Theo giọng nói bình tĩnh kia, một thân người nặng nề bị ném từ ngoài tường vào, ngã mạnh trên mặt đất, làm mặt đất bốc lên một màn bụi.
Một bóng người phiêu dật nhẹ nhàng xuất hiện trên đầu tường, cười nói: “Cho tới bây giờ cũng chỉ là nghe nói qua tên của Hộc Luật Phương, còn chưa từng giao thủ, hôm nay thử một chút, không khỏi thất vọng. Những kẻ chỉ có hư danh ở Đông Đô này thật sự quá nhiều…”
Bất cứ ai, nhìn thấy thân ảnh phiêu dật kia, đều bất giác có chút mê mẩn. Đối với hai người “Thần long kiến thủ bất kiến vĩ” như Dịch lão đầu và Bàng Chân mà nói, nhân vật được công nhận là Đệ tam cao thủ của Đại Sở này được nhìn thấy thường xuyên hơn, cho nên cũng mất đi chút cảm giác thần bí. Nhưng chính vì hắn xuất hiện, mới làm cho cục diện rối rắm, khẩn trương này trở nên sáng tỏ.
(Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy được đầu, không thấy được đuôi – Ngạn Ngữ)
Tựa như một chiếc cung rất căng, bất cứ lúc nào có thể bắn ra một phát tên trí mạng, thì đúng lúc đó, dây cung đứt!
Hộc Luật Phương chính là dây cung, mà Liễu Khinh Dương chính là kẻ cắt đứt dây đàn kia.
“Thật sự không chịu nổi một kích như vậy?” Tần Phi nhíu mày: “Tốt xấu gì cũng là người mà Bàng Đại Tông Sư tự mình chọn lựa cơ mà!”
“Bàng Chân nhìn trúng hắn, là bởi vì năng lực chỉ huy cùng với khả năng tùy cơ ứng biến, chứ không phải vì tu vi của bản thân hắn.”
Liễu Khinh Dương thản nhiên nói: “Thế nhưng, nghe nói Hộc Luật Phương năm đó không kém ta bao nhiêu, cho đến nay vẫn thế có thể là vì ở trong cung quá lâu, đầu toàn nghĩ chuyện thăng quan phát tài, công lực không tiến bộ được bao nhiêu. Ta chỉ dùng ba chiêu!”
Ba chiêu hạ Hộc Luật Phương? Cặp lông mày rậm của Ngụy Bính Dần nhíu chặt, nhìn Liễu Khinh Dương phiêu dật xuất trần, chợt cảm thấy có chút quỷ dị. Hôm nay, Liễu Khinh Dương cùng trước kia có chút bất đồng, nhưng cụ thể là bất đồng chỗ nào, hắn cũng không rõ. Nhưng hắn có một loại trực giác rất nguy hiểm, giống như cái mạng nhỏ của mình bị nắm trong tay Liễu Khinh Dương, chỉ cần Liễu Khinh Dương nắm chặt tay, cổ của mình sẽ gãy răng rắc. Cảm giác như thế lần trước là vì đối mặt ai? Bàng Chân? Hay Dịch lão đầu?
Đột nhiên, Ngụy Bính Dần nghĩ đến một hậu quả cực kì đáng sợ… Chẳng lẽ là, Liễu Khinh Dương sau nhiều năm dậm chân tại chỗ ở đỉnh cấp Tông Sư, rốt cuộc cũng đã có đột phá?
Hắn không đoán sai! Hiện tại, Liễu Khinh Dương đã bước một chân vào cảnh giới Đại Tông Sư, chẳng qua cái chân còn lại còn chưa hoàn toàn bước vào. Một trận đánh ở Tuyết Sơn, biểu hiện của ba vị tuyệt đỉnh cao thủ đương thời cho Liễu Khinh Dương thu hoạch không nhỏ, mà kiếm khí của Tần Phi tung hoành, vô số kiếm ý của Đại Tông Sư lực ngăn tuyết lở, lại trong nháy mắt bộc phát ra Thiên Đạo! Trường hợp như vậy, cũng không phải đơn giản nhìn qua, mà là một hồi ngộ đạo!
Sát Sự Thính vốn có Dịch lão đầu trấn giữ phía sau đã đủ đáng sợ rồi, nếu đúng hắn nghĩ rằng Liễu Khinh Dương “Bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ”, thành công bước vào cảnh giới Đại Tông Sư… Có hai vị Đại Tông Sư trấn giữ Sát Sự Thính thì tuyệt đối là không ai dám trêu vào. Nếu như đợi Tần Phi trưởng thành, trở thành vị Đại Tông Sư thứ ba, Dịch lão đầu khi đó còn chưa tiêu đời thì…
[DG: (百尺竿头更进一步:“Bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ”: “Dù đã lên tới đầu cây sào cao trăm thước, nhưng vẫn cố tiến thêm một bước nữa”). Ý nói: Có tài cao, nhưng không lấy làm tự mãn, vẫn cố gắng để tiến bộ thêm. Thành ngữ “bách xích can đầu” chỉ người có tài năng, đạo đức ở đỉnh cao…]
Ba vị Đại Tông Sư cùng một trận tuyến, thậm chí có thể đạp bằng hơn phân nửa Sở Cung.
Nghĩ đến cục diện đáng sợ như vậy, Ngụy Bính Dần bỗng nhiên cười ra tiếng, hắn đĩnh đạc bước về sau hai bước, lười nhác đặt mông ngồi trên lan can, rung đùi rất có tiết tấu.
“Tần Tổng Đốc, ngươi cũng đã chuẩn bị vẹn toàn. Xem ra, trừ khi ta lập tức tìm được Bàng Đại Sư, nếu không, căn bản không có cách nào chống lại.” Ngụy Bính Dần thản nhiên nói: “Đã như vậy, ta cũng không phí sức nữa, ngươi muốn bắt ta đi, được, bắt ta đi.”
Hai tay hắn nhấc nên, làm kiểu bị mang xiềng xích, trên mặt, ý cười xấu xa: “Tuy nhiên, Tần Phi, ngươi nghìn tính vạn tính, vẫn tính sai một chuyện. Ngươi có biết trong phòng ta là ai không?”
Hắn vỗ vỗ tay, một lão giả (ông lão) từ trong phòng đi ra, râu bạc tung bay. Lão nhân kia thoạt nhìn ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng nhuận, bước đi như bay. Trên người mặc đại hồng bào, trong tay còn mang theo một hộp gỗ màu đen.
“Thái y xuất sắc nhất Thái Y Viện trong vòng ba trăm năm, Thư lão gia tử. Phụ Hoàng từng nói qua, chỉ cần còn một hơi thở, đưa đến tay Thư lão gia tử, ít nhất, cũng có thể giữ lại tính mạng.”
Ngụy Bính Dần cười ha hả nói: “Rất không đúng dịp chính là, tối qua, Thư lão gia tử mới vừa kiểm tra cho ta, lão bảo, ta khỏe như trâu, lúc nào cũng có thể đánh chết ba con hổ. Hơn nữa, từ đầu đến chân, không có chút bệnh tật nào. Ngay cả bệnh trĩ, phù chân cũng không có. Về mặt chẩn đoán của Thư lão gia tử, tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ. Có là Kim Thạch Ty của các ngươi cũng không dám nghi ngờ chẩn đoán của Lão gia tử đi?”
Phồn Đóa Nhi hướng về phía Tần Phi nhíu đôi mi thanh tú. Nàng đầu quân cho Kim Thạch Ty đã lâu, dĩ nhiên đã nghe nói qua về đại danh của nhân vật này, đúng như lời Ngụy Bính Dần, chỉ e tìm cả Sở Quốc cũng không có một ai dám nghi ngờ lão.
“Hôm nay ta bị Tần Phi bắt đi, làm phiền lão gia tử vào cung chuyển cáo Phụ Hoàng, thuận tiện đem tình trạng sức khỏe của ta nói rõ ràng. Nếu như ta ở Sát Sự Thính mất một cọng tóc gáy, ha hả!”
Ngụy Bính Dần âm hiểm cười lạnh, nâng mắt nhìn Tần Phi.
“Ngươi sẽ không mất tóc gáy.” Tần Phi mỉm cười nói: “Ta vốn là không có nghĩ đánh ngươi. Đáng đánh, là những người khác! Đúng rồi, Đại Nội Mật Thám vừa mới thành lập, có lẽ còn không biết một số phương pháp dùng hình bức cung, ngày hôm nay, ta để cho thủ hạ thay Tứ Hoàng tử mở mang tầm mắt, sau này Đại nội mật thám mà tra hỏi không ra, cũng có thể sử dụng một phen.”
Theo lời Tần Phi, một ít quan quân Sát Sự Thính đã giải người vào trong viện.
Mấy người này đều bị trói rất chặt, tinh thần uể oải, mặt mũi bầm dập, xem ra đều đã bị thương một chút.
Nhưng Ngụy Bính Dần thấy bọn họ, sắc mặt liền trở nên khó coi. Mấy người này, đều là thị vệ thân cận của hắn, tu vi của bọn chúng, tuyệt đối không đến nỗi không chịu nổi một kích, nhưng đội quan quân Sát Sự Thính đã bắt lại bọn chúng giải vào kia lông tóc cũng không có tổn hao gì, bước đi vui vẻ, giống như mới vừa vào rừng bắt con thỏ vậy.
Con ngươi Ngụy Bính Dần dần sáng lên, những người kia tiến vào hậu viện, theo thói quen nhìn quanh, nhanh chóng chiếm cứ lối ra vào vị trí có lợi nhất. Mỗi người đều nhìn như không để ý mà tùy tiện đứng, nhưng trong mắt người trong nghề, động tác của bọn họ chuẩn xác mà chứa đựng sức bùng nổ lớn, một khi phát sinh chuyện bất thường, bọn họ có thể tùy thời mà chuyển sang tư thế tác chiến, phản kích thành công kẻ địch.
Người như vậy mà không phải là đi từ núi thây biển lửa mà ra, ai tin?
“Chấp Hành Ty?”
Ngụy Bính Dần thản nhiên hỏi.
Tần Phi nhún vai: “Tứ Hoàng Tử kiến thức rộng rãi, vừa nhìn đã biết là Chấp Hành Ty. Thật ngại quá, ta biết mấy thị vệ này của ngài đều là cao thủ. Tất cả mọi người đều là người văn nhã, ngài là Hoàng tử, ta dù thế nào cũng xem như là một đại quan. Nếu như ở chỗ này đánh đến biển kêu núi gọi (sơn hô hải khiếu), lừa kêu ngựa hí thì không hay ho gì. Để cho người bên ngoài nghe thấy được, còn tưởng trong viện giết heo không biết chừng!
Vài thủ hạ Chấp Hành Ty của ta am hiểu nhất là đánh lén (nguyên văn: Muộn côn phách hắc), cho nên, ta liền để cho bọn họ bắt thủ hạ của ngài, đúng thật là dễ như trở bàn tay…”
“Ngươi định làm gì?”
Trong lòng Ngụy Bính Dần đã có chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cục diện.
Tần Phi vỗ tay dứt khoát, ngạo nghễ chỉ phía mấy tên thị vệ mình mẩy bầm dập kia: “Dùng hình!”
“A!” Phồn Đóa Nhi lè lưỡi: “Ngươi còn chưa nói muốn hỏi bọn chúng cái gì cơ mà?”
Tần Phi xoa xoa gáy: “Đúng vậy a~, ta cũng không nghĩ tới muốn hỏi bọn chúng cái gì, không còn cách gì khác là đánh trước, biết đâu đánh xong, ta liền nhớ ra muốn hỏi cái gì nha~!”
Loại logic khốn kiếp thế này cũng chỉ có Tần Phi có thể hùng hồn nói ra, nhưng chính Liễu Khinh Dương đang đứng ở trên tường, cùng với đội sát thủ của Chấp Hành Ty đang ngăn ở cửa ra vào cùng với hai mươi chiếc thủ nỏ đang lóe lên hàn quang kia, chính là tà thuyết ngụy biện của Tần Phi.
Một sát thủ của Chấp Hành Ty túm một tên thị vệ lên, ngồi bên cạnh, thô bạo xé rách quần áo của hắn, lộ ra cơ thể rắn chắc, cùng đám lông ngực rậm rạp. Không đợi mọi người kịp phản ứng, người nọ cũng lấy ra một thanh đao ngưu giác tiêm, trên người tên thị vệ kia cẩn thận khoa tay múa chân mấy cái, đột nhiên hung hăng đâm một đao xuống, sau đó thuần thục róc đi lớp thịt, chỉ lát sau, mấy cái xương cánh tay trắng hếu liền lộ ra ngoài…
(牛角尖刀: ngưu giác tiêm đao: có thể xem như 1 loại đao càng về phía mũi càng nhọn như sừng trâu???? ủa, sao giống dao bầu quá za?? ^ ^)
“ Ti chức Chấp Hành Ty Trần Hạo!”
Hắn vừa múa đao, vừa giải thích: “Phụ thân nhà ta bảy đời về trước đều là quái tử thủ (một chức vụ như đao phủ, chuyên thi hành án lăng trì) của triều đình. Mà nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta, bao đời nay đều là đồ tể! Khi ta còn bé, gia phụ hi vọng ta có thể kế nghiệp phụ thân, trở thành quái tử thủ duy nhất của Đại Sở có thể dùng ba nghìn sáu trăm đao lăng trì phạm nhân mà vẫn đảm bảo hắn không chết!”
Tần Phi gật đầu khen: “Đây là một loại vinh quang, cũng không phải bất cứ quái tử thủ nào cũng có thể làm việc lăng trì, nếu chứ lăng trì phạm nhân chết quá nhanh, thì quái tử thủ kia không biết chừng cũng bị chôn cùng!”
Trần Hạo đáp: “Tổng đốc đại nhân kiến thức uyên thâm, đúng là như thế. Đại Sở này, trừ Trần gia chúng ta, thật không tìm ra được nhà thứ hai có thể sử dụng ba nghìn sáu trăm đao lăng trì. Nhưng đây chỉ là ý nguyện của phụ thân ta, mà mẹ ta lại quản rất nghiêm…”
“Ý nghĩ của mẫu thân ta rất đơn giản, nhà mẹ đẻ không có đàn ông, nhưng nhà đã bán thịt bò ở Đông Đô hơn một trăm năm, “Ngưu đao dịch cốt” có thể nói là số một Đông Đô, thủ nghệ độc truyền này cũng không muốn để thất truyền bèn cho ta học.”
“Tổng đốc đại nhân, người xem, cha ta muốn ta làm quái tử thủ, mẹ ta muốn ta làm đồ tể. Ta chỉ có thể học, học nữa, học lại học, không hiểu sao đã được Sát Sự Thính coi trọng, sau đó đưa ta vào Chấp Hành Ty. Quân Đề Đốc tự mình khảo hạch ta, người nói ta từ nhỏ học đến lúc biết nói đã biết nói giết người, học để biết đi đã đi đến đoạn đầu đài, học để biết dùng đao thì đã bắt đầu đi mổ bụng bò. Người như vậy, thích hợp nhất để đi giết người, bảo đảm càng giết càng sảng khoái, một chút gánh nặng cho mình cũng không có. Ta lúc đó hồ đồ, bị Quân Đề Đốc lung lay, liền đi Chấp Hành Ty, không có việc gì liền giết người, uống rượu!”
Cái nhìn của Quân Đề Đốc đối với ngươi thật không sai a~!” Tần Phi cười nói.
Trần Hạo đơn giản ngẩng đầu, cười cười nhìn mọi người xung quanh, tất cả chỉ dựa vào cảm giác của tay mà đem tay của tên thị vệ kia róc hết thịt xuống, xương trắng cùng mạch máu phô ra đầy đủ, khủng bố triệt để.
“Tổng Đốc Đại nhân, hơn nữa sau này, Nguyên Đề Đốc nói, ngón nghề này của ta, thích hợp đi bắt nạt những kẻ đã không còn năng lực phản kháng. Người nhìn đi, tên này bị phong bế mệnh môn khí hải, mặc dù đau chết đi sống lại, nhưng ngay cả rên cũng không rên được một câu. Ta nếu róc nữa, hắn chỉ sợ sẽ điên mất, đại nhân, người nghĩ ra muốn hỏi cái gì chưa? Bây giờ hỏi đi, bảo đảm hắn nguyện ý nói cho ngươi biết nhũ danh của thân mẫu hắn!”