Ngụy Bính Dần dường như ngay lập tức trấn tĩnh lại, vẻ mỉm cười một lần nữa hiện ra trên khuôn mặt y. Hai tay chắp lại, y dùng lễ vãn bối nói thập phần cung kính với Liễu Khinh Dương: "Liễu thúc thúc đại giá quang lâm, quả thật làm vẻ vang cho kẻ hèn này."
Y vừa phất tay vừa cao giọng ra lệnh: "Tản ra, nếu Sát Sự Thính đã muốn khám xét, vậy hãy để cho bọn họ khám xét cho kỹ càng."
Dưới tình thế như thế này, lập tức quyết định không cùng Tần Phi cứng đối cứng, Ngụy Bính Dần cố gắng nén chặt cỗ lửa giận trong lòng. Rất nhiều quan viên nhìn thấy ánh mắt của y trong lòng toan tính không khỏi có thêm vài phần phức tạp. Nếu một người có thể co được dãn được, quyết đoán mau lẹ, tiền đồ tương lai nhất định không kém bất cứ một kẻ nào.
Tần Phi phất hai tay, năm mươi tên quan quân mặc đồ đen nối đuôi nhau đi vào, bỏ qua những cái nhìn như hổ đói của đám đại nội mật thám mà tiến thẳng vào trong phòng.
"Trương thông sự, ngươi năm hai mươi hai tuổi làm quan, cho đến nay là được mười bảy năm rồi. Cho dù tính cho ngươi mỗi tháng bảy mươi lượng bạc bổng lộc đến hiện giờ thì một năm chẳng qua hơn tám trăm lượng, mười bảy năm tối đa cũng chỉ có một vạn ba ngàn lượng. Nhưng mà ngươi tặng lễ vật là một khối ngọc quý Tây Vực, ít nhất giá trị cũng vào khoảng vạn lượng. Không phải là mười bảy năm qua cả nhà của ngươi không ăn không uống, gom góp tất cả tiền tài tích lũy đợi đến hôm nay tới tặng lễ chứ hả?"
Trương thông sự lau mồ hôi trên thái dương: "Khối ngọc này là đồ gia truyền, không phải ta mua."
"Triệu đại phu, bút tích của Đạo Tử đại sư tiền triều dù có tiền cũng không mua được. Chỉ cần có một bức họa bất kỳ nào lưu lạc đến nhân gian, lập tức sẽ có người hô giá trên trời. Ngươi cũng muốn bảo đây là đồ gia truyền nhà ngươi chăng..."
"Ách. . . Đây là người khác thiếu nợ ta nhưng không đủ tiền trả bèn lấy ra gán nợ." Triệu đại phu lắp bắp đáp.
Quan quân Sát Sự Thính lạnh lùng mở một hộp lễ vật. Bên trong hộp chứa đầy vàng nén, ngước mắt lên thấy Mã thiếu phủ đang hồn bất phụ thể bèn nhàn nhạt truy vấn: "Số vàng này hiển nhiên không phù hợp với bổng lộc của ngươi, ở đâu ra?"
"Là chơi mạt chược thắng." Mã thiếu phủ nơm nớp lo sợ đáp.
. . .
Vốn là cả Ban Đại Nội Mật Thám đang hân hoan vui mừng, giờ này lại giống như trở thành phòng thẩm vấn của Sát Sự Thính. Gần trăm vị quý tộc, quan viên lớn nhỏ dốc sức nghĩ ngợi tìm lý do giải thích lễ vật của chính mình là ở đâu ra, nại ra đủ loại lý do hoang đường.
Tần Phi hắng giọng một cái, tràng diện lập tức yên tĩnh trở lại. Hắn ngạo nghễ nhìn lướt qua toàn trường, cất cao giọng nói: "Chư vị đại nhân sau khi về nhà, cấm không được ly khai Đông đô. Sát Sự Thính chúng ta sẽ tra rõ nguồn gốc thu nhập cùng lễ vật của các vị, một khi phát hiện có sự không phù hợp, lập tức truy bắt điều tra. Nếu trong mấy ngày này ly khai Đông đô sẽ khép vào tội sợ tội bỏ trốn. Mặt khác. . . Hoan nghênh các vị đầu thú tự thú, nguyên tắc của ta trước sau như một, thật thà sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!"
Đám quan chức mồ hôi rơi như mưa không ai dám ngắt lời.
Tần Phi ngạo mạn xoay người rời đi. Sát Sự Thính quan quân đối với tới tất cả hộp to hộp nhỏ lễ vật đều coi đó là vật chứng cần mang đi. Liễu Khinh Dương quay đầu lại nhìn Ngụy Bính Dần, lão nở nụ cười châm biếm mang ý vị sâu cay.
Liễu Khinh Dương hiểu rất rõ, Sát Sự Thính và Ban Đại Nội Mật Thám khác hẳn nhau. Sát Sự Thính mấy trăm năm qua chính là một thanh đao trong tay hoàng đế, cây đao này treo ngay trên cổ đại thần, chỉ cần đại thần nào biểu hiện không ổn, lập tức sẽ giơ cao chém xuống thu hoạch bọn họ. Cho nên, Tần Phi có thể không hề cố kỵ những quan viên kia, đắc tội hay không đều không quan trọng. Dù sao Sát Sự Thính không dựa vào những quan viên đó để mà kiếm cơm.
Nhưng Ban đại nội mật thám lại hoàn toàn khác, dã tâm của Ngụy Bính Dần rất lớn, y muốn làm hoàng đế, chỉ có điều dựa vào sự sủng ái của Sở đế hiện giờ vẫn là chưa đủ. Huynh đệ của y, bất kể là Đoan vương hay Tề vương đều có lực lượng của riêng mình. Thậm chí ngay cả thái tử đã thất sủng, so lực lượng trên triều, y cũng không thể sánh được. Ngụy Bính Dần không thể quan hệ quá tệ với các quan viên, y nhất định phải tạo nên được lực lượng nòng cốt của chính mình.
Nếu được như thế, Ban đại nội mật thám đối với quan viên sẽ có tác dụng cực hạn trong việc đả kích lên kẻ thù chính trị từ xa. Muốn làm được như Tần Phi, dẫn người đến bới bèo ra bọ, hiện thời y thật sự không có cách nào làm ra được.
Đoàn người Sát Sự Thính dần dần đi khuất, Ngụy Bính Dần nhẹ nhàng cắn chặt hai hàm răng đè nén lửa giận trong lòng.
Một gã mật thám đi tới bên cạnh Ngụy Bính Dần thì thầm bảo: "Tứ Hoàng Tử, Sát Sự Thính không để lại mặt mũi như vậy, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, huynh đệ trong ban chúng ta sẽ tuyệt không cau mày!"
Ngụy Bính Dần hạ thấp giọng, mở miệng phân phó: "Tần Phi muốn làm mất thể diện của ta như vậy thì ta cũng không cần phải nể mặt. Chuyện nơi đây kết thúc, ngươi dẫn người đi Sát Sự Thính lấy hồ sơ mười năm gần đây mang hết cả về đây. Tất cả phải tra xét không sót một quyển nào, ta không tin, Sát Sự Thính bọn chúng còn có thể không có nhược điểm bị ta nắm bắt."
. . .
Đám tuần kiểm trong tuần kiểm thự đau đầu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
"Cô nương, chúng ta đã đã nói với ngươi rồi, đối phương giải thích cũng không có vấn đề. Người chị em của ngươi bị bệnh truyền nhiễm, đột nhiên chết, vì phòng ngừa ôn dịch lan truyền, bọn hắn đem thi thể của ả đốt đi cũng là rất bình thường. Ngươi muốn chúng ta đi tra xét lại biết tra như thế nào hả? Vừa không có thi thể, vừa không có chứng cớ. Chúng ta là Tuần kiểm thự, chúng ta không phải là Sát Sự Thính mà có thể tùy tiện đi bắt người." Một tuần kiểm già tận tình khuyên nhủ.
Cặp mắt của Vãn Tinh từ đầu tới giờ nhìn mãi vào tên nam nhân khácbị lấy lời khai đang ngồi bên cạnh.
Nam nhân kia chính là một gã hộ viện một cái động tiêu tiền bí mật. Đương nhiên, cấp bậc hộ viện của hắn tương đối cao, số lượng thuộc hạ bên dưới vượt quá hai mươi người.
Tuần kiểm thự gọi nam nhân đó đến truy hỏi, đúng như lời bọn họ nói, đã là làm hết chức trách rồi. Thứ nhất không có thi thể, thứ hai không có chứng cớ, làm sao bắt người? Đối phương giải thích không chê vào đâu được, thậm chí còn có thể tìm được mấy người thầy thuốc làm nhân chứng. Lão tuần kiểm đang trợ giúp của tuần kiểm thự kia, cũng vì cảm thấy chuyện này không ổn, có lẽ cũng không cách nào truy xét ra được, đành phải khuyên nhủ cô gái bướng bỉnh này, hi vọng nàng không nên khiến cho đối phương bị dồn ép, miễn cho việc dẫn đến tai họa không đâu.
Nam nhân kia rồng bay phượng múa ký tên mình lên lời khai, đắc ý liếc qua Vãn Tinh một cái.
"Đợi chút!" Nam nhân vẫn đứng sau lưng Vãn Tinh, từ đầu đến cuối không hề thốt ra một câu, cuối cùng cũng mở miệng: "Đừng vội đi."
Gã hộ viện đảo mắt quái lạ: "Đây là tuần kiểm thự, bọn họ đều nói ta có thể ra về, người là ai mà bảo ta lưu lại?"
Hộ viện mập mờ cười cười, ngắm nghía thân hình uyển chuyển của Vãn Tinh, chế giễu nói: "Tiểu kỹ nữ này rất ngu xuẩn, tùy tiện mang nhân tình tới giả bộ đại gia với ta sao? Đại nhân vật của Đông đô, lão tử gặp mặt qua không ít, dường như chưa từng thấy người này".
Nam nhân không có chút ý cười nào: "Ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi." Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một cái Lang bài: "Đồng tri trấn đốc hình ngục ty Sát Sự Thính Cao Thần, có mấy câu muốn hỏi các hạ một chút."
Gã hộ viện hoảng sợ biến sắc, mà ngay cả đám tuần kiểm trong tuần kiểm thự cũng nhao nhao đứng dậy, Đồng tri trấn đốc của Sát Sự Thính, loại nhân vật cấp bậc này, làm sao lại cùng với kỹ nữ tới đây vậy?
"Căn cứ theo lời khai của ngươi, nàng kia là đột nhiên nhiễm bệnh chết đi, ta nhận thấy trong đó có điểm đáng ngờ nên có vài vấn đề muốn hỏi ngươi. Ở đây thủy chung vẫn là tuần kiểm thự, thẩm vấn không quá thuận tiện. Ngươi theo ta trở về Sát Sự Thính một chuyến đi!"
Cao Thần quỷ dị cười cười: "Hi vọng ngươi tại Sát Sự Thính không bộc phát bệnh truyền nhiễm gì thì tốt rồi."