Chích Thủ Già Thiên

Chương 214: Đến đâu cũng gặp cảnh khốn cùng



Một chiếc kiệu nhỏ dẫn đầu, đi theo phía sau là tám gã quan quân sĩ binh , bốn gã nha dịch, bốn gã đầy tớ tùy tùng, ngoài ra còn có xe ngựa chở gia quyến. Kiểu cách thông thường của người nhậm chức tri phủ là đây.

Sơ Dương đi nhậm chức rõ ràng vượt ra khỏi quy cách, khuôn mẫu. Đường từ Bắc Cương đi đến An Châu vốn không xa, vì bảo vệ an toàn cho y, Bắc Cương quân đã bố trí hai đội một trăm người hộ tống dọc đường. Mặc dù Sở Dương chưa có gia quyến, nhưng lại có hơn bảy tám chục tỳ nữ nô bộc. Ngay đến cả đầu bếp, đều là những lão nhân đã từng sử dụng ở Bắc Cương. Đội ngũ xếp thành một hàng dài dọc con đường cái, xe ngựa nối dài liên miên không dứt.

Bụi đất tung lên mù mịt trời, dấu chân ngựa, dấu bánh xe, hằn những vết sâu lưu lại trên mặt đất.

Mục Thanh Sơn đứng đợi trước cửa thành An Châu, gã đã chuẩn bị đầy đủ hương án trái cây nghênh đón Sở Dương đến. Mặc dù theo như cấp bậc chức quan mà nói thì Sở Dương chẳng qua là một tri phủ mà thôi. Nhưng thân phận khác của hắn----thế tử vương gia, đủ khiến cho Mục Thanh Sơn khom lưng cúi đầu, hết mực cung kính.

Khác với quan viên đang đứng chờ ở đây, Tần Phi đĩnh đạc ngồi ở trên một cái ghế lớn đặt ở trong bóng râm trước cổng thành, tay cầm một ly trà mát. Đứng phía sau là bọn Hà Khôn, Chu Lễ Uyên. Mặc dù nói là ra nghênh đón, nếu Sở Dương chứng kiến bộ dạng không nể mặt của Tần Phi như vậy, tám phần là bị chọc cho tức chết.

Từ trong đám bụi ở xa xa, xe ngựa chầm chậm hiện ra trước mắt các quan viên, đám người còn đang buồn chán, thoáng chốc trở nên náo động hẳn ra. Có người sửa sang lại quần áo, có người lấy tay vuốt lại đầu tóc, còn có người lấy khăn lông lau lại giày, làm đủ mọi kiểu dáng, làm đủ mọi chuyện. Tần Phi không thèm đếm xỉa gì đến bọn họ, chỉ nheo mắt nhìn xa xa, âm thầm cười lạnh.

Rất nhiều người biết Tần Phi đối đầu với Sở Dương, đây chính là đề tài hàng đầu ở tại An Châu thành. Đại đa số vẫn chọn về với Sở Dương, không vì cái gì khác, bởi y chính là thế tử vương gia nổi tiếng. Chỉ cần Yến vương một ngày chưa công khai tạo phản, đi theo y chính là thượng sách. So sánh với Tần Phi, chẳng qua là một tổng trấn, làm sao đáng giá bằng được.

Sở Dương thích dùng xuất thân quân lữ vẻ vang của mình, y không muốn ngồi ở trong xe ngựa, mà ra roi giục ngựa chay như bay, đám bộ hạ đằng sau cũng nhanh chóng đi đến cửa thành. Đến nơi y xoay người xuống ngựa, ôm quyền kêu lớn: "Làm phiền chư vị đại nhân phải chờ."

Mục Thanh Sơn khách khí nói: "Mới có đồng liêu đến nhậm chức, quan viên An Châu đứng đây đợi một chút, cũng là việc nên làm. Thế tử, mời qua bên này dùng trà."

Trên hương án đã có sẵn trà ngon nước mát, hai nữ tỳ đứng hầu hai bên. Thấy Sở Dương bước nhanh đến, ánh mắt hai vị nữ tử đều có chút khác thường.

"Hà Khôn à..." Tần Phi ngồi ở trên ghế lớn, một chút ý tứ đứng dậy cũng không có, miễn cưỡng nói: "Luận xuất thân của ngươi, luận tướng mạo của ngươi. Ở Đông Đô hay là An Châu, ngươi cũng được coi là anh tuấn, cao lớn, con em quan lại nhiều tiền. Nói tóm lại, chính là cao lớn, giàu có, đẹp trai! Xem kìa! ánh mắt hai tỳ nữ kia, chắc hẳn lúc trước ngươi cũng thường xuyên được chứng kiến. Chỉ có điều, hôm nay trong mắt các nàng, Sở Dương mới là cao lớn, giàu có, đẹp trai. Ngươi thoáng cái lại trở thành ổ bánh ngô, không ai hỏi thăm."

Hà Khôn chép miệng, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cùng Sở Dương so gia thế, so địa vị, xem ra chỉ có mấy đứa con Sở Đế mới so sánh được. Chứ mấy người khác, không phải là tự rước lấy nhục sao?

Sở Dương uống xong trà, lấy chén để vào cái khay ở trên tay tỳ nữ, chớp mắt thấy Tần Phi đang ngồi ở trong bóng râm ngay cửa thành, hai đầu lông mày hiện lên sự căm hận. Y thản nhiên đi đến chỗ Tần Phi, chắp tay nói: "Quả nhiên là đi đến chỗ nào cũng gặp được Tần tổng trấn. Ha ha ha, nói đến điều này, Tần tổng trấn cứ nhìn thấy bản thế tử một lần, lại thăng quan một lần. Nhớ một năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, Tần tổng trấn mới chỉ là một tuần kiểm phố chợ không hơn không kém. Đến khi gặp ở Bắc Cương, chính là đồng tri trấn đốc, chưa qua được mấy tháng, lại tiếp tục thăng lên tổng trấn. Quả thật đáng mừng nha!"

Tần Phi chẳng có ý định đứng lên theo lệ mà thản nhiên nói: "Hai lần trước gặp mặt, đều làm ngươi phải sợ hãi. Hôm nay, thế tử thấy ta chắc cũng chẳng vui vẻ gì đâu nhỉ."

Sơ Dương cười ha hả đến bên cạnh Tần Phi, thấp giõng nói: "Tần Phi, uổng cho ngươi ngạo khí ngất trời, còn không phải bây giờ thành thành thật thật cùng mấy vị quan viên ở nơi này đợi ta sao? Nói thì mạnh mẽ, không phải ngươi cũng đến sao?"

Tần Phi lạnh lùng bật dậy liếc hắn một cái: "Biết rõ tại sao ta tới sao?"

Sở Dương còn chưa kịp phản ứng gì, Tần Phi đã một tay tát vào trên mặt hắn, cũng may chỉ là tiện tay đánh mà chưa vận chân lực. Nhưng lực đạo của Tần Phi cũng không vừa, hơn nữa với tu vi ngày nay của hắn, cảnh giới đã gần đạt đến tông sư rồi. Ra tay như thiểm điện, Sở Dương né tránh thế nào được chứ?

"Ôi chao, một con nhện thật là lớn đó nha." Tần Phi làm vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào bàn tay của mình, một con nhện nho nhỏ đã chết, nằm quắt queo ở trong lòng bàn tay hắn: "Thật độc, thật độc quá đi."

Hà Khôn đưa mặt đến tiếp cận, nhìn thoáng qua, lập tức hô lớn: "Đây là Hương Tiêu Chu, một trong những loài nhện độc nhất thiên hạ đó. Một khi bị cắn dù chỉ mất một lớp da mỏng thì thần tiên có đến đây cũng khó cứu. Ông trời của ta ơi, thế tử người thật là không cẩn thận, làm thế nào lại để Hương Tiêu Chu leo lên trên mặt vậy?"

Sở Dương trong cơn giận dữ, nhất là khi trông thấy con nhện trong tay Tần Phi nhỏ bé, bình thường không có gì lạ lẫm, lửa giận thành khí bốc lên từ đỉnh đầu bốc ra.

"Giúp ngươi đánh chết Hương Tiêu Chu, không cần cảm ơn ta, dù sao cũng chỉ tiện tay thôi mà." Tần Phi bảo với vẻ bất cần: "Thế tử từ nay về sau phải cận thận một chút, An Châu vốn là địa phương thâm sơn cùng cốc nên những loài động vật gì cũng có. Một khi không cẩn thận, có thể bị mất mạng đó."

"Ngươi muốn uy hiếp, ra oai phủ đầu với ta sao?" Sở Dương đè nén phẫn nộ, thấp giọng nói.

Tần Phi nhún vai: "Ta cho ngươi biết, dù là ở Đông Đô, Bắc Cương hoặc là An Châu. Ta đã nói với tên tiểu tử ngươi từ xưa rồi. Muốn đánh ngươi ta đánh ngươi, muốn cho ngươi tròn tuyệt không cho ngươi dẹp. Đừng tưởng rằng khoác lên mình thân phận thế tử vương gia thì có thể ở trước mặt ta mà uy phong, trong mắt ta, ngươi chẳng qua cũng giống một tiểu hài tử chưa rậm lông mà thôi."

Sở Dương vốn muốn trở mặt với Tần Phi, nhưng ở đây có nhiều quan viên, y lại mới đến nên vừa rồi cũng không phô bày sức mạnh ra tại chỗ này. Y tức giận trừng mắt nhìn Tần Phi, trong nội tâm suy tính, trước tiên nên tìm ra phương hướng, về sau sẽ chậm rãi báo thù.

Tần Phi hoàn toàn không đếm xỉa gì tới Sở Dương, khoát hai tay ra sau lưng, quay người lại, cao giọng quát: "Đi thôi!"

Đám quan viên từ lớn đến nhỏ của Sát sự thính đi theo Tần Phi, đồng loạt hướng trở về phân sở nha môn, lưu lại một bóng lưng ngạo khí phóng trẳng lên trời.

Mục Thanh Sơn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đi đến bên cạnh Sở Dương, cố ý làm cho thế tử vương gia bớt giận: "Ôi, Tần Phi vốn là người thô bỉ, Thái tử đại nhân đại lượng, cần gì phải so đo với hắn. Con Hương Tiêu Chu kia..."

"Tương lai còn dài." Sở Dương vuốt mặt: "Tiểu tử này xem ra muốn lằng nhằng với ta lắm đây."

... ... ... ...

Tuy rằng Sở Dương là thân phận thế tử vương gia, nhưng trong thành An Châu dù sao cũng có một vị công chúa. Lại nói, hai người vốn là quan hệ đường huynh, đường muội, về tình về lý, thân làm ca ca cũng phải nhanh chóng đến hỏi thăm muội muội của mình mới phải. Sở Dương mặc dù nhìn thấy phân sở Sát sự thính như nhìn thấy long đàm hổ huyệt, nhìn vào đại môn thâm sâu như nhìn vào miệng lớn của mãnh hổ, tuy nhiên vẫn kiên trì bước vào.

Sau khi Tần Phi quăng cho một cái tát, sẽ không tiếp tục để ý gì tới y nữa. Sở Dương cũng không phải là người không có lòng dạ muốn báo thù ư? Như y đã nói, tương lai còn dài. Trước mắt trải qua một đoan thời gian nữa, nhóm người Đại Nhi, Thái tử, Thất công chúa sẽ đến An Đông. Lúc này, Sở Dương sẽ không chủ động khiêu khích. Đợi Đại Nhi đến đây, Sở Dương còn phải làm vui lòng giai nhân, nhìn xem có thể làm cho nàng rung động hay không...

Sở Dương không phải là kẻ ngốc, y đương nhiên biết rõ Đại Nhi thật ra muốn gặp Tần Phi nên mới đến An Châu. Mỗi lần nghĩ đến việc này, y đều tức giận gọi hai tỳ nữ đến phòng của mình, đem các nàng tàn phá đến nói cũng không còn khí lực để nói mới hạ được hỏa. Nhưng Sở Dương cũng biết , Tần Phi đối với Đại Nhi cũng không có ý gì, chỉ cần hai người không thể trở thành vợ chồng, tức là mình vẫn còn có cơ hội.

Đi vào trang viện của Cửu công chúa, Sở Dương liền kêu lớn: "Cửu muội, ca ca tới thăm ngươi đây."

"Chờ chút..." Cửu công chúa ở trong phòng kêu lên: "Tiểu muội còn chưa trang điểm xong đâu."

"Không sao, ta đi dạo trong sân một chút." Sở Dương cười nói.

Y rất rõ tình cảnh của mình, Sở đế cố ý đem Cửu công chúa gả cho Tần Phi, một khi hai người thật sự thành hôn, Tần Phi chính thức gia nhập vào tầng lớp quý tộc. Tần Phi vốn là một người được Sở đế cố ý nâng đỡ, lúc người ta có quyền có thế, lựa chọn cứng đối cứng, không phải là hành động sáng suốt. Sở Dương có chút phiền muộn, nếu năm đó đăng cơ chính là phụ thân mình thì giờ này mình là đương kim thái tử, hà tất phải trú tại Bắc cương cơ chứ? Cũng chính vì thế, triều đình xem Bắc Cương như cái đinh chọc vào trong mắt, cái gai đâm vào trong thịt. Bên ngoài mọi người không có trở mặt, khách khách khí khí với nhau. Yến vương còn đang bảo vệ quốc gia, triều đình vẫn tiếp tục cung cấp, phân phối mọi thứ đến Bắc Cương. Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, cuộc sống như vậy, duy trì không được bao lâu nữa.

Tới gặp Cửu công chúa, Sở Dương còn chứa đựng một ý niệm khác trong đầu, đường muội vốn rất đơn thuần, có thể từ trên người nàng tìm thấy một chút ít thông tin hữu dụng cho mình thì sao?

Đang nghĩ đến xuất thần, một âm thanh dễ nghe khẽ vang lên bên tai: "Thế tử điện hạ, mời dùng trà."

Sở Dương ngạo mạn ừ một tiếng, xoay người lại đón trà, vừa quay đầu lại chợt thấy một khuôn mặt tú lệ tuyệt luân, liền cảm thất thất thần. Thân là Yến cương thế tử, không phải là chưa từng thấy mỹ nữ, thậm chí từ lúc mười ba tuổi cho đến bây giờ, mỹ nữ ngủ cùng y còn nhiều hơn người ta gặp người lạ. Nhưng, người như cô gái ở trước mặt này, quả thật lần đâu tiên mới nhìn thấy.

Ngũ quan của nàng ta cũng không phải tinh mỹ đến độ không thể bắt bẻ, thân thể của nàng cũng không phải hoàn mỹ đến độ làm người ta phải thổ huyết. Mà là thần sắc thẹn thùng của nàng, ánh mắt lẩn tránh cùng với khát vọng, mọi cử động đều làm cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách. Lúc nàng ta giơ khay trà lên, ống tay áo chậm rãi thả ra, làm lộ ra cánh tay nõn nà như ngọc, đúng là trắng như tuyết không tỳ vết, những đường cong mê người, da thịt trắng nõn, phảng phất cái yếm cũng không thể bảo trụ được....

Nàng ăn mặc rất kín, không hề lộ ra khe rãnh trước ngực, càng không lộ ra đùi, nhưng loại cảm giác mê người này cứ ám ảnh mãi trong lòng Sở Dương khiến y mê loạn không thôi. Thậm chí nếu có thể, y muốn bế lên giường lớn, ngấu nghiến xử lý...

"Ngươi là..." Sở Dương khô khốc hỏi. Y vừa nói ra, phát hiện cổ họng có chút khô khan, làm cho âm điệu nói ra thập phần khó nghe.

"Tiểu tỳ gọi là Ngọc Nhi." Tiểu Ngọc Nhi hạ thấp người thi lễ, nàng yên lặng giương mắt lên, khẽ liếc Sở Dương một cái, tựa như một con thỏ nhỏ, nàng nhanh chóng chuyển khai, dời mắt ra chỗ khác, nhưng ánh mắt long lanh như nước ấy đã gây ấn tượng sâu vào nội tâm của Sở Dương.

"Ngươi bao nhiêu rồi? Là tỳ nữ Cửu công chúa sao? Đã có ý trung nhân hay..."Sở Dương sắp có chút thất thố.

"Ồ, đường huynh cùng tiểu tỳ của ta đang nói chuyện gì vậy? Nói chuyện rất hợp ý nha." Cửu công chúa mặc trang phục lộng lẫy từ trong phòng đi ra, cười khanh khách nói: "Nhớ rõ trước kia đường huynh nói với ta, tôn ti phải rõ ràng, thân là chủ tử, không thể cùng hạ nhân cười cười nói nói. Thế này là thế nào? Sao đường huynh lại phá hỏng cái quy củ của chính mình rồi?"

Sở Dương xấu hổ cười: "Cửu muội, tỳ nữ này của ngươi thoạt nhìn trông như tiểu thư khuê các, lại không biết ngươi tìm được nơi nào. So sánh với tỳ nữ cùa ngươi, ta thấy mấy nha hoàn trong phủ ta tất cả đều trở thành heo nái hết...Đường huynh có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết..."

"Đường huynh xin mời nói, chỉ cần không phải là muốn người của ta, cái khác ta có thể cân nhắc!" Cửu công chúa cười hì hì liền cướp lời của Sở Dương.

Vốn là đánh trúng chủ ý muốn người, Sở Dương liền thất vọng thở dài. Quý tộc có thể trao đổi qua lại tỳ nữ với nhau, thậm chí thị thiếp sang tay đều là việc tầm thường, thế nhưng phải là sự nguyện ý của hai bên mới được. Nếu Tiểu Ngọc Nhi là tỳ nữ của nhà khác, Sở Dương nói muốn, ai dám không cho? Nhưng nếu là người bên cạnh Cửu công chúa thỉ,,,Có muốn cũng không thể được.

Sở Dương lưu luyến nhìn không rời vào phần eo, mông làm người ta thổ huyết của Tiểu Ngọc Nhi, hồn vía lên mây nói: "Cửu muội muốn cùng ôn lại chuyện cũ ha..."

... ... ... ...

Tiểu Ngọc Nhi thả ra khay trà ở trong tay, xuyên qua sân nhỏ, trức tiếp đến gian phòng của Tần Phi, đưa tay gõ cửa.

"Vào đi!"

Tiểu Ngọc Nhi đi vào gian phòng rồi đóng cửa lại. Nàng chắp tay sau thắt lưng, dựa lưng vào cửa, dịu dàng nhìn Tần Phi cười, khẽ nói: "Tên thế tử vương gia kia quả thật kém. Bổn cô nương mới chỉ dùng một thành công phu, cũng đã làm cho hắn thần hồn điên đảo. Nam nhân như vậy, thật sự quá nhàm chán."

"Cái gì?" Tần Phi đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị trách mắng: "Ai bảo ngươi trêu chọc hắn vậy?"

Tiểu Ngọc Nhi không hề sợ hãi Tần Phi, bước nhanh đến trước người hắn, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Tần Phi, cười lạnh nói: "Tần tổng trấn không muốn giết ta, cũng không bắt giam ta. Ta thích trêu chọc ai, thì chọc người đó. Ngươi quản được sao? Sở Dương đến An Châu làm tri phủ, ta muốn giám sát hắn."

"Tốt, nói rõ mục đích của ngươi thử xem." Tần Phi thả công văn ở trong tay, hai tay khoanh ở trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Nếu như không thể cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta quẳng ngươi đến La Quang. Nếu dám rời La Quang nửa bước, ta bắt Cơ Như Tích thay ngươi chịu tội."

Tiểu Ngọc Nhi kéo một cái ghế từ từ ngồi xuống rồi khẽ nói: "Rất đơn giản, Sở Dương là ai, mọi người đều biết rõ. Mục đích của ta là giúp ngươi, ngươi muốn tuyển người sắp xếp ở bên cạnh Sở Dương, tiếp cận hắn, thám thính thực hư của hắn. Tìm người khác không bằng tìm ta, nam nhân như Sở Dương, ta tùy tiện ném ra ánh mắt cũng khiến cho hắn phải nói ra vanh vách."

"Sở Dương cùng với ngươi giống như không thù không oán sao?" Tần Phi cười lạnh nói: "Bánh nướng không phải từ trên trời rơi xuống, ngươi nghĩ tốt chỗ nào? Hay là ngươi từ trên người Sở Dương kiếm được chỗ tốt?"

"Ta nghĩ tốt chỗ nào không quan trọng, mẫu chốt là ngươi được lợi hay không." Tiểu Ngọc Nhi lúc này không giống một thiếu nữ bình thường. Nàng hoàn toàn tỉnh táo thuyết phục: " Ta nói lý do chính, ngươi tin sao?"

"Chỉ cần ngươi nói ra! Ta tự nhiêm sẽ biết thật giả." Tần Phi ngạo nghễ nói.

"Bởi vì Đường Đại Nhi sắp tới." Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên nói: "Trên đời này, mọi người đều nói Đại Nhi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, còn nói Sở Dương đối với Đai Nhi là một mảnh si tình. Vốn là một nữ tử tự phụ, nhất là còn tu luyện mị công. Ta làm sao có thể phục được? Cho nên, nhất định trước khi Đai Nhi đến, ta phải tiếp cận Sở Dương. Dùng mị công của ta, khiêu chiến với Đại Nhi tuyệt sắc."

"Vô nghĩa!" Tần Phi tức giận nhìn nàng một cái.

"Tin hay không tùy ngươi." Tiểu Ngọc Nhi đứng dậy hướng ngoài cửa phòng đi ra: "Chuyện này, đối với ngươi chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Đúng rồi, nghe nói Đại Nhi đối với ngươi cũng là một mối tình thắm thiết, ngược lại ngươi đối với nàng lại không có cảm giác. Nếu ngươi không muốn nàng ta quấn quýt, ta có thể thay ngươi làm giúp. Đôi khi nữ nhân câu dẫn nữ nhân, so với nam nhân thuận tiện hơn nhiều. Ta luyện chính là mị công, đương nhiên nam nữ đều có thể ăn sạch..."

Tần Phi nắm chặt tay, khớp xương kêu lên rắc rắc: "Muốn bị đánh sao hả?"

"Ha ha ha, thì ra Tần tổng trấn cũng có lúc không nỡ nha..." Tiểu Ngọc Nhi khẽ cười mở của phòng đi ra ngoài.

"Những nữ nhân này, thật đúng là nguy hiểm..." Tần Phi tức giận nghĩ, tạm thời mặc kệ động cơ của Tiểu Ngọc Nhi là gì, nhưng nàng làm như vậy đối với mình, quả thật một điểm xấu cũng không có. Chỉ cần nàng cung cấp tình báo chính xác, chính mình liền bớt bao việc, ít nhất không phải lo lắng kiếm ai tiếp cận Sở Dương. Lại nói nàng nếu tiếp cận Sở Dương, đối với việc gầy dựng lại tình báo của Sát sự thính ở Bắc Cương cũng có điểm tốt.

Mặc dù bây giờ chưa tìm thấy được nguyên nhân của Tiểu Ngọc Nhi, nhưng Tần Phi cũng không cảm thấy chỗ nào không ổn cả, nàng ta cũng không thoát khỏi tay của mình. Tạm thời, để cho hắn ta đi vậy!

Tần Phi bắt đầu mải miết phê duyệt công văn của Sát sự thính tại An Đông hành tỉnh, không biết thời gian trải qua được bao lâu rồi.

"Tổng trấn đại nhân, Khổng Chương xin được cầu kiến!" Thị vệ ngoài cửa kêu lên.

"Cho hắn vào đây!"

Chỉ một lúc sau, Khổng Chương mặc một thân trường bào bước nhanh vào gian phòng Tần Phi, vừa vào liền mắt sầu mi khổ kêu lên: "Tần tổng trấn, đại sự lần này không tốt rồi, tánh mạng cả nhà tiểu nhân chỉ toàn bộ trông cậy vào tổng trấn thôi!"

"Chuyện gì?" Tần Phi ngẩng đầu hỏi.

Thì ra mấy năm nay Khổng Chương qua lại hắc đạo cũng không uổng công, từ An Đông hành tỉnh đến Bắc Cương đều có không ít người quen. Sau khi Sở Dương đến nhậm chức, có một người quen cũ hiện giờ đang theo Sở Dương làm việc. Người nọ cũng là một nam nhi có nghĩa khí, sau khi nghe được chuyện cơ mật, mạo hiểm lén lút báo lại cho Khổng Chương, nói gã nên sớm chuẩn bị.

Khổng Chương cau mày nói: "Tổng trấn đại nhân, lão bằng hữu ta nói Sở Dương trở thành tri phủ, muốn lập uy danh, muốn ra chiến tích. Đệ nhất đao đang chuẩn bị bổ lên người của ta rồi. Hắn nói, Hòa Hưng Long của ta là hắc đạo. Sở Dương muốn tiêu trừ hắc lão đại. Đó chính là ta!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.