽ có, cô không định đi thực hiện ước mơ làm giáo viên của cô sao?"


    Người không có tình yêu, còn có ước mơ, có sự nghiệp.


    Nhạc Duyệt: "Cô là tiên, bạn trai cô là người, cho nên cô định coi tình yêu với anh ta chỉ như một đoạn trải nghiệm trong đời làm tiên sao?"


    Nhạc Tâm không có phủ nhận: "Vốn là như vậy."


    Chỉ là, Nhạc Tâm không nhịn cườiđược. Trải qua chuyện bị ba người cướp bóc, Trữ Vệ đối kháng trực tiếp, lại bị thương khắp người, Nhạc Tâm nói anh đánh không lại thì chạy đi. Thế là, một lần lại gặp phải ăn cướp, Trữ Vệ quay người ngồi xuống, ôm lấy hai chân Nhạc Tâm, vác cô lên vai, quay đầu chạy.


    Khi đó, đầu cô hướng xuống dứoi, eo kẹt trên bờ vai rộng lớn rắn chắc của Trữ Vệ, mấy miếng cơm cô vừa ăn suýt thì bị ép phun ra.


    Trữ Vệ chạy đầu đầy mồ hôi, một mặt đỏ bừng. Đến chỗ đông người, anh để cô xuống, quay đầu lại cười đến là xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng noãn, nhìn ngốc cực kỳ, rất là ngốc.


    Nhưng trong một khắc này, Nhạc Tâm không có ý định yêu đương nhất thời với anh, mà là làm bạn cả đời.


    Cô đưa khối ngọc bội Đạo Nhất Tiên Quân cho cô cho Trữ Vệ, chính thức định tình với anh.


    "Thật tốt nha."


    Nhạc Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sao lốm đốm đầy trời: "Tôi hiểu ý của cô, Nhạc Tâm, tôi rất cảm ơn cô, gặp được cô là vận may của tôi. Tôi không phải vì thất vọng với tình yêu, mà là thất vọng với nhân sinh. Dù sao tôi đã chết rồi, tôi không làm số mệnh khác thường duy nhất kia. Cô là tiên, nhưng cũng không thể tùy ý sửa đổi số mệnh con người. Tôi biết cô hồi sinh tôi là có mục đích của cô. Nhưng trước khi cô thực hiện được mục đích của cô, cũng đừng để chuyện tôi hồi sinh quấy rầy, tôi không muốn lại liên lụy cô. Kiếp sau, kiếp sau, tôi cam đoan sẽ sống thật tốt, dù là không có người yêu tôi, cũng phải thực hiện giấc mộng của mình."


    Nhạc Tâm không còn khuyên, cô gọi  m sai mang Nhạc Duyệt đi.


    Cùng thời khắc đó, Hạ Văn Tuấn từ trong ác mộng tỉnh lại, đáy lòng đột nhiên rỗng. Từ nay về sau, Nhạc Duyệt không còn xuất hiện trong giấc mơ của hắn nữa. Hắn có thể yên giấc, nhưng đời này lại khó yên giấc chân chính.


    Bụi hoa hồng um tùm chập chờn trong gió đêm, Nhạc Tâm lấy cuốc lần nữa đào bọn chúng ra, lộ ra thân thể có hô hấp của Nhạc Duyệt, cô đè lại bô cơ thể đã mất linh hồn, chỉ một lát, thân thể kia sụp đổ, tiêu tán trong không khí.


    Nhạc Tâm cầm lấy trái tim kia, nghĩ nghĩ, lại buông xuống, đào bùn đất chôn.


    Phó Dư chẳng biết đi tới từ lúc nào, ánh mắt hắn nhìn trái tim kia phức tạp khó phân biệt: "Vì sao không đặt trái tim kia ở bên người, há không an toàn hơn sao?"


    Nhạc Tâm làm trận pháp bảo hộ: "Đặt tim của người khác ở bên người, luôn có cảm giác không tốt lắm."


    Giống như là như hình với bóng với người khác. Khó mà làm được, cô là người có bạn trai. Bạn trai từng tự đội nón xanh, nhưng chỉ là một cái nón xanh, cô cũng không thể cho anh đội vững.


    Cô không phát hiện, sau khi nghe cô  nói câu này, ánh mắt Phó Dư ảm đạm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.