Từ Tông Hạo có khổ tự mình biết, đến lúc này không hợp sức lại căn bản cũng không có đường có thể chạy trốn. Phồn Đóa Nhi nói không sai, Kim Thạch Ty từ trước tới nay luôn theo lối sử dụng độc dược, sau đó mới nghiên cứu chế tạo giải dược. Mình mới vừa rồi ăn như thuồng luồng không biết bao nhiêu là giải dược, tuy nhiên vẫn không ngăn được độc tính phát tác.
Đường đường là cao thủ tông sư, bị hai người thiếu niên một nam một nữ một xướng một họa làm nhục một hồi, vừa là bởi vì tạm thời không bắt bẻ được những gì Tần Phi nói.
Từ Tông Hạo trong lòng đại hận, nếu không phải là mình không cẩn thận, đáng nhẽ nên sớm nghĩ ra, một nhà Phồn Đóa Nhi từ thời Ngũ Đại đã ở Kim Thạch Ty, không tính những tượng sư [DG nghệ nhân] ở ngoài, mỗi đời đều có người bào chế thuốc kiệt xuất. Có nàng đi cùng bên cạnh, tại sao có thể không đề phòng độc đây?
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể hợp tác, tin tưởng Lưu Nhâm Trọng mà uống hoàn thuốc hắn đưa cho, tốc chiến tốc thắng, giết chết Phồn Đóa Nhi và Tần Phi, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết cho hết kịch độc trên người.
Hoàn thuốc này màu đen dường như mang theo lực lượng thần bí, khí hải dần dần ngưng tụ, toàn thân tràn đầy lực lượng, trạng thá́i quả thực so sánh với lúc chưa trúng độc còn tốt hơn nhiều. Từ Tông Hạo mừng rỡ trong lòng, cao thủ đúng là cao thủ, Lưu Nhâm Trọng quẳng đại cho một hoàn thuốc là có thể chống đỡ độc tính.
Từ Tông Hạo cổ tay chấn động, trường kiếm lăng không đánh ra.
Một kiếm này xuất thủ, hắn như biến thành người khác, vừa rồi thần thái còn chật vật không chịu nổi đột nhiên trở nên bất khả xâm phạm, cử chỉ lạnh nhạt thong dong bỗng trở nên lăng lệ vô cùng.
Trường kiếm trong đêm tối, giống như ánh nắng mặt trời chói chang lên cao, một vầng ánh sáng từ trên thân kiếm nở rộ, giống như hoa mẫu đơn nở rộ khoan thai mà xinh đẹp, thân kiếm lấp loé màu máu giống như dung nham chói mắt từ địa ngục chảy ra...
Quang mang của một kiếm này ở trong bóng đêm, giống như sự kết hợp hoàn mỹ của lá sen trải rộng trên mặt hồ, mũi kiếm tựa như vách núi ngàn trượng cao vút nguy nga...
Căn nhà vốn dĩ sắp sụp đổ, sau uy lực của một kiếm này dường như không chịu được thêm nữa, đá vụn từ nóc nhà lăn xuống, trong ban đêm tĩnh lặng, nghe tựa tiếng sét giữa trưa hè...
Cây cối xung quanh chợt mất đi sinh cơ, ngay cả đám cỏ trên mặt đất cũng trong nháy mắt trở nên khô vàng.
Uy lực của trường kiếm vô thượng, dù đem hết sinh lực của cả hai cũng không chịu nổi một kích. Thanh kiếm không những là huyết kiếm, mà còn là một thanh ma kiếm.
Chủ nhân của kiếm còn đáng sợ hơn bất kỳ ác ma nào!
Sắc mặt Tần Phi kịch biến. Một kiếm này của Từ Tông Hạo xuất ra khí thế phá trời, nếu như lúc trước Tần Phi còn có thể cứng rắn đối Từ Tông Hạo một lát thì với uy lực một kiếm này không cho hắn có cơ hội dùng cứng đối cứng.
Phồn Đóa Nhi hoa dung thất sắc, nàng không nghĩ được tại sao thân hắn đã trúng kịch độc nhưng Từ Tông Hạo lại còn có thể xuất ra một kiếm không thể đỡ nổi như thế. Một kích kia tụ tập toàn bộ linh khí, khí phách, sinh khí, oán khí, lệ khí cùng sát khí của Từ Tông Hạo!
Một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, thân ảnh trùng trùng điệp điệp tựa như gió thổi không lọt qua, cứng rắn ngăn thế kiếm lại, vô số âm thanh rền vang, kình khí đan xen làm nửa con đường biến thành phế tích.
Trần Hoằng Dận ngạo nghễ đứng yên, tay cầm trường mâu. Vũ khí của hắn dài chín thước, cái ngù như quả trứng gà lớn, đầu mâu sắc nhọn...
Một kích phá tan thế kiếm Từ Tông Hạo, Trần Hoằng Dận được thế không buông tha, trường mâu linh hoạt như linh xà từ hai bên xông vào, lại giống như cự mãng thượng cổ từ trên bổ xuống. Mâu ảnh liên miên bất tuyệt, khí thế như cầu vồng.
Tần Phi cười ha ha ngồi xuống, Trần Hoằng Dận vừa ra tay là hắn biết Từ Tông Hạo chỉ có hữu tử vô sinh. Trần Hoằng Dận dùng mâu, người dùng mâu quan trọng nhất là khí thế. Thảm liệt hùng tráng như này từ trước đến nay chưa có ai. Thà gãy chứ không chịu nhường. Trừ phi có khí thế lớn hơn Trần Hoằng Dận nếu không chỉ có bại.
Từ Tông Hạo muốn mở một đường máu cũng không được. Hết lần này tới lần khác bị Trần Hoằng Dận nhẹ nhàng phá tan kiếm thế ngay trước mặt. Như thế này không thể nói là dùng trứng chọi đá mà là gà con, là gà va tảng đá...
"Rất lợi hại!" Phồn Đóa Nhi núp ở phía sau Tần Phi. Nàng nhìn Trần Hoằng Dận đang điên cuồng như lửa lớn như thiên lôi. Nàng chắt lưỡi hít hà nói: "Vị Cửu gia này, thoạt nhìn văn nhã, mặt mũi nhìn cũng được, mặc dù tuổi hơi lớn nhưng đi trên đường chắc vẫn có thể cuốn hút ánh mắt rất nhiều nữ tử nhìn theo. Nhưng vừa động thủ, lại điên cuồng đầy sức mạnh, thật là khiến người người sợ. Lỡ có là đối thủ của hắn chắc cũng bị hắn hù chết..."
"Cửu gia đích xác là một nhân vật..." Tần Phi tự nhiên nói ra: "Nghe nói, tư chất Cửu gia cũng không tốt. Thuở thiếu niên bái sư học nghệ, không có người nào coi trọng hắn. Ai cũng bảo thân thể của hắn yêú ớt còi cọc, nói hắn không cách nào tu hành đến cảnh giới chí cao. Nhưng Cửu gia chưa từng vì thế mà dao động. Hắn điên cuông tu luyện, si mê đạo tu hành, mới có thành tựu ngày hôm nay. Mặc dù, mọi người khi bàn về cao thủ đứng đầu sẽ nói về hai người Bàng Chân, Dịch lão đầu. Nhưng ta dám bảo đảm, Bàng Chân cũng không muốn tùy tiện động thủ với Cửu gia..."
Phồn Đóa Nhi gật đầu, nhìn đầy suy tư vào trong lối đánh của Trần Hoằng Dận.
Mâu ảnh quét ngang, biến ảo vô số, cứng rắn tiếp cận kiếm ảnh đầy trời. Đột nhiên kình khí tiêu tán, mũi thương sắc nhọn đã ở trên cổ họng Từ Tông Hạo.
Từ Tông Hạo mồ hôi rơi như mưa, không dám cử động. Khi hắn thấy Trần Hoằng Dận xuất thủ, cũng biết hôm nay mình chết chắc. Hy vọng duy nhất của hắn chính là Lưu Nhâm Trọng có thể xuất thủ cứu giúp. Nhưng đã đánh đến nước này rồi, Lưu Nhâm Trọng vẫn không có ý xuất thủ...
Hắn lại thấy phía sau Tần Phi có hai người bước tới. Hắn ở Sát Sự Thính lâu như vậy, dĩ nhiên biết La Ngũ Mâu Thất là ai... Ba đại cao thủ cấp Tông Sư ở chỗ này, Từ Tông Hạo cười khổ một tiếng, ném trường kiếm xuống đất!
"Từ Tông Hạo." Phồn Đóa Nhi xông về phía trước, lớn tiếng trách mắng: "Nói đi, ngươi bị ai mua chuộc? Có phải Yến vương hay không?"
Đôi môi Từ Tông Hạo mấp máy, gượng cười: "Ta nói ra các ngươi sẽ bỏ qua cho ta? Sát Sự Thính sẽ bỏ qua cho ta? Hay là... Hắn sẽ bỏ qua cho ta?"
Mặc dù Từ Tông Hạo không nói hắn là ai, nhưng tất cả mọi người có thể nghe được ra ý tứ của hắn. Đúng thế, cho dù hắn nói ra, nhưng tội lỗi lần này quá lớn, không thể thoát khỏi thảm cảnh bản thân bị giết cả nhà bị tịch thu tài sản.
Phồn Đóa Nhi oán hận nói: "Được lắm, ngươi không nói, chút nữa bổn cô nương cho ngươi nếm mùi mấy vị tân dược, không lo ngươi không nói."
Tần Phi chậm rãi tiến lên phía trước, kéo Phồn Đóa Nhi ra phía sau, thản nhiên nói: "Như thế không phải là phương pháp hay. Ngươi nên trải qua làm tuần kiểm hoặc là tiến vào Hình Án Xử đi."
Tần Phi quay mặt lại nhìn Từ Tông Hạo nói: "Ngươi có thể không nói, nhưng ngươi phải biết rằng, trong nhà của ngươi còn có vợ con. Hiện tại tội ngươi nhất định là tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Nhưng nếu chúng ta dẫn ngươi trở về Sát Sự Thính, ngươi khai báo rõ ràng. Dịch Tổng đốc là người thế nào hẳn ngươi không phải là không biết, hắn là nổi danh bao che thuộc hạ. Ngươi mặc dù chết chắc, nhưng tám phần có thể giữ được tính mạng vợ con, khoản mua bán rất hời, ngươi nên cẩn thận suy nghĩ một chút."
"Ta nói thì thế nào? Không có chứng cớ, không có cho dù là một chút chứng cớ có thể đem cho người khác thấy." Từ Tông Hạo cười thảm nói: "Ngươi không biết bọn chúng làm việc cực kỳ cẩn thận, Sát Sự Thính nhiều nhất chỉ có thể tìm được ta, ta chết, lộ tuyến này coi như là chặt đứt. Chuyện trong triều đình khác với chuyện phá án nhiều lắm, quyền thế đến trình độ nhất định, căn bản không có đúng hay sai, mà phải nhìn vào uy quyền trong triều!"
"Cho dù ta nói ra Yến vương, triều đình có thể bắt hắn như thế nào? Mười lăm vạn đại quân, ai dám động vào? Ai dám đến Bắc Cương tước binh quyền của hắn?" Từ Tông Hạo dồn dập nói: "Dã tâm của Yến vương, hơn mười năm trước bệ hạ đã biết rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa động đến hắn. Ngươi cho rằng Sát Sự Thính không điều tra Yến vương sao? Từ lâu nay vẫn điều tra, hồ sơ về hắn đã đầy cả hai phòng rồi. Nhưng vậy thì thế nào, không có thực lực ai có thể nuốt trôi Yến vương? Bệ hạ không làm được, ngươi làm được chắc?"
"Lưu Nhâm Trọng có tới không?" Tần Phi thì thầm hỏi.
"Lưu Nhâm Trọng..." Từ Tông Hạo bỗng nhiên cười lên ha hả, chửi ầm lên nói: "Lưu Nhâm Trọng, Tổ sư mười tám đời tổ tông nhà ngươi... Ngươi con mẹ nó dùng lão tử làm thương!"
Một dòng máu tươi theo mũi của hắn chảy xuống. Trần Hoằng Dận thu thương lại rồi phong bế mười hai kinh mạch của Từ Tông Hạo.
"Vô dụng thôi... Hoàn thuốc ta vừa mới ăn, có thể trong nháy mắt kích thích công lực, nếu không cũng không thể đánh ngang tay với Cửu gia nhà ngươi lâu như vậy... Nhưng mà, dược lực đã hết, kinh mạch trong cơ thể ta đã đứt đoạn. Kể cả có đại tông sư ở chỗ này, cũng cứu không nổi tính mạng của ta. Không cần uổng phí công phu đâu!" Sắc mặt Từ Tông Hạo trắng bệch, thất khiếu không ngừng chảy ra máu tươi, hắn đứng thẳng tắp, giơ tay áo lau vết máu trên mặt nhưng lại làm máu chảy ra càng ngày càng nhiều, căn bản là lau không hết...
"Vô dụng rồi, hết thuốc chữa!" Phồn Đóa Nhi lạnh lùng mở miệng nói.
Từ Tông Hạo lau vết máu nơi khóe mắt, bình thản nói: "Những linh kiện đã cướp được giấu ở Đinh tự khố trong kho hàng long xương tại Bắc thành. Có lẽ Lưu Nhâm Trọng đã phái người chở đi rồi. Nếu như muốn đoạt lại, sẽ phải phong bế toàn thành, phong tỏa tất cả con đường từ Bắc thành thông với phủ Yến Vương. Cứ điểm của Yến vương ở Đông đô không phải là nhiều. Giam Tra Ty và Chấp Hành Ty đều thuộc lòng. Chỉ cần bỏ thêm chút thời gian, chỉ cần linh kiện lắp ráp chưa bị rời đi, thì nhất định có thể tìm được."
"Tần Phi..." Từ Tông Hạo quay mặt lại. Hắn nhìn Tần Phi rồi nói: "Ngươi rất lợi hại, thật sự lợi hại. Sát Sự Thính lâu lắm cũng không có xuất hiện một thanh niên lợi hại như ngươi. Ta nghĩ, Dịch Tổng đốc nhất định sẽ rất coi trọng ngươi. Những lời vừa rồi hãy coi như lần cuối cùng ta vì Sát Sự Thính xuất lực... Ta giết nhiều đồng liêu như vậy, xuống dưới suối vàng cũng không còn mặt mũi thấy bọn họ. Sau khi ta chết, phiền ngươi móc hai con ngươi ra, băm nát khuôn mặt..."
Chần chờ chốc lát, Từ Tông Hạo nói tiếp: "Nếu như có thể hướng Dịch Tổng đốc cầu tình, tha tội chết cho người nhà của ta. Cho dù đày con ta đi Tây Vực làm nô tỳ cũng được, xin đừng giết nó, nó mới ba tuổi đầu..."
Thanh âm Từ Tông Hạo tắt dần, đứng yên một chỗ, khuôn mặt chảy máu, cứ như vậy mà chết.
Phồn Đóa Nhi u đột nhiên thở dài nói: "Sớm biết hôm nay, hà cớ gì hồi đó?"
Bất chợt Trần Hoằng Dận thản nhiên nói: "Lưu Nhâm Trọng."
Tần Phi đưa mắt nhìn lại, phố dài dằng dặc, cuối đường có một người đứng chắp tay. Bởi vì cách nhau quá xa, Tần Phi chỉ có thể nhìn thấy bóng y cực kỳ mơ hồ. Hắn chỉ thấy bóng dáng của y mà nhìn không thấy mặt mũi. Người nọ phảng phất cùng bóng đêm tan ra làm một thể. Y chỉ đơn giản chắp tay đứng đó, liền có cảm giác không thể địch lại được.
La Ngũ cùng Mâu Thất cũng đã từng nghe danh Lưu Nhâm Trọng, biết hắn là đại cao thủ, lập tức ngưng thần đề phòng. Khoảng cách, đối với bậc cao thủ như Lưu Nhâm Trọng chắc chắn không là vấn đề.
Phồn Đóa Nhi có chút giật mình, theo bản năng núp ở sau lưng Tần Phi.
Người nào cũng không ngờ tới, Tần Phi lại đi lên phía trước hai bước, hướng về phía Lưu Nhâm Trọng vẫy tay: "Này..."
Phồn Đóa Nhi nhất thời hóa đá, chẳng lẽ người này lá gan là làm bằng sắt? Ngay cả La Ngũ Mâu Thất cũng đã bắt đầu đề phòng rồi, Tần Phi lại còn tiến lên vẫy gọi người khác?
"Ta biết ngươi muốn giết ta." Tần Phi thanh âm cũng không lớn, nhưng hắn biết rõ, Lưu Nhâm Trọng tuyệt đối có thể nghe thấy hắn nói từng chữ: "Ta không phải là một người thích gây chuyện. Nhưng nếu có người giẫm qua, ta sẽ hung hăng đạp lại. Đối với người muốn giết ta, bất kể hắn là ai vậy, ta cũng sẽ không nương tay."
"Phủ Yến Vương các ngươi coi Tần Phi ta như cái đinh trong mắt, được lắm! Ta bảo đảm, chỉ cần là người phủ Yến Vương rơi vào trong tay của ta, ta cũng sẽ làm cho bọn hắn sống không được chết không xong." Tần Phi vung nắm đấm, đánh mạnh vào không khí: "Ngươi cũng không phải ngoại lệ!"