Xem xong hai cái công văn khác nhau hoàn toàn thế này, Sở đế cười ha hả ném phịch tờ sớ xuống bàn rồi nâng chén trà đã nguội ngắt từ lâu nhấp một ngụm nhỏ, đám đại thần Dịch Tổng đốc, Bàng Chân, Đường Ẩn, Quản Tái Đức, Lôi Thái Úy đang đứng trước mặt không dám nói gì, họ chỉ lặng lặng chờ Sở đế huấn thị.
Hiện giờ trời đã sang thu, tiết trời mát mẻ. Các đại thần đang đứng trong ngự hoa viên, mặc dù họ không được Sở Đế cho ngồi nhưng đứng cũng không khó chịu. Sở Đế thấy mọi người không lên tiếng liền mở miệng hỏi :"Chư vị , hai công văn này các ngươi đều đã xem qua. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu như Thái Tử nói thật thì Tần Phi đã phạm vào tội tham công nhận xằng, còn có ý gây nghi ngờ phỉ báng hình ảnh Thái Tử. Nếu như Tần Phi nói thật thì Thái Tử đã mạo nhận công lao. Hai người bọn chúng ai mới là người nói thật ?"
Lôi Thái Úy có thể trở thành một trong Tam công nên không phải là đèn cạn dầu. Chuyện này nếu bảo Tần Phi sai coi như đắc tội với Dịch Tổng đốc và Đường Ẩn. Nhưng nếu nói Thái Tử không đúng thì có trời mới biết được trong lòng Sở Đế sẽ đánh giá thế nào .
Đường Ẩn hờ hững nhìn trời, lão đứng ở đó mà dường như hợp thành một thể với ngự hoa viên, lão cũng không có vẻ muốn mở miệng đáp lại.
Nếu Quản Tái Đức coi trọng Tần Phi, tự nhiên không muốn vì chuyện này mà Tần Phi gặp phải thiệt thòi gì, nhưng thân phận của lão không cho phép được nói bừa, dù gì lão cũng là quốc trượng mà.
Bàng Chân nhìn một vị lão thần bên cạnh bèn nói trước:"Thừa Tướng đại nhân, lão là quan lại đứng đầu nên phán đoán tuyệt đối sáng suốt, chúng ta nhìn nhận vấn đề chắc chắn không bằng ngươi. Phải chăng lão nên nói trước cái nhìn của mình?"
Tam công triều đình gồm có Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử đại nhân cùng nhau phân công quản lý quan văn, quan võ và giám sát. Cộng thêm Tổng Đốc Sát sự thĩnh vượt ngoài tam giới không trong ngũ hành, còn có đệ nhất cao thủ nước Sở kiêm tổng quản thị vệ đại nội Phong Hầu Bàng Chân... Coi như trong đây đã là những tinh tuý bậc nhất trong triều rồi, người nào người nấy chỉ hắt hơi một cái thì nửa Đông Đô cũng phải náo loạn.
Thừa tướng nước Sở Lộ Việt Bình năm nay năm mươi tuổi, xuất thân của lão không phải từ gia tộc quyền thế . Lúc thiếu niên, Lộ Việt Bình khổ đọc thi thư, kiến thức và văn chương rất sâu sắc. Trong các khóa thi Hương, thi Hội, Thi Đình đều liên tiếp giành được Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên. Lão là một vị kỳ tài duy nhất thi cả ba khóa liên tiếp đều đứng đầu từ thời Đại Sở lập Quốc đến nay. Thời điểm Sở Đế đánh Ngụy, Lộ Việt Bình vẫn còn là Hộ Bộ viên Ngoại lang nhưng lúc ấy lão được trao cho trọng trách nặng nề là chuẩn bị hậu cần tiếp tế quân đội. Trước khi phạt Ngụy, lão đã khổ công trù tính chuẩn bị cho bốn năm phạt Ngụy như tiền lương, đồ quân nhu, tiền tử tiền tuất an ủi thân nhân người đã hi sinh. Sau khi khai chiến, những tình huống bất ngờ đều được lão giải quyết nhẹ nhàng ổn thoả.
Sau khi phạt Ngụy thành công, Lộ Việt Bình với công trạng to lớn như thế cộng với Thừa tướng tại nhiệm lúc ấy vừa mới bị bệnh mà qua đời. Sở Đế khi còn trẻ đích thân tới bên giường bệnh thăm hỏi, bệ ạh rơi lệ nói :"Lão thừa tướng vì nước tận tụy, vất vả mấy chục năm. Bây giờ phạt Ngụy thành công còn chưa kịp hưởng thụ những ngày tháng yên bình lại muốn ra đi. Trẫm tuổi còn trẻ, việc quản lý cả một quốc gia to lớn như vậy cảm giác thấy có cố gắng cũng không nổi, huống chi còn phải chinh phục một số vùng đất Đường Nguỵ. Lão thừa tướng cưỡi hạc về trời, chỉ sợ trẫm có ra sức cũng không làm được tới nơi tới chốn đâu."
Lão Thừa tướng kia chỉ chỉ vào Lộ Việt Bình đứng bên cạnh Sở đế rồi khàn khàn giọng gắng gượng thốt lên:"Bệ hạ, có Lộ Việt Bình ở đây lo gì thiên hạ không định đoạt được."
Nói xong câu đó, lão Thừa tướng nấc lên một cái cứ thế mà đi. Không biết là lão tiến cử kẻ có năng lực hay là vận khí của Lộ Việt Bình tốt đến cực điểm. Ngay tại trước giường bệnh , Sở Đế đã quyết định bổ nhiệm vượt cấp Lộ Việt Bình, không cần phải qua Hộ Bộ Thị Lang mà lên thẳng đảm nhiệm chức vụ Thừa tướng.
Mệnh lệnh này làm cho các gia tộc quyền lực ở Đại Sở phát điên, lúc bấy giờ chức vụ Tam công luôn thuộc về thế gia đại tộc. Thế mà một kẻ xuất thân bần hàn mười mươi lại nắm một trong ba chức vụ quan trọng đầu triều. Hẳn một thời gian sau Lộ gia sẽ trở thành một đại môn phiệt mới ở Sở Quốc. Thế gia đại tộc cầm giữ quốc gia sợ nhất là có một gia tộc mới quật khởi tranh giành quyền lực. Sau khi Lộ Việt Bình nhậm chức, tất cả các đại môn phiệt khác cùng Lộ Việt Bình tranh đấu rất nhiều năm.
Vị thừa tướng này cũng đích thực là có bản lĩnh, hoặc dùng đại bổng lộc hoặc dùng mật ngọt xoa dịu hết các môn phiệt. Chẳng mấy chốc, Lộ Việt Bình đã đảm nhiệm chức Thừa tướng mười tám năm rồi. Trong triều đình có thể nói là nhân sĩ có thâm niên!
Bệ hạ đã hỏi thì kiểu gì cũng có người phải trả lời, mà trong lòng Lộ Việt Bình hiểu rất rõ ràng, người khác không nói lời nào thì không phải là vẫn đề lớn nhưng nếu mình cũng không trả lời thì sẽ là một vấn đề nghiêm trọng.
"Bệ hạ!" Lộ Việt Bình tiến lên một bước bẩm tấu :"Lão thần cảm thấy, hai tờ công văn đều có chỗ khuyếch đại. Theo như công văn thì người đi dụ hàng đích thật là một mình Tần Phi, nhưng nếu như Thái tử không bố trí nhiều binh lực như vậy tại bốn phía Thuận Phong đảo thì hải tặc cũng chưa chắc sẽ đầu hàng ngay lập tức. Tuy nhiên, Tần Phi dám đơn thương độc mã đi gặp hải tặc, cái phần dũng khí kia cũng là cực kỳ hiếm có."
Lôi Thái Úy nâng mí mắt lên trêu chọc nói :"Thừa tướng thật là khéo nói hiếm có".
Lộ Việt Bình không muốn đấu võ mồm với Lôi Thái Úy, lão bẩm tấu tiếp :"Tần phi có lá gan gửi công văn này thì cũng cho thấy hành động của Thái tử ở An Đông có thể có những chỗ khiến người khác cảm thấy không đồng ý. Tuy nhiên chuyện liên quan đến Thái tử là gia sự của bệ hạ, chúng ta không nên nói nhiều về chuyện này."
Lộ Việt Bình chuyền được quả bóng cho Sở Đế, chư vị đại thần đều cảm thấy nhẹ nhõm. Ai cũng biết , Thái tử vội vã đoạt công lao, vội vã biểu hiện cũng vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Chuyện về ngôi vị hoàng đế thì Sở Đế nói cho ai thì cho người đó. Nếu như hoàng đế hạ quyết tâm phế Thái tử thì dù Thái tử có tranh thủ chuyện động trời cũng vô dụng. Nhưng nếu như bệ hạ không có ý định phế Thái tử, thì cái tội cướp công lao này thì tính làm gì.
Sở Đế đương nhiên là hiểu dụng ý của Lộ Việt Bình, lão chỉ là cười nhạt:"Thừa tướng đã thấy như vậy à? Vậy thì tốt , trẫm sẽ hạ lệnh xuống, chư vị ái khanh nhìn xem còn có cần bổ sung gì không."
"Tần Phi xin để bọn hải tặc vào đội ngũ phân sở SST An Đông, trẫm chuẩn y. Trẫm chỉ sửa một chút, phong Nhâm Bình Sinh lên Phó tổng binh Thuỷ sư Đại Sở, điều chuyển sang đại doanh Giang Nam làm phó soái. Sau khi tiếp chỉ sẽ đến nhận nhiệm vị giúp đỡ Quản Bình xử lý sự vụ Thuỷ sư ở Đại doanh Giang Nam. Để tiện cho hắn quản lý và luyện tập binh mã, trẫm cho phép hắn đưa một nửa bộ hạ cũ gia nhập vào đại doanh Giang Nam."
"Nếu đã quy hàng thì chính là thuộc quân đội Đại Sở, bổng lộc cứ dựa theo lộc của binh sĩ Lang nha, hơn nữa mỗi người thưởng thêm một ít vàng bạc. Cái này do bộ Hộ quyết định. Riêng Nhâm Bình Sinh, trẫm tự mình ban thưởng hắn vạn lượng hoàng kim, mười nàng mỹ nữ, ban thêm một toà nhà ở Đông Đô."
"Tần Phi có công chiêu hàng, trẫm chuẩn tấu hắn làm Tổng trấn ở An Đông nhưng đề bạt lên làm Đồng Tri Đề Đốc kiêm nhiệm Tổng trấn An Đông. Còn thái tử lần này lại để trẫm thất vọng, cứ chờ nó về kinh rồi hẵng liệu sau."
Sở đế nói thế làm cho các đại thần cảm thấy rất kỳ quái, có vẻ như nếu Thái tử trở về Đông Đô thì sẽ gặp một trận phong ba. Trước mắt trọng thần lại nói là thái tử làm cho trẫm thất vọng như thế thì còn nghi ngờ gì nữa, hẳn là lão tử đã có ý đổi người thừa kế rồi.
Trong lòng của mỗi người đều dự đoán là vị kia - Đoan Vương!
"Nếu như các ngươi thấy không cần bổ sung lời trẫm nói thì cứ theo lời đó báo cho Ty Lễ Giám soạn chiếu thư!" Sở đế thản nhiên nói.
Lộ Việt Bình lập tức tiến lên tâu:"Thần phản đối."
"Ngươi phản đối cái gì?" Sở đế kinh ngạc hỏi.
"Tần Phi tuổi còn trẻ đã là Tổng trấn, vốn chính là tiền đồ vô lượng. Bây giờ bệ hạ là bảo là thăng lên hàm Đồng Tri Đề đốc. Cả sst cũng chỉ có một vị Tổng đốc, sáu vị Đề đốc, mười mấy Đồng Tri Đề đốc mà thôi. Bây giờ phong cho Tần Phi lên quan cao như thế thì võ lực của hắn có thể làm phục chúng nhân không? Đức độ của hắn có thể làm phục chúng nhân không? Nếu như kết thúc nhiệm kỳ ở An Đông mà điều về Đông Đô có phải sẽ chưởng quản một ty không? Sau này cùng cầm quyền với đồng liêu sao được? Bệ hạ, mới hai mươi tuổi mà làm Đồng Tri Đề Đốc. Ba trăm năm Đại Sở, cựu thần thật không thể nghĩ lại có thể có trường hợp này." Lộ Việt Bình dũng cảm tâu lên ý kiến phản đối, lão không hề thấy đôi mắt của Dịch Tổng đốc và Đường Ẩn bắn ra lửa giận.
"Thừa tướng đại nhân ..." Dịch Tổng đốc như choàng tỉnh từ trong giấc mộng, lão bình thản thốt lên:" Người có năng lực sao lại so đo tuổi tác thế? Bệ hạ lúc hơn hai mươi tuổi cũng đã bình định nước Nguỵ đó. Nói như ngươi thì chẳng phải xem thường liệt tổ liệt tông nước Sở sao?"
Toàn thân Lộ Việt Bình toát mồ hôi, lão cũng chỉ nói lên ý kiến phản đối, lão cảm thấy đứa trẻ nhỏ tuổi thế đã là Đồng tri Đề đốc thì sau này biết lấy gì mà thăng thưởng? Hơn nữa Tần Phi gây nhiều chuyện náo loạn ở Đông Đô, Lộ Việt Bình dù không có ấn tượng xấu nhưng cũng không có ấn tượng tốt đẹp. Lão chỉ đơn thuần nói lên ý kiến dưới góc độ Thừa tướng, nếu Tần Phi với tuổi trẻ như thế lên như diều gặp gió thì khi Dịch Tổng đốc lui về, không còn nhân vật quản hắn nữa. Với tuổi của hắn mà thống soái sst thì có thể cầm quyền lực rất lâu. Người trẻ tuổi luôn có dã tâm, mà sst rơi vào tay người có dã tâm thì không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Rõ ràng lão vì dân vì nước vì quân vương mà khổ công suy nghĩ, thế mà sao lại bị Dịch Tổng Đốc và Đường Ẩn chụp mũ vào đầu? Lại còn động đến cả liệt tổ liệt tông nước Sở nữa đây.
Lôi Thái Uý ho khan một tiếng, thừa dịp không có ai để ý khẽ đẩy Quản Tái Đức một cái rồi thì thầm:"Lão Quản à, lên tấu đi ... Đó là cháu rể tương lai nhà ngươi đấy."
Quản Tái Đức ung dung trả lời một câu:"Mặc dù có thể là cháu rể nhà ta nhưng lúc này có hai vị cường nhân xông lên rồi. Nếu như ta cũng xông tới thì sợ Lộ Thừa tướng chịu không nổi mất. Thái Uý đại nhân, nghe nói cháu của ngươi cũng có quan hệ cá nhân với Tần Phi đó. Xem ra, ngươi cũng đứng về phía Tần Phi rồi à?"
Lôi Thái Uý hừ một tiếng, lão thấy phụ trợ thêm chút gió không thành công nên không nói thêm câu gì.
Sở Đế rất thích xem quần thần đấu võ mồm. Vì thế, hoàng đế cũng chỉ cười châm chọc mà không lên tiếng.
Lộ Việt Bình từ trước tới nay làm việc rất cẩn thận nên ít khi bị người khác tóm được gót chân, nhưng giờ gặp phải hai người này khác gì đá vào tảng sắt. Nếu như lão biết Tần Phi đối với Dịch Tổng đốc và Đường Ẩn có ý nghĩa như thế nào thì chỉ sợ hối hận cắn đứt lưỡi của mình.