Chia Tay Vạn Tuế

Chương 1



“Chúng ta chia tay đi!”

Trong phòng khách xa hoa, người đàn ông cao ngạo nhìn người con gái đang ngồi ở sofa, gương mặt lạnh giá như băng nhưng lại vô cùng anh tuấn xen lẫn sự kiên định.

Ánh đèn sáng ngời soi rọi trên khuôn mặt người con gái, vốn dĩ chất chứa sự phấn khởi không hề che giấu của cô, nhưng giờ phút này lại mang theo nét mặt hơi kinh ngạc.

Cô mở to mắt, miệng hơi hé ra, muốn nói điều gì đó, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt nên lời.

Người đàn ông lại một lần nữa hạ tầm mắt xuống nhìn cô, lần này, ánh mắt anh chẳng những tàn nhẫn còn mang theo mấy phần đùa cợt, đôi môi cong lên cười khẽ. “Muốn biết nguyên nhân?”

“Hôm nay là đêm Valentine, em tưởng rằng….” Người con gái tựa như đang gắng sức kiềm nén nỗi đau trong lồng ngực, khẽ cắn chặt răng, trong giọng nói lộ ra đôi chút nghẹn ngào

Đối phương cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng, “Đêm Valentine thì sao chứ, cũng không thể ngăn cản quyết tâm chia tay cô của tôi.”

Nói rồi, anh cầm lấy túi giấy bên cạnh đưa tới trước mặt cô, “Trong này là hợp đồng mua bán nhà và chi phiếu một ngàn vạn xem như là phí chia tay cho cô.”

Người con gái không hề nhìn tới túi giấy, chỉ gắt gao nắm lấy vạt áo của mình, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Trong nháy mắt, đáy mắt người đàn ông ánh lên sự đau lòng, nhưng lập tức, lại khôi phục vẻ mặt dửng dưng như không có gì.

“Trò chơi tình ái chính là như vậy, chơi đùa bao lâu đi nữa, thì cũng phải đến lúc dừng lại, Mạt Nhân, chúng ta đều đã là người trưởng thành, tôi hy vọng cô có thể…tuân theo quy luật trò chơi.”

Người con gái chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông. Trước mặt là người thanh niên anh tuấn, cùng mình sớm chiều bên nhau suốt hai năm.

Bọn họ đã từng có những khoảng thời gian vui vẻ lãng mạn, vai kề vai ngồi bên bờ biển lúc nửa đêm, chỉ vì chờ mặt trời mọc lúc hừng đông; những lúc nàng bị ốm không ngủ được, anh sẽ hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm “Bé cưng nhất định phải nhanh chóng khỏe lại”; anh sẽ tặng cho cô những món quà được chuẩn bị công phu vào những ngày lễ, còn có thể đột nhiên kéo cô trong lòng, không nói một lời nào, chỉ là lẳng lặng ôm cô.

Hôm nay, là ngày bọn họ đã gặp và yêu nhau được hai năm, cũng là đêm Valentine truyền thống của Trung Quốc

Cô nghĩ đến tình cảm sâu đậm đã đến lúc chín mùi, bước kế tiếp chính là kết hôn, thậm chí từ nhiều ngày trước đã hy vọng ngày hôm nay mau đến, hơn nữa….Cô còn có một tin vui bất ngờ muốn báo với anh.

Chỉ chờ đêm Valentine.

Nhưng mà, khi anh bước vào căn nhà hai người đã sống chung gần hai năm qua, lại nhẫn tâm ném cho cô một câu, “Chúng ta chia tay đi.”

Đơn giản là anh cho rằng, trò chơi tình ái đùa giỡn đến bây giờ, hình như đã đến lúc phải kết thúc.

Cô rất muốn khóc, cảm thấy chuyện này dường như là trò chơi mà ông trời muốn đùa dai với chính mình.

Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông đồng hồ trong phòng phát ra những âm thanh ngượng ngùng.

Người đàn ông ngày trước từng đối với mình vô cùng ôn nhu dịu dàng, độc chiếm, giờ đây lại trở nên lạnh lùng đến khiến người ta sợ hãi

Cô đột nhiên bật cười, cười tới nỗi rơi nước mắt, rồi một lần nữa giương mắt lên nhìn, trong mắt cô đã không còn sự đau thương nữa. “Được rồi, chia tay thì chia tay, kỳ thật chia tay…Cũng không có gì to tát.”

Bỏ lại những lời này, xoay người đi, người con gái bước đến cầu thang, để lại sau lưng một bóng hình cô độc và kiêu ngạo, trong nháy mắt bóng hình ảnh ấy cũng mở ra lối thoát cho người đàn ông.

Một chiếc xe Benz sang trọng chạy trên đường, bên ngoài cửa kính xe màu nâu sẫm, toàn bộ cảnh vật nhanh chóng lướt qua tầm mắt.

Kì Thiên Triệt lặng lẽ ngồi sau cửa kính bên hông xe, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua nhanh thật.

Khi anh bất chợt lấy lại tinh thần, mới chú ý tới toàn bộ cảnh vật xung quanh, đều không phải là những con đường anh đã quen thuộc suốt hai năm qua.

“Thành Dực, đến khu chung cư tôi từng ở trước kia.”

Người thanh niên trẻ tuổi đang lái xe ở phía trước hơi nhíu mày, “Không phải trở về biệt thự sao? Thân thể của anh vừa mới…”

“Đến khu chung cư trước.” Mệnh lệnh của anh không cho phép bất kì ai phản kháng.

Thành Dực nhẹ gật đầu, rồi cũng quay đầu xe lại chuyển sang hướng khác, không bao lâu, chiếc xe màu đen đã dừng lại trước một khu chung cư cao cấp sang trọng, tầng cao nhất ở đây, từng là tổ uyên ương của Kì Thiên Triệt, cũng là nơi được anh xem là nhà.

Anh chậm rãi xuống xe, bước vào thang máy, tâm trạng cũng theo những con số đang nhích lên mà khẩn trương theo. Không nghĩ tới mới hai tháng không gặp, vậy mà anh đối với cô lại sinh ra nhớ nhung tha thiết.

Mạt Nhân…..

Anh không kiềm được lặng lẽ xiết chặt nắm tay, từ tận đáy lòng thầm gọi cái tên này. Cô sẽ vẫn chờ anh chứ?

Lúc thang máy dừng lại ở con số nơi tầng lầu quen thuộc, anh theo thói quen lấy chìa khóa ra. Chiếc chìa khóa này, sau khi hai người chia tay, là thứ duy nhất tự mình lấy đi, cũng là thứ duy nhất khiến anh bận lòng không cách nào bỏ xuống được.

Mở cửa nhà, đập vào tầm mắt chính là một không gian tĩnh lặng.

Cách bài trí bên trong chưa hề thay đổi, vật dụng trong nhà cũng không hề xê dịch, ngay cả vị trí cái túi giấy đặt trên bàn kia cũng không đổi.

Trong lòng anh bỗng nhiên vô cùng căng thẳng, vội vàng đi tới, mở túi giấy ra, chỉ thấy hợp đồng mua bán nhà cùng chi phiếu một ngàn vạn kia nằm nguyện vẹn bên trong.

Nhìn quanh cái không gian sang trọng một lần nữa, thứ duy nhất khác với trước đây chính là trên sàn và đồ đạc trong nhà đều bám đầy bụi bặm.

Luôn đi theo anh từ nãy đến giờ, Thành Dực không khỏi nhíu mày, “Kì tiên sinh, xem ra nơi này đã lâu không có ai ở…….”

Kì Thiên Triệt cả người chấn động, giây tiếp theo giống như té xỉu trên mặt đất, may là Thành Dực nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy thân người loạng choạng sắp ngã của anh.

“Có sao không?”

“Tôi nghĩ…Cô ấy đúng là thật sự hận tôi.” Anh cười khổ, nét mặt mang theo vẻ ủ rũ, chán nản.

“Về biệt thự trước đi, cơ thể của anh vừa mới phục hồi sau phẫu thuật, không chịu nổi sức ép.” Thành Dực vẻ mặt lo lắng.

“Cô ấy không có việc làm, cha đã qua đời, mẹ lại tái giá ra nước ngoài sinh sống, cô ấy…..tiền tôi cho cô ấy, cô ấy không mang, cũng không chịu ở lại căn nhà tôi cho, cô ấy sẽ ở đâu?”

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng đêm đó chính mình đưa ra lời chia tay với người con gái mình yêu thương, trong lòng anh liền đau đớn đến sắp không thở nổi.

Nàng rõ ràng là rất đau lòng, nhưng thà chết cũng không rơi nửa giọt nước mắt, một người con gái vô cùng kiên cường, vĩnh viễn không bao giờ nguyện ý dễ dàng để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mình trước mặt người khác.

Cho dù vào ngày lễ tình nhân đó bị vứt bỏ, cũng tỏ ra dáng vẻ không hề gì, lòng của nàng….Lúc đó hẳn là đang ứa máu.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Kì Thiên Triệt càng trở nên tái nhợt, nếu không có Thành Dực đỡ, lúc này anh thật sự sẽ lại té xỉu.

“Cử người đi thăm dò hành tung của cô ấy, nội trong ba ngày, tôi phải biết rõ toàn bộ tin tức về cô ấy.” Trước khi sự suy nhược trong cơ thể đạt tới cực hạn, anh truyền đạt chỉ thị.

Thành Dực gật đầu, nửa đỡ nửa ôm khiêng anh đưa ra khỏi cửa.

Đôi khi số phận, thật sự có thể trêu đùa người ta.

Buổi sáng sớm ở Hạ gia luôn rất náo nhiệt.

Tuy rằng không có nhiều người, chỉ có hai con mèo nhỏ…Ách, là chỉ có hai người con gái, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới không khí náo nhiệt trong gia đình.

Giống như mọi buổi sáng sớm, Quan Na Na đều là bị Hạ Mạt Nhân từ trên giường êm ái dựng dậy, kéo vào phòng tắm buộc nó rửa mặt, chải đầu, đánh răng, cuối cùng lại ỉu xìu ngồi trong phòng ăn, ăn bữa sáng ngon lành mà cô chuẩn bị mỗi ngày.

Mỗi lần ăn sáng xong, tinh thần của nó lập tức sẽ trở nên vô cùng phấn chấn.

“Mạt Mạt, hôm nay em có nói qua là em yêu chị nhất chưa? Chị quả thật là thiên sứ hoàn mỹ nhất trong lòng em, chị chính là nữ thần mà Quan Na Na này phải đời đời hiếu kính!”

Vừa ăn vừa nịnh nọt, Quan Na Na tuyệt không cảm thấy được trong lời nói của chính mình có bao nhiêu buồn nôn.

Mà Hạ Mạt Nhân đang ngồi đối diện ở bàn ăn nhỏ, từ khi sinh ra đã sẵn có ngũ quan xinh đẹp tinh tế, mái tóc xõa dài phía sau đầu, lại lộ ra đôi chút khí khái hào hùng.

Đôi mắt dài, sóng mũi cao thẳng cùng hai hàng lông mày sắc nét, căn bản không phải dáng vẻ của một người con gái dịu dàng yếu đuối, ngược lại khiến cho người ta cảm nhận được khí chất kiên cường không chịu nhường bước.

Hạ Mạt Nhân có một cái tên rất nữ tính cũng rất đáng yêu, nhưng mà tính cách của nàng vừa có chút lạnh lùng, còn có chút quật cường và cố chấp, nhiều lúc, ở trong nhà Quan Na Na đều là người tự nói tự quyết, quả thực có thể cùng so sánh với bát ca.

Đang từ tốn ăn bữa sáng, Hạ Mạt Nhân nhịn không được phải cười thành tiếng. Cô bé này, thực đúng là niềm vui ông trời ban cho cô.

Còn nhớ một ngày nào đó vào hai tháng trước, lúc ấy cô vừa mới bị chính người đàn ông mình yêu suốt hai năm vứt bỏ, tâm trạng sầu muộn đến cực độ, sau đó, cô dọn ra khỏi căn hộ chung cư cao cấp nơi lưu giữ biết bao kí ức tốt đẹp, bắt đầu cầm báo trên tay một mình đi tìm nơi ở mới, lại trong một tình huống ngẫu nhiên, đúng lúc bắt gặp Quan Na Na ngất xỉu ở một đống rác.

Lúc đó, cô bé này toàn thân vô cùng yếu ớt, trong người lại không có một xu dính túi, cô còn tưởng cô bé gặp cướp hoặc là bị mưu sát, sau đó mới biết được nó căn bản là đói đến lã người, theo Quan Na Na nhớ lại, lúc đó nó đã suốt ba ngày không có gì vào bụng.

Hạ Mạt Nhân nhất thời quá tốt bụng, mời cô bé tới nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn, Quan Na Na tội nghiệp khi đó thiếu chút nữa từ chết đói biến thành no đến chết.

Nhưng mà lúc hỏi nhà cửa, thân nhân của nó ở đâu, cô bé một mực lắc đầu trả lời, Hạ Mạt Nhân đi tới đâu, Quan Na Na liền theo tới đó, còn luôn miệng rêu rao cô chính là thiên thần của nó, còn mình chính là kỵ sĩ bảo vệ của cô.

Hạ Mạt Nhân đành chịu, không biết từ khi nào chính mình trở thành thiên sứ? Mà cô bé so với cô còn muốn thấp hơn nửa cái đầu lại có điểm nào giống kỵ sĩ chứ?

Rồi sau đó, lòng trắc ẩn của cô lại tràn trề lần nữa, chính là có lòng tốt thu nhận và giúp đỡ Quan Na Na, sau đó hai người con gái độc thân cứ như vậy bắt đầu cuộc sống chung.

Về sau, Quan Na Na mới nói cho cô biết, ba mẹ của cô bé đã qua đời từ lúc nó còn rất nhỏ, một mình lớn lên ở cô nhi viện, đến lúc bảy tuổi thì được người ta nhận nuôi.

Nhưng mà những người trong gia đình nhận nuôi cô bé vừa tàn bạo vừa xấu xa, mỗi ngày đều lấy việc ngược đãi nó làm niềm vui, mãi cho đến khi gã chủ nhà Mỗ Thiên Na lộ ra tính háo sắc cưỡng bức, nó mới không thể chịu đựng nỗi nữa mà trốn khỏi nhà.

Lúc nới tới đây, Hạ Mạt Nhân không kiềm được mà rơi nước mắt cảm thông, ôm cô bé vào trong lòng dỗ dành, sợ nó bị ám ảnh trong lòng.

Ai nói thất tình là bất hạnh chứ? Trên đời này còn có nhiều người bất hạnh hơn cô.

Từ đống tro tàn hai người khá nhanh chóng tái sinh phấn chấn trở lại, trước mắt Quan Na Na đã muốn đi làm ở tiệm thức ăn nhanh, còn Hạ Mạt Nhân chuyển từ nghề vẽ truyện tranh thiếu nhi sang một công việc khác, vào làm ở một công ty thiết kế do một đàn chị cùng trường giới thiệu.

Trước kia Kì Thiên Triệt luôn nói người phụ nữ của anh không cần đi làm, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy dỗ con cái là đủ rồi.

Còn nhớ rõ lúc mới vừa quen biết anh, chính là đêm Valentine Trung Quốc hai năm trước, lúc đó cô mới bắt đầu va chạm với cuộc sống không bao lâu, đang đi tìm một công việc văn phòng.

Không lâu sau, cô liền cùng với cấp trên của mình nói chuyện yêu đương công sở, làm nên một màn kinh thiên động địa, chính là không nghĩ tới tám tháng sau, cũng chính là Valentine hai năm trước, bạn trai của cô lại có thể nói lời chia tay với cô ở nhà hàng nơi bọn họ thường xuyên hẹn hò.

Lý do – cô rất không có nữ tính.

Thời điểm đó, cô sở hữu một kiểu tóc ngắn xinh xắn, yêu thích việc mặc áo sơ mi cùng quần jean, rồi đeo ba lô thật to trên lưng chạy tới chạy lui.

Chẳng lẽ không để tóc dài thì sẽ không có nữ tính?

Lúc đối phương nói lời chia tay, cô tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn là không cần nghĩ ngợi gì liền đồng ý.

Mãi cho đến khi đối phương rời khỏi nhà hàng, cô mới gục trên bàn khóc thật to, đến lúc bản thân khóc không nổi nữa thì một cái khăn tay được đưa tới trước mặt, tiếp theo xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đến mức có thể sánh với những ngôi sao thần tượng.

Anh mỉm cười nhìn cô, có vẻ như đang rất tán thưởng sự thảm hại của cô lúc đó, đến mãi sau này cô mới biết, cũng ở nhà hàng đó tại cùng một thời điểm đó, người đàn ông tên Kì Thiên Triệt kia cũng vừa mới chia tay với người bạn gái mà anh đã quen trong suốt ba năm.

Có lẽ cùng là những người lưu lạc nơi xa, tình yêu giữa cô và anh từ sau đêm Valentine hai năm trước đã vô tư lặng lẽ nảy nở.

Sau đó, cô bỏ công việc trước kia, bởi vì vô cùng yêu thích hội họa, bắt đầu ở nhà nhận bản vẽ của m幠nhà xuất bản, tuy rằng thu nhập rất ít, nhưng rất vui vẻ hoàn thành.

Kì Thiên Triệt là một người đàn ông tốt, sau một năm ở cùng nhau, cô mới giật mình nhận ra, bạn trai của mình hiển nhiên là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Thiên.

Phải biết rằng, thế lực và địa vị của tập đoàn Lăng Thiên ở Đài Bắc gần như là không ai không biết cũng như là không ai chưa từng nghe danh của nó, một tập đoàn chuyên thu mua lại những công ty sắp phá sản với giá thấp, sau khi chỉnh đốn lại bán ra với giá cao, đó chính là tập đoàn LăngThiên. Những thủ đoạn của người đứng đầu trong việc kinh doanh luôn khiến người khác sợ hãi.

Chỉ cần bị tập đoàn Lăng Thiên nhắm làm con mồi, kết cuộc thông thường đúng là cũng không thể dùng một chữ thảm để diễn tả được, cho nên, tập đoàn Lăng Thiên cũng tạo không ít kẻ thù trên thương trường.

Chẳng qua tiền tài quyền thế của tập đoàn Lăng Thiên vô cùng hùng hậu, hầu hết mọi người đều là tức giận nhưng không dám nói ra.

Đối với sự “Bất tri bất giác” của cô, biểu tình của Kì Thiên Triệt lúc đó rất là khoa trương, thẳng thừng oán trách cô không biết quan tâm tới bạn trai, vô cùng oán giận cùng than thở.

Trên thực tế hai người đều rất ít đề cập đến công việc của đối phương, Hạ Mạt Nhân toàn tâm toàn ý ở nhà vẽ truyện tranh, Kì Thiên Triệt thì biết chu toàn cả hai bên gia đình và sự nghiệp, hoàn toàn đúng nghĩa là một người đàn ông mẫu mực thế kỷ mới.

Chẳng qua hai tháng trước, vào đêm Valentine đó, không có lý lẽ gì, anh đột nhiên nói chia tay, lý do là trò chơi đã kết thúc.

Hạ Mạt Nhân lần đầu tiên cảm nhận được cõi lòng tan nát, cảm giác thống khổ này so với lần đầu tiên mất đi mối tình đầu càng mãnh liệt hơn, thậm chí không cách nào so sánh được.

“Mạt Nhân, đồ án thiết kế khách sạn Lê Hoa đã in ra chưa?”

Mãi cho đến khi tiếng nói của một đồng nghiệp vang lên, mới kéo Hạ Mạt Nhân đang thất thần suy nghĩ quay lại.

Cô vội vàng in tài liệu đồng nghiệp cần từ máy tính.

Lúc còn đi học, cô chính là học thiết kế nội thất, tác phẩm tốt nghiệp khi đó còn nhận được giải thưởng, nếu không phải vì Kì Thiên Triệt xuất hiện, cô căn bản là tuyệt đối không phải cả ngày ở nhà vẽ truyện tranh.

Chẳng qua bây giờ, cô không muốn mỗi ngày đều bó gối trong nhà tiếp tục ngây người ngồi trước máy tính, bên cạnh cô vốn dĩ không có nhiều bạn bè, cô cần phải xã giao, cần những mối quan hệ xã hội, cần bạn bè, cần sự giao thiệp, cho nên phải làm phiền đàn chị đã rất lâu không liên lạc giúp tìm việc làm.

Hiện giờ, trong cái công ty nhỏ này, toàn bộ nhân viên đứng hết dậy cũng chỉ có tám người, ông chủ là một người đàn ông trung niên, bà chủ hiện đang ở Canada, có hai người con đang học trung học, hiện tại cũng đều ở nước ngoài.

Tính tình ông chủ rất thành thật cũng rất chất phát, có lẽ bởi vì không có mối quan hệ rộng cũng như không giỏi về giao tiếp xã hội, cho nên tình hình kinh doanh của cái công ty nhỏ này luôn rất ế ẩm, có nhiều khi hơn mười ngày cũng không nhận được một mối làm ăn nào, rồi tới cuối tháng, ông chủ vì để cho nhân viên nuôi sống gia đình qua ngày, còn có thể tự mình lấy tiền riêng phát lương cho nhân viên, trong thời đại này, còn có loại người tốt như vậy, thật đúng là kỳ tích.

Mặc dù làm việc ở đây không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng giữa nhân viên với nhau lại ít đi những hục hặc, hơn nữa còn có chút cảm giác giống như người thân trong gia đình.

Mà không quá so đo lợi ích cá nhân, nỗ lực công tác, sẵn lòng giúp đỡ người khác,đối với việc mình phục trách lại rất có nguyên tắc đúng thực là con người Hạ Mạt Nhân, rất nhanh liền được đồng nghiệp hoan nghênh.

Cả ngày làm việc rốt cuộc cũng chấm dứt, sau khi hết giờ làm, Hạ Mạt Nhân cùng đồng nghiệp vừa cười vừa nói thoải mái bước ra khỏi công ty, sau khi tạm biệt họ, trong lòng còn dự tính tối nay nên mua những thức ăn gì, bước tới ngã tư đường trước tòa cao ốc công ty, liền đụng phải hai người đàn ông cao lớn đang ngăn cản lối đi của nàng.

“Hạ Mạt Nhân tiểu thư.”

Một người trong số họ rõ ràng là gọi ra tên cô, điều đó khiến cô bất an. Hai người đàn ông này cô chưa hề gặp qua bao giờ.

“Thiếu gia ời, mời cô cùng cùng chúng tôi đi một chuyến.”

Dứt lời, không đợi cô hoàn hồn, liền đưa tay tỏ ý mời, cách đó không xa, một chiếc xe màu đen bóng loáng liền đậu lại ở ven đường, còn có không ít người đi đường nhao nhao nhìn lại về hướng bên này.

Cô trong lòng thất kinh. Bắt cóc! Trong nháy mắt trong đầu hình thành nên ý thức này.

“Thật xin lỗi, tôi không biết các ông.” Cô nhanh nhạy muốn trốn thoát. Ở đây đông người, cho nên hai người này sẽ không dám có hành động gì phi pháp chứ?

Nhưng mà suy đoán của cô chỉ trong một giây đã được chứng thực là hoàn toàn sai lầm, bởi vì bọn họ đột nhiên nhấc cô lên, động tác tuy rằng không thô bạo, có lẽ còn đã rất cố gắng cẩn thận rồi, nhưng vẫn làm cô đau.

Mãi cho đến khi cô giãy giụa bị đẩy lên xe, mới phát hiện trong xe chỉ có một tài xế, bản thân mình thì bị hai người đàn ông cao lớn giữ chặt, cửa xe vừa đóng cũng được khóa lại, cô mới hết hy vọng, ý thức được bản thân mình căn bản không có khả năng chạy thoát.

Trời ạ! Là ai muốn bắt cóc cô? Cô cẩn thận nhớ lại những kẻ thù của mình trước kia, nhưng cô tự nhận bản thân mình là một công dân tốt bụng, tuân thủ luật pháp, cũng không vi phạm pháp lệnh, cũng chưa từng vay tiền nặng lãi, nhưng mà hiện tại lại bị bắt cóc —

Lúc này cần phải bình tĩnh, trước đây lúc đi học, thầy giáo đã có dạy, nếu gặp phải nguy hiểm, la to, gào thét cũng vô ích, chỉ có thể đấu trí.

Chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền, cô phỏng đoán người bắt cóc mình hẳn là một kẻ có tiền, hơn nữa hình như trong lời nói của hai người cao to này còn nghe được hai chữ thiếu gia gì đó.

Cô tự biết bản thân không quen biết nhiều kẻ có tiền, hơn nữa ngày thường cũng ít xã giao qua lại, lúc trước khi cùng Kì Thiên Triệt yêu đương, cũng rất ít cùng anh tham dự những việc buôn bán xã giao, thậm chí ngay cả cửa lớn của công ty anh cũng chưa từng bước vào, cho nên, chính là ai chứ?

Trong lúc cô vắt óc suy nghĩ, chiếc xe cũng chậm rãi tiến vào một ngôi biệt thự xa hoa tráng lệ.

Xe dừng lại, lập tức có người tiến đến mở cửa xe.

Hạ Mạt Nhân được hai người mang vào phòng khách, một loại cảm giác giống như bước vào cung đình thế kỷ mười tám lập tức len vào trong suy nghĩ của cô, cô rất muốn hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà hai người đàn ông to lớn phía sau hiển nhiên là không có ý muốn nhiều lời.

Trên những bậc thang trải thảm màu xanh thẳm, xung quanh đâu đâu cũng đều nguy nga lộng lẫy, cô được đưa lên lầu, đi tới trước một căn phòng cửa gỗ sơn màu trắng. “Hạ tiểu thư, mời.” Một người trong bọn họ mở cửa phòng ra, ý bảo cô đi vào.

Cô có hơi do dự trong chốc lát, nhưng hiểu rõ sự phản kháng của mình căn bản không có tác dụng, hơn nữa hai người đàn ông này ngoại trừ động tác có chút thô bạo, nhưng giọng nói lại đặc biệt cung kính, không giống như là muốn gây ra thương tổn làm hại đến thân thể cô.

Hạ Mạt Nhân liền một bước bước vào trong phòng, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại.

Cô trong lòng thất kinh, phát hiện ra bên trong không một bóng người, nhưng không gian bên trong vô cùng rộng lớn, so với khu nhà cao cấp cùng ở chung với Kì Thiên Triệt trước kia còn muốn xa hoa hơn vài lần.

Nhận ra được vật dụng bên trong đều còn mới tinh, màn cửa, thậm chí khăn trải giường còn có mấy nếp gấp mờ mờ.

Những chùm tua cờ trang trí lộng lẫy lại được phối hợp với những vật dụng nội thất mang phong cách Victorian, khiến không gian nơi đây giống hệt như những cung điện châu Âu.

Đúng lúc này, vách tường trắng như tuyết đột nhiên phát ra một chuỗi âm thanh kỳ dị, cô xoay người, lại thấy bức tường không biết từ lúc nào lại biến thành màn hình TV, mà hình ảnh đang hiện ra trước mắt lại làm cho cô kinh hãi không thôi.

Toàn bộ những hình ảnh đang được phát ra đều là cuộc sống của cô trước kia, có vui vẻ, tức giận, nhíu mày, cười to, tóc dài, tóc ngắn, mặc váy, thậm chí là lúc trên mặt dính bột mì trong nhà bếp.

Những bức ảnh chụp kia giống như một cuốn phim, từng tấm từng tấm chuyển đổi, kế tiếp, là một đoạn phim, cô đối diện với ống kính vui vẻ cười, lại còn không e dè nhăn mặt.

Cảnh vật lúc ẩn lúc hiện, dễ dàng nhận thấy người quay phim cũng không phải là chuyên nghiệp, nhưng trong màn ảnh trên tường, cũng không ngừng phát ra tiếng cười và tiếng trò chuyện.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Đó là tiếng nói mê người của người đàn ông kia.

“Được rồi được rồi, lại đây nhanh lên…….” Đây là giọng nói cuả cô.

Tiếp theo, một người đàn ông cao lớn tuấn tú đột nhiên xuất hiện trước ống kính, trong đoạn phim hắn chạy đến gắt gao ôm lấy cô, hai người cùng nhau quay về phía ống kính nhăn mặt, bối cảnh chính là cuộc sống chung của họ ở căn hộ chung cư hai năm trước.

“Hôm nay là đêm Valentine năm 2007, cũng là ngày tôi và Mạt Nhân yêu dấu quen biết tròn một năm….”

Trong đoạn phim, Kì Thiên Triệt vẻ mặt nồng nàn tình cảm, ôm chặt cô, ánh mắt cũng chăm chú nhìn về phiá cô không rời. “Tôi sẽ dùng thời gian cả đời yêu Mạt Nhân, cũng dùng thời gian cả đời này bảo hộ Mạt Nhân, tôi xin thề từ nay về sau mỗi đêm Valentine, mỗi lễ tình nhân, đều có thể ở bên cạnh Mạt Nhân, cả đời này bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy…..”

Người đàn ông trong đoạn phim thâm tình chân thành, người con gái nét mặt rạng rỡ như hoa.

Hạ Mạt Nhân ngây người đứng tại chỗ, nhìn hết thảy toàn bộ hình ảnh trước mắt, nước mắt đua nhau rơi xuống, đó chính là đêm Valentine năm trước, họ cùng nhau lưu lại kỉ niệm.

“Kì Thiên Triệt, đừng đùa nưã!” Phẫn nộ lau đi nước mắt, cô gọi lớn, “Tôi biết anh ở trong này, đi ra đây! Đi ra cho tôi!”

Màn ảnh trên tường là hình ảnh rộn ràng, vốn là những tiếng cười ha hả làm ồn ào không gian, trong nháy mắt trở nên im bặt không gì sánh được.

Một cánh cửa ngầm được mở ra, một thân hình cao lớn đi ra từ bên trong, Kì Thiên Triệt nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn cố chấp như trước, lại mang theo đôi chút ray rứt.

“Anh tặng quà cho em, vẫn thích chứ?”

“Đây là ý gì” Hạ Mạt Nhân trừng mắt nhìn anh không chớp mắt, chỉ vào TV tường, “Thần thần bí bí phái người bắt tôi đến đây, lại liên tiếp làm ra những hành động buồn chán này, rốt cuộc mục đích của anh là gì?”

“Anh muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa.” Anh nói, không một chút do dự.

Hạ Mạt Nhân cười lạnh một tiếng, giống như nghe được một câu chuyện hết sức buồn cười, “Kì tiên sinh, anh cảm thấy bộ dạng của tôi rất giống một món đồ chơi sao? Vẫn cho rằng đùa giỡn với tôi thật sự là rất vui sao?”

“Anh không phải….” Anh tựa hồ muốn giải thích, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Lúc trước là anh đưa ra lời chia tay, cũng là anh nói Gameover trước, là thế nào, chơi chưa đủ? Hoặc là anh cảm thấy cứ như vậy vứt bỏ tôi, tôi không khóc không la, làm tổn thương lòng tự trọng của Kì thiếu gia, cho nên muốn chơi đùa thêm chút nữa?”

Mỗi một câu nói của cô vào tai Kì Thiên Triệt đều biến thành những lời lên án sắc nhọn, anh đương nhiên sẽ không quên buổi tối hai tháng trước, lời nói của mình đả thương người khác thế nào, nhưng anh cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ.

“Mạt Nhân….” Anh đi tới trước mặt cô, thâm tình chân thành nhìn gương mặt thanh tú trước mắt kia.

Trước đây, cô để tóc ngắn, vì anh, cô bắt đầu để một mái tóc dài mê người; trước kia cô thích mặc sơ mi quần jeans, vì anh, cô cũng trở nên rất nữ tính.

Không nghĩ tới mới chỉ hai tháng, khuôn mặt đang hiện ra trước mắt không còn mê hoặc và ôn nhu nữa, mà đã trở nên quật ngạo như trước kia, anh….Làm tổn thương cô….anh biết.

“Vì sao không ở lại trong căn hộ chung cư? Vì sao không mang theo chi phiếu anh đưa cho em? Em…. Không phải đã không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm trong ngân hàng sao?”

Anh biết trước kia cô dựa vào truyện tranh mà kiếm sống, thu nhập cực kì ít, tuy rằng hiện tại có việc làm, nhưng mà nghe nói tiền lương ở công tyia cũng không ra làm sao.

Mạt Nhân cùng anh sống chung hai năm, mức sống tiêu chuẩn thường thường bậc trung trước kia sớm đã trực tiếp nâng lên thành mức sống thượng lưu, tuy rằng cô không ham thích mua sắm, nhưng quần áo mặc trên người trước kia cũng dùng toàn những thứ xa xỉ, nhưng lúc cô bỏ đi, đã để lại tất cả những món quà anh tặng cho cô, điều này làm cho anh vừa đau lòng, lại vừa hoảng hốt.

“Tôi có bao nhiêu tiền tiết kiệm trong ngân hàng cũng không liên quan gì đến anh, Kì tiên sinh đừng quên, cho dù trước kia chúng ta quả thật từng có quan hệ thân mật, nhưng mà hiện tại chúng ta đã chia tay, tôi không phải nhân tình được anh bao bọc, cũng không cần sự bố thí của anh, đã chia tay thì nên dứt khoát một chút, sau này đừng chơi những trò nhàm chán như vậy nữa, anh cũng biết rõ tôi không hề thích thú.”

Khi anh nói trò chơi đã đến lúc kết thúc, cũng đã tuyên bố quan hệ của hai người lúc đó hoàn toàn chấm dứt.

Cô không biết lúc trước vì sao anh lại có thể tuyệt tình như vậy, không một dấu hiệu báo trước, giống như sét đánh ngang tai, khiến cho cô không biết phải làm sao.

Cô hận anh oán anh, nhưng mà phải làm thế nào đây? Đàn ông muốn thay lòng đổi dạ, mười con trâu kéo cũng không trở lại, khóc la rốt cuộc sẽ chỉ khiến người ta càng thêm khinh thường.

Suốt hai tháng, cô giống như đã chết một lần, đêm khuya lúc mọi người đều đã say ngủ, một mình trốn ở trong chăn khóc thầm, ai đã từng xót thương cô?

Lại nhớ tới vài lần trong mơ đều nhìn thấy anh bên cạnh, nói anh nhất thời hồ đồ, vội vàng kết luận, làm tổn thương cô, anh xin nhận lỗi.

Trong sự chờ đợi mỏi mòn, những giấc mộng đẹp đó dần tan biến thành bọt nước, mãi cho đến khi lòng cô từ từ nguội lạnh, thậm chí có thể nói đã bắt đầu hận sự nhẫn tâm của anh, anh lại không biết vì sao xuất hiện, còn nói muốn hòa giải, thật buồn cười, chuyện này chẳng lẽ là một trò đùa dai?

Kì Thiên Triệt nhìn ra được sự oán hận trong ánh mắt cô, cũng biết trong lòng cô đang rất phức tạp, anh rất muốn nói cho cô biết tình hình thực tế, lại cảm thấy như vậy bản thân mình thực sự rất yếu đuối.

“Bất luận thế nào, anh chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội bù đắp.” Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại bị cô né tránh.

“Đừng ngu ngốc như vậy, đã không thể nữa rồi.” Hạ Mạt Nhân từng bước lùi về sau, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng nhìn vẻ mặt thâm tình của anh. “Kì Thiên Triệt, có một số trò chơi, sau khi chơi chán sẽ không muốn đụng tới nữa, nếu không sẽ khiến người cùng chơi với anh buồn chán, thừa lúc, trước khi tôi còn chưa xem anh là kẻ thù, anh hãy biến ra khỏi cuộc sống của tôi, tạm biệt.”

Xoay người, cô không muốn nhìn lại anh, mở cửa phòng, hai người đàn ông cao lớn ở ngoài cửa, dường như không biết có nên ngăn cản hay không.

Kì Thiên Triệt siết chặt hai nắm tay, không hề ngăn cản, chỉ là dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ tránh ra.

Đêm Valentine đó, anh quả thật rất quá đáng, nhưng là có lý do, cho nên anh sẽ không buông tha cho cô.

Hạ Mạt Nhân là của anh, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy sự đặc biệt của cô ở nhà hàng hai năm về trước, anh chỉ biết, trừ khi anh chết, nếu không anh sẽ không để cho cô trốn thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.