Chích Ái

Chương 13



Tại Trung ngồi trong gian phòng lo lắng bất an mà cầu xin trời cao phù hộ cho Xương Mân có thể tử lý đào sinh (tìm được đường sống trong chỗ chết): “Xương Mân, nhất định phải sống”!

Đúng lúc này, có một bóng đen đứng ở phía sau Tại Trung, ôm lấy y, Tại Trung vừa nghĩ hô to cứu mạng, thì người phía sau gọi khẽ bên tai y: “Tại Trung, là ta.”

Nghe được thanh âm mà bản thân quen thuộc, nước mắt của Tại Trung nhanh chóng chảy ra, ôm chặt lấy Xương Mân mà khóc lớn lên: “Xương Mân, đi mau, Duẫn Hạo hắn muốn giết ngươi! Mau chạy đi!”

“Không sao đâu, ta sớm đã biết rồi.”

Xương Mân vẻ mặt bình tĩnh nói xong, Tại Trung có chút lo lắng nhìn Xương Mân, “Làm sao bây giờ?”

Xương Mân nhìn Tại Trung: “Tại Trung, cùng ta rời đi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này được không? Rời khỏi hoàng cung, tới nơi nào cũng được, rời khỏi nơi này, được không?” Rời đi, đây là ý gì, rời khỏi hoàng thành, rời xa ca ca thương yêu mình nhất, còn có Duẫn Hạo, sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại Duẫn Hạo! Tại Trung không dám tưởng tượng, bản thân rời khỏi nơi này sẽ biến thành dạng gì.

“Ngươi không muốn sao?” Một là người mà mình yêu nhất, một là người vì mình mà vứt bỏ tất cả, Kim Tại Trung, ngươi có tài đức gì, mà đáng được bọn họ làm như vậy? Tại Trung vô lực hướng Xương Mân gật gật đầu, “Ân, chúng ta ly khai đi.”

Duẫn Hạo không yêu y, ở lại nơi này còn có tác dụng gì, y muốn rời khỏi nơi đã khiến y tổn thương.

“Vậy bây giờ chúng ta xuất cung như thế nào?” Đang hỏi Xương Mân sẽ xuất cung như thế nào, thì một thanh âm vang lên: “Chủ tử, vương gia, để Sương Nhi giúp người là được!”

“Sương Nhi?” Xương Mân nhìn Sương Nhi.

“Nô tỳ biết một nơi có thể xuất cung bí mật trong cung, lại có rất ít người biết, men theo đường nhỏ là có thể lập tức ra khỏi thành! Chủ tử mau cùng nô tỳ đi thôi.” Thì ra Sương Nhi muốn giúp bọn họ, Xương Mân ôm lấy Tại Trung trốn tránh thị vệ mà theo sát phía sau Sương Nhi.

“Chính là nơi này, ra khỏi cửa cung liền ly khai hoàng thành. Đúng rồi, ở đây có một ít kim ngân trang sức, trên đường nhất định sẽ cần dùng.” Lại nói với Xương Mân: “Vương gia, chủ tử mang thai cần phải cẩn thận, thỉnh nhất định phải chiếu cố tốt cho y.”

Sương Nhi nói xong lau lau nước mắt, ánh mắt có chút bi thương.

“Không được, Duẫn Hạo sẽ không bỏ qua cho ngươi, Sương Nhi chúng ta cùng đi?” Sương Nhi không thể ở lại nơi này, theo tính cách của Duẫn Hạo nhất định sẽ giết nàng.

“Nô tỳ không đi, chủ tử, Sương Nhi rất vui mừng khi có thể hầu hạ chủ tử. Chủ tử là người tốt, nô tỳ không thể bỏ lại tỷ muội trong Thánh Tuyết Điện, nô tỳ đi rồi các nàng sẽ thế nào?”

“Sương Nhi.... ” Tại Trung không đành lòng mà nhìn nữ hài thiện lương đã theo mình một năm, “Cám ơn ngươi, Sương Nhi.... ”

“Còn có, chủ tử, người nhất định phải hạnh phúc!”

“Ân... ” Tại Trung mạnh mẽ gật đầu, Xương Mẫn cảm kích nhìn nữ hài đã đi xa một chút, sau đó tiêu thất trong bóng tối.

***

“Kim Tại Trung đâu?” Duẫn Hạo đi tới Thánh Tuyết Điện không thấy Tại Trung, tức giận nhìn một đám nô tài đang quỳ trên mặt đất: “Nói! Y ở đâu?” Mấy người dưới đất sợ tới mức thở mạnh cũng không dám. Sương Nhi liền ngẩng đầu nói: “Hoàng thượng, vương phi cùng vương gia đã ly khai, sẽ không bao giờ trở lại nữa!”

“Ngươi nói cái gì!?” Duẫn Hạo đang trong cơn giận dữ, Thẩm Xương Mân cư nhiên trốn về đem Tại Trung đi! Sương Nhi nghĩ thầm, chết thì chết, dù sao thì vì hạnh phúc của chủ tử mà hy sinh cũng không có gì đáng tiếc.

“Là nô tỳ đã để bọn họ đi, ngài muốn giết cứ giết một mình nô tỳ đi, thỉnh hoàng thượng buông tha cho những người khác.” Sương Nhi cũng không biết lấy dũng khí ở đâu mà dám chống đối lại thiên tử.

“Hảo, muốn chạy trốn, vậy thật muốn nhìn xem có thể chạy khỏi lòng bàn tay trẫm không!” Duẫn Hạo phẫn nộ rời khỏi Thánh Tuyết Điện, Sương Nhi lẩm bẩm trong lòng: Vương gia, người nhất định phải mang vương phi rời đi, Sương Nhi cũng chỉ có thể làm được như vậy.

***

Tại Trung tựa sát trong lòng Xương Mân, bọn họ đã chạy liên tiếp mấy ngày đường, chỉ sợ là Duẫn Hạo sẽ đuổi tới. Bôn ba một đường khiến Tại Trung vô cùng mệt mỏi, Xương Mân nhìn sắc mặt đã trở nên trắng bệch của Tại Trung, đau lòng nói: “Đợi thêm chút nữa, chúng ta sẽ tìm một nơi nghỉ chân được không?” Tại Trung yếu ớt gật gật đầu.

“Tại Trung, tỉnh rồi?” Tại Trung mơ mơ màng màng, Xương Mân vừa chạm lên trán y, không tốt, phát sốt rồi! Làm sao bây giờ, không thể tiếp tục bôn ba nữa, như vậy thân thể của Tại Trung sẽ chịu không nổi.

Cách nơi này không xa vừa vặn có một thôn trang nhỏ, chỉ có thể như vậy. Xương Mân ôm lấy Tại Trung gõ cửa một nhà nọ: “Có ai không? Mau mở cửa!” Xương Mân lòng như lửa đốt.

“Ai vậy?” Mở cửa là một vị lão phụ nhân.

“Đại nương, nương tử ta bị cảm nhiễm phong hàn, cầu người cứu y!”

“A, mau vào đi!”

“Được, cám ơn nhiều!” Xương Mân vội ôm Tại Trung vào nhà người nọ.

“Nàng không sao đâu, tiểu tử ngươi cũng thật là, vợ ngươi bụng cũng đã lớn như vậy rồi, còn để nàng ra ngoài chịu tội, thật không biết ngươi làm nam nhân của nàng như thế nào!”

“Dạ dạ dạ.....” Xương Mân hăng hái nói xin lỗi, nhìn người nằm ở trên giường, đã để cho y phải chịu khổ rồi.

“Đại nương, người cho chúng ta lưu lại nơi này đi, ta bằng lòng làm bất cứ việc gì, ta chỉ muốn hảo hảo chiếu cố cho nương tử.” Hiện giờ Tại Trung không thể chịu cực khổ được, nói xong đang muốn quỳ xuống.

“Nói gì vậy? Thôn này của chúng ta chỉ có mấy chục hộ gia đình, đây là chỗ lão thái bà ta cùng lão đầu nhà ta ở, hiện tại hai người tới, vừa hay có thể bầu bạn. Ta cũng rất thích cô nương xinh đẹp này.” Xương Mân thầm nghĩ để Tại Trung trở thành nữ nhi cũng tốt.

“Cám ơn đại nương!” Vì vậy, để đợi thân thể Tại Trung tốt hơn một chút, bọn họ sẽ ngụ trong thôn trang nhỏ này. Xương Mẫn mỗi ngày đều giúp mọi người trong thôn lên núi đốn củi, tất cả mọi người đều yêu thích tiểu tử tuấn mỹ cần cù này, cũng biết hai người là khách nhân tới nhà lão Tôn. Hắn có một nương tử ôn nhu mỹ lệ, đang mang hài tử, mỗi ngày chờ hắn về nhà ăn cơm, những thanh niên khác trong thôn nhìn tiểu tử này đều không thể không hâm mộ.

Xương Mân vừa vào cửa liền kêu: “Tôn đại gia, Tôn đại nương, ta đã về rồi!”

“Về rồi hả!” Tôn đại gia cười tít mắt nhìn tiểu tử này.

“Ân.” Xương Mân đặt đồ vật này nọ xuống, vào trong nhà uống mấy ngụm nước, Tại Trung từ trong phòng đi tới giúp hắn lau mồ hôi, “Trong ngươi rất mệt mỏi.” Khiến cho Xương Mân cười ngốc nghếch.

***

Hôm nay, Xương Mân giống như bình thường trở về nhà, nhìn thấy mấy người ở cửa đang lôi kéo Tôn đại gia, vội xông tới đẩy những người đó ra, “Các ngươi đang làm gì đó, khi dễ một lão nhân gia!” Mấy ác bá kia liền mắng Xương Mân: “Ngươi là tên nào? Dám quản chuyện của bản đại gia!”

Xương Mân áp chế tức giận trong lòng: “Ta là nhi tử của ông ấy!”

“Nhi tử? Tốt lắm, ngươi đã là nhi tử của lão, vậy lão đầu này thiếu ta một nghìn lượng, lập tức trả cho đại gia ta! Nếu không liền cáo quan!”

Hai mắt Tôn đại gia đảo quanh: “Lý gia, tiểu nhân chỉ mượn mười lượng mà.”

“Tên phế vật nói cái gì, lãi tăng lên đã là một nghìn lượng rồi!”

“Ngươi.... ”

“Làm sao vậy?” Nghe được chính là thanh âm của Tại Trung, Xương Mân cả kinh, không tốt. Quả nhiên, trong đám người lập tức có người phát ra thanh âm hút khí, tên Lý ác bá kia nhìn thấy người trước mắt đẹp đến không gì sánh được, ánh mắt nhìn chằm chằm, lại tiếp tục nhìn kỹ hơn, mỹ nhân kia tuy là mặc y phục vải thô, mái tóc dài được một chiếc mộc thoa tầm thường gài lại, nhưng lại lộ ra một khuôn mặt trắng nõn đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

Đôi tay trắng nõn ôm lấy bụng, hiển nhiên là đã mang thai. Nhìn thấy mỹ nhân như thế, Lý ác bá chỉ muốn đem mỹ nhân chiếm làm của mình. Xương Mân thấy tên Lý ác bá kia dòm ngó Tại Trung như vậy, thật muốn giết chết tên đó! Hắn áp chế cơn tức giận, đem Tại Trung bảo vệ ở phía sau.

Tại Trung cũng thấy trong ánh mắt của tên kia không có hảo ý, Lý ác bá mở miệng nói: “Trong vòng ba ngày nếu như không trả được ngân lượng, mỹ nhân kia liền thuộc về bản đại gia!” Hừ, xem ra các ngươi cũng không có được, mỹ nhân sớm hay muộn cũng là của ta, nói xong nghênh ngang rời đi.

“Tiểu Tại a, Tôn đại gia thực xin lỗi ngươi. Cái tên Lý ác bá kia thường ngày cường thưởng dân nữ, cũng không biết đã làm nhục bao nhiêu nữ tử thuần khiết. Nếu không, ngươi với Tiểu Mân vẫn nên đi thôi, cũng không thể để Tiểu Tại chịu tội, lão cốt đầu (ý là rất già) chúng ta chết cũng đáng!” Tôn đại gia oán hận nói xong, Tại Trung liền nắm chặt lấy tay lão.

“Sao có thể vậy được, người đã cứu chúng ta, chúng ta sao có thể làm như vậy. Sẽ có biện pháp mà.” Tại Trung nhìn thoáng qua Xương Mân, Xương Mân nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Tại Trung sau khi trở về phòng, liền lấy ra những thứ Sương Nhi cho, ít nhiều gì cũng có chút giá trị, nhưng vẫn còn thiếu một chút. Xương Mân liền lấy ra thiếp thân ngọc bội của bản thân, “Đem nó cầm là đủ rồi.”

Tại Trung kinh ngạc nói: “Đây.... Đây không phải là đồ gia bảo của Thẩm gia sao, làm sao có thể?”

Xương Mân ôm lấy Tại Trung: “Này tính là cái gì chứ? Đối với ta mà nói, ngươi mới là quý giá nhất.”

Xương Mân đem những vật này cầm ở trên trấn, kiếm đủ một nghìn lượng.

***

“Hoàng thượng, đã tìm được hành tung của Mân vương!”

“Ở đâu?”

“Ngay tại....” Hảo, Kim Tại Trung, Thẩm Xương Mân, xem các ngươi có thể trốn được tới khi nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.