Chích Thủ Già Thiên

Chương 102: Không phải thái giám nào cũng bị thiến hai lần



Tần Phi không phải là một người lỗ mãng nhưng lúc này hung hiểm đột nhiên quá mức nên thật sự chuẩn bị không kịp. Cao thủ cấp bậc cao vợi như Niệm công công mà đến thì đừng nói chỉ có Quý Phong ở đây mà kể cả có Quân Sơn Thủy chỉ sợ cũng không ngăn cản được Niệm công công ra tay với chính mình. Nếu đã như vậy, không bằng mình cứ xông lên gây khó dễ, dùng ngôn ngữ sỉ nhục Niệm công công. Nếu mình chọc giận thành công có lẽ còn có một tí ti khả năng thủ thắng.

Đoạn Ca không thể dễ dàng xuất thủ khi đã xuất thủ nhất định phải giết chết Niệm công công.

Có thể thực lực Niệm công công quá cường đại. Trong chiêu thứ nhất, Tần Phi đã hãm thân hiểm cảnh. Cánh tay khô gầy như củi kia xuất thủ như sấm sét theo hướng khí hải. Tần Phi thét dài một tiếng nhảy lên cao một xích, hiểm hiểm tránh được một chưởng của Niệm công công.

Hữu chưởng của Niệm công công vừa thu lại để tâm thần thư thái một chút rồi nói khẽ: "A, xem ra ngươi tiến bộ vượt quá dự liệu của ta. Lần lịch lãm này đối với sự tăng tiến của ngươi thật sự quá tốt, bây giờ mới là cảnh giới Tiên Thiên trung phẩm, nhưng ta thấy ngươi sẽ nhanh chóng đột phá đến Tiên Thiên thượng phẩm. Khó trách khắp nơi đều coi trọng ngươi như thế, nếu để cho ngươi dễ dàng trưởng thành thì thiên hạ sau này còn có chỗ đứng của chúng ta nữa sao?"

Niệm công công chỉ tạm thời ngừng tay lại mà thôi, Quý Phong vội vàng ngăn trước mặt Tần Phi. Lão thi lễ: "Niệm công công, việc này không bằng ngừng ở đây"

Tay trái Niệm công công vẫy nhẹ, lập tức Quý Phong đứng không vững, lảo đảo ngã sang một bên nếu không phải Chu Lễ Uyên nhanh tay lẹ mắt đỡ Quý Phong thì lão nhân gia này sẽ ngã uỵch một phát.

Tần Phi tâm như gương sáng, một chưởng vừa rồi của Niệm công công nhìn như uy mãnh vô cùng nhưng căn bản vẫn chưa xuất toàn lực. Y chỉ thử công lực của mình đến trình độ nào thôi. Lúc Quân Sơn Thủy khổ huấn Tần Phi, mỗi ngày đều luận bàn nhiều lần. Dưới tay Quân Sơn Thủy, Tần Phi đã có thể chống được một hiệp, dần dần chống được mười hiệp. . .

Cho dù Niệm công công mạnh hơn Quân Sơn Thủy rất nhiều nhưng Tần Phi không tin mình không cản nổi ba chiêu, khả năng sau trải nghiệm lần này tu vi của mình sẽ có đột phá..

"Đệ nhị chiêu!" Niệm công công mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, hôm nay sẽ khiến cho ngươi mở mang tầm mắt!"

Hữu chưởng chém ra, trong khoảnh khắc một đạo chưởng ảnh hiện ra, trong thoáng chốc không thể nhìn ra y đã xuất bao nhiêu chưởng. Chưởng lực liên miên bao phủ Tần Phi bên trong, dường như hô hấp còn không nổi nói gì đến chuyện tránh né.

Tần Phi biết rõ chưởng tiếp theo này khó có thể ngăn cản để không tiếp cận khí hải của mình. Hắn cắn răng dùng hết sức đạp manh hai chân xuống tuyết, thân thể như con quay xoay chuyển rất nhanh. Năm người đang xem cuộc chiến nhìn vậy đầu váng mắt hoa. Sau một chốc lát thân thể của hắn đã chui xuống lớp tuyết, lại lần nữa hiểm hiểm tránh được một chưởng của Niệm công công.

Niệm công công giận tím mặt, y cũng rất bất ngờ. Tần Phi dùng kiểu rất cổ quái để tránh né một chưởng tất sát của y. Cơn giận bốc lên, Niệm công công đánh một chưởng xuống mặt đất, Tần Phi bị chấn bay lên không trung, hắn rơi xuống như diều đứt dây, y lập tức nhảy lên, chưởng biến thành chỉ đâm tới khí hải Tần Phi.

Năm người đứng ngoài vòng đang chăm chú theo dõi đều nhất tề lên tiếng kinh hô. Ai cũng đoán chắc hẳn Tần Phi không thể né tránh một chỉ này. Thình lình tựa như trong ngày mùa đông xuất hiện một luồng gió xuân ấm áp nhu hòa lại thuần khiết vô bỉ, luồng gió này có lực tinh thuần và cực kỳ mạnh mẽ đẩy thân thể Tần Phi ra phía sau còn người nọ nhẹ nhàng bay tới nghênh tiếp chưởng lực vô cùng cương mãnh của Niệm công công, hai luồng chân lực mạnh mẽ va chạm vào nhau làm hoa tuyết bắn ra tung tóe.

Tần Phi lật một cái giữa không trung rồi vững vàng rơi trên mặt đất. Một vị thư sinh mặc áo bào xanh cười ha hả đứng giữa Niệm công công và Tần Phi.

Người nọ thản nhiên nói: " Sao lại trùng hợp như thế, thiên hạ to lớn như vậy lại gặp được Niệm công công thần long kiến thủ bất kiến vĩ tại chỗ heo hút này, chúng ta thật là có duyên. Niệm công công nếu muốn dạy dỗ hậu bối cần gì phải xuống tay nặng thế? Đệ tam chưởng cứ để cho Liễu Khinh Dương ta tiếp thay Tần Phi được không?"

Sắc mặt Niệm công công biến ảo bất định, y vừa rồi dốc sức muốn diệt sát Tần Phi nên không chú ý tới khi đang xuất chiêu lại nhảy ra cái tên Liễu Khinh Dương. Đại tổng quản Đường phủ quả là danh bất hư truyền, một chiêu liền hóa giải thế công của mình, chân lực liên miên bất tuyệt hiển nhiên còn lưu lại dư lực.

Niệm công công đương nhiên biết rõ bản lĩnh của Liễu Khinh Dương, y tự nghĩ mình không thua Liễu Khinh Dương nhưng cũng rất khó chiếm được thượng phong. Huống hồ, một chưởng vừa rồi, chính mình đã xuất toàn lực mà Liễu Khinh Dương lại có vẻ cử trọng nhược khinh. Mặc dù không biết Liễu Khinh Dương trước nay có phải ra tay như thế nhưng chỉ cần trong tỷ thí mà thua một chiêu nửa thức là mất cả thanh danh cả đời rồi.

"Liễu tổng quản, ngươi là Đại tổng quản Đường phủ, vì sao lại giao du với kẻ xấu?" Niệm công công hừ lạnh một tiếng: "Đường gia muốn công khai gây khó Tề Vương phủ sao?"

Liễu Khinh Dương mỉm cười nói: "Niệm công công nói đùa, vừa rồi Niệm công công không phải nói muốn thử tu vi của Tần Phi sao? Vãn bối nhất thời ngứa nghề, nghĩ đến việc từ lâu đã nghe đại danh Niệm công công lại chưa từng luận bàn cùng công công một chiêu nửa thức nên lấy làm rất tiếc nuối. Hôm nay có duyên gặp gỡ, một chưởng này làm vãn bối thật sự ngứa tay vô cùng, thỉnh công công chỉ giáo."

"Ngươi. . ." Niệm công công nhất thời nghẹn lời.

Lôi Lôi vừa rồi đột nhiên thấy Liễu Khinh Dương hiện thân, trong lòng lập tức yên ổn, nàng ở Giang Nam đã nghe Tôn Hạc kể lại, hiện tại trong thiên hạ người có hi vọng nhất tiến vào Đại Tông Sư có vài vị cao thủ, Liễu Khinh Dương là một trong những vị đó. Đường gia đại tổng quản đứng sau lưng Tần Phi, A, thế thì Tần Phi muốn đánh ai thì đánh.

"Đệ tam chưởng, cứ để ta đón tiếp." Tần Phi bước lên từ sau lưng Liễu Khinh Dương. Hắn lạnh lùng nhìn Niệm công công nói kiểu chua ngoa: "Ta khác Niệm công công rất nhiều, công công thích nắn bóp quả hồng mềm nhưng ta không giống như thế. Ta rất thích ra sức với những đối thủ cường đại, chỉ như vậy mới tiến bộ nhanh được. Công công không cần khó xử, thế thúc muốn thay ta tiếp một chưởng này, ta biết rõ ngươi sợ."

Tần Phi duỗi ngón tay chỉ Niệm công công. Ngón tay vung vẩy chỉ trỏ ý khinh thường: "Nhưng ta không sợ ngươi."

"Tự gây nghiệt không thể sống!" Bỗng nhiên sát khí Niệm công công bốc lên, bàn tay giơ lên cao vận lực bổ xuống dưới, chân lực mạnh mẽ bắn ra làm năm người xem ở phía xa cũng phải lùi lại hơn mười bước mới đứng vững được.

Tần Phi không lùi mà tiến, đám người Lôi Lôi lên tiếng kinh hô. Hắn cong người nhào tới, năm ngón tay phải nắm lại, ngón út lập tức bắn ra, trực tiếp nghênh đón chưởng lực Niệm công công.

Trong tâm pháp Thiên Ngân có một phương pháp vận công gọi là Nhất tuyến thiên. Dùng chân lực se thành sợi tấn công đối thủ. Áo giáp dù nặng mấy chục cân chắc chắn vô cùng, tuy nhiên có thể bị mũi tên nhọn xuyên thấu. Nguyên nhân chính là mũi tên nhọn có đầu mũi tên bén nhọn, lấy điểm phá mặt tự nhiên dễ dàng.

Nhất tuyến thiên, chính là cách kẻ yếu khiêu chiến cường giả, dùng phép tạo một đường, từ một điểm đánh bại đối thủ. . .

Thiên Ngân công pháp quỷ thần khó lường, trên đời lại có mấy người gặp qua? Một ngón tay của Tần Phi điểm ra, thủ chưởng của Niệm công công mạnh mẽ như sấm đánh giao nhau, nhất tuyến thiên tùy thời mà phát, trong khoảnh khắc đánh bại chân lực Niệm công công, theo kinh mạch đánh tận vào tim!

Niệm công công hét lớn một tiếng, chưởng lực nhanh chóng nhả ra, Tần Phi như bị sét đánh, thân thể bị chấn bay lên, miệng phun máu tươi, nhuộm đỏ đất tuyết. Liễu Khinh Dương vội vàng xông về phía trước, một tay ôm lấy Tần Phi, vững vàng đặt trên mặt đất, nói khẽ: "Đứng vững nhé!"

Tần Phi yên lặng gật đầu, tuy nhiên nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cắn chặt hàm răng, hai chân kiên định dẫm trên mặt tuyết, phảng phất lún sâu xuống mặt đất không thể dao động.

Sắc mặt Niệm công công tái nhợt, sau nửa ngày, một dòng máu tươi từ trên bàn tay theo khuỷu tay chảy xuống. Áo cẩm bào màu hồng tươi che đi dòng máu nhưng từng giọt chảy xuống rơi trên mặt tuyết trắng bạch...

Liễu Khinh Dương cất cao giọng nói: "Ba chiêu đã qua, Niệm công công hình như không phá được khí hải của Tần Phi a. . ."

"Chờ ta trở lại Đông Đô sẽ thiến ngươi lần thứ hai!" Tần Phi lạnh lùng nhìn Niệm công công nói rõ ràng từng chữ từng câu: "Mời lão tự chuẩn bị công cụ, những đồ chơi đó ta không biết."

Niệm công công tức giận công tâm, một dòng máu tươi phun lên cổ họng thiếu chút nữa phun ra. Y cố nén xuống, trợn trừng mắt oán độc nhìn Tần Phi.

Lôi Lôi chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì nói: "Niệm công công, ngươi có thấy Liễu tổng quản ở đây không, đã sợ chưa? Trời ôoooi, đệ tam chiêu không có khí thế không có lực lượng, động tác thì đẹp nhưng tư thế khó coi, còn bị Tần Phi dùng một ngón tay phá chân khí, có phải là chặt đứt kinh mạch hay không?"

"Niệm công công ngài cũng là nhân vật thành danh, bị một chiêu của vãn bối hậu sinh như vậy phá vỡ, thật sự là. . . Ai, miệng tiểu nữ tử quá ác độc, không nói nữa hay hơn. Chuyện này a, bản cô nương chuẩn bị đem biên thành tiểu khúc, đến Đông Đô phổ biến một phen, lấy tên là gì cho tốt nhỉ? Công công ngài nói đi, hoặc gọi là Niệm công công ba chiêu thử hậu bối, sơ xuất bị thiến lần hai."

Lôi Lôi vui mừng vỗ tay tự tung tự hứng: "Ừ, chọn cái tên này đi."

Mặc dù công chúa Vũ Dương rất không hài lòng với Tần Phi, nhưng dọc đường cùng đi ít nhiều cũng là người quen, ngược lại lão thái giám ngang ngược càn rỡ, nàng nhìn thế nào cũng không vừa mắt, vì vậy cùng Lôi Lôi kẻ xướng người hoạ nói: "Niệm công công, không phải mỗi ngài phải chịu khó, mỗi thái giám đều có thể bị thiến hai lần, với ngài cũng là phúc khí. . ."

"Tức chết ta thôi!" Niệm công công giận dữ quát một tiếng, chạy như điên về phía sau. Từ trong gió tuyết mơ hồ truyền đến tiếng rống giận chính là từ họng lão thái giám, nghe như quả phụ khóc chồng: "Tần Phi ngươi dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ giết ngươi!"

Liễu Khinh Dương hắng giọng hét to: "Có ta ở đây, ngươi cứ việc thử xem."

Mặt Tần Phi như giấy vàng, lung lay sắp đổ, đột nhiên nhổ ra một ngụm máu tươi, mắng: "Cái lão thái giám chết bầm thật đúng là không phải khoác lác, thiếu chút nữa đánh chết ta."

"Ngươi vốn có căn bản rất tốt, lại có Thiên Ti Thiền Y bảo vệ triệt tiêu một phần chưởng lực. Ta đã xem kỹ, bề ngoài trông thì nặng nhưng kinh mạch không có vấn đề, cứ điều tức một phen sẽ gặp cái tốt." Liễu Khinh Dương cười tủm tỉm nói: "Đúng là hậu sinh khả uý, ta ở tuổi của ngươi nếu có một vị cao thủ cấp Tông Sư đỉnh phong muốn đánh ta, ta không nói hai lời toàn tâm bỏ chạy."

"Người cũng sẽ không nhìn ta chết, ta đương nhiên muốn hung hăng làm nhục lão thái giám chết bầm một phen." Thanh âm Tần Phi yếu đi nhưng vẫn mang theo vài phần đắc ý: "Bằng không, sau này trước mặt lão thái giám chết bầm ta sao có thể làm người?"

"Đúng rồi, thế thúc tại sao người lại đột nhiên ở đây?" Tần Phi nghiêm trang hỏi.

Khinh Dương nhìn năm người xung quanh nói khẽ: "Các ngươi có thể đi uống chén nước, đắp người tuyết, để ta nói vài lời tâm sự với Tần Phi được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.