Chích Thủ Già Thiên

Chương 89: Thua trận hoàn toàn



Tần Phi dùng tay ra dấu im lặng, sau đó đi ra ngoài cửa. Tại trong biển ý thức của hắn đã biết là Chu Lễ Uyên đã tới.

Chu Lễ Uyên đứng ở ngoài cửa chần chờ một lúc không biết có nên gõ cửa hay không. Mặc dù chức quan của hắn hiện tại thấp hơn Tần Phi một cấp nhưng tuổi của của y dù sao cũng lớn hơn Tần Phi vài tuổi. Y đã làm việc ở Sát Sự Thính năm năm nên đối với đủ loại quy củ trong sở thập phần tinh tường. Nếu như buổi tối hôm nay Tần Phi thật sự cùng vũ nữ như lại như thế như thế...thì khi trở về Sát Sự Thính tất nhiên sẽ bị Ty Giam tra nghiêm khắc xử phạt, kết quả xấu nhất là không ai thoát khỏi bị nhốt vào hắc lao.

Hắc lao cũng không phải ai cũng có tư cách vào, nhưng đã bị nhốt vào đó ít nhất cũng phải một tháng. Bị nhốt tại cái địa phương khủng bố âm trầm một tháng dù là người to gan lớn mật cũng sẽ biến thành người nhát gan. Về sau mỗi khi đi ra ngoài nghe thấy pháo tiếng nổ nhớ lại chuyện cũ cơ mặt chắc sẽ run rẩy vài lần.

Chu Lễ Uyên khẽ cắn môi hạ quyết tâm giơ tay gõ cửa hai cái.

"Ai?" Tần Phi biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi.

"Ty chức Chu Lễ Uyên đến đây muốn nhắc nhở Tổng trấn, thời gian đã không còn sớm. Chúng ta còn phải về đến hành quán báo danh, nếu như Quý Đồng Tri biết biết chúng ta ở đây không trở về sẽ nổi giận lôi đình đấy." Chu Lễ Uyên cẩn thận từng li từng tí cân nhắc lời nói, vừa nhắc nhở cho Tần Phi, vừa phải quan tâm đến sĩ diện của hắn, thật sự là quá khó khăn.

Tần Phi mở ra cửa phòng, thản nhiên nói: "Ta cũng đang có ý này."

Chu Lễ Uyên ngó vào thì thấy Tần Phi cùng vũ nữ đều ăn mặc thập phần chỉnh tề, chắc hẳn chưa làm ăn gì nên thở ra một hơi nhẹ nhàng. Sau lại kìm lòng không được y nói ra: "Cũng may Đồng Tri Trấn đốc còn chưa có có. . ."

Một câu nói của y còn chưa dứt thì vũ nữ kia nhìn Chu Lễ Uyên ha ha cười nói: "Vị tiểu ca này lại không biết. Chúng ta không phải là không có. . . Mà là đã đã xong. . . ngay cả y phục cũng mặc xong rồi."

Lúc này Chu Lễ Uyên chính thức chấn động, y kinh ngạc nhìn lại Tần Phi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thông cảm. Cả hai người đều là người tu hành võ đạo nên Chu Lễ Uyên rất rõ thân thể Tần Phi khoẻ mạnh hơn thường nhân rất nhiều, vậy nên theo lý thuyết, hẳn là làm rồi mới đúng. Nếu như trả bài mà nhanh như vậy thì. . . cái phương tiện trời sinh kia lại là kém cỏi quá rồi! Một người nam nhân tại phương diện này đã có chỗ thiếu hụt thì thật sự là việc vô cùng đau khổ! Chu Lễ Uyên không giả bộ, thần sắc trên mặt dần dần hiện ra vẻ tiếc hận và đau lòng.

Tần Phi giận tím mặt, cái cô Lôi Lôi chết tiệt này rõ ràng vô căn cứ khinh người trong sạch. Nhưng bây giờ mình có nói cũng không ai tin, Chu Lễ Uyên cũng khó mà tin nói không chừng còn sẽ hoài nghi mình vì mặt mũi mới nói như vậy . . . Nữ nhân ơi là nữ nhân, thật sự là hại chết người rồi.

Chu Lễ Uyên chán ghét nhìn Lôi Lôi rồi ghé sát tai Tần Phi thì thầm rất nhỏ: "Đồng tri trấn đốc không cần nói gì cả. Nếu đây là lần đầu tiên của ngươi mà xong nhanh như vậy thì còn có thể thông cảm. Nhưng nếu không phải thì. . . ài, ta có một người quen mở y quán ở Đông Đô, nhà y có bí phương tổ truyền, chuyên trị những...chứng bệnh khó có thể mở miệng này. Ngài không cần phải lo lắng, đến lúc đó ta mang ngài đến gặp y xem bệnh, bảo đảm ngài về sau còn có thể sinh long hoạt hổ!"

Tần Phi dở khóc dở cười đành cầm lấy cánh tay Chu Lễ Uyên buồn phiền nói: "Chu huynh tâm ý của ngươi ta hiểu nhưng ta thật sự không có vấn đề gì."

Chu Lễ Uyên lại vỗ hai cái vào vai của Tần Phi thấp giọng nói: "Ta hiểu, ta hiểu! Khi quay về Đông đô, nếu là ngài cảm thấy có nhu cầu chỉ cần tìm ta, ta dẫn ngài đi xem sao."

Lôi Lôi thấy mình lại để cho Tần Phi đột nhiên bị ăn cái thua thiệt, trong lòng mừng rỡ dương dương đắc ý nghĩ đến cái lão già tinh quái chết tiệt năm đó bị chính tay bổn cô nương đùa nghịch làm cho chết đi sống lại. Tần Phi cũng chỉ là đồ đệ của lão già chết tiệt kia, sao có thể là đối thủ của sư tỷ? Đoạn đường đi đến Đông Đô này còn nhiều thời gian, trên đường đi còn nhiều thứ để trêu đùa!

Tần Phi và Chu Lễ Uyên sóng vai đi ra cửa phòng, chợt nghe một làn gió thơm thổi qua. Tần Phi quay đầu nhìn lại thì thấy Lôi Lôi đã nhẹ nhàng đi tới giơ hai tay níu cánh tay của mình, cái đầu tựa vào đầu vai, khuôn mặt thẹn thùng thanh âm ỏn ẻn xen lẫn hơi thở nói: "Tần Trấn đốc, vừa rồi trên giường ngươi còn nói muốn đưa Lôi Lôi đi cùng mà... Hiện tại ngươi nói không giữ lời sao? Đàn ông các ngươi toàn là đồ ham mới nới cũ nhưng mới chưa hết bữa cơm đã chán ta rồi sao? Đúng là hận chết người đi được. . ."

Nói xong, bàn tay nhỏ bé của Lôi Lôi nhanh như chớp đặt vào trên lưng Tần Phi, hai móng tay cấu chặt vào da thịt, trên mặt vẫn giả vờ thẹn thùng miệng tươi cười: "Đưa ta cùng đi nhé. . ." Theo đó thân thể nàng lay động, chỗ miếng thịt bị móng tay kẹp lấy đau nhức như chết đi sống lại.

Trong lòng Tần Phi cũng đã sắp tức điên rồi, hết lần này tới lần khác không thể phát tác được, người con gái trước mắt này vừa thông minh lanh lợi lại có da mặt dày giống mình cứ thích vui đùa một cách vô lại chiếm tiện nghi của người khác. Vừa nghĩ tới da mặt dày, Tần Phi bỗng nhiên kịp phản ứng, chính mình trước giờ đều không cần mặt mũi, có thể bởi vì bên cạnh có cái tên Chu Lễ Uyên có bộ dạng nghiêm túc mới trở nên trung thực ư?

Tần Phi cười ha ha giơ bàn tay nắm bả vai mềm mại không xương của Lôi Lôi, tay phải không khách khí quàng lên vai thơm của nàng, tay trái thuận thế ôm eo rồi cười tủm tỉm nói: "Hay lắm, để hôn một cái sẽ dẫn ngươi đi cùng nhé!"

Nói xong, Tần Phi cúi đầu, cố ý đem bờ môi trề ra hướng đôi môi đỏ tươi ướt át của Lôi Lôi áp sát. Trong nội tâm Tần Phi mừng rỡ thế là lần này làm cho Lôi Lôi mắc bẫy trở lại, nếu nàng tránh đi ngay trước mặt Chu Lễ Uyên thì coi như tự mình nói là không thân không quen can cớ gì phải mang theo, nan đề liền cấp trở lại cho Lôi Lôi. Nàng nếu là một thân mặt dạn mày dày... Dù sao mình cũng chiếm tiện nghi rồi!

Chu Lễ Uyên ngẩng đầu nhìn trời, thầm than một đời thiên tài như thế sao lại mê luyến nữ sắc như vậy, thật tình không biết anh hùng nan quá mỹ nhân quan, bao nhiêu nam nhi đang thành công đều hủy ở trên bụng nữ nhân. . . Thành công ư? Tần Phi chỉ là mới bắt đầu trên đường đi lên lại cũng đã bắt đầu không thể tự kềm chế đối với nữ sắc.

Lôi Lôi xấu hổ cười nói: "Hôn thì hôn nha. . ." Nói xong, đôi môi thịnh soạn có chút mở ra, lộ ra nửa hàm răng trắng như tuyết cái lưỡi đinh hương lại như muốn thò ra. . .

Tần Phi không nghĩ Lôi Lôi thật sự có can đảm dứt khoát làm ra như vậy, lập tức chần chờ một chút rồi dừng lại một lúc cỡ một bữa cơm, Tần Phi trong khoảnh khắc như sa hầm băng, đúng là nữ nhân trời đánh, trong miệng rõ ràng cất giấu một lưỡi dao sắc bén, cái lưỡi nhẹ cuốn, lưỡi dao đã đến đầu lưỡi. Trên mặt của nàng vẫn có bộ dạng ngượng ngùng nhưng vẫn có dáng uyển chuyển.

Tần Phi hạ thấp thanh âm xuống thì thầm nói cho một mình nàng nghe: "Coi như thua ngươi. . ."

"Thật sự không hôn à?" Đầu lưỡi Lôi Lôi cuộn một cái, lưỡi dao lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

"Khục khục!" Tần Phi quay mặt lại nói với Chu Lễ Uyên: "A..., nghĩ lại trong đội ngũ chỉ có những thị nữ kia, chúng ta những... ông lớn trên đường đi cũng phải mang theo những nữ nhân có thể giúp giặt quần áo, phụ tay chân. Ta quyết định đem nàng mang đi, chuyện này ta báo lại Quý Đồng Tri, ngươi không cần khó xử."

Chu Lễ Uyên âm thầm lắc đầu, đáp: "Mọi chuyện theo quý Đồng tri trấn đốc phân phó."

"Đi thôi!" Tần Phi xoè bàn tay ra hướng bờ mông Lôi Lôi vỗ xuống, thời điểm sắp đụng vào thì thiếu nữ kia nhanh nhẹn thò bàn tay nhỏ bé ra sau lưng, ngón út bắn ra một móng tay dài ước chừng nửa tấc sắc bén như đao. Tần Phi không dám vỗ xuống đành phải len lén thở dài hận đời này chưa từng gặp nữ nhân nào khó đối phó như thế.

"Đợi ta một chút!" Lôi Lôi nhanh chóng tiến về phía trước hai bước ôm cánh tay Tần Phi sôi nổi hoạt bát theo bọn hắn ly khai Thủy Thượng Phiêu.

Nếu Đồng Tri Trấn Đốc muốn dẫn nữ nhân đi thì dù điếm chủ có lá gan lớn như trời cũng không dám lên tiếng. Đừng nói Tần Phi muốn dẫn đi Lôi Lôi, cho dù hắn muốn đưa tất cả nam nữ mang đi gã cũng không dám nói một chữ. Trái lại, đem tin tức này nói cho Lý Ngọc Long nắng mưa thất thường thì có lẽ gã sẽ rất cao hứng là khác?

Trở lại hành quán, Tần Phi đẩy mạnh Lôi Lôi vào phòng của mình, thấp giọng quát: "Không được đi ra."

Núp trong bóng tối quan sát cả buổi, Tần Phi xác nhận Lôi Lôi không có ý đồ đi ra, lúc này mới đi tới gian phòng Quý Phong. Gian phòng Quý Phong đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Tần Phi gõ cửa thấy cửa không khóa liền đẩy cửa vào.

Vị Đề đốc Đồng Tri này rất say mê dược tề cùng vũ khí đang đối diện với một đống lớn ly, chén, tay chân bận bịu không ngừng. Lão nghe tiếng cửa phòng mở thấy Tần Phi đi tới liền thuận miệng nói: "Đến tìm ta có việc?"

"Có, ta từ Thủy Thượng Phiêu mang về đến một nữ tử." Tần Phi nghiêm trang nói.

"Trong đội không cho phép có người ngoài." Quý Phong không ngẩng đầu lên tiếp tục nói: "Lập tức đuổi nàng đi."

Tần Phi thở dài kéo một cái ghế rồi ngồi xuống: "Ty chức không nghĩ mang theo nàng, nhưng là Quý Đồng Tri biết, nàng cùng tại hạ thật sự có chút quan hệ khó có thể bỏ ngay. Về phần là quan hệ như thế nào. Ức, trong lúc nhất thời không tiện nói cho ngài biết."

Quý Phong lúc này mới dừng lại sựu say mê với những thứ ly, chén kia kinh ngạc hỏi: "Có quan hệ gì? Ngàn vạn lần phải nói cho ta, các ngươi cái mong manh nhân duyên này lại là thân huynh muội nhiều năm thất lạc. . ."

"Ách!" Tần Phi vốn là định dùng lý do này, nhưng lại bị Quý Phong chặn trước, chỉ còn cách tìm lý do khác.

Quý Phong nói thấm thía: "Tần Phi, ta rất quý mến ngươi. Với tư cách là nhân vật thiên tài Đại Sở khó gặp, Sát Sự Thính đối với ngươi ký thác nhiều kỳ vọng . Thế nhưng ngươi cũng nên biết rõ không phải từng thiên tài cuối cùng đều có thể thành tài, rất nhiều thiếu niên có lúc là người kinh tài tuyệt diễm, về sau lại rất phai mờ trong mắt mọi người . Ngươi không nên bị một cái nữ nhân làm cho đầu óc hôn mê, loại nữ nhân lai lịch không rõ này tuyệt đối không thể mang vào trong đội."

Dừng một chút, Quý Phong nói tiếp: "Rất nhiều người chỉ cần một lần phong lưu về sau sẽ khó có thể quên đi, xem ra tiểu tử ngươi cũng là giống đa tình, tại Đông đô trêu chọc nhiều nữ hài tử như vậy, bây giờ đi ra ngoài còn dám đèo bòng, chẳng lẽ không sợ khi trở lại Đông Đô Quản Linh Tư kéo mũi ngươi sao?"

Tần Phi do dự nói: "Là như thế này , ta cùng nàng cũng không phải cái dạng như trong tưởng tượng của ngài, cũng không phải là huynh muội thất lạc nhiều năm. Mà là. . . Khi còn nhỏ, nàng từng bán thức ăn ở chợ, về sau lưu lạc bên ngoài bị người lừa bán làm vũ nữ. Nàng cũng rất muốn trở lại quê quán Đông Đô, có thể là ngàn dặm xa xôi, nàng một cái nữ hài tử làm sao trở về được đây? Dù sao cũng là tiện đường mà."

"Còn nữa, nàng còn mang đến một tin tức có ích cho chúng ta." Tần Phi đem trách nhiệm đẩy trở lại trên người Lôi Lôi: "Quý Đồng Tri, những nữ tử phong trần tin tức đến vô cùng nhanh, nàng nghe người ta nói đến sự tình của Vũ Dương công chúa, có lẽ chúng ta cẩn thận tra hỏi một chút sẽ có thu hoạch đó?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.