Ngón tay nhỏ nhắn, thon dài của Lôi Lôi đặt lên môi, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng rồi cẩn thận quan sát chung quanh. Nàng xác định xung quanh không có người, lúc này mới mở miệng hỏi: "Gần đây có tin tức gì?"
Đường Cửu Thiên cười theo phụ họa nói rằng: " Sau khi làm theo phân phó của Lôi Lôi cô nương, gia phụ xem ta cũng càng ngày càng thuận mắt, gần đây còn thường xuyên đem tấu chương ông viết cho ta xem. Tuy ta không đoán được toàn bộ dụng ý của triều đình, nhưng đại khái một hai phần ý tứ cũng có thể đoán ra. Hôm trước, một bản tấu của gia phụ có ý tứ là vùng Tây Bắc nên ngừng việc dùng binh, việc chính là trấn an Ngô quốc, lúc cần thiết cũng có thể đáp ứng một số điều kiện thái quá từ bọn họ, tập trung binh lực, trước bình định phản loạn Yến Vương, xong rồi từ từ tính sổ Ngô quốc cũng chưa muộn."
"A?" Lôi Lôi nhẹ đáp.
Đường Cửu Thiên sợ Lôi Lôi không tin, vội vàng nói tiếp: " Ta trăm triệu lần cũng không dám nói dối. Để thu thập tin tức cho cô nương, ta mất thật nhiều công sức mới có thể xem trộm bản tấu quan trọng như vậy. Trở lại phòng chỉ sợ quên mất đến cơm tối cũng chưa ăn, vội vàng lén lút chép lại. Người xem đi..."
Đường Cửu Thiên từ trong ngực lấy ra một mảnh giấy được quấn rất chặt, Lôi Lôi cầm lấy, cẩn thận đọc lại. Nội dung bên trong không khác biệt lắm so với những gì Đường Cửu Thiên viết, văn tự trang nhã, nói có sách mách có chứng, cũng không phải loại thiếu gia ăn trắng mặc trơn, không nghề nghiệp, chẳng học vấn như Đường Cửu Thiên có thể bịa ra được. Dù có muốn tìm người viết thay, thì một văn nhân tầm thường làm thế nào biết được nhiều hướng đi của triều đình như thế? Bản tấu chương này về độ tin cậy hẳn là không có vấn đề gì đi. Còn mấy lỗi chính tả khiến người khác dở khóc dở cười trong tờ giấy, Lôi Lôi cũng nhịn không dám cười.
Lôi Lôi xoay tay đem tờ giấy gập lại, cẩn thận cất đi. Nàng cười bảo: " Làm tốt lắm, cho ngươi một phần giải dược nữa."
"Đa tạ cô nương!" Đường Cửu Thiên tiếp nhận một viên thuốc nhỏ màu đỏ từ trong tay Lôi Lôi, nhanh chóng nuốt vào, miệng vẫn liên tục nói rằng: :Vài ngày gần đây ta thường cảm thấy thân thể có chút khó chịu, dường như là độc tính đã mạnh lên. Lôi Lôi cô nương, cô nương thấy ta làm việc cho cô nương là tận tâm hết sức, xin cô nương thương xót, giải một phần độc cho ta đi?"
Nực cười, độc giải rồi, lấy gì để khống chế một thiếu gia của Đường gia? Lôi Lôi không phải kẻ ngốc. Tác dụng của quân cờ kiểu này không lấy lẽ thường mà suy được, đối với tư duy của một người bình thường, theo quán tính sẽ tuyệt đối không hoài nghi đến đứa con do chính mình sinh ra. Đường Ẩn dù có là một nhân vật kiệt xuất, hắn cũng là một người cha. Hơn một năm trở lại đây, Đường Cửu Thiên dưới sự lợi dụng đe dọa của Lôi Lôi, dần dần cũng có biểu hiện của một đứa con ngoan. Biểu hiện như thế cũng làm cho Đường Ẩn vui mừng thầm trong lòng.
Đường Hiên càng ngày càng nhiều sai sót, Đường gia lớn như vậy như thế nào cũng cần có người kế thừa, khó khắn lắm mới thấy được Đường Cửu Thiên dần dần có biểu hiện tốt, mặc dù vẫn còn có thói du côn vô lại, nhưng cũng đủ khiến một người phụ thân an tâm.
"Ngươi cứ tiếp tục biểu hiện cho tốt, ta sẽ giải độc cho ngươi!" Lôi Lôi nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, lần trước ngươi nói Liễu Khinh Dương rời nhà đến Tây Bắc, liệu có báo về tin tức gì mới không?"
"Đường Cửu Thiên tự gõ đầu mình: "Thiếu chút nữa là quên nói cho cô nương, Liễu thế thúc đi Tây Bắc sẽ nhanh chóng trở về. Hắn đã cho người báo tin, nói là phải cùng Tần Phi trở về."
Trong lòng Lôi Lôi rung lên nhưng mặt không hề biến sắc. Nàng đương nhiên biết người bắt cóc Tần Phi chính là cô cô của mình - Giải Linh, nên cô cũng biết, với quan hệ của Giải Linh với Thủy Tình Không chắc chắn sẽ không gây thương tổn cho Tần Phi. Thế nhưng, hiện tại Tần Phi ở nơi nào? Việc hắn bị bắt làm toàn bộ Sở quốc chấn kinh.
Sát sự thính huy động toàn bộ nhân lực hành động, dưới sự chỉ huy của Nguyên Hâm, Chấp hành ti từng đợt từng đợt hướng Ngô quốc phát động tấn công. Những cuộc chiến âm thầm nhưng dậy sóng này khiến cho Trấn phủ ty Ngô quốc mệt đến thổ huyết.
Sát thủ, thường là những kẻ dùng mọi biện pháp, lợi dung mọi điều kiện để lấy mạng đối phương, nhưng tuyệt đối không phải những kẻ làm với bất cứ giá nào. Sát thủ phải giết chết mục tiêu, với tiền đề là bảo vệ chính bản thân mình. Nếu như dùng mạng của mình, đổi lấy mạng của đối phương, như thế không gọi là sát thủ, mà là tử sĩ.
Cũng bởi vì việc Tần Phi bị bắt mà những sát thủ của Chấp hành ti, trong nháy mắt trở thành tử sĩ. Hầu như họ hoàn toàn không tiếc trả giá, chỉ tập trung thanh trừ những mục tiêu trọng yếu của Ngô quốc. E là hiện tại ở nước Ngô, chỉ cần là kẻ tự cảm thấy mình có chút địa vị thì khi ra khỏi nhà phải có trăm người đi theo bảo hộ. Dù là văn thần hay võ tướng, mỗi ngày ngoại trừ đến nha môn hay vào triều, liền lập tức trở về nhà. Ra ngoài uống rượu à? Đến thanh lâu mua vui ư? Vô nghĩa, tính mạng của chính mình tất nhiên quan trọng hơn, có trời mới biết ở những nơi đó có sát thủ của Chấp hành ti hay không?
Mà Dịch lão đầu cũng đã ra mặt, lão nói, nếu như Tần Phi thiếu một sợi tóc, muốn Ngô quốc nợ máu phải trả bằng máu. Tỉ như thực sự chọc giận Dịch lão đầu, lão không thèm kiêng nể gì, học theo những thích khách hành tẩu trong đêm này, tiến hành hoạt động ám sát hàng loạt. Ngô quốc có mấy người có thể chịu được uy hiếp như vậy?
Đã biết được chính xác nội tình nên nàng cũng không phải lo lắng an nguy của Tần Phi. Lo lắng của bọn họ là hành động của Giải Linh sẽ đưa đến cho Ngô quốc bao nhiêu tổn thất.
Lôi Lôi nhớ lại liền có chút dở khóc dở cười, trước đây, thủy quân Ngô quốc hoành hành ngang ngược. Có khi, tâm tình tốt, hứng lên lại đến làm một vòng quanh đại doanh Giang Nam gây phiền toái. Trên mặt nước, với công phu mèo cào của đại doanh Giang Nam thì lực lượng thủy quân hùng hậu của Ngô quốc không để vào mắt.
Thế nhưng tình thế hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược, từ khi Nhâm Bình Sinh tới đại doanh Giang Nam, thủy quân Ngô quốc sợ uy danh vị này nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Mà khi Tần Phi bị bắt, Nhâm Bình Sinh dường như đem thủy quân Ngô quốc làm nơi trút giận, nhàn rỗi buồn chán liền dẫn đám bộ hạ vốn xuất thân hải tặc, khởi động
đại chiến hạm vô địch mà hắn cướp được, tìm một vài đơn vị riêng lẻ của thủy quân Ngô quốc đánh một trận thật oách.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, theo tin tức mà Lôi Lôi nhận được, thủy quân Ngô quốc đã bị Nhâm Bình Sinh đánh chìm cả thảy hơn ba mươi chiến thuyền lớn nhỏ, bắt giữ hơn bốn mươi chiến thuyền. Quân số thương vong, mất tích hoặc bị bắt cũng vượt quá bốn nghìn.
Một tên điên như Nhâm Bình Sinh cũng không phải người Ngô quốc có thể đối mặt. Nếu nói tập trung binh lực tinh nhuệ đi tìm Nhâm Bình Sinh tính sổ, thì tên kia sẽ giảo hoạt như một con trạch, đại quân vừa đến, lão nhân gia hắn liền lập tức lui về đại doanh Giang Nam, bày ra một bộ: "ngươi có giỏi thì lên bờ!"
Đại doanh Giang Nam cũng có năm nghìn thiết ki tinh nhuệ, người Ngô quốc có cho ăn gan báo cũng không dám lên đất liền tác chiến. Quay đầu trở về đi, Nhâm Bình Sinh liền từ phía sau mò ra, chiếc thuyền nào lạc xuống cuối, đảm bảo chỉ trong thời gian một bữa cơm đã bị Nhâm Bình Sinh ngoạm mất.
Đây hoàn toàn là cách mà trước đây thủy quân Ngô quốc dùng để khi dễ đại doanh Giang Nam, chỉ là hiện tại trái ngược hoàn toàn mà thôi. Thủy quân Ngô quốc khổ không nói nổi, Bộ Binh lại trực tiếp hạ lênh, thủy quân toàn bộ lui về phòng ngự, không được đơn độc tác chiến.
Quan viên Ngô quốc tuy chưa biết là Giải Linh bắt cóc Tần Phi, nhưng bọn họ đã đều ngầm oán giận, tên nào mắt bị mù mà bắt sống Tần Phi hại Ngô quốc nếm phải nhiều đắng cay, đau khổ như vậy.
Lũ mật thám của Trấn phủ ti bận rộn gần như muốn thổ huyết. Bọn họ vừa phải lùng bắt những cao thủ của Chấp hành ti đã lẻn vào Giang Namm, vừa phải bảo vệ các nhân vật quan trọng. Không may nhất chính là, bọn họ ở ngoài sáng, chấp hành ti lại ở trong tối. Nếu việc lùng bắt được thắt chặt nghiêm mật, thì cùng lắm nhân gia mấy ngày không giết người, nhưng nếu bọn họ hơi chút buông lỏng, liền nghe được tin: đầu một vài quan viên đã rơi xuống đất.
Nghe nói có một viên quan vốn chỉ mang hàm tứ phẩm, theo nguyên tắc tuyệt đối không thể trở thành mục tiêu ám sát của Chấp hành ti. Hắn trước đây thành tích không đến nỗi nào, lại cũng lén lút bợ đỡ, đút lót không ít người, mong muốn có thể được đề bạt. Vừa vặn, một vị thị lang đã bị cao thủ của Chấp hành ti ám sát, hoàng đế Ngô quốc liền cho hắn tiếp nhận chức vụ. Người này sợ đến tè ra quần, tỉ như lúc làm thị lang rồi, chẳng phải là trong danh sách ám sát của Chấp hành ti lại phải thêm một tên?
Để khỏi "bị" cất nhắc, thằng nhãi này dĩ nhiên lại nghĩ ra một độc chiêu, tự mình giữa đường cướp thê tử của người ta về làm tiểu thiếp, sau đó hùng hồn đem án đệ lên Hình Bộ...
Bởi vậy có thể thấy, Ngô quốc từ vua đên dân đã bị giày vò qua lại thành cái dạng gì rồi? Hoàng đế Ngô quốc cũng nhiều lần nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức phát động lệnh tổng động viên toàn quốc, tập trung binh lực qua đánh Giang Bắc, trút giận một chút. Thế nhưng, Sở quốc hiện tại rõ ràng chỉ dùng một cánh tay để đánh Yến Vương mà hoàn toàn không có chút khó khăn nào. Tay kia, chỉ chờ người Ngô quốc từ Giang Nam thò dầu ra thì sẽ đem bọn họ rút gân tính sổ.
Một trận không hề có nửa phần nắm chắc, biết đánh thế nào a!
Hiện tại nghe Đường Cửu Thiên nói Liễu Khinh Dương sẽ trở về... Trước cũng có tin tức báo, Dịch lão đầu tự mình đi Tây Bắc. Gần đây ở Đông Đô không thấy bóng dáng Bàng Chân... Lẽ nào, tam đại cao thủ tề tụ Tây Bắc, thế cô cô có chống nổi không?
Trong ngực Lôi Lôi loạn thành một mớ, nàng từ nhỏ cùng Giải Linh vô cùng thân thiết, đối với mối tình sâu đậm của người cô cô này hoàn toàn đồng tình, cũng có vài phần ước ao, trên đời này có bao nhiêu nam nhân đáng giá cho một nữ tử nổi tiếng như thế cuồng dại không thay đổi đây?
Nếu như Giải Linh có cái gì không hay xảy ra, Lôi Lôi nàng cũng không biết mình sẽ làm gì nữa.
"Khi Liễu Khinh Dương trở về, ngươi lại đến cùng ta thương lượng, nghĩ biện pháp hỏi xem hắn tại Tây Bắc làm những gì." Lôi Lôi lạnh lùng phân phó.
Đường Cửu Thiên nào có biết dụng ý của nàng, chỉ liên tục gật đầu.
Tần Phi này cũng sắp trở về, tất cả đều là tiểu tử thối này làm loạn. Sắc mặt Lôi Lôi có chút bất thiện, trong nhà còn có Cửu Công chúa và Tiểu Ngọc Nhi. Cửu Công chúa thì thôi, tốt xấu cũng ở trong nhà Tần Phi một thời gian. Tiểu Ngọc Nhi kia mới thực khó đối phó, đừng thấy nàng tuổi còn nhỏ, tâm nhãn còn nhiều như tổ ong. Nữ tử như Lôi Lôi, cũng không dám ở trước mặt tiểu Ngọc Nhi có nhiều hành động. Nàng rất sợ lộ chân tướng.
" Được rồi, có chuyện nhờ vả người một chút." Lôi Lôi nói:
Đường Cửu Thiên lập tức vỗ ngực phình phịch: "Chỉ là việc cô nương phân phó, tam thiếu gia không chối từ a!"
"Chuyện này vốn rất hợp với khả năng của ngươi." Lôi Lôi mỉm cười, nét mặt tươi như hoa:" Trong nhà của ta, Cửu công chúa mang theo một thị nữ đến ở. Ả thị nữ này là công chúa trong thời gian ở An Đông thu nhận. Ta xem nha đầu này có chút không vừa mắt, hơn nữa ả rất lắm chuyện..."
Không đợi Lôi Lôi nói xong, Đường Cửu Thiên đã bắt đầu ồn ào: "Yên tâm, ta quay về sẽ phân phó người, muốn đem ả vo viên hay đập dẹt, cô nương cứ nói. Nếu như không muốn giết ả, cũng được. Ta có cách đem ả bán đến thanh lâu Giang Nam!"
"Không không không, ngươi hiểu lầm rồi." Lôi Lôi nhẹ giọng nói:" Ta là muốn ngươi dần dần tiếp cận tìm hiểu nàng. Ngươi là con cái nhà quan, xét về quan hệ, đến Tần gia làm khách cũng không có vấn đề gì. Chính ngươi cân nhắc nên làm thế nào đi! Muốn giết ả, hay thế nào, lại còn dùng đến ngươi?"