Chích Thủ Già Thiên

Chương 240: Ai bị trúng kế?



Giải Ý lẳng lặng nhìn Tần Phi, thời gian hai người bên nhau bất tri bất giác trôi qua đi. Dần dần, đôi môi đỏ mọng của Giải Ý phảng phất rực rỡ hơn, kiều diễm ướt át. Nàng cũng không nói một câu, hơi thở hơi chút gấp gáp. Hai người vốn ngồi không xa nhau, nàng theo bản năng muốn trốn tránh, muốn dịch ra xa Tần Phi nên người hơi ưỡn ra một chút làm cho bộ ngực cao vút càng thêm bắt mắt.

Nhìn qua một lỗ nhỏ vào mật thất, Tiểu Ngọc thích thú nhìn chuyện đang xảy ra bên trong, trong lòng không khỏi có chút hả hê: "Muội muội ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, ta cũng biết nàng nhất định sẽ tự phụ vào Mỵ Công để đối phó với Tần Phi. "

Giải Ngữ im lặng không nói mà nhìn chăm chú vào lỗ nhỏ. Không khí trong mật thất đã rất diễm tình rồi ở trong mắt nàng, không khí trong mật thất đã kiều diễm. Hai chân của Giải Ý chụm lại, người hơi nghiêng về một bên làm lộ ra đôi chân cực kỳ xinh đẹp. Nàng cúi xuống chống tay vào thắt lưng, những vị trí uốn lượn đầy đặn từ chân trở lên phô ra không sót chút nào.

"Ta cao thủ như thế cũng bại bởi Tần Phi. Muội muội ngươi chính là muốn chết rồi! "Tiểu Ngọc thương xót bảo: "Tên Tần Phi này rất lưu manh, giờ lại có thể chiếm tiện nghi rồi. "

Con ngươi của Giải Ngữ như bị hút vào trong đó, bên trong mật thất Tần Phi dường như không cách nào khống chế được tâm tình của mình. Hắn đột nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Giải Ý rồi siết chặt cả tấm thân lả lướt nhu nhược vào ngực. Vậy là hai nơi cao vút ở ngực đã bị cơ ngực của Tần Phi đè nén. Giải Ý rên ưm một tiếng, cái miệng nhỏ lập tức bị Tần Phi lấp lại.

"Ngươi nhìn đi, ta đã nói rồi, cái tên Tần Phi này rất lưu manh. Có chỗ lời dâng tới là tuyệt đối không bỏ qua. "Tiểu Ngọc lắc đầu: "Muội muội ngươi cho là Mỵ công đã thành công, nhưng thật ra là trúng bẫy của Tần Phi đó. "

Giải Ngữ nghẹo đầu không muốn tiếp tục nhìn. Cái đáng bi ai nhất trên cõi đời này chính là rõ ràng bước một chân vào bẫy của người ta mà còn tưởng rằng mình đang nắm được sinh mệnh của người khác. Hiện giờ, Giải Ý đúng là đang rơi vào tình huống như thế. Nàng cố gắng dùng Mỵ Công khống chế Tần Phi để thử dò xét lời của hắn nói rốt cuộc là thật hay giả.

Khẩu chiến liên tục, mũi miệng của Giải Ý thở dốc liên tục nhưng trong lòng thì đắc ý dị thường. Tần Phi ngươi là cao thủ thì sao hả? Nam nhân nào mà chả dùng nửa dưới để suy nghĩ. Lão nương vừa dùng Mỵ công đến lão nhân sáu mươi tuổi còn không đỡ nổi, huống chi là một tên thanh niên huyết khí phương cương như ngươi. Hơn nữa Giải Ý đã không còn là xử nữ, nàng từng ăn ở cùng hai nam nhân, kết hợp với kiến thức phong phú từ trước nên rất thành thạo thuần thục. So với nữ tử lém lỉnh láu cá thì nữ tử phong tình thành thục càng thêm mê người.

Một lúc lâu, sau khi rời môi, Tần Phi thoạt nhìn có chút tình mê ý loạn, hai tay đã chui vào trong áo của Giải Ý tự lúc nào rồi.

"Ngươi thực có can đảm cùng đi với ta tìm Hoàng tử hả? " Khuôn mặt Giải Ý tươi cười như hoa, nàng cười cười nhìn Tần Phi đã rơi vào bẫy.

...

Thấy hai người trong mật thất muốn ra, Tiểu Ngọc vội vàng kéo Giải Ngữ lui ra khỏi cái sân trong. Chỉ chốc lát sau cửa mật thất mở ra, Tần Phi và Giải Ý trước sau từ từ bước ra. Dây trói trên người Giải Ý đã được cởi bỏ, hai người không đi bằng cửa lớn mà vượt tường ra ngoài.

Tiểu Ngọc nhìn Giải Ngữ rất thương hại:" Đêm nay chắc bắt được vị hoàng tử nước Ngô đáng thương, ta lại là có thể đem tặng một bộ bài cho các ngươi đuổi sự nhàm chán của kiếp sống lao ngục."

...

Gió ban đêm thổi mơn man mát rượi, trên con đường An Châu có hai người bước rất mau. Giải Ý đi trước dẫn đường, trên đường đi nàng cẩn thận quan sát hết sức tỉ mỉ hành động của Tần Phi, nhưng xem ra cũng không khác những tên nam nhân khác rơi vào trong tay mình. Dọc đường đi hai người đều chỉ gặp dân chúng mà không thấy bị ai theo dõi nên lúc này nàng mới tạm yên tâm trở lại.

Nàng rất tự tin với trình độ mị công của mình nhưng nàng cũng biết có thể nhất thời mê hoặc Tần Phi nhưng nếu mình không biết trời cao đất rộng mà vội vàng ra tay chế phục hắn thì sự mê hoặc sẽ mất tác dụng ngay lập tức. Nếu Tần Phi mà thoát khỏi sự hấp dẫn của sắc đẹp kia thì có thể trong khoảnh khắc bóp chết mình ngay. Giải Ý tin rằng, một Tần Phi tỉnh táo minh mẫn sẽ không biết thương hương tiếc ngọc là gì!

Kế sách hiện tại là mang tên Tần Phi đến chỗ của hoàng tử. Nơi đó đầy cao thủ, lại có mấy vị cao thủ cấp Tông sư rất lợi hại. Đến đó rồi thì chỉ có mỗi một Tần Phi còn không thúc thủ chịu trói sao?

Khi người ta có hy vọng thì động lực trở nên mạnh mẽ. Chẳng mấy chốc Giải Ý đã đưa Tần Phi đến một nơi thật xa trong một hẻm nhỏ vắng vẻ ở phía bắc thành An Châu. Ở đây chỉ có mấy gian cửa hàng đã phá sản từ lâu. Giải Ý dẫn đường phía trước đột nhiên tung người bay lên mái nhà, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Phi cũng tung người nhảy theo. Đứng trên nóc nhà mới có thể thấy rõ cái hẻm này thật ra được bố trí rất có hệ thống. Bốn phía của hẻm nhỏ đều là cửa hàng, bố trí vừa vặn làm thành chữ "Khẩu", mà chữ "Khẩu" này còn có một cái sân trong nho nhỏ nữa.

Muốn ra vào cái sân trong này thì chỉ có thể từ trên nóc nhà nhày xuống, chỗ này không có cửa nên vô hình trung tăng thêm hệ số an toàn cho chỗ này.

Giải Ý đang định tung người nhảy xuống thì bỗng nhiên có một trận kình phong đánh tới, nàng chưa kịp phản ứng gì thì miệng đã bị bàn tay Tần Phi bịt kín. Ngay sau đó mấy huyệt đạo trên người bị hắn điểm liên tục, thuận tay hắn điểm luôn huyệt khí hải. Giải Ý kinh ngạc, mặt chuyển màu trắng bệch, mắt nhìn trừng trừng Tần Phi.

"Xin lỗi nhé, ta quên không nói cho ngươi biết là trò mị công này không có hiệu quả đối với ta." Tần Phi xin lỗi thật chân thành, đầu hắn gật liên hồi:"Vừa rồi vừa hôn vừa sờ là do ngươi diễn trò nên ta góp vui. Ta và ngươi coi như là đều hy sinh cho nghệ thuật nhé."

Giải Ý tức giận đến độ không thốt ra được lời nào, nàng mở trừng cặp mắt giận dữ nhìn Tần Phi. Nhưng Tần Phi từ đầu tới giờ không thèm để ý tới sắc mặt của nàng mà giơ tay nhấc bổng nàng lên rồi nhẹ nhàng buông mình xuống sân. Hai người biến mất trong bóng đêm giống như bản thân có thể tan ra trong bóng đêm mờ mịt.

Bàn chân Tần Phi nhẹ nhàng chạm đất không một tiếng động, mặc dù hắn đang mang theo một nữ nhân nặng gần năm mươi cần. Động tác của hắn linh hoạt nhẹ nhàng như con báo mà lẻn gần đến một gian phòng đang sáng đèn. Hắn bèn tụ âm thành tuyến kề bên tai Giải Ý thốt lên:"Ta có cảm giác là bên trong nhà có nhân vật lợi hại. Có khi chỉ thở thôi cũng bị chúng phát hiện vì thế để an toàn ta và ngươi chỉ có thể dùng nội hô hấp. Lần này, không phải ta muốn chiếm tiện nghi của ngươi nhé ..." Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung:"Ngươi cứ coi như lại hy sinh vì nghệ thuật một lần nữa đi."

Giải Ý tức giận trợn tròn mắt thì đã bị Tần Phi dí sát mặt vào, tức thì hai người bị chặt đứt ngoại tức mà chuyển sang nội tức không ngừng. Lửa giận trong lòng Giải Ý không có cách nào dập tắc được nhưng nàng không chịu cũng không được, nội tức tuần hoàn chỉ có lợi cho tu vi của nàng. Huống chi, Tần Phi chỉ dùng mồm bịt miệng mình thôi mà có làm gì khác đâu.

Trong phòng truyền ra tiếng của một nam tử trẻ tuổi :"Thương nghị suốt buổi tối mà mọi người vẫn không thể thống nhất được với nhau sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.