Việc chia tay, Cố Ngôn Đình không biết đã đề ra bao nhiêu lần. Nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.
Hôm nay Đường Dịch lại mở miệng nói chuyện này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải sợ hãi. Mà là mới lạ.
Dù sao trước kia hắn nói đến việc chia tay, vừa mới nói Đường Dịch còn tức tối phẫn nộ cùng hắn đánh nhau. Về sau đại khái là vì nói quá nhiều, Đường Dịch cũng lười liền nhàn nhạt nói:” Nghĩ cũng đừng nghĩ! “
Cố Ngôn Đình kinh ngạc, có chút không thể tin được muốn cười. Vì vậy hắn không nói gì, muốn xem thử Đường Dịch chia tay kiểu nào.
Đường Dịch nói xong câu đó, trầm mặc một hồi liền đứng dậy đi vào phòng ngủ. Chỉ chốc lát sau, Cố Ngôn Đình thấy cậu từng kiện từng kiện đem quần áo trong tủ cùng đồ đạc của mình đem ra ngoài.
Phòng này lúc trước hai người cùng nhau mua, khi đó cả hai đều vừa mới tốt nghiệp nghèo kiết xác. Mỗi tháng đều phải trả nợ, Cố Ngôn Đình khi đó còn hớn hở vạch trên mặt đất, nói ai trả xong trước thì được thành chủ.
Rốt cuộc phòng bị Cố Ngôn Đình trả hết trước, nhưng tiền lương của cậu đột nhiên tăng vọt, rốt cuộc thời điểm trả dứt nợ, Đường Dịch ôm cổ Cố Ngôn Đình nói:” Bảo bối, em đời này cũng không cầm được bằng chứng nhận gì rồi, cả giấy tờ bất động sản cũng không có, vậy thì còn hình đám cưới thì sao “
Hình đám cưới hai người hề hề cười thật ngốc mà ôm nhau, còn như ôm cả căn nhà này.
Phòng khách treo màn cửa màu đỏ sẫm của rượu, tường đen quyện vào, lúc trước Đường Dịch còn ra tay viết một câu ” Vĩnh kết đồng tâm ” treo phía trên.
Sau này ảnh chụp rửa ra, Cố Ngôn Đình nghĩ để bức tranh chữ kia rất chật chội nên tháo xuống chỉ chừa lại khung ảnh cả hai.
Đường Dịch thu xếp xong quần áo rồi đi lấy gọng kính, Cố Ngôn Đình rốt cuộc cũng phát giác được tình huống thật sự nguy hiểm. Sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn từ ghế sô pha nhảy dựng lên, một đường đánh đổ không ít đồ vật. Rốt cuộc ngay khi Đường Dịch sắp lấy khung ảnh liền giật lấy giấu đi.
” Cái này, cái này em không thể động vào! ” Cố Ngôn Đình như gặp đại địch.
Đây là sự thật sao
Quyết định không thể để cậu lấy đi!
Đường Dịch sẽ hỏi hắn tại sao không thể động đi Sau đó hắn có thể nói tình cảm chúng ta còn chưa chấm dứt, em tại sao lại đòi chia tay Việc Lâm Duệ có thể thương lượng sau, tôi chỉ xem cậu ta là đệ đệ mà thôi ….
Cố Ngôn Đình cảm thấy chỉ số thông minh của mình thực sự vượt bề ngoài, hắn đứng thẳng người. Trong bụng suy nghĩ sẵn trong đầu những gì cần nói, chăm chú nhìn Đường Dịch, chờ cậu mở miệng.
” Tôi …. ” Đường Dịch vuốt vuốt mi tâm, mở miệng.
” Phòng này dù sao cũng thuộc về anh. Thứ này anh muốn thì cứ giữ lấy, không muốn thì vứt đi. Chỉ có điều đồ đạc của tôi đều thu dọn cả rồi. Tôi sợ phải quay lại đây nhìn thấy người không nên thấy, sẽ phiền lòng. “
Cố Ngôn Đình:” …. “
Đường Dịch:” Tôi đi “
Đường Dịch cầm theo điện thoại cùng ví tiền, khoác lên áo khoác cứ vậy ra khỏi nhà.
Cố Ngôn Đình tối nay ngoại trừ lúc mới đầu cười lạnh một tiếng, rống một câu thì toàn bộ quá trình như kẻ ngớc động cũng không động.
Những câu nói nghĩ sẵn trong đầu một câu cũng không nói ra.
Những người bị sét đánh cũng sẽ như vậy sao.
Kỳ thật không riêng Cố Ngôn Đình, Tao Bàn nửa đêm nhận điện thoại cũng thiếu chút đem điện thoại quăng đi:” aaaa Chia tay Chị dâu nói “
Tao Bàn không chút nào kiêng dè mà rống lên cả buổi, cuối cùng sâu kín nói một câu:” Lão đại, anh hơn nửa đêm đừng trêu trọc tôi nha “
Cố Ngôn Đình bực bội đá bàn trà:” Lão tử ăn no rỗi việc đi trêu cậu sao! Con mẹ nó tôi vừa về nhà, cái gì cũng không biết, cậu ấy không ngờ lại cho tôi sức ép như vậy! “
Cố Ngôn Đình rốt cuộc cảm giác quay trở về, hổn hển rống:” Con mẹ nó, vậy mà dám cùng lão tử nói chia tay! Lại muốn chia tay! Tôi là cây cỏ sao, nói chia tay thì chia tay đi! “
” Đúng vậy, chia tay thì chia tay! ” Tao Bàn cũng hùa theo:” Dù sao lão đại cũng đã sớm muốn chia tay rồi!”
” Đánh rắm! ” Cố Ngôn Đình nổi giận.
Tao Bàn ngậm miệng không lên tiếng. Cố Ngôn Đình khép mắt lại, cũng không nói chuyện.
Nửa ngày, Tao Bàn mới thở dài hỏi:” Lão đại, anh đối với Lâm Duệ vẫn còn dư tình phải không «
Cố Ngôn Đình bị một câu kia làm nghẹn không thể trôi xuống, thở hổn hển cả buổi, cũng không biết phải nói:” Ừ ” hay ” không phải “
Bình tâm lại mà nói, hắn toàn tâm toàn ý thích y bốn năm, nói quên làm sao mà quên.
Hắn và Đường Dịch trong ba năm này, mặc dù không coi trọng những tiểu nam sinh khác. Nhưng mà mộng tưởng hão huyền vẫn còn không ít.
Ví dụ như Cố Ngôn Đình nhanh chóng trở thành một đại gia tuấn lãng, Lâm Duệ khóc lóc cầu hắn cùng một chỗ.
Lại ví dụ như Lâm Duệ chỗ lão nam nhân bị khi dễ, trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc Cố Ngôn Đình hắn từ trên trời rơi xuống, anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng mà Cố Ngôn Đình biết rõ, này chấp niệm cũng chỉ đặt ở tận đáy lòng, nếu đem ra thì coi như xong.
Giống như ngươi ở trong mộng niệm:” Bắc Minh có cá, kỳ danh là côn, côn to lớn * ”. Sau đó sự thật nói cho ngươi biết:” Làm cá nướng có thể no bụng mấy ngàn người, hơi cay, không cho hành tây, thả rau thơm ” là giống nhau.
Đường Dịch chính là sự thật của hắn, ngọt bùi cay đắng đều có đủ.
Lâm Duệ chính là Bắc Minh có cá của hắn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hôm nay Đường Dịch đòi chia tay, Cố Ngôn Đình ngoại trừ kinh sợ bên ngoài, còn có chút thẹn quá hóa giận.
” Tôi cũng không biết, nhưng mà, tôi thật không có …. Thực không nghĩ tới chia tay Đường Dịch “
Cố Ngôn Đình như khí cầu bị đâm thủng, méo mó nói:” Tao Bàn, tôi ngày mai muốn đi Hàng Châu một chuyến. Chìa khóa giao cho cậu “
Tao Bàn ồ một tiếng:” Tại sao lại ra ngoài ”
” Công ty an bài, tôi cũng vừa vặn muốn yên tĩnh “. Cố Ngôn Đình hữu khí vô lực mà nói:” Cậu giúp tôi, quan tâm chị dâu của cậu một chút “
Tao Bàn: ” …. ” Đường Dịch là nhân vật khiến bọn họ hút thuốc cùng đều phải lo sợ, đâu phải người cần y ” quan tâm “
” Anh cho tôi đi nhìn chị dâu “
Tao Bàn có chút không phúc hậu bắt đầu than thở:” Chị dâu ưu tú như vậy, thực sự có người ra tay thì một tiểu nhân vật như tôi làm sao cản đây Lão đại, anh không thể như vậy không nghĩa khí, vạn nhất để chị dâu phát hiện bị theo dõi. Nói không chừng khi anh trở về phải đào sông đào núi kiếm xác của tôi đó”
” Tôi sẽ kiếm ” Cố Ngôn Đình thoáng dừng một chút, nói:” Là huynh đệ thì cùng chết “
Tao Bàn nước miếng còn chưa kịp nuốt xuống, trực tiếp từ trong lỗ mũi sặc ra.
Được, còn nói gì nữa, chết thì chết.
Tao Bàn có chút e ngại, Đường Dịch a Đường Dịch, cần phải thủ hạ lưu tình a.
Cố Ngôn Đình trong trường học cũng xem như là nhân vật phong vân, nhưng kỳ thật tính tình ngay thẳng. Cũng không có tâm nhãn. Về sau Lâm Duệ trong trường nổi tiếng là gay, Cố Ngôn Đình mỗi ngày theo sau lưng Lâm Duệ, cũng cuốn vào trong các lời đồn đãi.
Cố Ngôn Đình ngốc nghếch còn chưa phát giác ra, còn cảm thấy chung quanh bằng hữu thật tốt. Trên thực tế là Tao Bàn ở sau lưng nghe không ít lời bẩn thỉu, cái gì mà gay, bán cây hoa cúc, vạch mông cho người thượng …. muốn có bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu.
Sau này Cố Ngôn Đình quen biết Đường Dịch.
Lại về sau, những người nói xấu kia cũng không còn. Tuy rằng tránh không được sau lưng vẫn bị nói, nhưng lại không dám nói thẳng về Cố Ngôn Đình.
Khi đó, Đường Dịch khiến Tao Bàn có chút sợ hãi.
Sách, Đường Dịch đem lão đại giẫm đạp rồi!
Tao Bàn cúp điện thoại, mơ mơ màng màng. Thời điểm đang muốn ngủ thì năm chữ thật to hiện ra – Làm sao có thể được
Đường Dịch một mình chuồn khỏi bệnh viện rốt cuộc bị hộ lí khiển trách tập thể.
Cậu liền cam đoan, hứa đủ điều sẽ tuyệt đối không trộm đi ra ngoài nữa. Chính là vừa nói xong liền có chuyện khiến cậu phải ra ngoài, là đi gặp sữa đậu.
Sữa đậu là một tiểu nam hài, rất đáng yêu, khỏe mạnh lại kháu khỉnh. Bé nguyên danh gọi là Duy Duy, sữa đậu là biệt hiệu Đường Dịch gọi bé.
Đường Dịch cùng đứa trẻ này cũng rất có duyên, lần đầu tiên đi cửa hàng bàn chuyện làm ăn. Trông thấy một biển người như thủy triều một cục vải bông màu đỏ bơ vơ trong đám người, mờ mịt không biết gì trừng to mắt nhìn.
Đường Dịch liền đem bé ôm đến trung tâm phục vụ, đợi nhân viên tìm được mẹ của bé mới đi khỏi.
Nửa năm sau, cậu ở Long Các ăn cơm lại gặp phải đứa bé này, bĩu môi, hai mắt đẫm lệ mông lung tại cửa ra vào.
Về sau Đường Dịch cảm thấy mẹ của đứa bé này thật không đáng tin cậy.
Mẹ của tiểu hài tử ước chừng thấy cậu tướng mạo anh tuấn, công tác lại bận rộn. Khi nhận định Đường Dịch không phải một tên lừa gạt, cũng đưa tiểu hài tử theo Đường Dịch đi chơi.
Ngẫu nhiên tiểu hài tử muốn đi cùng Đường Dịch, chỉ cần Đường Dịch rãnh mẹ của bé sẽ đem bé giao ra.
” Đường thúc thúc, thúc có thể đi không ” Sữa đậu thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở ” Con …. thúc gặp con ở chỗ cũ được không »
Mẹ của Sữa Đậu không đáng tin cậy, nhưng Sữa Đậu lại rất hiểu chuyện. Bình thường liên hệ với Đường Dịch đều là gửi thư, hỏi thăm này nọ rồi mới bảo nhớ cậu. Đường Dịch cũng không phải tùy thời đều có thể đáp ứng, mười lần thì chỉ có thể đến phân nửa.
Hôm nay đứa nhỏ này thế nhưng lại gọi điện thoại cho Đường Dịch, cũng là lần đầu tiên, nhất định là có chuyện xảy ra.
” Thúc hiện tại rãnh, Sữa Đậu em bây giờ đang ở đâu Đừng đi đâu cả, thúc thúc tìm con “
Đường Dịch cầm điện thoại sau đó đi tìm hộ lí xin phép, hộ lí im lặng lườm cậu nhưng dù sao cũng cho cậu đi.
Sữa Đậu nói chỗ cũ chính là một công viên nhỏ, Đường Dịch lần đầu tiên dẫn bé đi chơi là nơi đó. Đường Dịch bắt xe chạy đến, tiểu gia hỏa kia đang cầm một tờ báo ngồi ở trên ghế dài ra dáng người lớn.
Đường Dịch bất đắc dĩ cười cười, đi đến trước mặt bé mới phát hiện tiểu gia hỏa khóc đến run rẩy. Vừa nhìn thấy bóng Đường Dịch đổ xuống người mình liền vứt bổ nhào đến ôm chặt Đường Dịch oa oa khóc.
Quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Mùa thu giữa trưa ánh nắng mặt trời rất rắc, Sữa Đậu khóc hơn mười phút, trên ót đều là mồ hôi. Hai mắt đều phiếm hồng, lông mi thật dài bị nước mắt làm ướt dính cùng một chỗ.
Đường Dịch lấy tay lau mồ hôi cho bé, chờ bé ngừng khóc mới thở dài hỏi:” Làm sao vậy Có chuyện gì nói thúc thúc nghe được không”
Sữa đậu miệng méo mó, vành mắt lại đỏ.
” Ngoan, đã ủy khuất khóc hết là được rồi. Nhưng không thể để yên trong lòng đúng không Nếu không quái thú lớn đến, con lại cứ khóc thì ai đi gọi Ultraman a “
” Ân! ” Sữa Đậu lấy tay lau lau nước mắt:” Con đi gọi Ultraman đánh bọn hắn! “
Đường Dịch gật gật đầu, cười cười nhéo quai hàm tròn trịa của sữa đậu:” Bọn họ là ai “
” Con …. là ba ba của con ” Sữa Đậu nắm chặt quần áo của Đường Dịch, như sợ cậu chạy mất. Một đôi mắt đen nhánh như diệu thạch lập tức lại ứa nước mắt:” Mẹ nói ba ba muốn dẫn con đi, không cho con ở cùng mẹ “
….
Mẹ của sữa đậu là một nữ nhân không đáng tin cậy.
Đường Dịch cảm thấy đời này bản thân sẽ không thể nào có con, cho nên đối với trẻ con đặc biệt ôn nhu.
Có đôi khi đi đàm phán, nhìn thấy đối phương dẫn theo con nhỏ hoặc nói đến con của mình mà mặt đầy nhu tình, cậu cũng sẽ thủ hạ lưu tình.
Nhưng xem ra, mẹ của Sữa Đậu không phải là một người mẹ tốt.
Nàng mấy lần bởi vì mua sắm hoặc cùng nam nhân hẹn hò mà bỏ mặc con không thèm quan tâm, lại thường xuyên để con mình tự đi ra ngoài mua đồ một mình hoặc đi tìm cậu.
Như hôm nay ở công viên này chẳng hạn, vạn nhất có người không đàng hoàng thì sẽ bắt sữa đậu đi mất rồi.
Đường Dịch thở dài:” Con vẫn thích ở cùng mẹ sao “
” Cũng không phải “
Tiểu hài tử tâm tình phiền muộn nhanh đến cũng nhanh đi. Đường Dịch ở trên ghế dài đem bé ôm vào trong ngực, bé liền cao hứng.
” Con không phải con nít ” Sữa Đậu cắn môi, nhỏ giọng nói:” Mẹ phải có baba mới, mà baba … cũng sẽ có mẹ mới a “
Bé nói có chút khó khăn, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Thời điểm mẹ của Sữa Đậu quen bạn trai, cũng từng vì việc có Sữa Đậu vướng víu mà cảm thấy phiền phức. Đứa bé này mặc dù còn nhỏ, nhưng lại đặc biệt mẫn cảm.
Sữa Đậu biết mình là vướng bận của mẹ, tự nhiên cũng lo lắng ở bên cạnh ba cũng sẽ bị dán cái mác ” con ghẻ “
Đường Dịch nội tâm tê rần, vuốt vuốt đầu Sữa Đậu:” Không có việc gì, còn có thúc thúc ở đây “
” Ân ” Sữa Đậu hăng hái gật đầu ” Nếu thúc thúc có thể làm ba ba thì tốt rồi “
Dỗ dành Sữa Đậu xong, Đường Dịch dẫn bé đi dạo công viên. Vừa đi vừa dạy cho bé tên của cây cỏ trong công viên.
Đi còn chưa tới hai vòng, điện thoại của Sữa Đậu liền vang lên.
” Duy Duy, tiểu tử …. Ai, là Đường tiên sinh à …. ” Một nữ nhân chê cười nói ” Tôi đã nói rồi. Duy Duy nhất định là đi tìm cậu, cha của nó còn không tin! “
Đường Dịch cầm điện thoại nhíu mày:” Ân. Duy Duy đang ở cạnh tôi “
” Ai, là như thế này. Ba của Duy Duy đến đón nó, đến nhà hàng đỗ xe xong quay lại thì nó đã chạy mất dạng. Thiếu chút nữa hù chết tôi. Cái kia, Đường tiên sinh … “
Nữ nhân ho nhẹ một tiếng:” Có thể phiền cậu làm việc tốt làm đến cùng, đem nó đưa tới đây không “
Sữa Đậu từ lúc nghe cậu bắt điện thoại luôn nắm chặt vạt áo của cậu. Như một con nai nhỏ bị thương.
Đường Dịch liếc bé một cái, thở dài:” Được “
Đường Dịch trên đường đi đều phải lôi kéo bé. Sữa Đậu nhịn không được lại khóc, nhưng bé cũng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, dù khóc nhưng là vẫn theo Đường Dịch đi ra ngoài.
” Sữa Đậu, Sữa Đậu, con nghe thúc nói ” Đường Dịch nhìn thấy đã sắp đến nơi, đưa tay lau nước mắt cho bé ” Lát nữa thúc sẽ ở đây đợi con, con đừng sợ, được không nào Thúc thúc đi cùng con mà! “
Sữa Đậu cắn môi gật gật đầu, khóc đến mức không thể nói được lời.
Đứa nhỏ này mẹ của nó không muốn nó. Về phần cha của bé …. Ba năm không tới gặp một lần, chỉ sợ rất khó nói.
” Nếu như ” Đường Dịch do dự một chút:” Bọn họ nếu như không muốn con, thúc thúc cũng sẽ muốn con. Được không nào “
Sữa Đậu sửng sốt một chút, hai mắt lập tức phát sáng.
Đường Dịch đem bé dẫn đến nhà hàng nữ nhân nói, đến lầu ba ngay vị trí đối diện cầu thang cậu liền nhìn thấy người. Sau đó buông tay Sữa Đậu ra để bé đi cùng nhân viên vào.
Chẳng qua lại ngoài ý muốn chưa đến mười phút, Sữa Đậu lại vô cùng cao hứng chạy trở ra.
” Thúc thúc, thúc thúc, con trở về a! ” Đứa bé mặt còn vươn nước mắt, con mắt sưng lên lúc này lại cong lên thành một đường cong:” Ba mẹ con ai cũng không muốn con, chúng ta đi thôi! “
” …. ” Đường Dịch:” Ba của con đâu “
” Ở phía sau ” Sữa Đậu cao hứng kéo tay cậu:” Ba ba của con nhưng lại rất dễ chịu! Con vừa nói có người muốn con, y liền đáp ứng “
Đường Dịch ngẩn người, lại ngẩng đầu liền bắt gặp một người lạnh lùng anh tuấn đi ra, là người mỗi năm trong cuộc họp cấp cao đều xuất hiện.
” … Chu tổng ”
Đường Dịch ôm Sữa Đậu đứng ở cửa nhà hàng năm phút, sau đó một nữ nhân vui vẻ phất phất tay chào bọn họ, khởi động một chiếc xe mini rời đi.
Tao Bàn trốn trong xe trợn mắt há hốc mồm nhìn hồi lâu, cho đến khi nhìn rõ người ngồi ở vị trí lái xe tướng mạo anh tuấn mới ai nha một tiếng, gấp rút gửi tin cho Cố Ngôn Đình.
” Xong rồi lão đại!!!! Chị dâu bị một chiếc hãn mã cao cấp đón đi!!!! Người ngồi phía trước rất giống anh! Không! So với anh càng đẹp!!!!”
Cố Ngôn Đình đang ở công trường, từ trong một đống dấu chấm than Tao Bàn gửi đến khó khăn lượt lại nội dung. Vừa đọc xong lập tức phát hỏa, không chút suy nghĩ điện lại.
” Cái gì ngựa Đường Dịch đi trường đấu ngựa sao Con mẹ nó việc này thật sự không ổn! Trở về lão tử chỉnh cho cậu ấy biết! “
Tao Bàn nghe thấy ông nói gà bà nói vịt mà có chút tức giận, quả thật vô cùng đau đớn:” Hummer! Xe! Lão đại, anh thôi làm em xấu hổ chết đi được không ”
“….” Cố Ngôn Đình ngẩn người:” Xe Có ý gì ”
Tao Bàn đem chuyện hôm nay Đường Dịch cùng một nam nhân và một đứa bé kể rõ cho Cố Ngôn Đình nghe tường tận.
Cố Ngôn Đình:” Ngọa Tào ( *khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế) giả bộ chọc tức ai đây! Trong nội thành còn chạy Hummer, không phải đào mỏ thì là dân giàu mới nổi! Ngu ngốc, khẳng định trong thành phố không thể có loại đó Loại người này không chừng là từ câu lạc bộ nào đó chui ra, nói không chừng trên đường cướp của người ta đấy, lão tử chấp ngươi mười cái mạng, ngươi đụng vào thử xem …. “
” …. ” Tao Bàn nghe không nổi nữa.
Cố Ngôn Đình:”….”
Cố Ngôn Đình:” Tôi đi mua vé máy bay, chờ! “
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường
Cố Ngôn Đình:” Vợ, em thích động vật nào “
Đường Dịch:” Ngựa “
Cố Ngôn Đình ( phẫn nộ):” Ngọa tào, em có phải không yên phận muốn lấy tên tiểu tử kia đúng không! Hummer thì có gì đặc biệt hơn người ….
Đường Dịch:” Ngựa, động vật ăn cỏ, nuôi con bằng sữa mẹ, bộ guốc lẻ “