Phàm là nữ nhân thì ai cũng đều đa sầu đa cảm. Từ các thiếu nữ mới cao bằng cửa sổ tầm mười lăm, mười sáu tuổi đến những lão bà tóc đã hoa râm năm, sáu chục tuổi đều có một điểm giống nhau là sẵn sàng rơi nước mắt. Nếu nói rằng nữ nhân nào đó không bao giờ khóc thì thật khó có thể tin.
Tần Phi yên lặng, chăm chú nhìn Giải Linh. Hắn chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn nước mắt của nàng tuôn như suối, vẻ mặt của nàng cực kì bi ai mà không nói một lời nào.
Một lúc sau, Giải Linh không khóc nữa, nàng cẩn thận đem bút ký cất kỹ rồi mới lên tiếng: "Về chuyện cũ của Nguyệt Nhi, xuất phát từ rất nhiều lý do mà những người biết rõ nội tĩnh sẽ không nói cho ngươi biết quá nhiều. Đổi lại trước kia thì ta cũng sẽ giấu diếm điều này. Nhưng nay hắn đã chết, ta cũng không ngại mà nói ra với ngươi. Thậm chí sau khi người biết có thể cũng giống ta muốn cho thiên hạ một trận long trời lở đất."
Tần Phi chậm rãi gật đầu mà không nói năng gì:
" Trước kia ở vùng biên ải Ngụy Đường có một tiểu sơn thôn. Trong thôn chỉ có mấy chục hộ gia đình, có một nhà không biết có phải là được tổ tiên phù hộ hay không [Nguyên văn: phần mộ tổ tiên bốc lên một làn khói xanh hay không] mà sinh hạ được hai người con gái đẹp như băng ngọc. Trong thôn không biết có bao nhiêu người đến cầu hôn."
Giải Linh ôm gối, dựa lưng vào gốc cây đại thụ rồi ngồi xuống. Trên mặt nàng mang theo một cảm xúc khó tả. Nàng mỉm cười nói: "Hai tỉ muội họ rất thông minh. Từ nhỏ các nàng đã thích chạy nhảy khắp núi. Bởi vì nơi đây phong cảnh hữu tình nên thường xuyên có các văn nhân mặc khách đến du ngoạn, chính họ đã dạy các nàng học chữ, đọc sách. Đối với những người quanh năm sống trên núi thì chỉ với mấy chữ này hai nàng đã có thể được gọi là tài nữ."
"Nhưng trên đời này, cái gọi là văn sĩ phần lớn đều rất hữu danh vô thực. Cho đến một năm, có hai người lần lượt đến đó và đã thay đổi vận mệnh của hai cô bé."
Tần Phi nhìn thẳng vào Giải Linh hỏi:"Hai người nào?"
"Người thứ nhất chính là thiếu niên tên là Đường Ẩn, người thứ hai còn lợi hại hơn hắn." Giải Linh mỉm cười nói: "Đường Ẩn tài hoa hơn người, lúc ấy là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, trên người hắn không có cái khí tức cao ngạo của con nhà quan lại mà hết sức bình dị gần gũi, nói năng tao nhã. Không biết hắn gặp được Nguyệt Nhi ở nơi nào nhưng hai người vừa gặp đã yêu. Sau khi trở về, Đường Ẩn muốn cưới Nguyệt Nhi làm vợ nhưng bị gia tộc kịch liệt phản đối. Sau đó chiến tranh Đường - Ngụy nổ ra. Chuyện sau này ngươi nên biết một chút."
"Xem ra vấn đề là ở người thứ hai à?" Tần Phi thản nhiên hỏi.
Giải Linh gật nhẹ chiếc cổ trắng ngần thon dài tuyệt đẹp. Nàng nhẹ nhàng nói: "Ta nói người kia lợi hại hơn, không phải chỉ vì địa vị của hắn mà là kiến thức, tu vi, học vấn, phẩm vị, tu dưỡng đạo đức của hắn... Không có chỗ nào không phải là siêu quần bạt tụy. Hoàng tộc Ngụy Quốc kể từ khi bị phân liệt thì có thể nói hắn là người giỏi nhất trong mấy trăm năm sau này. Vì thế hắn chiếm được ngôi vị hoàng đế. Hắn là một nam tử đích thực. Việc đấu tranh trong cung đình đối với hắn chẳng qua là một việc nhẹ nhàng như ăn một bữa cơm. Những lão cáo già trong triều đình đều bị hắn thu thập trở lên hết sức ngoan ngoãn. Tu vi của hắn rất cao, chỉ thiếu chút nữa là đặt chân vào cảnh giới của bậc đại tông sư. Người như thế bá đạo bực nào, oai phong bực nào? Hắn đã phát động chiến tranh với Đường Quốc. Hắn chuyên tâm một lòng xua mấy chục vạn Nguỵ quân tấn công nên chỉ trong một năm, đất đai của Đường quốc đã ly khai nước Nguỵ được hơn ba trăm năm lại một lần nữa sáp nhập vào bản đồ nước Nguỵ."
"Hoàng đế cuối cùng của Ngụy Quốc..." Tần Phi thở dài than.
"Đúng vậy, hắn... hắn đã thất bại, nhưng không phải hoàn toàn do hắn, mà là hắn đã gặp phải sự phản kích của những con người giỏi nhất thời bấy giờ. Dù là Sở Đế hay Đường Ẩn, là Bàng Chân hay Dịch Lão Đầu, là Liễu Khinh Dương hay Lôi Thái Úy, bất cứ người nào cũng không thể bằng hắn. Nhưng họ kết hợp lại với nhau thì trở thành sức mạnh vô địch. Mà vừa vặn đúng lúc đất nước suy yếu, vài vị tướng tài bất hạnh mắc bệnh mà chết, mưa gió thất thường làm cho mấy năm liền nhân dân mất mùa thất thu. Hắn miễn thuế nhưng lại làm cho quốc khố trống không nên chưa thể chuẩn bị đủ lực lượng để chiến đấu.
Giải Linh cười lạnh nói: "Ông trời không giúp hắn, vận khí cũng ủng hộ hắn. Mà trong lúc này, Sở đế dốc hết quốc lực phát động chiến tranh với Ngụy quốc. Ngươi có biết khi đó chuyện gì đã xảy ra không ?"
"Cái này... thật sự ta không biết."
Trong mắt Giải Linh thoáng qua một tia trào phúng:"Sử sách của Sở Quốc dĩ nhiên sẽ không viết rõ ràng, chuyện này đối với bọn họ cũng chẳng vẻ vang gì. Còn nhớ năm xưa, Ma tộc phát động công cuộc Nam chinh đại quy mô lần cuối. Lần cuối cùng đó chúng kéo 20 vạn thiết kỵ đến quan ải. Ngụy Quốc điều động binh mã nghênh chiến, Sở đế nhân cơ hội đó nổi lên. Năm đó Thủy đại sư làm sứ giả của Ngụy Quốc đến gặp mặt Sở Đế để thông báo Ma Tộc tiến vào Trung Nguyên. Hai nước muốn tranh bá hay báo thù cũng nên chờ Ngụy Quốc đánh đuổi xong Ma Tộc rồi hãy tính."
"Sở Đế dĩ nhiên sẽ không đáp ứng vì đây là cơ hội ngàn năm có một. Hắn phái tâm phúc đến chỗ Ma Tộc thương thuyết, bảo bọn chúng yên tâm tấn công tiêu diệt Ngụy Quốc, sau đó sẽ chia đều thiên hạ. Bọn Ma Tộc đúng là một lũ ngốc nên mới bị kích động, cũng do bọn họ mơ ước trở lại chốn phồn hoa từ lâu nên lập tức dùng hết sức lực tấn công Ngụy Quốc. Quân Sở cũng xua quân xông thẳng tạo thành thế tiền hậu giáp kích. Vậy là Ngụy Quốc lớn mạnh là thế cũng bị sụp đổ."
Tần Phi lắc đầu: "Mặc dù nói tranh bá thiên hạ không phải là việc nhân nghĩa, nhưng chuyện bảo hổ lột da, dẫn sói vào nhà này thì thật là không còn gì để nói."
Giải Linh lạnh lùng quát lên: "Đâu chỉ dừng lại như thế ? Ngụy Quốc đúng là đã bị diệt vong rồi nhưng dân chúng phương bắc mười phần chết chín. Bách tính bị tàn sát, bị bắt đi không biết bao nhiêu người, hơn nữa còn hơn nửa nạn dân chết đói, xương trắng phơi đầy đường, kéo dài cả ngàn dặm. Sở Đế tâm ngoan thủ lạt, hắn trở mặt như lật bàn tay ( Nguyên văn: hơn cả lật trang sách ). Sau khi tiêu diệt Ngụy Quốc lập tức quay ra đánh cho Ma Tộc nguyên khí đại thương, tiện thể chiếm lại vùng đất Ma Tộc đang giữ. Ngoài mặt thì hắn không có gì tổn thất mà dân chúng phương Bắc còn mang ơn hắn. Nhưng thật ra, nếu không phải do hắn thì mấy trăm vạn dân chúng phương Bắc vì đâu phải chết?"
"Ta cho ngươi biết những chuyện này là muốn ngươi biết được rằng, khi ngươi đối mặt với Sở Đế, bất luận bây giờ hắn có thể đối đãi với ngươi tốt như thế nào nhưng hắn có thể trở mặt bất cứ lúc nào. Thử nhìn con hắn xem, Thái Tử nước Sở khi xưa phong quang thế nào, giờ thì ở đâu ? Đừng nhìn hiện giờ Đoan Vương đang đắc thế, nói không chừng một này kia Đoan Vương cũng theo huynh trưởng trở thành tù nhân mà thôi. Hắn còn rất nhiều năm tháng để có thể lựa chọn người nối ngôi... Thật ra thì..." Giải Linh dừng lại một chút, chậm rãi nói từng chữ: "Trong con mắt của ta, hắn chẳng qua chỉ lợi dụng một đứa con đi tranh đấu cùng một đứa con trai khác, bản tâm chắc không để cho bọn chúng có cơ hội trưởng thành uy hiếp được ngai vàng của mình. Như vậy, hắn có thể toàn tâm toàn ý cho nghiệp lớn diệt Ngô, hoàn thành giấc mơ trở thành Thần Vũ Đế."
"Cái đó và thân thế của ta có liên quan sao?" Tần Phi hỏi ngược lại.
"Có !" Giải Linh bình tĩnh nói: "Tỷ tỷ của Nguyệt Nhi nắm đó kết giao với Ngụy Đế, Ngụy Đế sau khi lên ngôi phải mất một thời gian dài mới giải quyết được sự phản đối của mọi người để đưa nàng vào cung. Sau đó không lâu, Sở quân phạt Ngụy, hai người gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Đến ngày Ngụy Quốc bị tiêu diệt, nàng ở trong cung bị Sở Đế nhìn trúng liền cưỡng bức dem về Sở Quốc. Trên đường đi nàng phát hiện ra mình đang mang bầu. Nàng đang không biết xử lý ra sao thì gặp được Đường Ẩn..."
"Ngươi cũng biết nữ nhân có bầu chỉ che dấu cái bụng được nhiều nhất là ba tháng. Cũng may Tôn Hạc lén tìm nàng rồi dùng một loại pháp môn đặc thù, mạnh mẽ áp chế được một thời gian ngắn. Mấy ngày này quả thực khiến nàng kinh tâm động phách. Nguyệt Nhi gặp lại được tỷ tỷ, mà trong cung rất nhiều người bởi vì cảm thấy bị uy hiếp khi nàng đến nên tìm trăm phương ngàn kế muốn giết nàng. Nàng không sợ cái chết nhưng lại sợ mình không giữ được huyết mạch hoàng tộc Ngụy Quốc. Dù sao đây cũng là thứ kỷ niệm còn sót lại của nàng với nam nhân nàng yêu thương nhất."
"Trong cung khó lòng mà phòng bị được việc ám sát, mà Nguyệt Nhi cũng gặp đủ loại nguy cơ. Hai người liền tương kế tựu kế. Trước tiên nàng giả trúng độc Giảo Hồn Sát để trốn ra khỏi hoàng cung. Dưới sự trợ giúp của Tôn Hạc đại sư, nàng đã trốn ra và gặp được Nguyệt Nhi. Nhờ vào Thiên Ngân, nàng đem thai nhi trong bụng chuyển sang cho Nguyệt Nhi. Tất nhiên sau đó nàng đã chết !"
"Lôi Thái Úy vẫn còn tìm đến nàng ta cơ mà." Tần Phi lạnh lùng nói.
"Dĩ nhiên, Sở đế đã ra lệnh thì ai dám chậm trễ ? Huống chi... Sở đế nói không chừng còn tưởng rằng ngươi đúng là con hắn đấy... Quân đội, mật thám, tuần kiểm, thị vệ... lật tung hết tất cả mọi thứ. Liệu chỉ tìm một cỗ thi thể mà không được ư ?" Giải Linh lẳng lặng nhìn Tần Phi: "Ngươi chính là huyết mạch hoàng tộc Ngụy Quốc còn lưu lại trên đời này."
"Còn Ngụy Bính Dần !" Tần Phi chậm rãi nói.
"Hắn là cái gì chứ." Trong mắt Giải Linh hiện lên một tia tàn khốc: "Nếu không phải do hắn thì Thủy Đại Sư căn bản đã không phải chết."
"Ngươi là người Ngô Quốc, tại sao đối với chuyện Ngụy Quốc lại dụng tâm tìm hiểu thế?" Tần Phi nhún vai: "Theo lý thuyết, ngươi phải muốn giết chết người Ngụy Quốc."
Giải Linh nhìn đám cỏ trên mặt đất, ngọn cỏ đã úa vàng, khi cơn gió nhẹ thổi qua cả đám cỏ cứ như thể đồng thời cúi người xuống thăm hỏi nàng. Nàng không có bất kỳ động tác gì mà chỉ dùng vô hình chân khí dần dần phát ra. Từng ngọn cỏ nhỏ lại đứng thẳng ngạo nghễ trong gió.
"Không. . . Mặc dù Giải gia rất gần gũi với hoàng tộc Ngô quốc, nhưng Giải gia là Giải gia, chúng ta không nghe lệnh của Ngô quốc." Giải Linh bứt một ngọn cỏ lên ngắm nhìn: "Trong mười hai long kỵ năm đó có tổ tiên Giải gia chúng ta. Rất nhiều người cũng vì huyết mạch của chúng ta mà chặt đứt, thật ra thì. . . vào thời điểm Ngụy Quốc phân liệt, tổ tiên của chúng ta không muốn cùng tham dự dù lúc đó cũng thấy vị hoàng đế Nguỵ quốc bất lực khi đó thật chán ghét. Chúng ta bèn đổi tên đổi họ ẩn cư ở Giang Nam. Người Giải gia tựa như cọng cỏ này, cho dù chỉ là một gốc cỏ nhưng một đời phục một đời, cũng không đoạn tuyệt cũng không cúi đầu."
Tần Phi đột nhiên hiểu dụng ý Giải Linh.
Thân phận của hắn nếu quả thật giống như những gì Giải Linh nói thì hắn có thể không cần cố kỵ chút nào trước mặt người Sở quốc.
Ân huệ của Dịch lão đầu sao? Sự ngưỡng mộ của Sở đế ư? Chỉ điểm của Bàng Chân? Hết thảy trôi qua hết. . . Giờ là địch nhân bất cộng đái thiên.
Trong lúc nhất thời, Tần Phi lâm vào mê mang. Hai nữ tử xuất sắc bậc nào mới có thể điên đảo chúng sinh đây? Có người nói, hồng nhan họa thủy, nghiêng nước nghiêng thành. Những người đứng đầu mấy đại quốc kia thì ra muốn vây bắt hai nữ tử này, thế mà cứ chạy vòng vòng càng ngày càng có nhiều phiền toái liên miên bất tuyệt.
Giải Linh im lặng nhìn Tần Phi, những thay đổi dù nhỏ nhất trên khuôn mặt hắn cũng rơi vào trong mắt của nàng.
Đối với việc ngày hôm nay đối với Giải Linh thì vẫn có cái gì nàng nhìn không ra, nhìn không thấu đây?
"Tần Phi. . ."
"Hở?"
"Chúng ta đi, nếu như ta không có cảm giác sai thì. . . Dịch lão đầu đã theo kịp rồi!"