Bên ngoài đang có tuyết rơi, lúc này có một người giống như tiên tử đang đứng ở trong tuyết, tựa như chỉ thổi nhẹ một cái cũng có thể tan biến. Những bông tuyết rơi trên hàng lông mi dài của y, đôi môi đỏ tươi tạo thành một đường cong ưu mỹ. Tại Trung ngẩng đầu lên, tiến cung đã một thời gian, mình cũng không muốn bị sủng hạnh, chỉ mong có thể bình đạm mà qua hết một đời này. Mấy ngày nay, trong cung đều truyền rằng hôm nay Vương sẽ cùng ái phi của hắn đi Anh Nhai thưởng tuyết, nghe nói cảnh tuyết rơi ở nơi đó rất đẹp, thật muốn cùng với ái nhân đi một lần, thế nhưng, ta sẽ có ái sao?
Xương Mân vừa vào cửa, liền nhìn thấy vị mỹ nhân đứng trong tuyết kia, xinh đẹp không giống người. Xương Mân, vương gia của Thánh Viêm quốc, lần đầu tiên nhìn thấy y, cảm giác trái tim dường như đập nhanh hơn một nhịp, chẳng lẽ đây là yêu? Hôm nay tiến cung vốn là cùng Vương thương lượng việc quân, nhưng Vương lại bồi phi tử của hắn thưởng tuyết. Mình liền đi dạo khắp nơi một chút, không ngờ lại thấy được người kia, chẳng lẽ là trời cao an bài? Nhưng tại sao, mình lại có cảm giác thương yêu, rất muốn đem y ôm vào trong lòng. Nhìn y dường như là phi tử của Vương nha, người đẹp như vậy tại sao Vương......
Khi Tại Trung xoay người lại, đối diện với ánh mắt của Xương Mân, hơi sửng sốt một chút: “Người là??”
Xương Mân phục hồi lại tinh thần: “Tại hạ là Thẩm Xương Mân.”
“Thì ra là Mân vương, kiến quá Mân vương.” Tại Trung hướng hắn cúi chào, mình sau khi tiến cung cũng được nghe qua sự tích của Xương Mân. Tuổi còn trẻ, lại nắm giữ quân quyền của Thánh Viêm, kỳ thực là người cầm quyền chính thức của Thánh Viêm. Xương Mân vui mừng, thì ra y biết ta, liền hỏi: “Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?” Thanh âm ôn nhu không giống như bộ dáng nghiêm khắc bình thường. Tại Trung lại ngây ngốc, Xương Mân nhìn nhìn y: “Chẳng lẽ không thích nói tên cho ta sao? Hay là không nguyện ý?”
“Không, không phải, ta chỉ là một nam sủng, không có tư cách.”
“Ai nói thế, ta chính là muốn biết.” Bộ dáng của Xương Mân giống như là hài tử làm nũng, Tại Trung nhìn bộ dáng khả ái của hắn, không nhịn được nở nụ cười.
Xương Mân nhất thời cảm thấy tất cả mỹ nhân trong thiên hạ đều thua kém y, nụ cười của y thật là đẹp.
“Ta là Tại Trung, Kim Tại Trung. Nếu ngài không chê, gọi ta Tại Trung là được rồi.”
“Sao lại thế, nếu đã như vậy, ngươi cũng đừng gọi ta là Mân vương nữa, gọi ta Xương Mân là được rồi.”
Tại Trung nhíu nhíu mày, “Này, này sao có thể, ngài là Mân vương, còn ta chỉ là một....”
“Ta là Mân vương, ta đã quyết định, sau này ngươi chỉ có thể gọi ta là Xương Mân.”
“Vậy được rồi, Xương Mân, được chưa?” Tại Trung bất đắc dĩ nói.
“Ân, sau này ta cũng chỉ gọi ngươi là Tại Trung nhé.” Xương Mân hoan hô.
Lúc này, thanh âm của một nha hoàn truyền tới: “Chủ tử, bên ngoài đang có tuyết rơi mà, ngài mau vào đi?” Lời nói chính là của nha hoàn theo hầu Tại Trung sau khi y tiến cung —- Sương Nhi. Sương Nhi đem một chiếc áo choàng khoác lên trên người Tại Trung, nhìn thấy Xương Mân, lập tức quỳ xuống:
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không biết Mân vương cũng ở.... ” Tại Trung nhìn Xương Mân, sợ hắn sẽ mắng Sương Nhi, Xương Mân nói: “Ngươi đứng lên đi, ngươi một lòng nhớ tới chủ tử, khen ngươi còn không kịp, làm sao lại trách ngươi được.” Rồi nói với Tại Trung:
“Tại Trung a, sắc trời cũng không còn sớm, các ngươi cũng nên đi vào thôi, đừng ra hóng gió, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận thân thể, ta cũng nên hồi phủ rồi.”
“Ân, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại.” Tại Trung cùng Sương Nhi xoay người trở vào phòng. Xương Mân ra khỏi Thánh Tuyết Điện (tẩm cung của JaeJae), xoay người nhìn bóng dáng thấp thoáng trong ánh nến một chút, thở dài nói: “Tại, dường như ta đã yêu ngươi.”
Ban đêm, Tại Trung ngồi cạnh ánh nến, nhớ lại tiến cung cũng đã mấy tháng, dường như chỉ ở trong Thánh Tuyết Điện không hề đi ra ngoài, không biết cha cùng ca ca thế nào rồi. Lúc này, Sương Nhi đi vào phòng, nói: “Chủ tử, ngài nên nghỉ ngơi đi.”
“Ân, đúng rồi, Sương Nhi tiến cung mấy năm rồi? Đối với trong cung đã quen chưa?”
“Sương Nhi năm nay hai mươi tuổi, tiến cung cũng mười lăm năm rồi, chủ tử, ngài hỏi cái này làm gì vậy?”
Tại Trung lắc đầu “Không có gì, ta chỉ hỏi thế thôi. Không biết hoàng đế là một người như thế nào nhỉ?” Tại Trung đã tràn ngập tưởng tượng về vị phu quân tương lai của mình, Sương Nhi nhìn thấy người như vậy, thở dài nói: “Hoàng thượng a, kỳ thực hoàng thượng đối với ai cũng đều rất lãnh đạm, ngoại trừ Kỳ phi nương nương. Nô tỳ cũng là nghe các lão ma ma trong cung nói, dường như phụ hoàng của hoàng thượng, cũng chính là tiên hoàng căn bản không phải là bệnh chết.”
Tại Trung nghe vậy rất kinh ngạc “Chuyện này cùng tiên hoàng có quan hệ sao?”
“Dường như tính cách của hoàng thượng vốn rất ôn hòa, nhưng sau khi xảy ra sự kiện kia thì liền thay đổi.”
“Chuyện gì?”
“Chính là tiên hoàng bị người thừa kế của bộ tộc Tước Thần giết chết a, cho nên hoàng thượng rất hận bọn họ.”
“Tước Thần?” Tại Trung hơi chạm vào vết bớt tước linh (hình lông chim tước) trên vai mình, hỏi: “Chỉ bởi vì người đó giết tiên hoàng sao?”
“Không phải, dường như mẫu phi của của hoàng thượng cũng bị người đó giết, cho nên.... Cho nên hoàng thượng mới như vậy. Còn nữa, hoàng thượng rất sủng ái Kỳ phi cũng bởi vì ánh mắt của nàng rất giống mẫu phi của người a! Ai nha, nô tì thật đáng chết, sao lại cùng ngài nói những việc này chứ, chủ tử nên mau đi ngủ thôi.”
“Ân.” Sau khi Tại Trung nằm xuống giường, Sương Nhi liền đi ra ngoài.
Tại Trung nằm ở trên giường, suy nghĩ rất nhiều, thì ra, hắn hận cha của mình, người mà Tại Trung chưa bao giờ gặp mặt. Mình cũng là người của bộ tộc Tước Thần, hơn nữa còn là kẻ thù giết cha hắn, hắn cũng nhất định sẽ hận mình a.