Người là một sinh vật dễ bị sợ hãi nhất, ngay khi tiếng hô Thích khách vang lên, đám người chen chúc trên đường liền bạo phát khủng hoảng cực lớn. Khắp nơi đều là người chạy trốn, tùy ý đều có thể thấy được người bị vấp ngã xuống đất, khóc lóc hô hào cầu xin người khác đừng giẫm đạp. Thế nhưng mà người vội vàng chạy trốn, đâu còn lo lắng cho bọn họ? Dứt khoát đạp lên bọn họ, giúp chính mình chạy nhanh hơn mới là chính đạo.
Mấy thích khách vừa bắt đầu phát động, Thái tử liền hô lớn, tay phải rút Thiên Tử Kiếm 'Thế trẫm xuất tuần' giắt bên hông do bệ hạ ngự tứ. Kiếm quang lập loè, thân ảnh linh động, trong thời gian ngắn đã đâm thủng xương vai một tên. Đám thị vệ khẩn trương chạy về phía Thái tử, đã thấy trường kiếm của Thái tử phấp phới, đâm những tên kia đến lăn lộn trên mặt đất.
Chỉ đả thương, mà không giết!
Tần Phi đang phóng tới xa giá Thái tử bỗng nhiên dừng bước, cười lạnh khinh thường nhìn về phía Thái tử.
Lão cáo già Mục Thanh Sơn cũng đã nhìn ra mánh khóe, lắc đầu cười khổ, chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Phi, thấp giọng nói:
- Tổng trấn đại nhân chuẩn bị xong chưa?
Tần Phi nhún vai:
- Chỉ cần Thái tử không tìm ta, đã vô cùng may mắn rồi. Nếu không...
Mục Thanh Sơn hiểu ý của Tần Phi, nhưng y đã là lão cáo già, không hề nói thẳng ra, mà chỉ khẽ gật đầu, bước nhanh đến, mang tuần kiểm và quan binh đi thu thập tàn cuộc.
Lần đầu Thái tử đến An Châu đã đại phát thần uy, Thiên Tử Kiếm đả thương địch thủ mà không giết, lập uy mà giữ một tia nhân hậu. Dân chúng đang bối rối chạy như điên dần dần bình tĩnh trở lại, đủ loại ánh mắt sùng kính đến cuồng nhiệt nhìn về phía Thái tử. Rất nhiều người không nhịn được quỳ xuống hô to thiên tuế...
Nơi phía xa, Sở Dương đã chuẩn bị xong xuôi nghi thức ở cửa nha môn Tri Phủ hừ lạnh một tiếng. Vở kịch của Thái tử sao có thể dấu diếm được y? Đầu tiên là mượn việc ngăn kiệu cáo trạng, tuyên dương chiến công của mình, miêu tả một hình tượng Thái tử trong sạch hoá bộ máy chính trị thân dân, sau đó lại dùng thích khách giả để khoe khoang thân thủ. Tuy vài chiêu thức mèo cào kia không thể lọt vào mắt Tần Phi, nhưng so với Sở Dương cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Sở Dương chỉ căm hận vẻ làm bộ làm tịch của y.
Có người ngu xuẩn đến mức dùng mấy tên nông dân chỉ biết làm nông đến hành thích Thái tử sao? Tần Phi biết rõ là không, Sở Dương cũng biết là không! Nhưng dân chúng lại rất dễ bị gạt gẫm, bọn họ cho rằng “Có”!
Suy đoán xa hơn, Thái tử tự biên tự diễn một vở kịch hành thích, có lẽ là một chiêu dự bị khi chính đàn rung chuyển trong tương lai. Đây là một vụ ám sát công khai, khi cần trả đòn, hoặc cần vu oan cho người khác. Vụ ám sát này sẽ trở thành bằng chứng vững chắc.
Mà phát sinh ở An Châu, bất kể là Mục Thanh Sơn hay Sở Dương, đều khó có khả năng nói trước mặt Thái tử: Ngài hành động quá kém, đã bị chúng tôi nhìn thấu!
Vậy là Thái tử có thể nghênh ngang tát vào mặt toàn bộ An Châu—— nhìn trị an của các ngươi đi, bản Thái tử đã đi qua nửa Đại Sở, ngay cả một tên trộm cũng không gặp được, vừa đến đây liền gặp Thích khách. Quan viên An Châu ăn gì mà kém vậy?
Hiện trường hành thích đã bị thanh lý, Thích khách bị Thái tử đại phát thần uy đả thương, cũng bị áp giải đi. Đám thị vệ và Ngự Lâm quân tăng cường bảo an trên đường, quân đội đông nghịt, cơ hồ chèn ép dân chúng đến nỗi ngay cả đứng dưới mái hiên cũng không thể đứng thẳng được.
Quan binh An Châu đã ổn định, bọn họ triệt để bao phủ toàn bộ đường đi, vô số ánh mắt gắt gao chằm chằm vào đoàn xe Thái tử, lúc này, coi như là một con chó từ ven đường chạy tới, lập tức cũng bị vô số quan binh chém thành thịt băm.
Thái tử không quay lại xe ngựa, mà là đi cùng tiểu An tử, chậm rãi đi về phía trước.
- Thái tử ca ca!
Cửu công chúa thấy Thái tử, vành mắt đã đỏ lên, từ khi bị 'Đuổi khỏi' hoàng cung, đã lâu không gặp huynh đệ tỷ muội. Tuy năm đó ở trong nội cung, Cửu công chúa vào Thái tử cũng không hề thân thiết, nhưng ở cái đất An Châu chó ăn đá gà ăn sỏi này, có thể gặp được thân nhân, ai cũng có chút cảm động.
Thái tử bước nhanh tới, nâng muội muội đang muốn hành lễ lên, nói khẽ:
- Huynh muội chúng ta không cần đại lễ. Muội muội ngoan, em vất vả ở An Châu rồi.
Nghe được Thái tử trấn an như thế, nước mắt Cửu công chúa lã chã rơi xuống. Cầm tay Thái tử, bắt đầu khóc sướt mướt, kể lể...
Tần Phi hai tay ôm ngực, có chút nhàm chán nhìn cảnh huynh muội người ta tương kiến đầy tình cảm, bỗng nhiên nghe thấy vô số quan binh và dân chúng sau lưng kêu la, chợt nghe còn tưởng là lại có Thích khách, Tần Phi vô thức xoay người lại, liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp, quần đỏ đai đen, trang điểm nhạt, xinh đẹp không gì sánh được, làm cho người ta không thể không nhìn.
Nàng cũng hồng hồng vành mắt, nhút nhát e lệ, khi còn cách Tần Phi bảy tám bước đã ngừng lại. Quan binh dân chúng đầy đường trợn mắt há hốc mồm nhìn cô nương xinh đẹp mỹ mạo mà cả đời bọn họ đều chưa từng thấy qua. Đường phố tự nhiên yên tĩnh quỷ dị.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của nàng, vài sợi tóc vương trên áo, nhẹ nhàng lay động trong gió một lát liền bị nàng đưa tay vuốt lại. Một bàn tay nhỏ bé như ngọc khác, lau nhẹ vành mắt đã hồng, miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, nói khẽ:
- An Châu thật nhiều bụi, bay đầy vào mắt rồi.
- Bụi... à... nhiều thật, ngày nào cũng như vậy.
Tần Phi ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm thấy, gió nhẹ, mặt trời mới mọc, trời xanh, mây trắng... Con đường đã được quét sạch vẩy nước, sao lại có cát bụi?
- Ta có thể gọi ngươi là ca ca không?
Ánh mắt nàng nhìn đôi huynh muội đang tâm sự cách đó không xa kia, nhẹ nhàng nói.
Trong lòng Tần Phi buồn bã, thấp giọng nói:
- Thế thì không cần. Đại Nhi...
Đường Đại Nhi lặn lội đường xa, nhẹ nhàng cười cười, liền làm cho quân dân ven đường điên đảo thần hồn, không biết bao nhiêu người vụng trộm xiết chặt nắm đấm, muốn đấm chết Tần Phi, sau đó đứng ở vị trí của hắn, cũng phong khinh vân đạm nói chuyện với vị tuyệt thế giai nhân kia như vậy. Lại càng không biết bao nhiêu người bắt đầu tà ác suy đoán quan hệ của Tần Phi và Đường Đại Nhi, âm thầm nguyền rủa sau ngày bọn họ kết hôn, mới phát hiện nàng cũng là một tên con trai...
Thái tử nói vài câu với Cửu công chúa, nghi thức nghênh đón liền chính thức bắt đầu. Cửu công chúa lau nước mắt, gặp người quen cũ là Đại Nhi, thì vô cùng cao hứng đi tới nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cười hì hì nói:
- Đại Nhi đến An Châu thật là tốt quá, ta ở An Châu buồn chán vô cùng, có ngươi ở đây, trong lúc rảnh rỗi tỷ muội chúng ta chơi vài ván cờ, đi dạo phố, đi chơi… thì tốt hơn rất nhiều.
- Tần... Tần Phi không đưa ngươi đi chơi sao?
Đại Nhi ôn nhu nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Phi đang chán ngắt làm nghi thức hoan nghênh.
Cửu công chúa bất mãn bĩu môi, ghé sát bên tai nàng, nói nhỏ:
- Đại Nhi, giờ ta biết rõ vì cái gì mà lúc trước ngươi giải trừ hôn ước với Tần Phi rồi. Tiểu tử kia đâu phải người tốt lành gì chứ, đi câu cá thì té đầy nước vào người ta, tuy là ta có té nước hắn trước... Còn nữa, ta nói ra ngoài thành đi săn, hắn luôn nói không rảnh, kỳ thật chính hắn lại đi tìm người chơi mạt chược. Nhưng lần trước hắn làm cái mâm tròn, bên trên vẽ từng vòng tròn nhỏ, sau đó chế mấy chiếc phi tiêu đuôi lông vũ, chơi phi tiêu cũng rất thú vị, à, ngươi ở cùng ta nhé, chúng ta cùng chơi.
Đường Đại Nhi nhìn Tần Phi một cách phức tạp, trong lòng bối rối, nếu Tần Phi đưa nàng đi câu cá, té nước vào nàng, còn làm phi tiêu cho nàng chơi... thì thật là tốt!
Nghi thức nghênh đón rườm rà, kết thúc mỹ mãn trong tiếng pháo nổ. Sở Dương đứng trước mặt Thái tử, khẽ khom người nói:
- Tham kiến Thái tử.
Thái tử khóe miệng mỉm cười:
- Thế tử ở An Châu tốt không?
- Nơi khổ như Bắc Cương ta còn ở được, huống chi An Châu?
Sở Dương nghiêm trang nói:
- Phụ vương thường nói, cây xương rồng sinh trưởng quật cường trong đại sa mạc sẽ mạnh mẽ hơn bông hoa kiều diễm khổ tâm chăm sóc mà chưa chắc có thể sống sót kia nhiều.
Thái tử sao không hiểu ý trào phúng của y, thản nhiên nói:
- Bông hoa khó có thể sống mới là trân phẩm, khi nở rộ, vạn hoa thất sắc. Cây xương rồng cho dù có thể sống, cũng khó trèo lên nơi thanh nhã. Không có gì cao quý, chỉ là rác rưởi mà thôi.
Sở Dương chuyển động ánh mắt, nhìn về phía Tần Phi:
- Tần Trấn đốc xuất thân phố chợ bán thức ăn, một tay một chân cũng có địa vị hôm nay, vốn định dùng cây xương rồng so sánh với Tần Trấn đốc để bày tỏ sự khen ngợi, nếu Thái tử điện hạ nói như vậy, ta không thể so sánh như vậy nữa.
Tần Phi cười ha hả đi đến bên cạnh Sở Dương, ôm quyền nói:
- Tần Phi xuất thân hèn mọn, chỉ là một cây cỏ dại. Thế tử mới là cây xương rồng, cả nhà thế tử đều là cây xương rồng.
Thái tử vỗ tay cười nói:
- Đã lâu không gặp Tần Trấn đốc, vẫn là tính cách đó, dù chết không chịu hy sinh, một câu nói cũng không nhường người khác. Ta rất thích tính cách này của ngươi.
- Không cần khách khí.
Tần Phi chắp tay nói:
- Thái tử lặn lội đường xa nhất định rất mệt, trước hết mời đi nghỉ ngơi, những Thích khách kia...
- Tự ta xử trí.
Thái tử trầm giọng nói.
Tần Phi gật nhẹ đầu:
- Vậy hạ quan cáo lui trước.
Tần Phi đi rồi, Sở Dương lại chưa đi, y hiếu kỳ nhìn chung quanh muốn xem xem công chúa Vũ Dương mà y chưa từng gặp mặt như thế nào. Lại nói, đoạn đường này dài đằng đẵng, Thái tử có nấu gạo thành cơm hay không đây? Đáng tiếc, chiếc xe ngựa kia lại đóng chặt cửa sổ, cản trở lòng hiếu kỳ của Sở Dương... Xe ngựa trực tiếp tiến vào phủ tổng đốc.
Tần Phi nhẹ nhàng trở lại phân đường An Châu, dù sao cũng không xa, Cửu công chúa và Đại Nhi cười cười nói nói, sóng vai đi ở phía sau. Chu Lễ Uyên cẩn thận mang theo cao thủ Chấp Hành ti, bảo hộ hai cô gái đều có thân phận địa vị này.
Vừa đi vào nha môn, Tần Phi liền chạy vội về phía phòng công vụ, hét lớn:
- Ai cũng không được quấy rầy ta, ta có rất nhiều công việc phải làm, kẻ nào quấy nhiễu phạt năm mươi trượng.
Chạy vào phòng công vụ, Tần Phi đóng chặt cửa, còn chưa kịp thở, may mắn tạm thời có thể tránh được Đường Đại Nhi, thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm Đại Nhi:
- Muốn đánh năm mươi trượng thì ngươi tự mình động thủ đánh đi, hơn nữa, Đại Nhi cũng có việc công muốn gặp ngươi, lập tức mở cửa, nếu không... tự gánh lấy hậu quả.
Tần Phi thở dài, mở cửa phòng, xuôi tay bất đắc dĩ nói:
- Việc công sao?
- Thật sự là việc công!
Đại Nhi nói khẽ:
- Nhìn thấy Thái tử diễn kịch không? Biết y muốn trị ai không?