Chia Tay Vạn Tuế

Chương 7



Tuy rằng trước mắt vẫn đang ở nhà an tâm dưỡng thai, nhưng những việc có liên quan đến việc trang hoàng nội thất Bích Vân Các, Hạ Mạt Nhân chính là một chút cũng chưa từng thả lỏng giám sát.

Cùng với sự ưng thuận ngầm của Kì Thiên Triệt, tùy cô tự mình lựa chọn nhân viên thiết kế xuất sắc, mỗi lần kết thúc một tổ đồ án thiết kế, cô sẽ tự mình thẩm duyệt kiểm tra, những lúc cần thiết còn có thể tham dự thảo luận, đưa ra đủ loại ý kiến sửa đổi.

Trong nháy mắt, bụng của cô đã càng lúc càng lớn, thiết kế tổng thể của Bích Vân Các cũng theo kịp tiến độ với đơn vị thi công, càng ngày càng gần đến giai đoạn kết thúc.

Hôm nay, ở nhà mãi không được, Hạ Mạt Nhân thật sự nhàm chán, chính vì vậy mới bảo tài xế đi cùng đến tập đoàn Lăng Thiên, mang tiếng là muốn nghe ngóng một chút về tình hình thi công hiện tại của Bích Vân Các, nhưng trên thực tế cũng là muốn gặp Kì Thiên Triệt.

Mấy ngày nay anh bận rộn với công việc, mỗi ngày đều đến nửa đêm mới có thể về nhà, lại luôn không quên hôn trộm lên trán cô trong lúc cô nửa mơ nửa tỉnh, khiến cho cô hoài nghi hai người có phải đang trong giai đoạn yêu nhau tha thiết hay không.

Hai người càng ở bên nhau nhau lại càng ngọt ngào, nghe thư ký nói Kì Thiên Triệt đang mở cuộc họp trong phòng hội nghị, cô liền tự mình vào văn phòng anh chờ, muốn đợi anh để hẹn nhau cùng đi ăn cơm trưa.

Ngồi thoải mái trên sofa, cô rốt cuộc cũng có thể tĩnh tâm mà đánh giá văn phòng xa hoa trước mắt này, trước kia luôn vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, hiện giờ mới phát hiện thiết kết nội thất trong văn phòng tuy rằng giản dị gọn gàng, lại tuyệt nhiên không mất đi sự trang trọng và hoa mỹ.

Hai cái khung hình bày ở một góc trên bàn làm việc lớn, bên trong dĩ nhiên là ảnh hai người chụp chung.

Đứng dậy, cô đến gần bàn làm việc, chỉ thấy trên bàn làm việc một chồng văn kiện dày cộm, trong đó có tên một tập tài liệu khiến cho cô chú ý, bởi vì trên đó lại có tên của cô.

Biết rõ xem trộm đồ đạc của người khác là hành vi không tốt, nhưng cô nhịn không được sự tò mò, vẫn lấy ra tập tài liệu chen lẫn trong đám văn kiện lật xem, nhưng càng đọc, ánh mắt liền trừng lên càng lớn, Trời ạ, Kì Thiên Triệt, anh ấy……

“Mạt Nhân? Đã đến lâu chưa?” Lúc này cửa văn phòng được mở ra, Kì Thiên Triệt từ ngoài bước vào, hai người nhìn nhau một lúc lâu, anh mới lộ ra nụ cười gợi cảm nhưng lại không mất đi vẻ tao nhã, “Em đã đọc rồi?”

“Vì cái gì?” Cô cầm tập tài liệu, “Anh lại làm như vậy……”

Anh nhún vai, “Con của chúng ta sau khi sinh ra, phải nhận được sự chăm sóc tốt nhất, trở thành một thiên thần được yêu thương chìu chuộng, sẽ được lớn lên trong sự che chở của ba mẹ, nhưng trên thế giới này, còn có rất nhiều cô nhi đáng thương, cho nên…..”

Anh đón lấy tập tài liệu trong tay cô, “Anh lấy danh nghĩa của em thành lập một quỹ từ thiện, hàng năm đóng góp năm phần trăm doanh thu của tập đoàn Lăng Thiên, tài trợ cho những cô nhi này, cho đến lúc chúng hoàn tất việc học hành mới thôi.”

“Thiên Triệt……..” Hạ Mạt Nhân cảm động gọi tên anh, nội tâm dâng trào mãnh liệt, khó mà có thể tin rằng người đàn này lại sẽ làm nên chuyện cô muốn làm nhất.

Lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Lăng Thiên có thể dùng giá trên trời để hình dung, đừng nói là năm phần trăm, cho dù chỉ là một phần trăm, cũng đủ ột người bình thường sống sung túc mấy đời.

Kì Thiên Triệt vuốt ve hai gò má bởi vì dinh dưỡng quá đầy đủ mà mượt mà hơn của cô, “Dù sao cũng nên làm chút gì đó cho người sắp làm mẹ thì mới có thể khiến cho anh vui vẻ, hơn nữa, em không phải vẫn luôn mong muốn thành lập quỹ từ thiện này sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong nụ cười của anh lại mang theo chút trêu chọc, “Có người thích đem bí mật của mình viết vào trong sổ tay, ví dụ như cô ấy thích ăn bánh gato xấu, hy vọng ông xã của mình cùng với mình đến cửa hàng đồ dùng trẻ con mua sắm, hy vọng có người quan tâm chăm sóc ình, còn cầu nguyện trẻ em khắp nơi đều có thể sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc…..”

Hạ Mạt Nhân càng nghe, khuôn mặt càng ửng hồng. Khó trách anh sẽ vì cô nướng bánh gato xấu chết người, khó trách anh sẽ tranh thủ thời gian cùng cô đi dạo phố mua sắm, khó trách anh sẽ thỉnh thoảng nói những lời khiến cho cô mặt đỏ tim đập, làm mấy việc săn sóc, thì ra…….Thì ra…..

“Anh đọc lén nhật ký em viết cho bé cưng!”

Hết sự kiện này đến sự kiện khác trùng hợp phát sinh, cô còn đang nghĩ anh vì sao lại lợi hại như vậy chứ! Cái tên đáng ghét này!

“Đọc nhật ký em viết cho bé cưng, cũng là sự hưởng thụ của anh mà.”Trong đó cất giấu tâm tình của cô, ký ức của cô, hồi ức của cô, và tình cảm của cô dành cho anh, từ không thể tha thứ, không thể chấp nhận, cho đến hiện tại, nội dung cô ghi lại trong nhật ký, ngoại trừ sự chờ mong và hy vọng dành cho bé cưng, càng nhiều hơn chính là sự chuyển biến trong cô đối với anh.

“Chẳng lẽ đến lúc này, em còn muốn phủ nhận bản thân mình kỳ thực là yêu anh, căn bản đã không còn muốn – rời xa anh sao?” Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, anh mãn nguyện ngửi mùi hương trên tóc cô, “Mạt Nhân, mặc kệ trong quá khứ làm sai chuyện gì, đến lúc này, em cũng nên dẹp bỏ sự tức giận của mình rồi chứ.”

Hạ Mạt Nhân không phản kháng cũng không giãy dụa, cứ như vậy tựa vào trước ngực anh, lắng nghe nhịp đập tim anh.

Đúng vậy, kỳ thực cô cũng không muốn tiếp tục cùng anh duy trì loại khoảng cách mờ ám này, việc đó thật sự rất khó chịu đựng.

Nhưng cô vẫn giơ nắm tay khẽ đấm anh một cái, trên gương mặt ngọt ngào tràn đầy sự cảnh cáo, “Muốn em tha thứ cho anh cũng được, nhưng mà anh phải đồng ý với em, từ nay về sau, mặc kệ lại phát sinh chuyện gì, không cho phép anh lén lút gánh vác một mình, cho dù anh thật sự có bệnh nan y, em cũng muốn theo bên cạnh anh, cùng anh đi đến cuối con đường.”

Kì Thiên Triệt ra sức gật đầu, vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi Mạt Nhân, sẽ không có lần sau nữa, hơn nữa hiện giờ anh thân cường thể tráng, nếu không có gì bất trắc, sống thêm năm mươi năm nữa cũng tuyệt đối không thành vấn đề.”

“Cái gì mà bất trắc với không ngờ, không cho phép nói những chuyện này?”

“Đúng, đúng, đúng, không nói, sau này cũng không nói.” Kì Thiên Triệt thật sự vui mừng vì sự cố gắng lâu nay của mình cuối cùng cũng không có uổng phí, anh tựa như đang dỗ ngọt một đứa bé, ôm cô vào lòng.

Hạ Mạt Nhân tức giận đẩy tay anh ra. “Em cũng không phải là con nít, ít dỗ ngọt em đi! Nếu đã quyết định sống cùng nhau, em cũng sẽ nói cho anh rõ một lần, em là phụ nữ có thai, không phải người tàn tật bất lực, anh không cần lần nào cũng khẩn trương được không?”

Nghĩ đến việc anh chuyên quyền, cô cũng rất bất đắc dĩ, bất kỳ chuyện gì cũng có thể thương lượng được với người đàn ông này, duy nhất trên phương diện này thì thế nào cũng không nhượng bộ.

Anh lại kéo cô vào trong lòng, rất bất đắc dĩ tự nói với chính mình. “Em là bảo bối của anh, anh không cam lòng để cho em phải chịu một chút sợ hãi hay tổn thương nào cả, cho nên biện pháp tốt nhất chính là bảo hộ em trong vòng tay anh, nếu thực sự xảy ra sơ xuất gì, người hối hận cả đời chính là anh đó!”

Nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của anh, Hạ Mạt Nhân thật sự rất cảm động.

Đúng vậy! Cô sớm biết rõ cá tính của anh, luôn quen làm người bảo hộ, trước giờ chưa từng để người khác phải mang chút ưu tư nào đã giải quyết mọi việc hết sức chu toàn.

Người đàn ông này, có đôi khi bá đạo, có đôi khi ôn nhu, nhưng đối với chuyện tình cảm, lại khờ khạo một cách ngây thơ đáng yêu, thà rằng tự mình nhận lấy đau khổ, cũng tuyệt đối không chịu để cho người khác gánh chịu nỗi đau.

Cô yêu anh, cũng như anh yêu cô, tình yêu như vậy, sao lại không bền vững?

Nâng gương mặt tuấn tú của anh lên, lần đầu tiên cô chủ động dâng tặng nụ hôn của mình, trong khoảnh khắc môi và lưỡi hai người cùng quấn lấy nhau, biết bao dục vọng mãnh liệt và tình cảm đã chất chứa bao ngày cũng lập tức bùng nổ.

Anh rốt cuộc không cần khổ sở kiềm nén khao khát của mình, chỉ có thể thừa lúc cô đang ngủ mà hôn trộm nhưng vẫn khiến anh nhớ đến đôi môi mềm mại của cô suốt một thời gian dài, rốt cuộc không còn những lúc cảm thấy cô đáng yêu đến chết đi được, bản thân mình lúc đó lại không khống chế được, phải vội vàng rời xa cô, bọn họ cuối cùng cũng trở lại như trước kia!

Kì Thiên Triệt rất nhanh chóng từ bị động trở thành chủ động, ý muốn xâm chiếm mãnh liệt càng khiến cho nụ hôn của anh càng lúc càng nồng nhiệt, bàn tay thậm chí còn theo bản năng đặt lên trên bộ ngực do mang thai mà trở nên đầy đặn, xoa nhẹ.

“Uhm…..” Hạ Mạt Nhân bị hôn đến thất điên bát đảo căn bản không phát hiện bàn tay của anh, chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng lên, bầu không khí xung quanh trong nháy mắt tăng lên vài độ.

Kì Thiên Triệt nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, “Mạt Nhân, anh muốn em…..”

“Tổng tài, đây là năm nay…..Thực xin lỗi, tôi sẽ trở lại sau.” Thành Dực sau khi gõ cửa bước vào liền cúi đầu đọc văn kiện, vừa đọc vừa nói mà bước vào văn phòng, mãi cho tới sau khi ngẩng đầu lên mới phát hiện hai người đã mau chóng dính lấy nhau ở cùng một chỗ, liền xấu hổ xoay người, lập tức rời khỏi hiện trường đang sắp bốc cháy.

Lúc anh ta xoay người đi, Hạ Mạt Nhân liền nhanh chóng đẩy người đàn ông trước người ra, động tác nhanh chóng, khiến cho Kì Thiên Triệt đang không hề phòng bị suýt chút nữa té ngã.

Anh tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa đang mở được khẩn cấp khép lại, thầm nghĩ, lúc này có thể phái thư ký đắc lực của anh đi nơi nào chịu khổ chịu cực, mới có thể trút bớt sự tức giận của anh.

“Em, em muốn đi ăn cơm rồi.” Hạ Mạt Nhân vội vàng sửa sang lại bộ âu phục đã bị anh làm cho nhăn nhúm, xoay gót muốn rời đi, lại bị giữ chặt lại. “Cùng đi.” Tuy rằng hiện tại có lẽ thứ anh muốn ăn chính là cô.

“Đừng……” Cô cúi thấp mặt, ngay cả vành tai cũng ửng đỏ lên, bộ dạng đáng yêu đó thiếu chút nữa lại khiến cho Kì Thiên Triệt hóa thành dã thú lần thứ hai.

Sau khi điều chỉnh lại hô hấp đang hỗn loạn, Kì Thiên Triệt mới cùng Hạ Mạt Nhân cùng nhau ra khỏi văn phòng, liền thấy Thành Dực từ trong thang máy bước ra.

Lúc anh ta chuẩn bị báo cáo với Kì Thiên Triệt về tình hình kinh doanh sắp tới của Lăng Thiên, lại bất ngờ nghe thấy câu nói cấp trên bỏ lại.

“Hôm nay tôi không đến công ty, còn nữa, thiên kim của Viên Thị Hongkong luôn là V.I.P, nếu không cho cậu qua đó tôi sợ dự án hợp tác giữa hai bên sẽ có ảnh hưởng, cho nên ngày mai cậu liền qua đó đi.” Nói dứt lời, Kì Thiên Triệt mặt mày khó chịu liền kéo vợ sắp cưới bỏ đi.

“Tổng tài! Tôi, tôi thật sự không cố ý mà!” Thành Dực vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức tái xanh, đi theo sau cấp trên vẻ mặt đau khổ kêu la, dáng vẻ chuyên nghiệp và điềm tĩnh thường ngày đã không còn thấy nữa.

Giỡn chơi sao, dự án hợp tác của bọn họ và Viên Thị đã sớm kết thúc không biết đã được mấy trăm năm rồi, không phải sao! Lần trước anh đến Viên Thị, người con gái háo sắc kia liền sờ soạng khắp người anh, là anh sống chết bảo vệ vị trí trọng điểm mới không để cô ta thắng thế, lần này không có việc gì, cấp trên lại muốn anh đi cho người ta sờ soạng, rõ ràng là có ý định trả thù, nhưng anh cũng thực vô tội mà, ai biết bọn họ sẽ thân mật trong văn phòng chứ!

Đối với trợ thủ đắc lực đang quỷ khốc thần hào, Kì Thiên Triệt cũng không thèm bận tâm, ngược lại càng bước nhanh thêm, ôm người con gái thân yêu rời đi.

Anh tin tưởng trợ thủ đắc lực nhất đã theo bên cạnh nhiều năm, nhất định có thể hiểu được, thương nhân tuyệt đối không chịu thua thiệt, dĩ nhiên cũng có bản tính có thù tất báo, cho nên, nhanh chóng nhận lệnh đi!

“Mạt Mạt, chị phải nhớ ăn nhiều hoa quả, bởi vì hoa quả sẽ giúp cho da dẻ của em bé được tốt….”

“Mạt Mạt, chị đừng quên khi nào có thời gian rảnh thì đến cửa hàng em làm nói chuyện phiếm với em nha, từ khi chị bị Kì đại ác nhân đem đi rồi, mỗi buổi tối đều chỉ có một mình em, nhàm chán muốn chết……”

“Mạt Mạt àh, chị biết không, Kì đại ác nhân tìm tới một người đầu bếp nấu ăn thật sự là vô cùng khó ăn, em nhớ món thịt kho tàu đầu sư tử chị làm, còn có mứt dâu mà chị làm nữa——”

“Hết giờ rồi, muốn tìm Mạt Nhân nói chuyện phiếm, lần sau xin hẹn trước với tôi.” Kì Thiên Triệt bỗng dưng đoạt lấy điện thoại trong tay Hạ Mạt Nhân, rất không khách khí gầm nhẹ vào microphone.

“Nè nè nè! Kì đại ác nhân, anh muốn, hôm nay tôi mới chỉ cùng Mạt Mạt tán gẫu chưa đến nửa tiếng ——”

“Nửa tiếng cũng đã đủ rồi, bye-bye!” Không đợi đối phương trả lời, Kì Thiên Triệt đã cúp máy.

Hạ Mạt Nhân nhìn một loạt những động tác liên tục thành thạo của anh, nhịn không được mà nhíu mày, “Thiên Triệt, Na Na đã vài ngày rồi không có gặp em, con bé ở một mình trong nhà rất tội nghiệp, bằng không thì mang con bé về đây….”

“Nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với chính mình, anh cũng không quên nữ biến thái kia, luôn miệng nói phải làm ông xã của em, còn nói cái gì mà muốn đoạt người con gái của anh, anh làm sao có thể tiếp nhận tình địch về bên cạnh mình, như vậy không phải là tự tìm lấy rắc rối ình sao?”

“Please, Na Na chẳng qua là đùa dai quá, anh thật sự xem con bé là đồng tính luyến ái hả.” Người đàn ông này có khi khôn ngoan đến dọa người, có khi lại ngây thơ đến đáng sợ.

“Ai bảo con bé lúc trước gây hấn với anh, trước mặt anh lại còn vừa kéo vừa ôm em.” Nói đến là nổi máu Hoạn Thư, Kì Thiên Triệt từ trước đến nay luôn phân biệt đúng sai rạch ròi.

Người con gái kia lưu lại cho anh nhiều hồi ức đáng ghét như vậy, muốn anh nhân từ với cô ta àh, mơ đi!

Huống chi cô ta hết lần này đến lần khác gọi điện đến nhà, mỗi lần tán gẫu cũng hết mấy tiếng đồng hồ, nhưng lại luôn thừa dịp anh không chú ý liền hẹn Mạt Nhân ra quán ăn nhanh với cô ta, bằng không cũng sẽ mang tiếng là đến biệt thự Kì gia thăm hỏi, nhưng thật ra lại là đến ăn đậu hũ, vài lần bị đuổi thẳng ra ngoài, lại vẫn cứng đầu cứng cổ, thử hỏi, anh vì sao muốn đem loại quỷ sứ đáng ghét này mang về nhà.

Đối với những ấn tượng của anh, Hạ Mạt Nhân chỉ cảm thấy buồn cười. Quên đi, lại tìm thời gian đi thăm Na Na là được.

Từ lúc hai người làm lành, dưới sự uy hiếp mà cũng là mệnh lệnh của Kì Thiên Triệt, cô đã dọn sang phòng ngủ của anh, theo như cách anh nói, hiện tại, cô đang trong thời kỳ đặc biệt, đương nhiên phải có người thường xuyên ở bên cạnh để chăm sóc.

Sau bữa tối hôm nay, bởi vì Kì Thiên Triệt tạm thời phải xử lý một chút công việc, nên vội vàng trở lại phòng đọc sách, mới vừa mở hòm thư, liền có một email nhảy ra.

Lẽ ra cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng subject của email lại đề, mấy chữ “Kẻ thù của ngươi”.

Rùng mình một chút, anh mở email ra, lời văn bên trong ngắn gọn, chỉ viết—— Kì Thiên Triệt, nếu muốn sống, làm người không nên quá phô trương.

Mười mấy chữ cụt ngủn, hoàn toàn không có nội dung gì cụ thể, cũng không biết người gửi rốt cuộc là ai.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng đọc sách lại bị đẩy ra, Kì Thiên Triệt bị dọa đến nhảy dựng lên, trong nháy mắt, ánh mắt hiện lên sự kinh hoảng, khiến Hạ Mạt Nhân ngẩn ra.

“Thiên Triệt, anh làm sao vậy?” Cô bưng một ly trà trong tay, trà vẫn còn tỏa hơi nóng thơm ngào ngạt.

“Không có gì.”

Anh vội vàng lấy lại tinh thần, cũng rất nhanh đóng cửa sổ email lại. Những động tác liên tiếp này đủ để nói lên anh đang chột dạ, Hạ Mạt Nhân nhìn thấy, lại càng nghi ngờ.

“Đây là trà nhân sâm em mới vừa pha, gần đây anh bận làm việc quá, lại không chú ý đến thân thể của mình, uống trà nhân sâm nóng tốt cho cơ thể.”

“Bụng của mình đã lớn đến như vậy, sao còn đi lung tung?” Anh vội vàng đứng dậy đón lấy, sợ cô không cẩn thận sẽ bị thương.

“Anh không cần khẩn trương như vậy đâu, còn một tháng thôi bé cưng sẽ ra đời, hơn nữa bác sĩ nói hiện tại tình trạng sức khỏe của bé cưng vô cùng tốt, hiện giờ, điều em cần nhất chính là vận động, nếu không lúc sinh sợ sẽ không đủ sức.”

Nhìn bụng bầu nhô cao của cô, anh đỡ cô đến ngồi trên ghế sofa trong phòng đọc sách, cũng vươn bàn tay to lớn đặt trên bụng cô sờ tới sờ lui.

“Ái da…”

“Làm sao vậy?” Nghe thấy cô kêu lên, anh lập tức liền trở nên khẩn trương, tay cũng không dám di chuyển.

“Bé cưng lại đạp bụng em, gần đây nhóc con này tinh thần và thể lực vô cùng dồi dào, mỗi ngày đều vận động rất lâu trong bụng.” Cô cau mày, lại cười đến mức vui vẻ, “Xem ra con của chúng ta dường như không thể chờ để được ra ngoài đi xem thế giới này rồi.”

Bàn tay to lớn của Kì Thiên Triệt lúc này cũng cảm giác được chuyển động của đứa bé, không khỏi nhăn mặt lại uy hiếp, “Bé cưng, con phải ngoan một chút biết không? Nếu con hại mẹ không thoải mái, chờ sau khi con ra đời, ba nhất định sẽ đét vào cái mông nhỏ của con thật đau, cho con nếm thử, chút mùi vị đau nhức.”

“Thật là, nếu anh dọa bé cưng sợ, vạn nhất con không chịu ra khỏi bụng em thì phải làm sao đây?”

Thấy dáng vẻ nói chuyện nghiêm túc của anh với bụng của cô, Hạ Mạt Nhân vừa giận vừa buồn cười.

“Ai kêu con dám bắt nạt bà xã của anh!” Anh làm bộ tức giận, “Trên đời này, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt Mạt Nhân nhà của anh.”

Cô bị dáng vẻ của anh trêu đến độ cười khanh khách không ngừng, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc mới bước vào phòng đọc sách, lại lập tức thu hồi nụ cười cuả mình lại.

“Thiên Triệt, gần đây áp lực công việc của anh có phải rất lớn hay không?”

Anh nhíu mày, dùng anh mắt làm ra vẻ dò hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh dường như có tâm sự gì đó….”

“Là em nhạy cảm thôi.”

Vuốt ve mái tóc dài của cô, anh không muốn để ột vài tình huống đột ngột phát sinh mình gặp phải gần đây ảnh hưởng đến tình cảm rất vất vả mới khôi phục được của hai người lúc này.

Xem ra, có một số việc cũng tới lúc nên giải quyết rồi.

Từ sau ngày nhận được thư đe dọa ở phòng sách đó, Kì Thiên Triệt liền phái người đi điều tra nguồn gốc email kia.

Chỉ tiếc đối phương dường như đã sớm dự đoán được anh sẽ có biện pháp ấy, cho nên sau khi kiểm tra IP email được gửi đi, xác nhận là IP lưu động.

Trên thực tế, trước đó, Kì Thiên Triệt trên đường đến công ty, hoặc là tham gia một vài buổi tiệc, liên tiếp gặp phải những sự kiện nguy hiểm lớn nhỏ, đến khi nhận được email kia anh cũng đã nghi ngờ những việc ngoài ý muốn nối tiếp nhau này khẳng định là có người ở giữa giở trò! Sau đó mới xác định có người muốn hại anh, hơn nữa từ sau ngày đó, anh lại liên tiếp nhận được thêm vài email đe dọa.

Vì sự an toàn của ngươi và gia đình, hãy mau chóng thỏa hiệp điều kiện của ta, nếu không ta cũng không đảm bảo người phụ nữ của ngươi và đứa bé có thể bị điều gì đe dọa hay không, nếu ngươi còn muốn để cho bọn họ nhìn thấy ánh mặt trời mai này.

Căm hận tắt máy tính, ánh mắt Kì Thiên Triệt tróng nháy mắt trở nên vô cùng u ám.

Cái tên đáng ghét nào đó, lại có thể vì lợi ích kinh doanh mà không tiếc sử dụng loại thủ đoạn này.

Cầm lấy điện thoại, anh nhanh chóng bấm số, nhưng điện thoại đã reo một lúc lâu nhưng vẫn không có người bắt máy, vì thế anh lại đổi dãy số khác, không bao lâu liền truyền đến tiếng nói của người giúp việc trong nhà.

“Mạt Nhân đâu?”

“Là thiếu gia à, một tiếng trước, Mạt Nhân tiểu thư sau khi vừa nhận một cuộc điện thoại thì liền ra khỏi nhà.”

“Cái gì? Ra khỏi nhà?” Nghe thấy tin này, Kì Thiên Triệt lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế, “Là ai gọi điện thoại đến? Cô ấy cùng ai đi ra ngoài? Tài xế đâu? Tài xế có đưa cô ấy đi không?”

“À…….Là ai gọi taxi tôi cũng không biết rõ lắm, Mạt Nhân tiểu thư vốn muốn để tài xế đưa cô ấy đi, nhưng hôm nay trong nhà tài xế có việc, nên cô ấy đã gọi một chiếc taxi, còn nói trưa nay không cần thay cô ấy chuẩn bị cơm trưa…..”

Kì Thiên Triệt rốt cuộc không thể nghe tiếp được nữa, nhanh chóng cúp điện thoại, lại bắt đầu tiếp tục gọi vào di động của Hạ Mạt Nhân, nhưng bất luận anh gọi nhiều lần như thế nào, vẫn là không có người bắt máy.

Sự lo lắng trong lòng anh càng lúc càng lớn. Chẳng lẽ…..

Gần đây tin đồn, thị phi về Lăng Thiên rất nhiều, hơn nữa bởi vì tập đoàn xã hội đen cũng tham gia, khiến cho cổ đông của công ty ai ai cũng đều hết sức mẫn cảm.

Anh đang bắt tay vào điều tra kẻ gây rối loạn rốt cuộc là từ đâu đến, không nghĩ tới Mạt Nhân lại sẽ đột nhiên mất tích vào thời điểm trọng yếu này.

Anh vội vàng chạy về nhà, lúc này mới phát hiện di động của cô lại bị bỏ quên ở nhà, không có mang theo.

Anh lập tức điều động nhân viên đi tìm cô, mãi cho đến gần tối, rốt cuộc ngoài cửa mới truyền đến tiếng của người giúp việc, “Thiếu gia, Mạt Nhân tiểu thư đã trở về.”

Nghe tin, anh vội vàng chạy ra cửa, liền nhìn thấy Quan Na Na đang dìu một bà bầu đi vào phòng khách, trên mặt hai người còn lộ rõ vẻ vui cười.

“Mạt Mạt, em đã nói bộ phim này rất đáng xem, em đã xem mấy lần rồi mà….Á, Kì đại ác nhân, hôm nay anh đi làm về sớm vậy?”

“Đúng vậy, Thiên Triệt, bây giờ còn chưa tới bốn giờ, sao anh lại ở nhà?”

Khuôn mặt tuấn tú của Kì Thiên Triệt vẫn bình tĩnh, trừng mắt nhìn hai người con gái không hiểu rõ sự tình trước mắt, “Mạt Nhân, cả ngày em đều ở cùng với con bé này?”

“Đúng vậy.” Hạ Mạt Nhân ngồi lên sofa, “Chị Lâm, phiền chị lấy cho tôi một ly nước, thật sự khát muốn chết.”

“Nè, Kì đại ác nhân, anh sao lại dùng cái loại ánh mắt thù địch đó nhìn tôi? Tôi đâu có làm gì Mạt Mạt! Chỉ là đi ra ngoài ăn bữa cơm, tiện thể còn xem một bộ phim…..”

Cô càng nói, ánh mắt Kì Thiên Triệt lại càng trở nên đáng sợ, ngay cả Hạ Mạt Nhân cũng nhận thấy có điểm không bình thường, “Thiên Triệt, anh làm sao vậy, sắc mặt vì sao lại khó coi như vậy?”

“Lúc em ra khỏi nhà không mang di động.” Tuy rằng rất tức giận, nhưng anh vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.

Lúc này không thể nổi giận với Mạt Nhân, tuy rằng khoảng thời gian tìm không thấy cô thật sự dọa anh chết khiếp, nhưng nhìn thấy cô không có việc gì, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống.

Hạ Mạt Nhân lúc này mới nhớ ra mình để quên di động ở nhà, mỉm cười xin lỗi,“Có lẽ hôm nay, lúc đi, em quá vội vàng mới quên mang theo, sau khi Na Na gọi tới thì em liền ra khỏi nhà.”

Kì Thiên Triệt mặt mũi bí xị oán hận trừng mắt nhìn Quan Na Na, liếc mắt một cái,“Cám ơn cô đã đưa Mạt Nhân nhà tôi về nhà, nếu không có việc gì nữa, cô có thể ra về. Chị Lâm, bảo tài xế đưa Quan tiểu thư về.”

“Nhưng tôi muốn ở đây ăn tối….”

“Chị Lâm, còn không đi?”

“Thiên Triệt………” Tuy rằng Hạ Mạt Nhân biết anh đối với Quan Na Na đôi khi rất lạnh lùng, nhưng thái độ không lưu tình như hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Mạt Nhân, em nhất định mệt chết đi được rồi không phải sao, đợi lát nữa là là có thể ăn cơm, anh lập tức sai người chuẩn bị.” Quay đầu đi…., anh hoàn toàn phớt lờ tiếng la lối om xòm của Quan Na Na, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bạn gái vẫn bình yên vô sự mà nói, không ai chú ý tới tay của anh vẫn còn đang run nhè nhẹ.

Mãi đến khi Quan Na Na được mời ra khỏi nhà, Hạ Mạt Nhân mới giật tay anh ra, nhíu mày nhìn anh.

“Anh làm sao vậy? Vì sao lại thất lễ như vậy?”

Anh chẳng nói lời nào, chỉ là lần thứ hai ôm cô vào trong lòng, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp chiếm lấy môi cô.

Hạ Mạt Nhân bị nụ hôn có phần bộc trực của anh làm cho hoảng sợ, nhưng chỉ cho rằng anh trở nên như vậy là vì vẫn còn chưa hết kinh ngạc, cho nên chủ động ôm lấy cổ anh, im lặng trấn an.

Không ngờ vừa hôn xong, Kì Thiên Triệt lại tì lên trán của cô, hơi thở vẫn còn chưa ổn định, bỏ lại một câu ——

“Sau này, không cho phép em ra khỏi nhà nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.