Chích Thủ Già Thiên

Chương 211: Hoàn mỹ giao hòa



Trong đình viện tối đen như mực, không khí tĩnh lặng, Tần Phi trầm mặc một lát rồi lập tức đi vào gian phòng.

Tôn Hạc ngồi xổm trên ghế đá, vuốt râu dưới cằm ra chiều đắc ý. Trong lòng lão thầm nghĩ, với công lực của lão nhân gia ta nếu muốn giúp ngươi cứu tiểu nha đầu kia, chỉ cần nhấc một tay là xong chuyện. Nhưng ngược lại lão nhân ta lại không muốn làm, cho ngươi đi tiêu hồn một chút. Tiểu tử thúi, chờ ngươi biết rõ thân phận của mình, ngươi mới hiểu rõ khổ tâm của lão nhân gia ta là như thế nào. Nguyên dương của ngươi há lại để cho một nữ tử mị công như nàng ta có thể thôn phệ được sao? Nàng ta có thể hấp thu được dễ dàng sao? Hừ! Việc này cũng có chỗ tốt, tương lai ngươi sẽ phải cảm ta lão nhân gia ta...

Tần Phi chậm rãi đi vào phòng, Tiểu Ngọc Nhi đang kiệt lực đối đầu với đám nguyên âm hỗn độn, mồ hôi rơi ra như mưa, làm cho chăn mền quấn trên người đều ướt đẫm.

Cửu công chúa ngủ bên cạnh nàng căn bản không biết đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên vẫn thở nhịp nháng như cũ, mơ lấy giấc mơ đẹp của nàng.

Tần Phi đi đến bên giường, lẳng lặng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, khẽ nói: "Nghe nói nguyên dương của ta có thể cứu được ngươi. Nhưng đây là một lựa chọn nan giải. Không cứu ngươi, ngươi tất nhiên sẽ chết. Nhưng dùng phương pháp này cứu ngươi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ thắt cổ. vậy ta hỏi ngươi có đồng ý làm không? Hoặc là ngươi có biện pháp nào khác chăng?"

Mồ hôi trên trán của Tiểu Ngọc Nhi cuồn cuộn chảy xuống, nghe thấy lời nói của Tần Phi, nàng bỗng tỉnh táo hẳn, mắt lạnh nhìn Tần Phi, nghiến răng nói: "Quá buồn cười, ai dạy ngươi cái phương pháp xử lý đần độn như vậy? Ngươi dám đụng đến một nữ nhân luyện mị công...Đừng cho ta bị như vậy là ngươi có thể khi dễ ta, chỉ cần ngươi thật sự dám...Ta nhất định làm dương khí của ngươi mất sạch, biến ngươi thành cái xác khô!"

"Quả nhiên là luyện mị công." Tần Phi chầm chậm thở dài, trêu chọc: "Ta còn tưởng rằng ngươi nói nếu ta đụng ngươi, ngươi liền thắt cổ, nhảy xuống giếng hay đại loại là làm cái gì khác cơ đấy."

"Ta sẽ không làm vậy!" Tiểu Ngọc Nhi cười lạnh nói: "Nữ tử chúng ta há lại sợ đụng chạm với nam nhân. Chỉ có điều là nguyện ý hay không mà thôi, ta vốn không muốn, nhưng tình thế không thể làm được gì khác. Hôm nay ta không thể động đậy, mặc cho người ta hiếp đáp. Ngươi lại kiếm ra cái cớ để làm nhục ta. Ta nói cho ngươi biết, hoặc là ngươi giết ta ngay đi, có làm điều gì trên thân thể ta, ta cũng không biết được. Nhưng nếu ngươi không giết ta, chỉ cần dám đụng chạm vào ta, ta cam đoan người phải chết chính là ngươi."

"Ngươi nghĩ ta muốn cùng ngươi...làm chuyện này sao?" Tần Phi cười lạnh nói: "Với công phu này, không bằng ta làm với cô nương bên cạnh. Luận về dáng người, tướng mạo, khí chất, thân phận...Không phải là hơn ngươi sao? Nhìn xem ngực của người ta kìa, nhìn lại ngươi đi...Ta không phải đem cảm quan của mình vất đi sao?"

"Ngươi..." Tiểu Ngọc Nhi thẹn quá hóa giận, vừa rồi đã bị Tần Phi nhìn bằng hết, tuy rằng bây giờ có đắp chăn, tuy nhiên cảm giác so với trần như nhộng có gì khác nhau chứ, đâm ra trong lòng lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Đúng vậy, giờ phút này nàng muốn đưa nguyên âm xuất ra cũng không còn kịp nữa rồi. Biện pháp duy nhất chính là hấp thu nguyên dương của nam tử đang đứng trước mặt này, hắn vốn là thiên tài, tu vi tinh thâm, tuổi trẻ mà đã có phong phạm cao thủ. Tiểu Ngọc Nhi có thể cảm nhận được nguyên dương của người này vô cùng cường đại. Chỉ cần nàng nhận được nguyên dương của Tần Phi, công lực không những hoàn hảo như lúc ban đầu mà còn có thể cao thêm một bậc!

Nguyên âm trong cơ thể nàng liên tục trùng kích, không ngừng đánh sâu vào trong khí hải, phá vỡ cấm chế của Tần Phi.

Trong nháy mắt, thủ cước của Tiểu Ngọc Nhi đã có chút nhúc nhích, cảm giác đã khôi phục được một ít khí lực. Nàng thu hồi lãnh ý trên mặt, thay vào đó là một bộ dạng thanh thuần, thẹn thùng, hoảng sợ. Đối với nam nhân mà nói, loại nữ nhân phong tình vạn chủng đương nhiên rất tuyệt, nhưng phải là nữ tính thành thục mới là hoàn mỹ. Tiểu cô nương mười mấy tuổi ở đây lại làm bộ cố gắng kháng cự, càng làm cho người ta không thể nào kiềm chế được bản thân.

Tần Phi hiểu Tiểu Ngọc Nhi muốn làm gì, hắn ngạo mạn nhìn tiểu cô nương e lệ kia.

Loại ánh mắt này, chính là khinh mệt, chính là vũ nhục mị công! Lập tức tới đây ngay, ta đường đường là đại nam nhân, há có thể sợ một nữ nhân như ngươi sao?

Tiểu Ngọc Nhi linh hoạt từ trong chăn chui ra, phong thái nhu hòa quỳ ở trên mặt đất, hai tay nhẹ nhàng vòng sau lưng Tần Phi, ngòn tay linh động vẽ xuống dưới, lập tức giải khai dây dưng của Tần Phi. Sau đó, cái miệng anh đào khẽ mở, cái lưỡi đinh hương ân thầm thả ra, cái đầu nhỏ nhắn đã hướng đến vị trí giữa hai chân của Tần Phi...

Tiểu Ngọc Nhi chưa từng làm qua chuyện như vậy, nhưng không có nghĩa là nàng không biết. Mị công vốn chính là công pháp lấy lòng nam nhân, một người nam nhân càng đạt đến đỉnh phong khoái hoạt, càng vô lực kháng cự. Cho dù là nữ nhân không có tu luyện mị công cũng đều biết, thởi điểm nam nhân ở trên đỉnh phong, chính là lúc hưng phấn nhất, nhưng lại là lúc yếu ớt nhất.

Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã nằm lên trên giường. Cửu công chúa trong lúc ngủ mơ, cảm thấy vướng tay vướng chân, bèn trở mình, mặt hướng vào vách tường, cái miệng nhẹ nhàng lầm bầm vài câu. Lập tức hai người có được một khoảng không gian lớn. Tần Phi cùng Tiểu Ngọc đều biết rõ, nếu bọn họ không ra tay, Cửu công chúa nhất định sẽ không tỉnh lại...Cho dù phát sinh kịch chiến ở bên cạnh như vậy, nàng vẫn không thể tỉnh lại!

Hỏa nhiệt tiến nhập nơi ẩm ướt, phá tan mọi trở ngại, khai phá đảo nguyên lạ lẫm...

Lúc này, xuân sắc vô cùng...

Tần Phi thủy chung vẫn là bào trì tư thái trấn định, hắn cảm giác được một tia quái dị. Đúng như vậy, Tiểu Ngọc Nhi chính là đang không ngừng thôn phệ nguyên dương của hắn. Vấn đề ở chỗ, Tần Phi cảm giác được rằng, nói là thôn phệ không đúng lắm, phải nói là nàng ta chủ động dem nguyên âm của mình truyền ra, cùng với nguyên dương của Tần Phi hoàn mỹ không tì vết đan vào cùng một chỗ. Thậm chí mơ hồ có dấu hiệu bị Tần Phi thôn phệ lại!

Cục diện như vậy làm cho Tiểu Ngọc Nhi rất chấn động. Nàng vốn luyện mị công, đương nhiên sẽ không có cảm giác trầm mê trong nhục dục. Trong lòng nàng cùng với Tần Phi đều giống nhau, cả hai vẫn tỉnh táo lắm. Nàng cảm giác được rõ ràng, nguyên âm tu luyện nhiều năm của chính mình, đang không ngừng bị thất thoát vào trong người nam tử này, ngược lại nàng muốn hấp thu nguyên dương của hắn lại thành ra tốn công vô ích.

Thân thể của nàng đã rơi vào sự khống chế của Tần Phi. Nàng đã hoàn toàn vô kế khả thi!

Nguyên âm cùng nguyên dương kết hợp, ở trong khí hải của Tần Phi không ngừng lắng đọng, thăng hoa, ngưng kết, rồi lại gột rửa kinh mạch, xoay chuyển vòng quanh thân...

Rốt cuộc, hai người cùng lúc đạt đến cao trào, một khắc đó, âm dương hai người dung hòa, Tần Phi triệt để thôn phệ nguyên âm của Tiểu Ngọc Nhi, thuận theo tự nhiên dung nạp vào thân thể.

Tiểu Ngọc Nhi thật sự tuyệt vọng, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống...Nàng không có một phản kháng nào.

Nhưng rất nhanh chóng nàng cũng cảm giác có gì không đúng.Tần Phi thôn phệ nguyên âm của nàng, cùng nguyên dương hòa hợp làm một thể, chính là liên tục không ngừng hỗ trợ nàng.

Trong khí hải trống trải, kinh mạch khô kiệt của nàng, được hợp khí âm dương từ Tần Phi rót vào cơ thể, một lần nữa lại khôi phục sinh cơ...

"Ngươi..." Đôi mắt Tiểu Ngọc Nhi nhìn thẳng vào hắn, nàng cố gắng nhìn rõ nam tử ở trên người mình.

"Đừng nói chuyện...Dồn về một mối đi, ngươi không chết được đâu." Tần Phi khẽ nói.

Sống chết ở trước mắt, Tiểu Ngọc Nhi còn làm gì quan tâm nhiều đến vậy nữa cơ chứ? Nàng lập tức nghe theo lời Tần Phi bảo, đem chân khí thu nạp vào trong cơ thể rồi hướng chúng về khí hải đan điền, loại cảm giác hoàn mỹ này gần như làm cho nàng trầm mê ở trong đó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.