Chích Thủ Già Thiên

Chương 268: Quân Uy



Bất luận từ góc độ nào mà nói, một trường chiến đấu phát sinh vào cuối mùa thu năm Chính Xương thứ hai mươi ba này xứng đáng được ghi vào sử sách. Nhưng khiến người ta dở khóc dở cười, nguyên nhân là dị tộc Tây Bắc lần đầu tiên với với quân số ít ỏi dám chống lại quân Tây Bắc, sau một thời gian dã chiến giành được thắng lợi mà không theo sách lược nào.

Ba Đồ Nhĩ vì biểu hiện mình không có tư tâm, tự mình lãnh suất ba nghìn năm trăm kỵ binh tinh nhuệ trong tộc làm tiên phong, phía sau có Ngột Na Lợi lãnh suất bảy nghìn binh mã bọc hậu, đạp tuyết suốt đêm gấp rút lên đường, ý đồ một hơi giết chết tiên phong Sở.

Trong bóng đêm mờ mịt, lác đác hiện ra vài ngôi sao sáng lấp lánh, đoàn kỵ binh giục ngựa chạy dài, thần thái trang nghiêm. Không ai nói một lời, binh khí nắm chắc trong tay chờ đợi cuộc chiến sắp đến.

Không ai ngờ được, sau khi xuyên qua một ngọn núi nhỏ đến một sơn đạo chật hẹp thì chiến sĩ Quyển Tu bộ tộc nhìn thấy một toán nhân mã đón đầu phía trước. Nhìn kỹ lại thì thấy bọn chúng mặc khôi giáp quân Sở. Nhân mã hai bên không nghĩ rằng nửa đêm gặp nhau ngay tại sơn lộ, sợ tới mức oa oa kêu to. Vừa hô hoán xong, nhưng còn phải chiến đấu, vỉ vậy chưa hết hoảng sợ, binh sĩ hai bên lập tức lao đầu vào nhau chém giết.

Bởi vì khoảng cách hai bên quá gần, cung tiễn hoàn toàn không có tác dụng, uy lực trùng kích của chiến mã cũng không thể nào phát huy, Sở quân đâm thương nhọn tới, chiến sĩ Quyển Tu bộ vung trường đao lên, đường đường chính chính bắt đầu chém giết.Sơn bộ chật hẹp làm cho các chiến sĩ ở sau muốn xông lên trợ giúp cũng khó, người phía trước được người phía sau chen lên trợ giúp, bọn họ căn bản không nhận rõ được đối phương, chỉ là huy động vũ khí trong tay một cách theo cảm tính, đón đỡ công kích địch quân, thình lình giết chết chính người của mình, sau đó...chính mình bị giết!

Ở giữa đường, xác binh sĩ cùng chiến mã chồng chất càng lúc càng cao, tình hình đó làm cho binh sĩ hai bên đồng loạt thực hiện hành động - xuống ngựa, cầm vũ khí trèo lên đống người chết tiếp tục đánh.

Vì vậy, đống người chết càng lúc càng tăng, thi thể binh sĩ hai bên đan xen lồng vào nhau cùng một chỗ, nhiều người thậm chí là cùng ôm nhau chết. Thời điểm Ba Đồ Nhĩ nhận được tin tức, phía trước đã đánh đươc một lúc, hơn một trăm người đã hy sinh. Bộ hạ nhìn nhãn tình của Ba Đồ Nhĩ hỏi:"Tộc trưởng, tiếp tục đánh hay là rút lui?"

"Rút lui cái rắm, gặp kẻ thù nơi đường hẻm, chỉ có liều mạng mới có cơ may sống sót, theo ta tiến lên!"Ba Đồ Nhĩ xoay mình xuống ngựa, cầm lang nha bổng xông lên phía trước, chỉ sợ tộc trưởng nếu có mệnh hệ gì, chiến sĩ Quyển Tu bộ tộc không tiếp nhận nổi khả năng mất đi ba vị tộc trưởng trong thời gian ngắn, bọn họ nguyên một đám so với Ba Đồ Nhĩ chạy lên còn nhanh hơn, chỉ có thể điên cuồng cưỡi ngựa sóng vai hướng về giao lộ mà dũng mãnh lao tới.

Tướng tiên phong Sở quân Thường Định Diêu đối mặt vấn đề trước mắt, bản thân vốn trải qua trăm trận, sau một khoảng suy tư cẩn thận, liền trầm giọng nói:"Đây là âm mưu của địch nhân, chúng ta cô quân xâm nhập, căn bản không biết sẽ đối đầu bao nhiêu dị tộc nhân.Vạn nhất bọn chúng có hơn vạn đại quân hoặc giả như bọn chúng đã bày ra đại trận phía sau sơn lộ thì sao?

Dựa vào nguyên tắc không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, Thường Định Diêu thúc ngựa lên trước, hướng về phía sau sơn lộ triệt thoái.

Quân lính Sở quân vốn đang một trận tử chiến, đột nhiên phát hiện chủ tướng thoái lui, sĩ khí lập tức bị tiêu tan. Ba Đồ Nhĩ tận dụng thời cơ, tự mình dẫn đầu bất ngờ chém giết, ba nghìn năm trăm chiến sĩ Quyển Tu bộ tộc đuổi theo hơn ba nghìn quân tiên phong Tây Bắc liên tục chém giết đến khi sắc trời lờ mờ sáng mới chịu thu binh, dọc đường chém giết vô số. Biết chạy không kịp, binh sĩ Sở Quân bèn quỳ gối bên đường, giơ vũ khí trong tay lên ý muốn đầu hàng, lại bị chiến sĩ Quyển Tu bộ không muốn tiếp nhận tù binh, trực tiếp chặt đầu treo trên lưng ngựa làm chiến lợi phẩm.

Thường Định Diêu không dám sơ suất, một hơi chạy hơn 60 dặm, rốt cuộc cùng đại quân tụ họp.

Dẫn đầu đại quân ở đây là chủ soái của Tây Bắc quân, tên là Tây Vực đồ tể Thiết Huyết Tướng quân Phòng Vô Lượng. Bởi vì tại Tây Bắc hắn thực sự giết người quá nhiều, được người dị tộc gán cho cái danh hiệu gọi là "Vô lương tướng quân".

Mặc kệ hắn là vô lượng hay là vô lương. Đối với Sở quốc mà nói, hắn tuyệt đối là người có công. Hai mươi năm trước, hắn vẫn còn là một gã thập trưởng, tham gia đại chiến phạt Ngụy, tích lũy được công trạng. Phạt Ngụy thành công, lúc luận công ban thưởng, hắn được thăng lên chức phó tướng, thủ hạ hơn một ngàn người, điều đến Tây Bắc làm nhiệm vụ.

Tại Tây Bắc, quân đội do hắn đứng đầu dám đánh dám liều, nhiều lần cùng dị tộc chiến đấu, thậm chí có ít lần giành được thắng lợi hoàn toàn, đã từng dùng 500 kỵ binh tập kích gần vạn người của các bộ tộc lớn, chém đầu qua ngàn tên tướng, lại đem các bộ tộc từng có tiếng trên tuyết nguyên một loạt làm biến mất khỏi thế gian. Dựa vào một đường công lao tích lũy, hắn từ chức phó tướng được thăng cấp lên một loạt thành trấn tướng, phó soái Tây Bắc quân, Tây Bắc trấn thủ sứ kiêm uy vũ Tướng quân... Từ nay về sau, toàn bộ vùng Tây Bắc đều phải hạ mình dưới gót sắt cùng trường kiếm của hắn.

Phòng Vô Lượng cũng không hành quân suốt đêm, hắn chỉ thị binh lính canh bốn rời giường nấu cơm, canh năm bắt đầu xuất phát. Lại không ngờ rằng, đội ngũ còn chưa chuẩn bị xong, Thường Định Diêu trên người đẫm máu, đã trở về cầu cứu rồi.

Ánh sáng trong soái trướng trở nên lờ mờ, tên thị vệ cẩn thận thắp ngọn đèn lên, vừa ăn xong điểm tâm, các tướng lĩnh tụ tập ở trong doanh trướng, có người mang theo ánh mắt hoặc có chút hả hê hoặc cảm thông hoặc thờ ơ chẳng liên quan đến mình, liếc nhìn kẻ đáng thương Thường Định Diêu.

Phòng Vô Lượng híp mắt, nhãn tình khẽ liếc, hắn là người có kinh nghiệm chiến trận, phàm là binh sĩ từ lúc tham gia đến hôm nay, nếu trong quân đội diễn trò lừa bịp có thể dấu diếm được hắn sao? Thường Định Diêu thoạt nhìn trông có vẻ thê thảm, kì thật trên người một điểm tổn thương đều không có, trong khi trên người lại đầy máu.Cho dù cá nhân hắn có chém đầu liên tục hai mươi ba mươi người, phía sau mông cũng không đến nỗi nhiều máu như vậy.

Rất nhiều tướng lĩnh tự làm thất bại vì sợ bị xử phạt, đem mình làm thành bộ dáng thê thảm một chút biểu hiện như vừa trải qua một trận huyết chiến dữ dội, là chuyện xảy ra không ít.

"Binh mã gặp phải quân tiên phong hồi tối là của bộ tộc nào?"

Thường Định Diêu nơm nớp lo sợ đáp: "Không biết!"

"Quân tiên phong hao tổn bao nhiêu?Giết địch được bao nhiêu?"

Thường Định Diêu ngẫm nghĩ, cả gan đáp:"quân tiên phong 3200 người, bây giờ về đến trại doanh ước chừng 500 người...Đại soái bớt giận, bọn chúng nhất định là đã chạy thoát, chỉ cần phái ra trinh sát đi thu gom tàn binh, tối thiểu có thể tìm trở về 2000 người. Về phần giết địch thì... Trong đêm hỗn loạn như vậy chỉ có đoán bừa, tuy nhiên binh sĩ bên ta lấy một địch mười, ít nhất cũng đã giết khoảng một hai ngàn người"

Phòng Vô Lượng mỉm cười, từ chỗ ngồi đứng lên, tiên lại gần bên người Thường Định Diêu, thủ chưởng hướng trên đầu vai gã vỗ nhẹ hai cái. Lực đạo tuy nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho Thường Định Diêu sợ tới mức cơ hồ tê liệt ngã xuống quỳ trên mặt đất.

"Định Diêu à, ngươi tuổi hãy còn rất trẻ, quá ngây thơ! mở miệng nói dối cũng phải gần đúng một chút, chân chính nói dối mười câu tối thiểu phải có chín câu đúng sự thật, sau đó chân chính đem một câu nói dối vào, sẽ khiến người ta khó phát hiện ra. Đại Soái ta từ lúc là một chiến sĩ tầm thường cho đến bây giờ, căm bản kinh nghiệm đã quá phong phú rồi, hôm nay không ngại dạy dỗ ngươi, cũng làm cho tướng lãnh ở đây học được chút ít."

"Bình thường chiến trường thương vong vượt quá bốn thành, đội quân tựa hồ tan rã. Dị tộc nhân không phải là quân chính quy gì cả, thông thường không đạt quá bốn thành cũng đã kêu cha gọi mẹ tự động phân rã. Ngươi nói đã sát thương địch nhân từ một đến hai ngàn người, nói cách khác, ngươi dùng ba nghìn hai trăm binh sĩ chống lịa với ít nhất ngoài tám nghìn dịch nhân, không phải dễ dàng a!"

"Ngươi tổn thất hai nghìn bảy trăm sĩ tốt, nhất định là dọc đường bị đuổi giết. Bị giết như con chó, ngay cả đối thủ cũng không biết là ai, chỉ có một khả năng, chính là ngươi dẫn đầu chạy trốn, căn bản không có dũng khí để quay đầu lại nhìn. Mà những quân binh chiến đấu ở tuyến đầu, cứ như vậy liền bị ngươi bỏ rơi."

"Đại soái, người nghe ta giải thích..."Thường Định Diêu vẻ mặt cầu xin kêu lên.

Phòng Vô Lượng lắc đầu:"Ta vẫn chưa nói xong, trong lúc chiến đấu, địch nhân bị chém phun ra huyết tích, phần lớn là phun hướng bên trên, thành hình dáng rơi lả tả, loang lỗ từng dấu vết nhỏ.Về phần ngươi, sau khi trở về sợ bị ta trách phạt, không biết là giết đầu heo hay giết ngựa, đưa huyết thủy vào trong người đập vỡ rồi mới đến gặp ta! Nhà ngươi đánh giá quá thấp trí tuệ của bản soái rồi!"

"Đại soái..."

"Đưa ra ngoài chém, bêu đầu trước ba quân!"Phòng Vô Lượng nghiêm nghị quát.

Thị vệ lập tức tóm gọn, một tay xách Thường Định Diêu đang khóc cha gọi mẹ kéo ra bên ngoài trướng.

Bên ngoài doanh trướng, gã kêu khóc đến mức tê tâm liệt phế, mềm yếu vô lực cầu xin tha thứ, cầu khẩn đến khàn cả giọng, khiến cho người ta nghe thấy cũng phải thương tâm đến độ rơi nước mắt.Nhưng tướng lĩnh ở đây nào ai dám mở miệng khuyên can, ai cũng biết Thiết Huyết Tướng quân đã ra lệnh chém đầu, cho dù đến cả Lôi Thái úy có mở miệng cầu tình cũng chưa chắc có tác dụng. Trước kia khi Lôi Ca ở trong Tây Bắc quân, bên ngoài điên cuồng như sói, nhưng ngay trước mặt Phòng Vô Lượng, lập tức ngoan ngoãn như một tiểu bạch thỏ ngây thơ hồn nhiên.

"Lần này hội chiến, xuất động gần năm mươi vạn binh mã, chính là muốn tiêu diệt hoàn toàn lực lượng chính của dị tộc phía Tây Bắc Tuyết Nguyên. Thường Định Diêu xung phong đảm nhận chức tiên phong, vốn có thể dễ dàng chiến thắng, gặp phải cường ngạnh của địch nhân lại bỏ chạy trối chết, làm giảm quân uy, chết không có gì đáng tiếc. Chư vị về sau nhìn vào Thường Định Diêu lấy làm gương, tướng quân Tây Bắc quân tử chiến nơi chiến trường mới là quang vinh, tướng quân chạy trốn trở về bị lão tử chém mới là đáng xấu hổ!" Phòng Vô Lượng nghiêm nghị quát.

Rất nhiều tướng lĩnh cố lấy dũng khí, đồng thanh hưởng ứng.

"Quân tiên phong đã bị tiêu diệt, chứng tỏ địch nhân có sự chuẩn bị kĩ càng, kế tiếp là một trận thật ác liệt.Chúng ta nam bắc hai lộ cùng tiến, có lẽ sẽ đánh lừa được dị tộc nhân.Chuẩn bị cho tốt vào! Là chiến công hay sỉ nhục, chính do các ngươi tự chọn!"

Ánh mắt của Phòng Vô Lượng lướt qua trên người chư tướng, không ít tướng lĩnh ở đây đều xuất thân từ hào môn, có uy vũ và khí phách của cha mình, gia đình gốc gác vững chắc. So với những tướng lĩnh này thì người có cha là người chăn trâu, mẹ bán rau quả như Phòng Vô Lượng, quả thật chỉ là một tên dân đen bình thường mà thôi!

Nhưng ánh mắt của Phòng Vô Lượng lại khiến đám tướng lĩnh sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng này không rét mà run.

Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên người của phó tướng đại đội ba kỵ binh Đường Hiên, tựa hồ là đối với hắn, hoặc với tất cả mọi người nói:"Ở chỗ của ta, có công tất được thưởng, có tội tất bị xử phạt. Lúc sắp chết đến nơi, đừng mong lão tử xuất hiện cứu mạng! Vô dụng thôi Phòng Vô Lượng xuất thân đê tiện, cho tới bây giờ chưa nhận biết được nhiều quan lớn, cũng không phải dựa vào kết thân quan hệ mới có vị trí như ngày hôm nay. Ta không ngại chém con của ai, trở lại triều đình lại cùng với cha của hắn đấu lý.Nếu hiện tại cảm thấy quý trọng sinh mạng, liền cút khỏi đây cho ta, về sau ta sẽ xử lí."

"Có ai nguyện ý cút không?" Phòng Vô Lượng uy nghiêm hỏi.

"Nguyện vì đại soái cống hiến!" Chư tướng đồng thanh đáp.

"Rất tốt!" Phòng Vô Lượng cười lạnh nói:"Vậy hãy để chúng ta từ nhuệ khí hao tổn của Tây Bắc quân mang cả vốn lẫn lời về!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.