Chia Tay

Chương 42: Cút, cút, cút đi ! cố ngôn đình, anh cút đi cho tôi



Phòng khách thực sạch sẽ, tối qua lúc Đường Dịch tắm rửa trời đã khá khuya. Lúc đi ra đèn phòng khách đã tắt, hiện tại cậu ở phía sau Chu Hạo đóng cửa lại. Xoay người mới phát hiện phòng khách đã được dọn dẹp qua.

Sàn nhà sạch sẽ, trên bàn chất một đống tài liệu cùng giấy tờ với mấy lon bia cũng đã không còn bóng dáng. Trên tủ TV còn đặt một chậu hoa lan ý cành lá xanh mướt, điểm trên đó là mấy bông hoa trắng nõn xinh đẹp. Đường Dịch sững người, mới nhớ đến chậu lan ý trước đó cậu đặt ở một góc sáng sủa. Cũng đã lâu không quản đến, cậu còn nghĩ nó đã sớm chết héo.

Vào đông mặt trời theo ban công rọi xuống, một đường kéo dài đến chân Đường Dịch. Cậu xoay người, trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, đem Chu Hạo ấn xuống salon, không nói gì đi vào phòng ngủ.

Phát hiện điểm nho nhỏ ngoài ý muốn này khiến Đường Dịch cũng buông lỏng tâm tình đôi chút.

Kỳ thật cậu hiện tại không muốn gặp Chu Hạo. Đường Dịch trong lòng hơn phân nửa không hài lòng cùng bực bội. Huống chi dựa theo tính cách Chu Hạo, thì lần này nói chuyện chính là một loại hình thức khác khuyên bảo cậu. Hắn cố chấp luôn cho rằng mình đúng, hắn lớn hơn cậu hơn nữa kinh nghiệm đối nhân xử thế cũng phong phú hơn. Ở thương trường thành công so với Đường Dịch nhiều kể không hết. Chính là hiện giờ người đã đến, Đường Dịch cũng không nghĩ muốn trốn tránh cái gì.

Cố Ngôn Đình còn đang bọc chăn ngồi trên giường, tóc tai hỗn loạn như cái tổ chim. Ánh mắt lại trợn lớn. Đường Dịch đóng cửa lại vứt cho hắn một động tác cấm nói chuyện sau đó không quản đến hắn nữa. Tự mình đi đến tủ quần áo cầm lên một bộ rồi nhanh chóng thay ra.

Cố Ngôn Đình quả nhiên là vô cùng phối hợp, toàn bộ quá trình đều ngậm chặt miệng. Chỉ là mắt cũng không chớp nhìn động tác của Đường dịch. Đợi cậu mặc xong quần áo đi đến cửa thì hắn mới lắp bắp, dùng thanh âm cực thấp hỏi: “Em phải ra ngoài sao “

Đường Dịch liếc hắn một cái không nói gì.

Cố Ngôn Đình càng cẩn thận hơn, hắn vươn tay kéo áo của Đường Dịch. Chờ người lùi lại hai bước mới chậm rãi nói:” Tôi ở đây chờ em về. Nhưng buổi chiều tôi phải đi về, sáng mai tôi còn có một hội nghị rất trọng yếu phải tham gia …. “

Đường Dịch nghe đến đó thì đưa tay đỡ mắt kính xoay người muốn ra ngoài, Cố Ngôn Đình liền nhào đến nhỏ giọng nói:” Em tốt xấu gì cũng phải theo tôi ăn bữa cơm … “

Chăn bị kéo lê rơi xuống một chút, Đường Dịch không kiên nhẫn quay lại vừa lúc nhìn thấy nửa ***g ngực lộ ra của hắn. Cố Ngôn Đình cũng không phản ứng lại, chỉ thấy Đường Dịch đột nhiên lạnh lùng cười, đi tới từ trên cao nhìn hắn một cái:” Bản lĩnh tiến bộ quá nhỉ Lõa thể sao “

Cố Ngôn Đình giật mình liền chui vào chăn cũng thật nhanh lăn lên giường. Còn Đường Dịch ở bên kia đã đi rồi. Cố Ngôn Đình không tiếng động nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không khỏi cảm kích người đồng nghiệp tìm đến thật đúng lúc này của Đường Dịch.

Lõa thể ngủ có gì không đúng. Chỉ là hắn ở nơi này lõa thể ngủ thì tránh không được nghĩ đến hắn là không khống chế được hormones của mình mà bộc phát thú tính. Nhưng mà hắn tối qua không dám động đến Đường Dịch, chỉ có điều hắn cũng không vì vậy mà bỏ lỡ mùi hương trên cơ thể cậu cách hai lớp chăn khiến hắn say đắm. Đường Dịch nhìn dáng vẻ của hắn liền đoán được, nếu không phải có người bên ngoài phỏng chừng có thể đem hắn từ trên giường một cước đá xuống đi.

Cố Ngôn Đình vui thích mà mò đến chỗ Đường Dịch đã nằm. Nghe thấy tiếng cửa đóng còn sách một tiếng. Đối với vị ” đồng nghiệp ” xuất hiện kịp thời này mà khen ngợi. Đương nhiên đánh chết hắn cũng không nghĩ đến đối phương chính là người mà hắn đã nguyền rủa thoái mạ đêm qua không ít cái gì Chu đó.

Chu Hạo lái xe đến trước cửa một quán cà phê thì dừng lại, hai người trước sau đi vào. Đường Dịch trong lúc có khoảng thời gian trống tranh thủ gửi cho Ninh Trạch Vũ tin nhắn ngắn nói hắn biết cậu có việc ra ngoài, buổi chiều gặp ở công ty. Lúc bỏ điện thoại xuống thì nhân viên phục vụ vừa rời đi, Chu Hạo quay đầu nhìn cậu, khóe môi mỉm cười sắc mặt ôn nhu. Cùng hai năm trước hoàn toàn giống nhau.

Đường Dịch đột nhiên nghĩ đến thời điểm hai người vừa mới quen biết, Chu Hạo ở đường cái đối diện trong xe đợi cậu. Khi đó hai người còn chưa quá quen thuộc. Sau hai năm, Chu Hạo đối với cậu tốt vượt xa quan hệ hai người. Bình tĩnh mà suy xét, bọn họ lúc đó khác biệt quá lớn, địa vị cũng rất khó ngang nhau. Đường Dịch đem vật chất báo đáp cũng không phải thứ Chu Hạo muốn. Người này không thiếu tiền, nhưng Chu Hạo mỗi lần đều trịnh trọng nhận lấy, nói đến bất quá vì muốn Đường Dịch an tâm.

Hắn từng nói không muốn ép buộc Đường dịch, cũng thật sự nói được làm được. Hai năm qua rất ít khi yêu cầu cái gì. Nếu lấy thân phận những người đứng xem mà nói, Chu Hạo vẫn là tổn thất một chút.

Đường Dịch duy trì trầm mặc ngồi đối diện, chờ người phục vụ đem cà phê cùng điểm tâm ngọt đến, tĩnh lặng giữa hai người mới bị đánh vỡ.

Chu Hạo chỉ vào cái dĩa đựng bánh bích quy nói:” Sinh nhật em trước đó tôi mới học được làm món này, vì thế làm cho em một hộp. Bây giờ còn để ở nhà “

Đường Dịch ừ một tiếng, cách một lúc mới nói:” Cảm ơn “

Chu Hạo nhìn về phía cậu, có chút bất đắc dĩ nói:” Em không cần khách khí như vậy. Tôi biết em còn vì chuyện công ty mà tức giận, tôi hôm nay đến tìm em là muốn đem sự tình nói rõ ràng. Dù sao chúng ta không thể vì một ít hiểu lầm không cần thiết mà xa cách “

Hắn dừng một chút, nói:” Tôi và em quen nhau hoàn toàn xuất phát từ tư tâm. Không hề liên quan đến chuyện công việc. Quả thật hai năm qua chúng ta thường xuyên thảo luận chuyện công ty, nhưng tôi chưa từng nói cho người khác biết kể cả cha tôi “

Đường Dịch có chút sợ đến run người, giương mắt nhìn hắn.

Chu Hạo vẻ mặt thản nhiên, lúc cậu nhìn đến thì không nặng không nhẹ bổ sung nói:” Hơn nữa em biết không, quy mô công ty như vậy. Tôi hoàn toàn không cần thiết tự mình ra tay “

Đường Dịch chân mày khẽ nhếch, chờ hắn nói xong trầm mặc chốc lát gật gật đầu:” Anh nói đúng. Thế nhưng, cũng không có gì khác biệt”

” Trước hai ngày sinh nhật tôi, anh ở nhà làm bánh quy còn tôi thì lại đi bồi rượu “

Cậu đem cà phê trong ly một hơi uống cạn sạch, sau đó cảm nhận vị đắng chát lan ra trong cổ họng, cười cười tiếp tục nói:” Chuyện của Hoa Nguyên trước khi bị lộ ra, hai nhân viên thiết kế không từ mà biệt khiến công ty thiếu chút nữa lâm vào hỗn loạn. Công ty tổ chức cơ cấu không rõ ràng cùng với nhân viên sắp xếp không phù hợp khiến đủ loại vấn đề phát sinh đã lâu bùng nổ. Tôi trong hai năm qua trải qua vô cùng thuận lợi sau đó cũng theo thói quen tiến hành như thường lệ, dựa theo kế hoạch đầu năm nay đem tai họa ngầm từng bước loại bỏ. Lại không nghĩ đến mấu chốt cuối cùng của vấn đề phát sinh. Tôi lúc ấy phản ứng đầu tiên là hối hận. Hối hận bản thân chuyên quyền độc đoán không nghe nhân viên góp ý mà sớm cải cách một chút. Hối hận bản thân cuồng vọng tự đại “

Quán cà phê không khí trong lành, ngữ khí Đường Dịch vô cùng bình thản. Chu Hạo ánh mắt hơi chuyển, để cậu nói tiếp.

” Cho nên tôi từ đầu liền tính toán đến trường hợp xấu nhất. Sau đó cùng lão Ninh đem mấy công ty quan trọng mà thăm hỏi một lần. Mấy ngày đó tôi uống … Bình thường năm sáu người đến công ty đều giả trang làm sói lớn nhưng chỉ cần khách hàng nói có thời gian liền bật người quẫy đuôi đi làm tôn tử. Trừ bỏ uống rượu, nói đến đúng là tôi cũng chưa từng nghĩ đến … dùng ngữ khí cầu xin người mà nói chuyện. Thẩm Phàm lúc đó đem công ty giao cho tôi, anh không biết tôi thật ra rất vui, kỳ thật không vì cái gì khác. Chính là được làm ông chủ, thì sẽ không bao giờ … cần phải nhìn sắc mặt người khác nữa “

” … ” Đường Dịch đối diện với hắn một lúc lâu, mới cười nói:” Không, tôi còn phải nhìn sắc mặt của anh “

Chu Hạo:” … “

Đường Dịch thở dài hỏi hắn:” Anh công tư phân minh điều kiện tiên quyết phải là chúng ta không có quan hệ đối địch. Chỉ cần chúng ta trong lúc đó vì lợi ích xung đột, anh chọn tôi hay là vẫn chọn công ty “

Chu Hạo trầm mặc một chút, cuối cùng nói:”… Sự tình đều không phải đúng hay sai, đen hay trắng. Cuối cùng cũng sẽ có biện pháp giải quyết “

” A ” Đường Dịch quay đầu lại nhìn hắn:” Lùi một bước giải thích, nếu dựa theo lời anh nói. Tôi đến công ty của anh nhậm chức. Anh bất luận cho đó là bồi thường hay cái gì khác. Nhất định cho tôi một chức vị không thấp. Nhưng Chu Hạo, công ty của anh nhất định sẽ bền chắc như thép sao Không có bè phái tranh lợi Nếu nói có, anh như thế nào xác định đến lúc đó tôi nhất định sẽ theo phe của anh “

” … Em có thể đứng ở phe đối đầu ” Chu Hạo thở dài:” Nói thế nào, cuối cùng tôi cũng là người thắng. Mặc dù tôi bất hạnh bị em đánh bại, cũng là do tôi bản lĩnh không bằng người khác. Tôi cũng sẽ không vì vậy mà đối với em né tránh “

” Đó là anh, không phải tôi ” Đường Dịch lắc lắc đầu:” Nếu tôi bị đánh bại. Tôi nhất định sẽ sinh khí, nếu lũ chiến lũ bại*. Cũng khó đảm bảo không thẹn quá hóa giận mà sinh ra ác niệm. Anh cùng tôi đồng giường cộng chẩm, không sợ tôi giận dữ nửa đêm đem dao kề lên cổ anh sao “

(* Càng bại càng đánh)

Những lời này nói ra có chút thô lỗ, lại khiến không khí thoải mái không ít. Chu Hạo cười lắc lắc đầu, Đường Dịch chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói:” Thực xin lỗi, tôi không có dũng khí để ở cùng anh “

“…”

Chu Hạo ngón tay cầm ly cà phê khó nhận ra có chút run rẩy, hắn cúi đầu suy nghĩ rồi uống một ngụm cà phê, nửa ngày sau cũng không buông cái ly ra.

Lúc bọn họ quen nhau có chút lãng mạn. Một người đàn ông thành thục lạnh lùng có một đứa con lưu lạc ở bên ngoài. Đứa con ở cùng với mẹ lại không thoải mái, sau đó gặp lại, vô tình lại biết được một người đàn ông ôn nhu chân thành. Đối phương mặc áo len vàng nhạt, khóe môi mỉm cười ngồi xổm xuống dùng ngón cái chậm rãi lau đi bụi bẩn trên mặt con hắn.

Bọn họ đối với đối phương đều duy trì khoảng khách nhưng cũng là từng chút một cẩn thận tiếp cận. Hai năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều, từ bỏ thói quen đi Nam Phi săn thú còn đem mấy vạn đô phí chuyên dụng quyên cho một nhà báo ở Mỹ đi vạch trần hành vi loại này của công ty bày ra. Đường Dịch trong lúc vô ý cũng cho hắn rất nhiều đặc quyền, còn tặng lễ vật cho cha mẹ hắn, ngay cả quản gia nhà hắn cũng có phần. Cậu cũng thường hay tán gẫu cùng hắn không ít đề tài.

Nhưng mà bọn họ rốt cuộc cũng không thể tiếp tục. Địa vị cách xa, quan niệm khác biệt là thứ nhất. Nguyên nhân cơ bản nhất chính là bọn họ đều không có dũng khí cùng quyết đoán vì đối phương trả giá. Tính toán thu hoạch tình cảm của bọn họ, đồng thời một mực vì chính mình sắp phải hy sinh gì đó mà cò kè mặc cả.

Đường Dịch cơm trưa chỉ ăn một bát mì ở văn phòng.

Tiểu Dương đem đến cho cậu hai quả trứng trà mua từ cửa hàng tiện lợi. Đường Dịch kinh ngạc liếc nhìn y, kết quả Tiểu Dương như kẻ trộm cười hề hề nói:” Tôi xem một quyển sách chỉ dẫn, ăn nhiều lòng đỏ trứng có thể giúp cải thiện khí tràng hay khí vị gì đó. Tóm lại chính là gia tăng mị lực cá nhân gọi vận đào hoa … “

Ninh Trạch Vũ đứng một bên vẻ mặt bình tĩnh kháng nghị, chất vấn y tại sao không mua cho y. Đều là tổng giám đốc nhưng đãi ngộ này có chút lớn đi. Tôi cũng cần vận đào hoa, mùa đông đến trong ổ chăn vẫn cần có người cùng ủ ấm.

Tiểu Dương mở to mắt nói chỉ còn hai quả.

Hai người nháo một hồi, Đường Dịch nghe được cái gì một người ở trong ổ chăn ủ ấm. Trên mặt hiện lên một vệt đỏ khả nghi. Yên lặng chia cho Ninh Trạch Vũ một cái

” Hắc, vẫn là lão Đường chí cốt a ” Ninh Trạch Vũ không chú ý đến điểm dị thường, một bên lột vỏ trứng một bên hướng gần đến Đường dịch:” Mã Tư Ninh cùng Vương Hướng Minh mất tích, tôi còn chưa xác minh được. Phỏng chừng hai người này muốn đánh một trận sống chết cũng không quay đầu “

Mã Tư Ninh và Vương Hướng Minh trong công ty địa vị không thấp. Đồng thời còn quản lý trung tâm kỹ thuật, vì vậy trong hợp đồng có điều khoản tuyệt đối giữ bí mật hạn chế cạnh tranh cùng đồng nghiệp. Dựa theo quy định công ty, hai người bọn họ tạm rời cương vị công tác trong hai năm cũng không thể nhậm chức lại. Trong lúc đó ER sẽ đưa họ một khoản tiền bồi thường nhưng hai người họ lại làm ra chuyện này, làm thế nào lại dám quay trở về. Hơn phân nửa là muốn tránh đầu sóng ngọn gió*. Sau đó chờ gió yên biển lặng không một tiếng động thì tìm một vị trí tốt ở công ty nào đó mà làm.

Đường Dịch gật gật đầu, ánh mắt dần dần lạnh đi:” Nghiêm Kha đâu “

(* Ví von thấy tình thế bất lợi nên tạm trốn đi)

” Chuyện này cần điều tra một chút … ” Ninh Trạch Vũ muốn nói lại thôi, liếc mắt nhìn xung quanh. Đường Dịch biết hắn băn khoăn, vỗ vỗ vai hắn:” Ăn trước, ăn xong đến văn phòng của tôi nói “

Hai người ở nhà nghỉ ăn xong bữa trưa, chân trước vừa bước, một thân ảnh từ trong phòng trà đi ra.

Ninh Trạch Vũ và Đường Dịch trở lại văn phòng, nhìn thoáng qua bên ngoài, chờ đóng cửa lại mới nhíu nhíu mày nói:” Chuyện Nghiêm Kha có chút khó khăn. Chúng ta hiện tại chỉ là đoán, còn không có chứng cứ gì chứng minh hắn nhận hối lộ. Hiện tại xin bên tư pháp tham gia có chút khó khăn. Hơn nữa tiểu tử này hiện tại giàu to rồi còn giả vờ không có gì như các nhân viên khác mà hoảng hốt lo sợ. Thật khiến tôi cảm thấy có chút quỷ quyệt “

Đường Dịch gật gật đầu, cậu hơi nhắm mắt lại. Ngón tay có tiết tấu gõ trên tay vịn, một lúc sau cậu đột nhiên mở mắt ra. Đăm chiêu hỏi Ninh Trạch Vũ:” Cậu nói, nếu tìm được chứng cứ của Nghiêm Kha, cậu sẽ làm sao “

” Tôi Đương nhiên là vạch trần màn diễn này rồi! ” Ninh Trạch vũ cười lạnh một tiếng:” Không riêng hắn. Hoa Nguyên cũng không thể chạy thoát. Chúng ta ít nhất phải lột cho được ba tầng da của nó xuống! Cậu nói xem “

” Tôi vốn cũng nghĩ như vậy ” Đường Dịch trầm ngâm một lúc:” Nhưng hiện tại đã thay đổi chủ ý “

Đường Dịch cùng Ninh Trạch Vũ ở trong văn phòng thảo luận đến khuya mới chấm dứt. Trong lúc đó không ít nhân viên tầng quản lý bị gọi vào, mỗi người vẻ mặt đều nghiêm túc. Lúc đi ra như nhận lấy sứ mệnh thần thánh gì đó giống nhau, khóe miệng cơ hồ đều nâng lên một độ cong nhất định.

Cuối cùng thời điểm tan tầm Đường Dịch nhận được điện thoại của một vị  lão tổng. Cậu cùng Ninh Trạch Vũ vẻ mặt vui vẻ, cơm chiều cũng chưa ăn đã nhanh chóng chạy đến nơi đối phương chỉ định.

Hiện tại đối với công ty mà nói, phiền phức lớn nhất cũng không phải chuyện của Hoa Nguyên. Mà là từ chuyện này dẫn đến một loạt phản ứng sau đó. Hiện giờ cửa ái cuối năm là thời điểm thu khoản. Vào lúc này ai cũng muốn kéo dài thời gian trả tiền. Sự kiện Hoa Nguyên càng cấp cho họ cái cớ hợp lý. Huống chi còn có mấy công ty to nhỏ khác nhau là lần đầu hợp tác với ER, tín nhiệm có hạn, hiện giờ để đảm bảo an toàn cũng đưa ra đủ loại yêu cầu.

Đường Dịch tạm thời không kịp tìm người. Cùng với Ninh Trạch Vũ cuối cùng nhanh trí hành động tìm tới người cùng ngành. Quyết định đem nghiệp vụ đặt ra bên ngoài, nói thì đơn giản nhưng khi làm cũng rất gian nan. ER muốn người khác ra tay giúp thì phải nhượng lại không ít lợi ích. Vào thời điểm này bị người nhân lúc nhà cháy hôi của là chuyện hiển nhiên. Nhưng mà chỉ cần thuận lợi bọn họ không những kiếm được tiền, mà cũng đủ để chi trả cho nhân viên trong công ty.

Trừ lần đó ra hình thức hợp tác cũng rất khó ổn định. Đem đơn hàng đưa ra ngoài đối với khách hàng cũng khó có thể tương tác không nói còn có thể bị mất đi vài khách hàng vất vả mới có được. Nhưng còn hơn để đối phương không yên lòng đến hỏi ER, họ cũng không biết đào đâu ra người.

Mặt khác hàng loạt nghiệp vụ giao ra bên ngoài còn có thể đánh vỡ thế cân bằng bên trong. Đến lúc đó nhận bao nhiêu thế phản công cũng còn chưa biết.

Đường Dịch máu tham chiến trong người rốt cuộc bị công phá, dứt khoát kiên quyết đi con đường này. Cậu ngay từ đầu đã tính toán trước sẽ không lùi bước mà lựa chọn đem toàn bộ tiễn có được liều mạng phản kích, cá chết cũng phải vây bắt.

Mục tiêu ban đầu của cậu là Hoa Nguyên, sau lại ý thức được có người thao túng. Liền kiên nhẫn đợi đối phương lộ ra răng nanh.

Chính là ngàn tính vạn tính, cũng không nghĩ đến đối phương là Chu Đông Truyện, cũng là Chu Hạo.

Đường Dịch hôm nay hỏi Chu Hạo vấn đề cuối cùng cũng không nhận được câu trả lời thuyết phục – Nếu tôi cùng công ty, hai chọn một. Anh chọn tôi hay là công ty.

Kỳ thật mặc kệ Chu Hạo chọn thế nào. Đường Dịch cũng sẽ nói với hắn, tôi cũng vậy. Anh chọn công ty, đừng trách tôi trở mặt vô tình ăn miếng trả miếng. Anh chọn tôi, vậy tôi sẽ trước tiên đi giúp công ty của anh.

Nam nữ trưởng thành cảm tình rất khó thuần túy mà không nói đến lợi ích. Mà người có tiền nói chuyện yêu đương ngoại trừ tiền tài cùng thân thể, thì chính là cơ sở kinh tế. Chu Hạo cầu lưỡng toàn, Đường Dịch thì lại cầu không thiếu thốn, không nợ nần.

Đường Dịch cùng Ninh TRạch Vũ và vị lão tổng kia nói đến khuya. Gần 11h mới xong. Cậu lúc bắt taxi đi đột nhiên nghĩ đến. Cố Ngôn Đình hẳn đã đi rồi đi.

Trong thành phố đèn đường sáng rực chưa bao giờ để lộ vẻ tịch mịch. Chính là qua mười một giờ đêm đèn cũng yếu lại, mà người dân đại bộ phận cũng đã sớm chìm vào trong giấc ngủ, đèn cũng đã tắt hơn phân nửa.

Trong lúc cảm thấy cô độc phát hiện sương đã sớm hiện ra, tiện đà tàn sát bừa bãi mà tăng lên. Trên đời này rất ít người là tuyệt đối lẻ loi hiu quạnh, con gái thì luôn có hai ba người bạn thân, con trai cũng ít nhiều mấy người anh em. Tâm tình tốt hay không tốt gặp nhau cũng một trận ầm ĩ. Cùng nhau ăn bữa cơm, một ngày thấm thoát trôi qua, chờ có chuyện mới phát sinh chiếm cứ tầm mắt cũng sẽ không còn cô đơn.

Nhưng Đường Dịch rất khó làm được. Trừ bỏ cái mác cô nhi, trên người cậu còn mang một cái mác đồng tính luyến ái. Cậu vì tránh để người khách xoi mói mà bảo trì khoảng cách với người khác, đồng thời cũng tự mình cấp cho mình một mảnh đất kiên cố không người đến gần, cũng không người thăm hỏi.

Xe Taxi trên đường Giang Hoài chậm rãi chạy, Đường Dịch đặt tay trên cửa kính, một lát sau nói ra một cái địa chỉ rất lâu đã không nhắc đến.

Tới nơi cậu nói cảm ơn với tài xế. Lúc sau mỗi một bước đi đều vô cùng thong thả. Chờ lên hết cầu thang, nhìn đến cánh cửa hai năm trước bị cậu đập vỡ một mảnh, Đường Dịch có chút hoảng hốt, cậu nghĩ, mình sao lại đến đây

Đứng trong chốc lát cũng tìm không ra đáp án, kỳ thật chỉ là muốn nhìn một chút.

Dưới chậu hoa trước cửa có một cái chìa khóa, Đường Dịch đưa tay sờ thử nhưng lại tìm không được. Thất vọng rút tay lại, đầu ngón tay đột nhiên chạm đến một vật lạnh lẽo.

Chìa khóa vẫn còn.

Thời điểm cậu mở cửa phải cắm vài lần mới tra đúng chìa vào ổ. Khẩn trương cùng với bất an không hiểu trong lòng trong một khắc cửa mở ra nhất thời tiêu tán.

Phía trước cửa vẫn như trước đây, tủ giày bên ngoài đặt hai đôi dép lê, một xám một trắng. Là hai đôi cậu cùng Cố Ngôn Đình vẫn hay mang. Đường Dịch chậm rãi hít sâu một hơi, nương theo đèn hành lang nhìn thấy phòng khách phía trước bày trí cùng trước đây không gì khác biệt. Ngay cả vị trí cũng chưa từng dịch chuyển.

Đường Dịch đứng ở trước cửa thật lâu, cuối cùng vẫn không tiến vào, khóa kĩ cửa rồi đặt chìa khóa lại chỗ cũ

Lúc về đến nhà Phàm Phàm đã chờ ở cửa. Đường Dịch mở cửa sau đó sờ sờ đầu nó, đổ thêm nước rồi dọn cái ***g cho nó. Bận việc cả ngày, ngay cả khí lực để tắm rửa đều không có. Cố Ngôn Đình ngay cả tờ giấy cũng không lưu lại, đến đi đều như một cơn gió. Đường Dịch đột nhiên nhìn thấy chậu cây đặt ở tủ TV thật không vừa mắt, đem nó dời đi rồi lau mặt chuẩn bị đi ngủ.

Trên giường chăn cũng không gấp lại, Đường Dịch trong lòng thầm mắng Cố Ngôn Đình một tiếng. Thở dài trực tiếp nằm ngửa xuống giường.

Sau gáy bịch một tiếng vang lên, Đường Dịch cũng không biết nằm lên cái gì, trong nháy mắt đau đến giật bắn người dậy. Chờ bật đèn lên cậu liền hoảng sợ cùng người trên giường đang nhe răng trợn mắt ôm cái gáy trừng mắt nhìn nhau ba giây, tức giận đến nói cũng không thể lưu loát.

” Cút, cút, cút đi! Cố Ngôn Đình, anh cút đi cho tôi “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.