Chia Tay

Chương 44: ” … sẽ không “



Rất nhiều lời nghĩ thì thật dễ dàng nhưng nói ra miệng lại rất khó khăn. Bởi vì dù sao mỗi lời đều ôm theo kỳ vọng. Khúc mắc mà Đường Dịch đối với Lâm Duệ tồn đọng đã lâu, lâu đến cơ hồ đối với cái tên này sinh ra chán ghét chỉ cần nhắc tới thôi nội tâm cũng đã phiền não.

Lúc đầu do cậu sợ mình lòng dạ hẹp hoi. Vì vậy dưới cơn thịnh nộ mà lựa chọn ẩn nhẫn. Nhưng mà cậu lại nhất định không phải là loại người có thể hoàn toàn nhẫn nhịn. Gút mắc càng kết càng chặt, cái gì cừu cái gì oán đều tích trữ trong lòng. Cho đến khi cậu rốt cuộc nhịn không nổi mà ầm ầm bùng nổ.

Cậu cũng không phải chưa từng cùng Cố Ngôn Đình thảo luận qua vấn đề này. Hai người lần đầu tiên cãi nhau là vì Lâm Duệ. Trước khi chia tay Đường Dịch cũng liên tiếp hỏi qua thái độ của Cố Ngôn Đình. Điểm bất đồng là khi đó tận đáy lòng cậu đã nhận định Cố Ngôn Đình đã không còn thuốc chữa. Lâm Duệ đêm đó trở về cùng một đêm y gặp chuyện không may. Cố Ngôn Đình biểu hiện không cho cậu chút hy vọng gì.

Mặc dù sau đó Cố Ngôn Đình nói hắn và Lâm Duệ chỉ là bạn học cũ cùng cái mác ân nhân. Thậm chí vì Đường Dịch có thể ít liên hệ nhưng Đường Dịch không hề tin. Cậu cảm thấy đó chỉ là kế hoãn binh của Cố Ngôn Đình. Hắn nếu có thể đem Lâm Duệ đặt qua một bên thì hai người cần gì phải đến tình cảnh chia tay.

Nhưng cho dù đã chia tay, cảm giác trong lòng cậu cũng không thể nào hoàn toàn tiêu tan. Thời điểm hai người quen nhau còn rất trẻ, năm tháng dần trôi là hai người nắm tay nhau mà vượt qua. Thuê phòng, tìm việc, ăn ở ngoài, tiếp đó mua nhà còn phải vay nợ, trên vai gánh trọng trách, trong lòng ôm ấp hoài bão cùng khát vọng. Đường Dịch cuộc sống lần đầu tiên có người ở bên làm bạn thời gian dài như thế. Hai người sống chung cảm giác nơi đó rốt cuộc cũng có thể gọi là nhà.

Nếu có thể, cậu cũng không muốn nói hận.

Nhân viên phục vụ chậm chạp đem đồ ăn bưng đến. Bàn ăn trang trí đẹp đẽ, gan ngỗng và sò đặt ở giữa bàn. Đường Dịch nói xong câu đó sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại, đối mặt với một bàn ăn vô cùng xa xỉ đó lại không thể dậy nổi hứng ăn uống. Vì thế hướng ghế dựa gần lại, quay đầu tránh đi ánh mắt Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình toàn bộ quá trình đều trầm mặc, lần này nói chuyện hắn đã đợi rất lâu. Hắn biết Đường Dịch trong lòng có gút mắc, lại không rõ ràng gút mắc này sâu đậm ra sao.

Hắn một lúc sau mới mở miệng, sắc mặt vì cảm mạo mà đỏ bừng nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết:” Tôi cùng Lâm Duệ bảo trì khoảng cách thế nào em mới có thể chấp nhận Hoặc nói cách khác, em hy vọng tôi với y có thái độ thế nào, có thể tỉ mỉ một chút chuyện nào có thể làm, chuyện nào không. Lời nào có thể nói, lời nào không. Khi nào thì có thể gặp mặt, khi nào thì không… “

” Mấy chuyện đó đều do em quyết định, tôi sẽ tuân thủ “

Hắn ngay từ đầu đều xem nhẹ thái độ để ý của Đường Dịch đối với việc này. Hiện giờ nghĩ đến vô luận hắn làm trò trước mặt Đường Dịch đưa Lâm Duệ về nhà, hay là muốn để Lâm Duệ ở nhờ. Không thể nghi ngờ đều khiến Đường Dịch sâu sắc nản lòng thoái chí với hắn.

Hắn dừng một chút, nói:” Cậu ta với tôi mà nói xác thực có chút đặc biệt. Tôi lúc học trung học rất tự bế. Nguyên nhân xảy ra tai nạn xe cũng vì bị bạn học bài xích mà bi quan chán đời. Cậu ta lúc đó cứu tôi là thứ nhất, trọng yếu hơn là cậu ta ở trong lúc tôi vô ý giúp tôi mở ra khúc mắc … Trước khi gặp em, đối với cậu ta làm vài chuyện đã trở thành thói quen của tôi. Tôi cũng không nghĩ đến làm vậy là đúng hay sai, sau lại càng không nghĩ đến sẽ tổn thương đến em hay không. Điểm này tôi là hoàn toàn sai lầm rồi “

” Chỉ là. Đường Dịch, nếu em thật sự không thể chấp nhận, tôi đều có thể sửa. Em có thể quy định tới mức độ nào tôi đều có thể làm theo ý em. Tôi nhất định sẽ không vi phạm. Nhưng mà … em không thể nói đẩy liền đẩy tôi ra như thế, ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không cấp cho tôi “

Cố Ngôn Đình đã lâu không nói nhiều như vậy. Lần này một hơi nói ra ngực rốt cuộc không thông thuận, nhưng ánh mắt của hắn vẫn là chằm chằm nhìn Đường Dịch.

Đường Dịch cùng hắn nhìn nhau một hồi, rốt cuộc cũng chậm rãi chuyển tầm mắt. Cậu hiểu ý Cố Ngôn Đình, thậm chí nghe rất có đạo lý. Nhưng hiện tại trong lòng cậu vô cùng hỗn loạn, hôm nay hẹn Cố Ngôn Đình ra đây vốn là do tâm tình bị kích động. Cậu bị Thẩm Phàm nói là ” không thuận theo thì không buông ” mà buồn phiền, nóng lòng muốn phân ra ranh giới với Lâm Duệ. Đứng mũi chịu sào tất nhiên là Cố Ngôn Đình.

Nhưng cậu đối với màn đối thoại như vậy cũng chưa có chuẩn bị. Thế nên hiện tại cậu bắt đầu hối hận.

Đường Dịch vô ý thức khuấy khuấy chén súp trước mặt. Cậu không biết phải trả lời thế nào, sau một lúc lâu lắc lắc đầu:” Không cần phải … “

Cố Ngôn Đình:” Tại sao không cần phải … “

” Ngày dài tháng rộng sau này, ai cũng không cam đoan được cái gì. Anh không thấy không có nghĩa sẽ không nghĩ. Hiện tại anh vì tôi tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ngày sau nói không chừng lại đổi ý mà đi tìm y “

” … Tôi cùng cậu ta cho tới bây giờ cũng không có gì với nhau ” Cố Ngôn Đình hít sâu một hơi, dừng lại một chút:” Tôi sai ở chỗ không biết chừng mực, tôi đối với cậu ta tốt quá giới hạn. Nhưng việc này cơ bản cũng không thể tính là sai lầm! “

Nói đến cuối, tình tự của hắn còn hơi có chút kích động, thanh âm cũng lớn hơn hai phần.

Bàn bên cạnh có người đang ăn cơm hơi quay đầu nhìn đến. Đường Dịch nhíu nhíu mày, đè thấp thanh âm nhắc nhở hắn:” Nhỏ tiếng lại “

Đây là quán cơm tây đứng đầu thành T. Đường Dịch ẩn ẩn hối hận chọn nơi này làm địa điểm gặp mặt hôm nay. Dù sao đại bộ phận đến đây ăn cơm đều là thấp giọng nói chuyện với nhau, vô cùng chú trọng lễ tiết. Cố Ngôn Đình vừa dứt lời thì ít nhất người ở bốn năm bàn đã bất động thanh sắc nhìn qua.

Cố Ngôn Đình nhìn cậu một cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng:” … Sẽ không “

Đường Dịch:” … “

” Em hôm nay nói muốn nói chuyện rõ ràng. Nơi này không tiện nói thì chúng ta đổi sang nơi khác. Hai năm trước em nói với tôi một câu chia tay rồi vỗ mông bỏ của chạy lấy người. Qua hai năm rốt cuộc cũng không thể để tôi nghẹn khuất như vậy. Đường Dịch, phạm nhân tử hình còn có quyền lợi lên tiếng biện hộ. Hôm nay tôi bị cảm mạo mà cũng nỡ đuổi tôi ra khỏi nhà. Em cũng không thể ác độc như thế khiến tôi nghẹn chết ở đây “

Đường Dịch không thể. Cho dù không phải vì lo lắng cho hắn, cũng sẽ vì cách đó không xa nhân viên phục vụ đang khó xử lo lắng nghĩ ngợi.

Cố Ngôn Đình nhìn cậu vẻ mặt đã buông lỏng, lưu loát gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán. Thời điểm ký hóa đơn hắn nhìn thấy Đường Dịch trong trạng thái mơ hồ mà xoa xoa mi tâm, dừng một chút nói:” Phía trước không xa là quảng trường, đến đó đi “

Cuối tháng mười một ở thành T khi nói chuyện đã mang theo hơi lạnh. Đường Dịch từ công ty trực tiếp đến nhà hàng, trên người vẫn còn mặc âu phục. Cố Ngôn Đình lúc ra khỏi nhà hàng kéo cậu lại, đem áo khoác của mình cởi ra phủ lên người cậu.

Đường Dịch phản ứng được thì Cố Ngôn Đình đã rất nhanh tiêu sái đi ở phía trước. Bóng dáng của hắn bị đèn đường kéo dài trên nền đất, Đường Dịch bực bội vuốt vuốt mặt, đem chân giẫm lên cái bóng cao gầy phía trước. Sau đó nhanh chân đi theo hắn.

Quảng trường nhỏ cách nơi đó không xa, nói là quảng trường thật ra chỉ là một công viên nhỏ. Phía trước là phiến đất trống, phía sau là một ngọn núi nhỏ. Thời tiết ấm áp người dân cũng sẽ đến đây để khiêu vũ. Đẹp mắt nhất là một giáo viên nam dạy Tăng – gô. Chỉ là lúc này trời đã bắt đầu lạnh, quảng trường một bóng người cũng không có. Cố Ngôn Đình đến nơi cũng không dừng lại, đi thẳng đến sườn núi mới dừng lại xoay người nhìn cậu.

Đường Dịch do dự một chút mới theo đi lên.

Sườn núi không cao lắm, ở trên nhìn xuống cũng chẳng có cảnh trí gì đặc biệt. Chỉ có mấy cái cây ít ỏi theo gió giao động tạo ra tiếng xột xoạt. Đường Dịch đang định đem áo khoác trên người cởi ra, mới vừa đưa tay lên liền bị Cố Ngôn Đình kéo lại.

Cố Ngôn Đình ánh mắt phi thường phát sáng, Đường Dịch giương mắt liếc nhìn hắn. Chợt nghe hắn lạnh lùng cười một tiếng:” Đường Dịch, vừa rồi ở nhà hàng tôi còn chưa nói xong. Kỳ thật nói hợp lại, hẳn là trong lòng tôi có gút mắc mới đúng đi “

Đường Dịch động tác dừng lại một chút, mãnh liệt trừng mắt nhìn hắn:” Anh có ý gì “

” Tôi có ý gì Em không phải càng rõ ràng hơn sao “

Cố Ngôn Đình buông lỏng tay ra, thái độ cơ hồ ở nhà hàng ôn hòa nói chuyện như hai người khác nhau. Hắn ở sườn núi cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của Đường Dịch, một lát sâu ánh mắt mới dời xuống phía dưới, dừng trên môi của người kia. Đồng thời nâng tay dùng ngón cái nhẹ nhàng bao phủ, vuốt ve một chút, cười lạnh hỏi: “Nơi này … hắn từng chạm qua phải không “

Đường Dịch chậm chạp một lát sau mới mãnh liệt phản ứng lại. Một cỗ cảm giác thẹn quá hóa giận khiến mặt cậu nóng lên. Cậu nói cái gì cũng chưa từng nghĩ tới Cố Ngôn Đình cố ý đem cậu từ nhà hàng kêu ra đây chỉ là vì nói lời này. Cậu đem áo trên người thô lỗ quăng đi. Đẩy Cố Ngôn Đình ra, áo khoác kia cũng bị rơi xuống đất.

Cố Ngôn Đình buông tay ra, cúi đầu khụ hai tiếng. Hắn không xoay người lại nhặt lên mà nhìn nắm tay cuộn lại thành đấm của Đường Dịch đang run nhè nhẹ mà nở nụ cười.

” Em nói em để ý Lâm Duệ. Nhưng em lại không nghĩ tới, hai năm qua tôi không phải cũng để ý đến em cùng người khác tình chàng ý thiếp ôm ôm ấp ấp sao! ” Cố Ngôn Đình lời nói như là nghiến răng nghiến lợi nói ra. Ánh mắt từ đầu đến cuối đều gắt gao nhìn chằm chằm Đường Dịch không tha:” Em có biết không, trong lúc em cùng tên đàn ông khác một đêm xuân tôi thiếu chút nữa đâm xe mà chết! Đêm giáng sinh thực náo nhiệt đi Hả Quần lót mới vừa người không Đêm giáng sinh không ăn được táo ” bình an ” đi ” *

(* Táo bình an: Trong tiếng Trung Quốc, “táo” được phát âm gần với “bình an”. Vì vậy, nó đã trở thành loại quả may mắn người Trung Quốc thường tặng nhau dịp cuối năm)

Trong lòng Đường Dịch tá hỏa khi nghe hắn nói như thế, sau đó lại chậm rãi chuyển thành nghi hoặc. Cho đến khi hai chữ ” quần lót ” kia được hắn nói ra mới phản ứng lại.

Trong bóng đêm chỉ còn ngọn đèn yếu ớt nơi quảng trường xuyên thấu màn đêm gọi xuống một góc nơi đây. Mơ hồ vòng quanh lên hai má Cố Ngôn Đình, đuôi lông mày cùng khóe mắt tràn ngập tức giận nhìn Đường Dịch như là cực lực áp chế cái gì.

Đường Dịch trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: ” Điện thoại đêm đó là anh gọi tới “

Cố Ngôn Đình ánh mắt chợt lóe lên, kỳ thật không cần nói hai người trong lòng đều đã rõ ràng. Đường Dịch không rõ ý tứ trong câu ” Suýt nữa đâm xe chết ” của hắn là gì, lúc này muốn hỏi một câu lại nghĩ cảm thấy không cần thiết cũng vô cùng gian nan hỏi – rõ ràng hai người đã chia tay vốn dĩ phải bài xích người kia mà tránh xa nhau một chút, nói mấy chuyện này có ý nghĩa gì.

Hắn thở dài, cuối cùng chậm rãi gật đầu: ” Đã như vậy, chẳng phải càng nên cách xa nhau sao. Em xem, tôi chấp nhận quá khứ của em. Em đối với quá khứ của tôi ngay cả nói cũng không muốn nói đến “

Cố Ngôn Đình từ mũi hừ mạnh một tiếng:” Em không cần sốt ruột phân rõ quan hệ. Đường Dịch, tôi là để ý. Nhưng tôi có thể nhịn được, bởi vì tôi, mẹ nó, không bỏ xuống được. Tôi với em tình cảm so với em coi như đồ vật rách nát thì càng trọng yếu hơn thế! Tôi mẹ nó muốn cùng em sau này ở bên nhau nên này đó đều có thể giải quyết được! “

” Em nói em sợ tôi tình cũ khó quên, tôi thì không sợ sao Tôi với Lâm Duệ nhiều lắm thì không chút tự trọng mồm mép cùng nhau qua lễ mừng năm mới. Còn em thì ngay cả tinh thần lẫn thân thể đều từng phóng túng qua! “

Đường Dịch trong đầu oanh một tiếng chợt nổ tung. Ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm phía trước, há miệng muốn nói gì đó lại bị Cố Ngôn Đình đoạt trước.

Cố Ngôn Đình ngực phập phồng lợi hại, thanh âm cũng khàn khàn mang theo hàn ý:” Em nếu coi trọng người khác cứ việc nói thẳng, không phải đùa giỡn như vậy, hai phương diện tiêu chuẩn này rất nghiêm trọng đi! Dựa vào cái gì luôn chụp mũ bắt tôi phải thừa nhận Chuyện hư hỏng hai năm qua chẳng lẽ không thể bỏ qua sao Tôi mẹ nó đều chịu thua đến mức này mà em căn bản đối với tôi không có cảm giác thì cứ việc nói thẳng, không cần đem Lâm Duệ ra làm cái cớ! Trừ phi em yêu một người khác nên mới sốt ruột đem tôi đá văng! “

” Anh!! ” Đường Dịch sắc mặt trắng bệch, tức giận nửa ngày không biết nên nói cái gì cho phải. Nhịn không được vươn tay đánh một quyền, lại bị Cố Ngôn Đình không tốn chút sức lực bắt được cổ tay.

Cậu cùng Cố Ngôn Đình ở chung từ trước đến nay đều là cậu chiếm thế chủ đạo, Cố Ngôn Đình vốn dĩ mồm mép vụng về cho đến bây giờ cũng nói không lại cậu. Hắn hôm nay bị Thẩm Phàm kích thích một câu ” không thuận theo thì không buông ” khiến đầu nóng lên cùng Cố Ngôn Đình ” nói chuyện “. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, người này thế nhưng có thể già mồm át lẽ phải khiến cậu tức muốn chết.

Cố Ngôn Đình mỗi câu nói ra đều vô cùng có lý, Đường dịch hầu kết cao thấp lăn lăn, biết rõ chỗ nào không đúng nhưng lại tìm không ra lời để phản bác.

” Tôi không muốn nói, nhưng lại muốn cho em biết. Em hai năm qua còn quen bạn trai, nhưng tôi lại thanh tâm quả dục, tâm trong sáng như hòa thượng chịu khổ. Tôi mỗi đêm mỗi ngày đều nghĩ đến em, tưởng tượng đến em bị một thằng đàn ông khác chạm vào tôi cơ hồ là muốn phát điên lên. Buổi tối nằm mơ cũng đều mơ thấy em, tôi mỗi lần đều phải ôm áo sơ mi của em tự giải quyết bằng không đều ngạnh không nổi … “

Cố Ngôn Đình nhìn Đường Dịch tức giận mà đánh loạn, môi giật giật. Khẩu khí mới hòa hoãn xuống.

Một lát sau hắn vẫn là buông tay Đường Dịch ra, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Đường Dịch mà vuốt ve giúp cậu thuận khí. Hắn hạ thấp thanh âm, khẩu khí cũng không như lúc nãy thật cao mà là mang theo một chút ý tứ dỗ dành:” Em giận tôi, tôi biết. Trước đây tôi không tốt, em cũng đã trừng phạt rồi. Sau này ngày tháng còn dài, quá khứ thì cứ để nó là quá khứ đi, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại không phải rất tốt sao “

Nói đến cuối hắn khẽ xoay người, dán ở trên tai Đường Dịch ừ một tiếng. Giọng mũi mang theo hơi thở gợi lên chút ám muội câu nhân. Đường Dịch ở trong lòng hắn, ngực rốt cuộc chậm rãi điều chỉnh lại. Trầm mặc nhắm lại hai mắt cho đến khi hơi thở hòan toàn bình thường trở lại.

Cố Ngôn Đình không dám dựa vào quá gần, bàn tay từng chút một theo tiết tấu vỗ về trên lưng Đường Dịch. Đợi Đường Dịch chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt xinh đẹp nhìn lại hắn, hắn trong lòng nho nhỏ mang theo mong chờ.

Đường Dịch nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói:” Kế khích tướng tốt lắm. Chúc mừng Cố tổng. Tương lai ở Hoa Nguyên không sống được thì với bản lĩnh này đi vào giới giải trí cũng có thể lấy được kim kê, kim hầu*. Khẳng định không đói chết “

(* Là giải thưởng lớn của Trung Quốc trong ngành điện ảnh)

Thanh âm của cậu rất nhẹ, cảm xúc bình ổn lại ánh mắt phát sáng có thần, sáng rực như phát hỏa.

Nếu ở tình cảnh bình thường. Đường Dịch quyết tâm dù người khác nói gì cậu cũng không nghe tới. Chỉ là hôm nay cậu vốn có chút hoảng hốt. Cố Ngôn Đình không biết ở nhà hàng làm sao lại tìm ra manh mối, đơn giản nén giận mà phản kích. Đầu tiên là nói chuyện lễ giáng sinh khiến Đường Dịch áy náy, sau đó vịnh vào cái cớ Chu Hạo mà nói mình có bao nhiêu ủy khuất khổ sở. Hắn thiên thời địa lợi nhân hòa đều dùng toàn bộ, nói chêm chọc cười nghĩ muốn kích động Đường Dịch thừa nhận có tình cảm với hắn.

(* Nói chêm chọc cười: Làm động tác chọc cười)

Cố Ngôn Đình thân thể cứng ngắc, duy trì tư thế vây lấy Đường Dịch không hề động đậy. Hai người đối diện nhau, ai cũng không chịu mở miệng trước. Sau một lúc lâu Cố Ngôn Đình thở dài một tiếng, chậm rãi cúi đầu đem mặt chôn ở gáy Đường Dịch.

Hắn thấp giọng nói:” Đường Dịch. Em như thế nào biết tôi không thương tâm, không khổ sở … “

Những lời này so với trước đó thao thao bất tuyệt đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Càng như là tiếng thở dài bất đắc dĩ, nhưng bên trong bi thương ý tứ hàm xúc cũng rất dày đặc. Đường Dịch do dự một chút, không hề động.

Cố Ngôn Đình chậm rãi nắm chặt tay lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi:” Chúng ta lúc ở cùng nhau. Tôi hở ra một tí là nói chia tay. Kỳ thật bởi vì tôi biết em sẽ không đồng ý. Mỗi lần em cự tuyệt lòng tôi đều rất vui vẻ. Loại cảm giác đó giống như rất sợ mất đi một thứ gì đó. Em luôn sợ gậy của mình không đủ chắc, xuyên không đủ nhanh, cho nên không nhịn được mà càng giữ chặt, lại càng cố đẩy. Đẩy không được mới là lúc chân thực nhất “

” Nhưng kỳ thật trong lòng tôi cũng vô cùng sợ hãi, sợ hãi em vạn nhất nói ” được ” … cho đến khi em lại trước nói chia tay “

Chuyện tình vụn vặt như vậy cũng đã kéo dài bốn, năm năm. Cố Ngôn Đình thời điểm mâu thuẫn thường xuyên nói chia tay. Đường Dịch lại nghĩ Cố Ngôn Đình không đủ coi trọng đoạn tình cảm này, cậu tự trách mình yêu người này quá sâu đậm. Lúc trước mỗi lần lãnh đạm bác bỏ, kỳ thật trong lòng trừ bỏ quật cường bên ngoài chính là trong lòng tràn ngập thất vọng.

Cố Ngôn Đình cười khổ một tiếng. Chậm rãi ngẩng đầu nhẹ giọng nói:” Có gan chia tay, không thể xác định được. Tôi hiểu được lại quá muộn, cho nên chỉ có thể giao trái tim của mình ở đây. Em nói tôi lưu manh vô lại cũng được, như lần đầu tiên em nói chia tay, tôi nhất định sẽ không do dự mà cự tuyệt. Em nói chia tay, tôi trước kia không đồng ý, hiện tại không đồng ý. Cả đời này dây dưa cùng em đến chết cũng sẽ không đồng ý! “

Đường Dịch ánh mắt hơi rũ xuống, lông mi thật đậm nhẹ nhàng run rẩy vài cái. Cậu không nghĩ đến có một ngày cậu và Cố Ngôn Đình lại đổi vị trí cho nhau. Cố Ngôn Đình thẳng thắn nói rõ lòng mình là điều cậu từng khát vọng, cậu trước kia luôn có lòng tin vững chắc Cố Ngôn Đình càng thích Lâm Duệ hơn. Mà chính mình cùng hắn quan hệ, bất quá cũng chỉ là thụ động đáp lại.

Gió đêm cuốn theo lá cây chạm vào cơ thể. cố Ngôn Đình chậm rãi đến gần, cuối cùng nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi của cậu, sau đó nhẹ nhàng thối lui, ôn nhu tinh tế khẽ hôn cằm, môi, mặt rồi chóp mũi.

Cuối cùng Đường Dịch run rẩy nhắm mắt lại, Cố Ngôn Đình thật cẩn thận hôn xuống đôi mắt cậu, rồi dừng lại ở giữa mi tâm, thấp giọng nói: ” Thực xin lỗi, đều do tôi không tốt “

Đường Dịch lúc đầu làm nghiệp vụ rất nhanh đã nắm chắc kỹ xảo đàm phán, xem qua không ít tâm lý học lý luận. Tuy rằng đại bộ phận đều là xem qua liền quên, cũng không có tác dụng gì. Nhưng có một cái ” luật Festinger ” lại khiến cậu ấn tượng rất sâu – “10% cuộc đời là những gì xảy đến với bạn, còn 90% còn lại là do phản ứng của bạn đối với những chuyện xảy đến đó”

Ví như chuyện Cố Ngôn Đình làm với Lâm Duệ. Nếu Đường Dịch đổi sang một phương diện khác mà xử lý, hơn phân nửa sẽ đem lại kết quả tốt. Chẳng hạn lần đầu tiên phẫn nộ mà trực tiếp bùng nổ, hoặc là Cố Ngôn Đình sớm một chút ý thức được vấn đề của mình, hoặc cả hai sớm chia tay.

Mấy loại kết quả này, mặc kệ là loại nào so với tình huống ba năm trước đều tốt hơn. Ít nhất thời điểm chia tay, nhiều lắm là có chút tiếc nuối cùng không cam lòng. So với cả hai tình cảm đậm sâu, phân cân thác cốt đoạn tuyệt vẫn tốt hơn.

Chuyện tình Lâm Duệ là mồi dẫn lửa. Mấu chốt căn bản nằm ở chỗ tín nhiệm của bọn họ với đối phương.

Đường Dịch cũng không nghĩ đến, tương lai muốn như thế nào mới có thể hoàn toàn cởi bỏ gút mắc trong lòng tiếp nhận Cố Ngôn Đình. Nhưng mà không thể không nói, đêm nay từ trong lời nói của Cố Ngôn Đình, mỗi câu mỗi chữ đều đọng lại trong lòng cậu. Cậu từng khát vọng một màn này, chỉ là nội tâm cậu uy hiếp trước tiên phải đánh bại chính mình, khiến cậu đối với tương lai cũng không dám ôm theo kỳ vọng gì.

Cố Ngôn Đình từng chút một nhẹ nhàng hôn cậu, trầm thấp thong thả nói xong lời xin lỗi. Đợi Đường Dịch định thần lại, đưa tay ôm mặt cậu lại, Cố Ngôn Đình ánh mắt tối sầm, ở trên môi cậu hôn một cái, nói:” Hiện tại đến lượt tôi đuổi theo em. Em có thể không cần sốt ruột đáp ứng. Cũng có thể không để ý cái khác, chúng ta từ từ tiến tới. Được không “

Hắn tuy rằng hỏi được không, khẩu khí lại vô cùng chắc chắn.

Đường Dịch trầm mặc trong chốc lát, sau một lúc lâu mới hỏi:” Công việc của anh hiện tại vẫn tốt “

Cố Ngôn Đình không ngại cậu đột nhiên hỏi cái này, gật gật đầu:” Tốt lắm “

” Anh thích không Có tiền đồ không “

” Thực thích, tiền đồ … cũng không tệ “

Đường Dịch ừ một tiếng, cuối cùng nói:” Nếu tôi không muốn anh làm công việc này, anh sẽ làm sao ” Cậu hỏi xong lời này thì bắt đầu hối hận. Loại khẩu khí ngây thơ này thật sự không nên nói ra từ miệng cậu, mà lúc này nghe được câu trả lời không nhất định sẽ có ý nghĩa gì.

Cố Ngôn Đình nở nụ cười một chút, trả lời cũng rất nhanh:” Em cùng sự nghiệp, tôi sẽ chọn em “

Đường Dịch hơi run rẩy, chỉ thấy Cố Ngôn Đình thật sâu nhìn cậu, nói:” Không cần xem nhẹ địa vị của em trong lòng tôi. Tôi biết hiện tại nói mấy lời này đều uổng phí, nhưng tôi vẫn muốn cho em biết. Nếu không tin, chờ tôi chậm rãi chứng minh cho em thấy “

Trên đường trở về áo khoác vẫn như trước ở trên người Đường Dịch. Cố Ngôn Đình sắc mặt có chút đỏ bất thường, khóe miệng lại cơ hồ kéo tới mang tai.

Đường Dịch cũng không đáp ứng hắn, nhưng là ngầm đồng ý để hắn ở lại bên người. Đây cũng là một loại hình thức khác thoái lui một bước. Hai người ngồi trên taxi cũng không nói chuyện. Cố Ngôn Đình ngồi không bao lâu liền vươn tay nắm lấy tay Đường Dịch. Đường Dịch dễ dàng tránh đi, không lâu sau lại bị hắn nắm lại. Cuối cùng bất đắc dĩ cùng hắn mười ngón giao triền suốt một đường.

Về đến nhà Cố Ngôn Đình tự động làm bảo mẫu cho cún con. Đường Dịch vẫn cảm thấy được Thẩm Phàm tặng con cún này đối với cậu mà nói là phiền toái nhiều hơn là an ủi. Huống hồ cậu nhận được tiểu tử này không lâu thì công ty xảy ra chuyện, đến bây giờ còn chưa giải quyết xong. Cún con này phỏng chừng cũng không thể tránh đươc chứng lo âu bị vứt bỏ tra tấn. Chuyện đêm nay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu, lúc này vào nhà rồi mới ẩn ẩn có chút xấu hổ. Vì vậy khi cậu nhìn thấy người bệnh làm việc nhưng cũng không nhận ra có gì không ổn.

Cậu cũng không làm tốt chuẩn bị lần nữa bắt đầu lại.Mà hiển nhiên Cố Ngôn Đình đã muốn chờ không kịp. Người sau tiến công rất mạnh, lấy thế bẻ gãy nghiền nát đánh cậu một cái trở tay không kịp.Đường Dịch ẩn ẩn cảm thấy hiện tại cậu đều không thể phản ứng lại.Cố Ngôn Đình quen thuộc để Phàm Phàm ở một góc cắn đồ chơi, hừ một tiếng đi thu dọn bãi chiến trường nước tiểu cùng uế vật của nó. Hắn thậm chí còn có chút sợ run. Cuối cùng chỉ có thể yên lặng lục ra thuốc hạ sốt đặt lên bàn trà.

Thời điểm Cố Ngôn Đình uống thuốc chủ động đến gần Đường Dịch đang ở salon đọc sách. Cậu đã dừng ở một trang đó rất lâu cũng không thay đổi. Cố Ngôn Đình uống thuốc xong hướng bên người cậu đi đến, đột nhiên hỏi:” Em hôm nay rất không vui “

” … “

” Tôi là nói trước khi hẹn gặp tôi ” Cố Ngôn Đình hơi hơi cúi đầu, lại ở trước mặt cậu kề sát lại.Thanh âm như trước có chút khàn khàn:” Có phải xảy ra chuyện gì không Hay có người nói gì đó với em “

Hắn nhìn Đường Dịch xoay đầu lại, trấn an nói:” Chưa từng đến Hỏa Diệm Sơn*, gặp vấn đề thì tìm biện pháp giải quyết là được rồi. Thật sự không có lối ra thì thuận theo tự nhiên, không phải nói thuyền đến đầu câu tự nhiên thẳng sao “

(* Chỉ việc chỉ không có gì khó khăn là không thể vượt qua đích; hết thảy vấn đề cuối cùng đều có thể được đến giải quyết. Có thể là sự nghiệp, học tập, tình yêu, cuộc sống từ từ các các phương diện)

Những lời này lúc trước cũng từng có người khác nói qua với Đường Dịch. Nhưng mà mấy lời an ủi này cũng không có ý nghĩa gì. Nói lời này lại không cần phụ trách cái gì, tương lai hỏa diệm sơn không qua được bị chết cháy chỉ có mình, Đường Dịch dĩ vãng nghe được mấy lời này chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý.

Cậu trầm mặc trong chốc lát, đóng sách lại, dựa vào salon hỏi Cố Ngôn Đình:” Vạn nhất thẳng không được thì làm sao bây giờ “

” Gặp phải chuyện gì sao Công việc có vấn đề “

” … Là ”  Đường Dịch dừng một chút:” Hợp đồng với Hoa nguyên bên anh cùng công ty tôi ký có vấn đề “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.