Vốn có câu "tân quan thượng nhâm tam bả hỏa"*, Sở Dương mới đến An Châu, chuyện thứ nhất làm chính là gióng trống khua chiêng, duy trì trật tự trị an của toàn thành.
Thân là thế tử vương gia, vị nam nhân này xưa nay con mắt đặt ở trên đầu, cư nhiên hôm nay lại hạ xuống, mỗi ngày mang theo vài người hầu, đi sâu vào nhân gian tìm hiểu. Lúc thì hỏi lão bản về công việc buôn bán, có bị người ta đến thu phí bảo hộ hay không. Khi thì hỏi đại cô nương, tiểu tức phụ có bị người ta trêu ghẹo hay không...
Sở Dương bận rồi luôn tay luôn chân, hắn thu thập rất nhiều tin tức, tổng hợp lại quyết không làm lung lay cái danh tiếng vốn đã ăn sâu bám rễ kia. Hắn không giống như Tần Phi là một loại người không tuân thủ quy củ, làm việc luôn dựa vào tính cách của mình. Nhưng hắn cũng có những phương pháp xử lý công việc rất xấu.
Trấn sở tuần kiểm Lý Tử Trần mắt sầu mi khổ, mặt thẫn thờ nhìn ánh nắng bên ngoài của sổ, khẽ vuốt quan ấn trong tay.
Miếng quan ấn này vốn đã chưởng quản trong tay y nhiều năm rồi. Mặc dù nó chỉ bé xíu xiu nhưng là đại biểu cho quyền lực. Phần quyền lực này của Lý Tử Trần chỉ đứng sau vài vị quan lớn thành An Châu. Ngoài nhánh quân đội và Sát sự thính thì đây là nhánh lực lượng vũ trang tuần kiểm ở trong tay Lý Tử Trần. Mặc dù nhánh lực lượng tuần kiểm này là một đám bụng vượt mặt còn hơn cả phụ nữ mang thai, hắc ám xấu xa hơn cả lưu manh côn đồ.
Quan ấn nắm ở trong tay ai cũng hy vọng càng lớn một chút càng tốt, quyền lực nắm trong tay càng nhiều một chút càng tốt. Có quan viên nào lại muốn đột nhiên một ngày quan ấn sẽ không còn hay là nó đột nhiên bị nhỏ đi chứ. Lý Tử Trần nhắm mắt suy nghĩ về vấn đề Sở Dương đã bàn giao xuống. Sở Dương muốn đem đại lão hổ Hòa Hưng Long ra xử lý. Xử lý thế nào, Sở Dương không cần biết.
Lý Tử Trần vốn không phải kẻ điên, Khổng Chương đối với mình không tệ. Hơn nữa, trước kia Khổng Chương theo chân bọn người Tào Huyền, còn hôm nay, lão đại chính thức của Khổng Chương lại là Tần Phi.
Tần Phi nghiêm lệnh xuống dưới, sinh ý hiện tại của Hòa Hưng Long xét cho cùng chính là thông qua bằng cửa ngách. Mở sòng bạc cho vay, nhưng không cho phép cho vay nặng lãi. Mở kỹ viện, nhưng không cho phép ép mua buộc bán, bức người lương thiện làm kỹ nữ. Nói tóm lại, hết thảy điều này chính là vì sinh ý. Ở trong mắt đám tuần kiểm đây là việc bình thường, là việc làm hợp pháp, trừ phi kiếm được đại án trong quá khứ, mới đem được Hòa Hưng Long ra xử đến nơi đến chốn.
Nhưng Tần Phi đã tóm toàn bộ những thuộc hạ của Khổng Chương tay vấy máu tươi, giết người, phóng hỏa, cưỡng gian giao cho Sát sự thính, một đao giết sạch sẽ. Tần Phi có tính cách lười như vậy, chỉ cần chứng cớ chính xác không có oan uổng, hắn cũng chả buồn hỏi lại một câu, trực tiếp giết chết. Dù sao Sát sự thính có quyền lực như vậy. Ở mỗi địa phương, tổng trấn có quyền lực tuyệt đối, có khả năng xử tử hình tội phạm! Cùng lắm sau đó gửi báo cáo về Sát sự thính ở Đông Đô thế là xong.
Tìm không thấy sơ hở của Khổng Chương, Lý Tử Trần thầm than không ổn. Cho dù tùy tiện gán cho Khổng Chương một tội danh cũng không qua được mặt Tần Phi. Cấp bậc của Lý Tử Trần vốn không thấp, nhưng ở trước cửa thành, chính mắt chứng kiến Tần Phi cho Sở Dương một cái bạt tai. Một bên là thế tử vương gia, một bên là người được Sở quốc trọng vọng. Thần tiên trên trời đánh nhau, không phải làm cho phàm nhân có liên quan cảm thấy khó xử sao?
Lý Tử Trần điên người chỉ muốn khóc, y nản lòng thoái chí vứt quan ấn sang một bên rồi thở dài: "Hai người bọn họ làm ầm như vậy, tâm ta ngay cả một chút muốn làm quan cũng đều thôi xong."
Trong gian phòng trống không có người thứ hai, Lý Tử Trần chỉ là lầm bầm một tí, không nghĩ lại có người trả lời y: "Muốn làm quan quả không dễ dàng gì, có thể nghĩ sống sót như thế nào đã là điều khó khăn rồi."
Tu vi của Lý Tử Trần vốn không cao, chỉ cần thích khách có chút ít năng lực, muốn chui vào gian phòng của y quả thực rất dễ dàng. Vị lão gia này cũng không tùy tiện đắc tội với một ai bởi vì bản thân không có năng lực tự bảo vệ, liều mình duy trì thì cũng có thể khi dễ được lưu manh côn đồ ở trên đường mà thôi.
Đột nhiên nghe thấy tiếng người, Lý Tử Trần giật mình thiếu chút nữa muốn hô lên cứu mạng. Miệng y vừa mới mở ra đã có một bàn tay che vào. Lý Tử Trần hoảng sợ giương mắt nhìn lên thì thấy đó là Hà Khôn. Vị thiếu gia từ Đông Đô tới đang đứng ở trước mặt, một tay che miệng lão, tay kia đặt trước môi, nhẹ nhàng suỵt nhẹ một tiếng.
"Hà đại thiếu..." Lá gan Lý Tử Trần trở nên lớn hơn, mặt dày lui về phía sau: "Người sao lại vào được đây?"
"Leo tường mà vào chứ sao" Hà Khôn buông tay ra, hắn tìm một cái ghế thản nhiên ngồi xuống: "Lại nói tuần kiểm sở các ngươi cũng quá kì cục. Ở phòng ngoài thì có một đám người đánh diệp tử bài, trong hậu viện lại có vài lão tuần kiểm phơi nắng ngủ nướng. Nếu biết trước như vậy, ta cũng chẳng cần leo tường làm gì, cứ cửa chính mà nghênh ngang tiến vào, xem ra cũng chả có người thấy được ta."
"Hà đại thiếu gia có gì chỉ điểm sao?" Lý Tử Trần cười híp mắt hỏi.
"Nói đến chỉ điểm, ta làm sao xứng." Hà Khôn cười nói: "Ngươi cũng biết, ta chính là đảm nhiệm chức quan liên lạc giữa Sát sự thính với các nha môn, còn không phải gió thổi cỏ xuôi theo sao, còn không phải ta đảm đương làm cái chân chạy sao. Ta không có bản lãnh gì, cũng chỉ có thể bán mồm bán mép, để cho người ta phân công mà thôi."
Lý Tử Trần gượng cười, cũng không dám nhiều lời. Hà Khôn người ta có bối cảnh vững vàng, người trong gia tộc đều làm quan viên ở Đông Đô, há một tiểu tuần kiểm trấn sở như mình có thể trêu chọc vào sao?
Hà Khôn nhìn thái độ của lão tốt như vậy, trong lòng cảm thấy có chút thỏa mãn, liền nói tiếp: "Nghe nói tuần kiểm sở các ngươi dạo này giám sát Hòa hưng Long tương đối chặt chẽ, đã tra ra được vấn đề gì rồi sao?"
Lý Tử Trần âm thầm kêu khổ, quả nhiên là vì chuyện này mà tới. Lúc này y bèn thấp giọng nói: "Đây không phải chủ ý của ta, vốn là thượng cấp truyền xuống, ta không muốn làm cũng không được. Chỉ là làm qua loa đại khái cho xong chuyện!"
"Đừng gấp gáp để trốn tránh trách nhiệm như vậy." Hà Khôn bắt chéo chân nói: "Kỳ thật, tình cảnh của ngươi ta rất rõ ràng, làm quan chính là như vậy, quá ít người mọi việc đều có thể thuận lợi. Có một vài thời điểm còn phải bất đắc dĩ chọn một bên mà đứng. Ngươi chọn bên nào thì đó là chuyện của ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ, khi chọn xong sẽ chẳng có cơ hội để quay đầu lại. Chọn đúng đắn, ngươi thăng chức rất nhanh, đường làm quan cũng suôn sẻ. Chọn sai lầm thì thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn."
Lý Tử Trần rùng mình một cái, lời này của Hà Khôn quả thực rõ ràng rồi, quả thật làm cho lão không rét mà run.
"Cầu Hà đại thiếu gia chỉ điểm cho." Lý Tử Trần thiếu chút nữa muốn lôi kéo cánh tay Hà Khôn, chỉ sợ hắn muốn đứng dậy bỏ đi. Y giơ ra vẻ mắt cầu xin: "Hạ quan vẫn luôn làm việc theo khuôn phép, ta ăn bổng lộc triều đình, mang chức chính là tuần kiểm triều đình. Ta toàn tâm toàn ý muốn làm quan của triều đình. Còn chọn lựa ủng hộ ai thì...quả thật không đến phiên một tiểu quan như ta có thể chọn!"
"Ngươi nghĩ được như vậy quả thật không còn gì tốt hơn nữa." Hà Khôn cười ha hả nói: "Ta thấy ngươi cũng là người trung hậu, thành thật nên cố ý chạy tới đây nhắc nhở ngươi một tiếng. Chỉ cần công việc thuộc thẩm quyền bổn phận của sở tuần kiểm thì phải nghiêm túc nhận thức rõ ràng mà làm, có làm cũng không cần phải làm nhiều."
Lý Tử Trần chung quy làm quan cũng đã nhiều năm, lời của Hà Khôn có ý gì, y suy nghĩ một lát liền rõ ra hương vị. Ý của người ta chính là ngươi không cần để ý nhiều, Sở Dương phái ngươi điều tra Hòa Hưng Long, ngươi cứ điều tra, nhưng giai đoạn này nếu xảy ra chuyện gì, ngươi cứ tiếp tục chức trách của Tuần kiểm. Còn chuyện ngầm đấu đá hả? Chính là chuyện của hai vị đại tiên Tần Phi và Sở Dương, phàm nhân nho nhỏ tốt nhất đừng quan tâm.
"Ty chức lĩnh hội rồi!" Lý Tử Trần nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm càm thấy an tâm hơn nhiều: "Ty chức có trà ngon thượng đẳng ở đây, nếu Hà đại thiếu gia không chê, làm một ly trà rồi hãy đi ạ?"
"Cũng được!"
...
Sở Dương thân mang đoản sam màu xanh thông thường đi ở trên đường. Thoạt nhìn, trông hắn như một thương nhân tầm thường, nhưng xem ra còn có chút tay mơ. Vị thế tử này chẳng những đi trên đường phố, mà trong cái túi treo bên hông của hắn chứa chật ních toàn là vàng bạc. Chỉ cần người có chút ít kinh nghiệm liền nhận biết ngay.
Đầu đường có một cái tiền trang mới nổi, Sở Dương chậm rãi đi vào rồi ném hấu bao lên mặt quầy, ra lệnh: "Vàng bạc mang theo không tiện. Đổi toàn bộ thành ngân phiếu cho ta."
Chưởng quầy vừa thấy một nhà giàu, đem một túi vàng bạc nặng trịch đi đến tiền trang gửi, đó chính là bội thu vào đó nha. Lão liền bỏ dở mọi công việc trong tay, tự mình đến mời Sở Dương. Tính toán một lúc, liền đổi ngân phiếu cho Sở Dương.
Sở Dương ước lượng mấy tờ ngân phiếu rồi chậm rãi đi ra khỏi tiền trang. Hắn ngó xung quanh một lúc rồi thoải mái đi ra ngoài đường.
Đi chừng vài bước thì có vài người trẻ tuổi theo sau.
Chuyển qua hai con đường, đợi lúc Sở Dương đi ngang qua một con hẻm, mấy người đó đồng loạt xông lên, chúng bá vai bá cổ nhau tựa như bằng hữu nhiều năm vậy. Chúng đẩy Sơ Dương vào con hẻm, một người cầm đầu quàng lên vai Sở Dương, thấp giọng nói: "Đừng kêu loạn, nếu không sẽ cho ngươi nhuốm máu con dao này."
"Nhóm các ngươi muốn cướp tiền sao?" Sở Dương làm ra bộ dạng sợ hãi, khẽ nói: "Đòi tiền thì nói, không cần phải đả thương người nha."
"Một tên gà mờ như ngươi không biết thế nào lại mang theo nhiều tiền đến An Châu như vậy. Huynh đệ ta canh chừng ngươi nửa ngày, biết điều thì đem hết đám ngân phiếu đáng giá trong túi áo lấy ra đây. Chúng ta sẽ không đả thương ngươi...Nếu ngươi không nghe lời, hừ hừ!"
Sở Dương đưa tay vào ngực, vài người tuổi trẻ chăm chú nhìn chằm chằm vào tay của hắn, dưới hông hắn là hai thanh trủy thủ, chỉ cần hắn dám giở trò, lập tức sẽ được nhận hai nhát.
"Các ngươi là người của Hòa Hưng Long sao?" Sở Dương thấp giọng hỏi: "Ta có người quen trong Hòa Hưng, đầu đảng lão Thất, các ngươi đã nghe qua danh tự đó chưa?"
"Ha ha, tiểu tử ngươi thật sự là không may mắn rồi!" Nam tử đứng đối diện với Sở Dương, cưới ha hả nói: "Ngươi biết ta sao? Ta sao lại không biết ngươi hả? Đầu đảng lão Thất chính là ta, mấy dãy phố này là địa bàn của ta. Ngươi muốn lừa ai lại réo đến tên của ta, thật sự muốn chết rồi."
Sở Dương mỉm cười: "Ngươi là đầu đảng lão Thất, vậy thì tốt quá. Ngươi không xứng để ta quen biết!"
"Muốn chết!" Người nọ phẫn nộ quát: "Mẹ kiếp, lục soát lấy hết tiền của nó đi, sau đó cho nó gặp thành hoàng."
"Muốn giết người sao?" Sở Dương cười nói: "Đa tạ, ngươi xem như đã để ta nắm thóp được chứng cứ phạm tội rồi."
Hắn đột nhiên hét lên một tiếng dài, làm hai gã trẻ tuổi bên cạnh hoảng sợ, đồng loạt đâm thanh trủy thủ vào, nhưng cánh tay lại bị cái gì đó chế trụ, một chút khí lực cũng không có. Không đợi bọn người đầu đảng lão Thất kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, xung quanh hẻm nhảy ra vài người, như mãnh hổ vồ mồi đem bọn chúng chế trụ hoàn toàn.
"Các vị, lọt vào tay ta! Các vị quả thật có phúc!" Sở Dương nhe răng cười nói.
(*) “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”
Điển cố: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị. Trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha, khiến mười vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiêu mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã, dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, mười vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo chỉ còn đúng hai mươi bảy người. Khi ấy, mọi người gọi ba trận hỏa thiêu này là “Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa”. Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”.
Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng