Chích Thị Nhất Tràng Du Hí

Chương 6



Chu Sĩ Tranh vuốt tóc đối phương, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải hỏi gì.

Kỳ thật trước khi lời nói phát ra, anh cũng không biết kỳ thật chính mình lại để ý tới chuyện này. Hỏi xong mới bất tri bất giác phát hiện ra, bình thường không thèm nghĩ tới, cũng không có nghĩa là chính mình không thèm để ý. Mà câu trả lời của Lí Cẩn cũng nằm trong dự đoán, anh cũng không ngoài ý muốn lắm, chính là cảm xúc có chút khác thường.

Mặc kệ đối phương rốt cuộc đã từng kết giao với bao nhiêu người, nhưng nghe được lý do chia tay của Lí Cẩn chính là “không thích lắm” thì trong lòng anh lại xuất hiện một tia mừng thầm. Cho dù Lí Cẩn không thích anh cũng không sao, dù sao thì Lí Cẩn cũng đồng dạng không thích những người khác, như vậy là đủ rồi.

Bây giờ nghĩ lại, nếu đối phương thực sự có người yêu thương, đại khái cũng rất khó tiếp nhận công việc này.

Tuy rằng không phải cố ý tìm kiếm, vốn chỉ định tìm một chút an ủi nhưng sau khi nhìn thấy ảnh chụp của cậu, Chu Sĩ Tranh đột nhiên cảm thấy, thứ gọi là vận mệnh cũng không phải không tồn tại, nếu không, một người không hề gặp mặt suốt hai mươi mấy năm, sao lại có thể cùng nhau sinh hoạt như hiện tại, hơn nữa còn giới thiệu với người khác đây là bạn trai của anh, cho dù là có kỳ hạn nhưng anh cũng đã rất thỏa mãn.

“Sĩ Tranh?” Có lẽ thấy anh thật lâu không nói lời nào, đối phương gọi.

Chu Sĩ Tranh đột nhiên đưa tay kéo đối phương ngồi dậy, ngăn chặn đôi môi khẽ nhếch.

Thần sắc của Lí Cẩn từ hoang mang biến thành thản nhiên, nhắm hai mắt lại, thuần thúc đáp lại anh.

Bởi vì mắt cá chân bị thương nên Chu Sĩ Tranh cũng không tính đoán chuyển chổ. Anh dựa vào trên sô pha, nói với Lí Cẩn: “Em làm đi.”

“Làm?” Lí Cẩn ngẩn ra, có chút không xác định lắm: “Ý là chỉ em làm với anh……”

“Tùy tiện em muốn sao thì làm vậy, thô bạo một chút cũng không sao.” Chu Sĩ Tranh vô cùng bình thản nói, vốn là lời nói ve vãn lại bị anh nói máy móc như vậy.

“Vì cái gì……” Lí Cẩn vẫn mang bộ dáng trì độn không phản ứng kịp.

“Không vì cái gì cả.” Chu Sĩ Tranh sắc mặt không đổi trả lời, để Lí Cẩn bước vào căn nhà này, anh cũng đã suy nghĩ tới chuyện này. Đương nhiên, trọng điểm lo lắng cũng không phải là “muốn” hay “không muốn”, “làm” hay “không làm”, mà là chuyện khác….. tỷ như thời cơ, hoặc là tình cảnh nào, còn có tâm tình của anh nữa.

Đây là giấc mộng rất lâu trước kia Chu Sĩ Tranh vẫn luôn ao ước, tuy rằng khi đó hoàn toàn không có cơ hội thực hiện, nhưng hiện tại không giống như quá khứ nữa, hiện tại Lí Cẩn tạm thời là của anh, anh đương nhiên có thể yêu cầu đối phương làm như vậy, vốn định chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới nhắc đến yêu cầu này, bất quá, anh đột nhiên không muốn kéo dài nữa.

Chu Sĩ Tranh từ trước đến nay chính là loại người dành những thứ tốt đẹp nhất lưu lại đến phút cuối cùng, nhưng mà, anh phát hiện ra chính mình không kiên nhẫn như mình tưởng…… nhưng mà khi nhìn thấy Lí Cẩn, cho dù đối phương đang ở trước mặt đưa tay có thể chạm tới nhưng loại cảm giác tuyệt vọng không thể chiếm được cùng khát vọng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Muốn có được cậu.

Muốn ôm lấy cậu, cũng muốn được cậu ôm…….

Nhìn thấy bộ dáng do dự của đối phương, Chu Sĩ Tranh không cho đối phương có thời gian suy nghĩ, nâng tay kéo đối phương lên áp xuống một nụ hôn. Nụ hôn của anh như một chìa khóa mở chốt ổ khóa của Lí Cẩn, cậu trở nên nhiệt tình, nụ hôn cũng tăng thêm phần nóng bỏng.

Mặc dù không biết thái độ này rốt cuộc là giả vờ hay có bao nhiêu phần chân thật, nhưng mà Chu Sĩ Tranh cũng không suy xét nữa.

Thời điểm bị ôm Lí Cẩn đại đa số luôn ngoan ngoãn phối hợp, đương nhiên cũng nhiệt tình đáp lại; nhưng mà một khi đổi vai diễn, cảm giác lập tức trở nên khác biệt.

Chu Sĩ Tranh bị đặt trên sô pha, cảm nhận người kia không ngừng liếm mút bên gáy cổ mình, hô hấp không khỏi căng thẳng.

Từ đầu tới giờ, Lí Cẩn vẫn luôn bị anh đặt ở phía dưới, đại khái cũng không phải không nghĩ tới chuyện đổi vị trí đi. Tuy rằng không thể xác định là thật hay giả, bất quá thoạt nhìn đối phương tựa hồ cũng không bài xích đề nghị này.

Nút áo sơ mi từng cái từng cái bị cởi bỏ, Chu Sĩ Tranh cảm giác ngực mình lành lạnh, cơ thể vô thức siết chặt lại. Cho dù từng có kinh nghiệm nhưng bị đặt dưới thân một người đàn ông khác như hiện tại vẫn là lần đầu tiên.

Đôi môi Lí Cẩn lưu lại trước ngực anh, thong thả lại vô cùng cẩn thận mút nhẹ, khi hôn đến phần bụng rắn chắc, những nụ hôn dịu dàng biến mất, thay thế là những cái cắn nhẹ dứt khoát; nhìn những dấu răng không thuộc về mình xuất hiện ngày càng nhiều trên cơ thể, Chu Sĩ Tranh nhất thời có chút thất thần…….đối phương nằm trên người mình không ngừng đặt xuống những nụ hôn, tình cảnh như vậy quả thực giống như đang nằm mơ.

Đối phương tiến dần xuống dưới, khi đến bụng dưới, những nụ hôn dịu dàng lại quay về, nhìn thấy đối phương dùng cằm cố tình cọ xát hạ thân của mình, Chu Sĩ Tranh quả thực có ảo giác bị cám dỗ, bất quá mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc mà tiếp tục quan sát động tác của đối phương.

“Ân……..”

Anh nhất thời không nhịn xuống được, một tiếng hừ nhẹ khàn khàn phát ra từ cổ họng. Những nơi bị hôn xuống truyền ra một trận ngứa ngáy, bởi vì động tác rất nhẹ, từng trận ngứa truyền ra làm Chu Sĩ Tranh không thể chịu nỗi.

Quần lót đã bị kéo xuống, đại khái vì lo lắng cho vết thương trên chân của anh, Lí Cẩn cẩn thận cởi bỏ quần dài, sau đó cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm lên hạ thân đã sớm đứng thẳng của anh.

Cùng với những cảm giác trong quá khứ hoàn toàn bất đồng, không giống như đang lấy lòng, mà càng giống như đang nếm thử hương vị, đầu lưỡi tinh tế liếm mút từng tấc da thịt, thậm chí ngay cả lỗ nhỏ phía trước cũng không bỏ qua, loại khoái cảm quá mức mãnh liệt này làm anh run rẩy cả người…… Chu Sĩ Tranh đột nhiên nhớ tới sáng hôm nay mình có tắm qua, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết có nên thở phào hay không, hạ thân bị liếm lại càng thêm cứng ngắc trướng lên thật lớn, trên đỉnh tràn ra một chút dâm dịch, Lí Cẩn vẫn tiếp tục liếm mút, tạo ra một vài tiếng vang tấm tắc; cho dù không cảm thấy ngượng ngùng nhưng Chu Sĩ Tranh cũng bị bầu không khí tràn ngập dục vọng này cuốn hút, trên mặt dần nóng lên.

Sau một lúc lâu, Lí Cẩn cuối cùng cũng ngừng việc khiêu khích bắt đầu có ý tứ hầu hạ nhiều hơn, ngậm lấy vật to lớn đó thật sâu vào miệng, dùng khoang miệng ấm áp không ngừng ma xát, liếm mút. Đột nhiên bị đối đãi như vậy làm Chu Sĩ Tranh phát ra một tiếng hừ nhẹ, tùy theo bản năng bắt lấy người kia đang vùi giữa hai chân mình.

Ngón tay luồn vào những sợi tóc mềm mại, ý đồ muốn ngăn đối phương lại, bởi vì bị ngậm quá sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể làm anh bắn ra; nhưng mà động tác của anh một chút tác dụng cũng không có, cho dù tóc bị kéo có chút đau nhưng Lí Cẩn lại bất chấp ngậm lấy anh càng sâu hơn, tựa hồ muốn cho anh đạt thêm càng nhiều khoái cảm hơn.

“Chờ…… chờ một chút……..” Chu Sĩ Tranh khàn khàn nói.

“Không.” Lí Cẩn quả quyết cự tuyệt, nâng mặt lên, bên môi còn sót lại chút nước bọt không kịp lau, vẻ mặt cùng dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, không hề ngoan ngoãn nhu thuận, mà có thêm vài phần ý tứ phản kháng, vẻ mặt giống như lấy việc làm trái ý tứ của anh làm thú vui.

……….như vậy, kỳ thực cũng không phải ý tồi. Chu Sĩ Tranh mơ hồ nghĩ.

Lí Cẩn quẹt môi, nuốt chất lỏng trong miệng xuống, Chu Sĩ Tranh ngồi phịch trên sô pha, hai chân mở thật to, từ sớm đã không còn bộ dáng bình tĩnh thường ngày nữa, vẻ mặt phấn khởi mang theo chút mệt mỏi cùng thả lỏng, lồng ngực hơi phập phồng, hô hấp dồn dập chầm chậm trở lại tần suất bình thường.

Tuy rằng không thể hiểu được đối phương vì sao đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy, bất quá nếu đối phương là kim chủ, Lí Cẩn bất luận thế nào cũng không cự tuyệt, huống chi, đáp lại yêu cầu này, cậu cũng không có tổn hại gì.

Lí Cẩn buông tay ra, đi vào phòng mang theo bôi trơn cùng BCS, một lần nữa nằm lại trên người Chu Sĩ Tranh.

“Chờ……chờ một chút……” Tiếng nói có chút khàn khàn của Chu Sĩ Tranh truyền tới.

“Sao thế?” Cậu không chút để ý tới hôn lên phần bụng rắn chắc của nam nhân.

Chu Sĩ Tranh dùng cánh tay chống đỡ cơ thể ngồi dậy, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Tôi đi tẩy trừ một chút.”

“Không cần, không có vấn đề gì.”

Nhìn bộ dáng căng cứng của đối phương, Lí Cẩn đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Cậu vừa nói như vậy, Chu Sĩ Tranh lập tức trầm mặc, cũng không tranh luận tiếp với cậu; một ý niệm đột ngột xuất hiện trong đầu Lí Cẩn, cậu vươn tay nhẹ nhàng chạm vào hai gò má đối phương, còn Chu Sĩ Tranh lập tức bị động tác của cậu hấp dẫn, vẻ mặt mơ hồ có một tia hoang mang.

Lí Cẩn chậm rãi áp sát vào anh, trên mặt cũng thu hồi nụ cười ngả ngớn, tận lực xây dựng bầu không khí thích hợp cho những việc sau đó; Chu Sĩ Tranh nhìn cậu, không biết vì sao trên mặt anh lóe ra một tia cảm xúc tinh tế, không giống như chán ghét, cũng không giống như thích thú, càng giống như đang suy đoán suy nghĩ của cậu.

Từ từ nhích tới gần nhau hơn, Lí Cẩn ngừng một chút, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi đối phương, mới đầu chỉ là những trận ma sát khe khẽ, một hồi sau đầu lưỡi mới vươn ra tiến nhập vào khoan miệng đối phương, mút thật dịu dàng.

Chu Sĩ Tranh khép mắt lại, hé miệng đáp lại, cổ họng phát ra những âm thanh thở dốc, gương mặt dần dần đỏ ửng. Gương mặt không có biểu tình gì bất thường, chỉ có phần da thịt dưới xương gò má có chút đỏ ửng, hai mắt cũng phản phất mất đi tiêu cự, mê mang lại ẩm ướt.

Lí Cẩn kết thúc nụ hôn, nương theo gương mặt hôn lên lỗ tai đối phương, dùng kỹ xảo để đối phương không thể nhìn thấy vẻ mặt mình. Cho dù trì nộn thế nào, không để ý thế nào, cậu cũng đã phát hiện ra…… hóa ra Chu Sĩ Tranh thích mình. Khó trách trong số nhiều người như vậy, Chu Sĩ Tranh lại chọn mình; ngẫu nhiên cậu làm một vài động tác thân thiết, Chu Sĩ Tranh lại có vẻ không được tự nhiên.

Chỉ qua vài giây, Lí Cẩn quyết định làm bộ như cái gì cũng không biết. Mối quan hệ giữa bọn họ vẫn còn liên quan tới hiệp ước, cho dù phát hiện ra sự thật, đem chuyện này nói toạc ra cũng không phải giải pháp tốt; tốt nhất chính là làm như không biết gì, sau đó tiếp tục công việc này, đợi đến khi hợp đồng chấm dứt, cậu tự nhiên cũng không gặp lại Chu Sĩ Tranh nữa, đương nhiên cũng sẽ không vướng vào chuyện phiền não này.

“Sĩ Tranh………..” Cậu gọi khẽ bên tai đối phương.

Cả người Chu Sĩ Tranh chấn động, phảng phất giống như đột ngột tỉnh táo lại, dùng loại ánh mắt nan giải nhìn cậu. Nhưng mà, Lí Cẩn cũng không cho đối phương có nhiều thời gian suy nghĩ, mở nút lọ bôi trơn trút ra tay, một ngón tay bắt đầu vuốt ve lối vào đang khép chặt; động tác của cậu vô cùng thong thả, một lát sau, ý thức được Chu Sĩ Tranh đã trầm tĩnh lại một đầu ngón tay dính ướt chất bôi trơn liền tiến vào bên trong.

Chu Sĩ Tranh phát ra một tiếng thở gấp, bàn tay khẩn trương chụp lấy cánh tay cậu.

“Chờ……….”

“Thả lỏng, đừng sợ.”

Lí Cẩn thuận miệng an ủi, ngón tay không chút do dự càng tiến vào sâu hơn, giống như đang tìm kiếm gì đó, lực đạo nhẹ nhàng ma xát; một lúc lâu sau, không biết đầu ngón tay đụng tới nơi nào, Chu Sĩ Tranh đột nhiên phát ra một tiếng hít sâu, tuy rằng sau đó lập tức đem âm thanh mình chèn ép xuống, nhưng Lí Cẩn vẫn đang chú ý tới phản ứng bất thường của anh.

“Nơi đó thoải mái sao?” Lí Cẩn có chút hư hỏng hỏi.

Chu Sĩ Tranh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bất lực nhìn cậu, cuối cùng, thúc giục nói: “Nhanh lên.”

Cũng không biết vì cái gì, đối phương càng nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng, Lí Cẩn càng có loại cảm giác muốn làm trái lại; huống chi, Chu Sĩ Tranh dường như cũng không có thói quen nằm dưới, đối mặt với động tác của cậu phản ứng có chút trúc trắc, cho dù cậu muốn nhanh bắt đầu rồi nhanh chóng chấm dứt, chỉ sợ cũng không dễ dàng gì.

Thử một lát, Lí Cẩn lại thêm một ngón tay vào, anh có chút khó khăn co rúm lại, bởi vì biên độ rất nhỏ nên đau đớn đại khái cũng không mãnh liệt, Chu Sĩ Tranh lộ ra vẻ mặt đang cố kiềm chế, lại càng im lặng hơn, giống như đang nhẫn nại chờ đợi cậu xâm phạm.

Ngón tay Lí Cẩn vuốt ve bên trong cơ thể đối phương, vừa chạm tới nơi kia, Chu Sĩ Tranh rõ ràng có phản ứng, hô hấp cũng dồn dập hơn; nhìn thấy phản ứng thật sự, Lí Cẩn không khỏi bùng lên phấn khởi, lực đạo cũng tăng mạnh hơn bắt đầu không ngừng ma xát điểm kia, biến tiếng thở dốc của đối phương thành tiếng khàn khàn vô thức.

Rút ngón tay ra, Lí Cẩn bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, trong bắp đùi đối phương không quên lưu lại mấy dấu hôn, đang chuẩn bị đeo mũ thì chợt nghe đối phương nói: “Không cần………..”

Cậu nao nao, động tác trên tay cũng ngừng lại.

“Thứ này, không cần……” Chu Sĩ Tranh kiềm chế thở dốc, đứt quãng nói.

Lí Cẩn ngầm hiểu ý, nghe lời buông thứ trong tay, quay lại ngồi giữa hai chân đối phương, kéo tay Chu Sĩ Tranh tới đặt lên bộ vị đã bán ngạnh của mình, nhẹ giọng nói: “Sờ em…….”

Chu Sĩ Tranh không hề do dự, ngược lại anh cầm lấy nơi kia gấp gáp nhu lộng; động tác tuy rằng thuần thục nhưng bởi vì một vài duyên cớ không thể giải thích, động tác của các ngón tay không còn sự linh hoạt của thường ngày, thậm chí còn có phần thô lỗ. Nhưng mà, chút thô lỗ đó lại kích tình tự cùng cảm quan của Lí Cẩn.

“Đủ rồi.” Cảm giác hạ thân mình đã trướng to cực đại, cậu vội vàng nói.

Chu Sĩ Tranh lập tức thả lỏng tay, Lí Cẩn cầm lấy hai chân đối phương mở rộng hơn, lại vẽ loạn thêm một chút bôi trơn, sau đó đặt hạ thân mình ở lối vào, không chút lưu tình nào tiến nhập vào chỗ sâu nhất. Nếu cọ xát chầm chậm tiến vào, ngược lại càng làm đối phương phải chịu đựng cảm giác da thịt bị xé rách từng chút một, cậu cũng không thích cách làm đó.

Nam nhân dưới thân phát ra một tiếng kêu rên, chân mày nhíu chặt, Lí Cẩn không vội vàng di chuyển, kiên nhẫn đưa tay lên an ủi hạ thân đối phương, một lát sau, nơi vừa mất đi tinh thần kia dần dần đứng thẳng; Lí Cẩn cảm nhận vật cứng trong tay, hung hăng bóp nhẹ vài cái, quả nhiên, sắc mặt Chu Sĩ Tranh trở nên đỏ bừng, vẻ mặt đang kiềm chế đau đớn cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sung sướng cùng thống khổ song song tồn tại.

“Còn đau không?” Cậu hỏi.

Đối phương không trả lời.

Nhìn vẻ mặt thoáng có chút thất thần cùng khó nhịn của nam nhân, cậu nghĩ vấn để mình vừa hỏi có chút dư thừa. Chu Sĩ Tranh hơi khép mắt lại. Người phía trên cúi người xuống, giống như đang nhắc nhở anh sự tồn tại của cậu, lúc tiến vào hoàn toàn liền phát ra tiếng thở dài mỏng manh.

Chu Sĩ Tranh cắn chặt răng, tận lực nén âm thanh của mình xuống. Nơi chưa từng bị người khác đụng chạm bị mạnh mẽ kéo căng, bị cự vật tiến vào, cảm giác vừa quỷ dị lại kỳ quái; nơi này nguyên bản chưa từng làm loại sự tình này, không quen cũng có thể lý giải được, đau đớn cũng là đương nhiên, nhưng mà vừa rồi khi Lí Cẩn dùng tay ma xát, loại khoái cảm mãnh liệt ập tới quả thực làm anh nói không ra lời.

So với thoải mái, nói là cảm giác bối rối không thể khống chế càng chính xác hơn. Đó là cảm giác Chu Sĩ Tranh chưa bao giờ trải qua, trong nhất thời, anh không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể căng cứng cơ thể, cố gắng làm chính mình như không có việc gì; nếu biểu lộ khiếp sợ hoặc sợ hãi, có lẽ Lí Cẩn sẽ dừng lại, mà kia chính là tình huống anh không mong muốn phát sinh nhất.

Tuy rằng không có khả năng biểu hiện như rất lão luyện, nhưng duy trì bình tĩnh thì anh vẫn có thể làm được, điều kiện tiên quyết chính là tận lực không nghĩ tới người đang nằm phía trên mình rốt cuộc là ai nữa.

Hạ thân không ngừng bị vuốt ve, khoái cảm tê dại cuồn cuộn không ngừng dâng lên, nhưng phía sau vẫn vô cùng đau đớn, loại cảm giác mâu thuẫn này làm Chu Sĩ Tranh có chút luống cuống tay chân.

“Sĩ Tranh……..” Lí Cẩn đột nhiên kêu anh.

“Ân?” Chu Sĩ Tranh mở mắt ra, nhìn gương mặt gần kề của đối phương.

“Chân…. dời qua một chút.” Giọng nói Lí Cẩn có chút khàn khàn.

Nghe theo chỉ thị của đối phương, Chu Sĩ Tranh khép hai chân lại, quấn lên thắt lưng đối phương; loại tư thế này làm anh có chút choáng đầu hoa mắt, không phải là có cảm giác đặc biệt gì, chính là áp dụng tư thế này, hơn nữa Lí Cẩn đang áp lên người mình, tay anh lại quấn trên người cậu, hai người quả thực như đang ngã nhào trên sô pha, gắt gao ôm chặt một chỗ.

“Rất đau sao?” Đối phương nhạy bén phát hiện ra dị trạng của anh.

“Không có việc gì.” Chu Sĩ Tranh lắc đầu thúc giục đối phương: “Tiếp tục đi.”

Trên mặt Lí Cẩn xuất hiện một tia vi diệu, tựa hồ đang quan sát anh, nhưng cũng không nhiều lời, áp cả người lên cơ thể anh, cũng không vội vàng di chuyển, ngòn tay bắt đầu dao động vuốt ve bộ phận trướng ngạnh, phía sau thuận theo bắt đầu thong thả động, tựa như đang thăm dò, động tác cũng không kịch liệt, nhưng trong nháy mắt, Chu Sĩ Tranh vẫn đau đến nhíu mày.

Lí Cẩn vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, thấy thế tựa hồ có xu hướng dừng lại, tay Chu Sĩ Tranh đè gáy cổ đối phương, ép cậu phải cúi đầu, nhanh chóng ngậm lấy đôi môi đang định mở ra kia. Việc đã đến nước này, anh sẽ không cho phép chính mình lùi bước, cũng sẽ không cho phép Lí Cẩn lui bước.

Chu Sĩ Tranh ôm lấy đối phương, không ngừng hôn môi, cảm nhận được đối phương nguyên bản thong thả chuyển động đột nhiên ngừng lại, hàng chân mày càng nhíu chặt. Anh vội vàng chấm dứt nụ hôn, cảm nhận bên trong cơ thể mình nóng rực dị thường, nơi bị kéo căng quá mức đau đớn đã dần dần có xu thế chết lặng.

“Có chuyện gì?” Anh hỏi.

“Đợi một chút.” Lí Cẩn thở hổn hển, trên mặt tại tăng thêm phần khó nhịn, khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn.”

“Đừng đợi, nhanh lên!” Chu Sĩ Tranh vươn tay, chạm vào những giọt mồ hôi thấm ướt hai bên gò má, gần như cường ngạnh thúc giục.

Biểu hiện của Lí Cẩn vô cùng săn sóc……….. loại săn sóc này hoàn toàn xuất phát vì đối tượng là kim chủ mà suy tính, Chu Sĩ Tranh có thể lý giải, nhưng trong thời điểm này, anh thà rằng Lí Cẩn như dã thú không hề lí trí, toàn bộ nghe theo yêu thích mà hành động.

Nghe anh nói như vậy, cậu do dự một chút liền tuân theo bản năng bắt đầu hành động.

Vật chôn sâu trong cơ thể bắt đầu không ngừng ma xát, đau đớn cũng rõ rệt hơn, đầu óc Chu Sĩ Tranh trống rỗng, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ thế thể nương theo động tác của đối phương mà phát ra tiếng thở dốc. Bởi vì quá đau, hạ thân nguyên bản đã bắt đầu có phản ứng dần dần mềm nhũn xuống, mặt kệ Lí Cẩn tái vuốt ve thế nào cũng không phản ứng.

Chu Sĩ Tranh nằm trên sô pha, toàn thân đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Anh không biết, hóa ra bị tiếng vào lại đau đớn như vậy, tuy rằng trước đó đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng suy nghĩ cùng thực hành quả nhiên là hai việc khác biệt. Nam nhân trên người liên tục trừu sáp, tuy rằng rõ ràng đã phóng nhẹ lực đạo nhưng mà vẻ mặt khao khát hoàn toàn không lừa người ta được, phương thức không lạnh không nóng này không thể thỏa mãn đối phương.

Không biết qua bao lâu, Lí Cẩn hơi cúi người xuống, động tác đột nhiên nhanh hơn, hơi thở ồ ồ phả trên người anh, tiếp đó động tác ngừng lại; Chu Sĩ Tranh nhất thời cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp đặc sệt từ từ lấp đầy nơi bị tiến vào, không cần nghĩ cũng biết đó là gì.

……….cuối cùng đã xong.

Cho dù lúc ban đầu là anh đề nghị làm chuyện này, nhưng tới lúc này Chu Sĩ Tranh vẫn không thể kìm lòng được mà thở nhẹ một hơi.

Tự mình trải qua cảm giác này, anh thật sự rất khó tưởng tượng, Lí Cẩn rốt cuộc làm sao để cảm nhận được khoái cảm. Lúc trước cho dù không đụng chạm vào hạ thân của đối phương, khi anh tiến vào Lí Cẩn lại có vẻ rất có cảm giác, phảng phất như rất thích thú, Chu Sĩ Tranh thật khó có thể hiểu được.

Bất đồng với Lí Cẩn, khi nằm ở vị trí bên dưới, anh không cảm nhận được nhiều khoái cảm lắm, mặc dù lúc được đối phương dùng tay vuốt ve thực sự có chút cảm giác thoải mái, nhưng sau đó, bị tiến vào, loại khoái cảm này cơ hồ liền tan thành mây khói.

Nơi đó đã sớm đau đến chết lặng, cũng không biết có bị thương hay không. Bất quá, cho dù bị thương cũng trong phạm vi có thể chịu đựng được…….. dù sao, đây cũng là chuyện chính anh yêu cầu.

“Sĩ Tranh……” Tiếng nói Lí Cẩn từ phía trên truyền tới.

“Ân?” Anh ngẩng mặt lên.

“Anh…… có sao không…….” Đối phương có chút chần chờ hỏi.

“Không sao.” Anh nhìn đối phương, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy trong mắt Lí Cẩn dường như có một tia áy náy khó cảm nhận: “Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Không chờ anh nói xong, đối phương đã lập tức nói: “Em đi lấy khăn.”

Tuy rằng đã xong, bất quá anh cũng không hỏi Lí Cẩn có cảm nhận thế nào, có những việc quan sát cũng có thể biết được. Đối phương tựa hồ vì anh căn bản không đạt được khoái cảm có chút không vui, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt cũng khó miêu tả được, không giống như cao hứng, cũng không giống mất hứng, thần sắc này rất khó dùng một từ để hình dung.

Bất quá, cơ thể tuy rằng đau đớn, nhưng tựa hồ cũng không bị thương, Chu Sĩ Tranh biết điều này không khỏi thở nhẹ. Đơn giản kiểm tra qua cơ thể, Chu Sĩ Tranh mệt mỏi chỉ trong một vài giây liền thiếp đi.

Lí Cẩn cầm tới một cái khăn sạch sẽ, động tác cẩn thận, vô cùng nhẹ nhàng thay anh lau chùi cơ thể, cảm nhận cơ thể ấm áp một trận, thần kinh nhanh chóng thả lỏng, Chu Sĩ Tranh nằm ngửa trên sô pha, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.