Nếu thế giới này mà có giải thưởng Oscar thì Tần Phi chắc chắn rằng Lôi Lôi sẽ đoạt được tượng vàng Oscar. Hắn chẳng hiểu nổi một từ một tiếng trong câu chuyện của Lôi Lôi. Hoàn toàn mù tịt. Gì mà.. là người bơ vơ không nơi nương tựa... rồi lại bị người ta lừa bán làm vũ cơ.
Ánh mắt nàng u oán, giọng nói nghẹn ngào, vẻ đau khổ lộ rõ trong tiếng nức nở, sự cam chịu cuộc đời bất hạnh ẩn ẩn trong lời kể... làm người nghe không kềm được sự thương tâm mà rơi lệ. Quý Phong mặc dù đã lớn tuổi, lịch duyệt cũng nhiều, nhưng đối mặt với một diễn viên kiệt xuất như vậy cũng không thể kháng cự nổi. Mặc dù ngay một giọt nước mắt, Lôi Lôi cũng không để rơi xuống, nhưng điệu bộ sầu khổ của nàng đã thật sự lay động đến tận đáy lòng vị trưởng bối này.
Quý Phong len lén đưa tay gạt giọt nước mắt ở khóe mắt, nói khẽ: "Những năm qua thật đúng là khổ cho ngươi. Quan địa phương làm việc thật không sâu sát, một vụ án lừa đảo buôn người lớn như vậy lẽ ra phải tra xét ngọn nguồn từ lâu. Chờ khi ta trở về Đông Đô liền cùng Giam Tra Ty phá vỡ đường dây này, bắt bọn chúng lật lại các hồ sơ vụ án ở nha môn Đông đô, khiến cái bọn chỉ biết ăn cơm triều đình mặc kệ dân đen để bọn sâu mọt nhởn nhơ phải cống hiến chút sức lực chứ!"
Chỉ vì những lời này của Quý Phong, sau đó không lâu sẽ có biết bao quan viên Đông đô phải mất mũ cánh chuồn, càng không cần nói sẽ khiến bao nhiêu tên buôn người bị đưa vào đại lao. Và cũng vì thái độ này, Lôi Lôi hiểu rằng mình có thể ở lại trong đoàn hộ tống này rồi.
Quý Phong hỏi: "Lôi Lôi cô nương, nghe nói cô nương biết được một ít tin tức về thích khách? Cô nương có thể nói rõ có chuyện gì xảy ra hay không?"
Trên giang hồ, tin tức thường rất tạp nhạp, không phải lúc nào cũng hữu dụng. Tuy nhiên, vẫn có những thông tin, đôi khi chỉ là một câu nói nhưng nếu được suy xét kỹ lưỡng có thể liên quan đến một số bí mật lớn. Quý Phong không dám khinh nhờn, kinh nghiệm đường đời nói cho lão biết, một vài chi tiết tưởng chừng không quan trọng cũng có thể là mấu chốt của thành bại.
Lôi Lôi chần chờ một chút, nàng vẫn nhập vai vào thân phận vũ cơ: "Tiểu nữ là vũ cơ, đôi khi vẫn phải hầu rượu tiếp khách. Có lần, một đám khách nhân đuổi hết các nữ nhân ra ngoài để nói chuyện riêng. Khi bọn hắn thương nghị xong, bọn tiểu nữ vừa quay vào thì nghe thấy một người lắm mồm nói rằng "... cứ tính ở đây, đoàn xe hẳn là không sang sông ngay được, chúng ta có thể làm nên việc." Về sau, tiểu nữ từ một số dấu vết đoán được rằng bọn họ đang muốn đối phó công chúa gì đó của Ngô quốc."
"Chỉ thế thôi sao?"
"Chỉ có thế!" Lôi Lôi nói nghiêm chỉnh.
Quý Phong hơi thất vọng, nghe qua giống như là đối phương muốn hành động khi đoàn xe đồng loạt qua sông. Dù sao cũng không trông mong có thể biết được tin tức gì nhiều từ miệng cô bé này, cho nên Quý Phong liền lắc đầu rồi quay trở về phòng tiếp tục chén chú chén anh.
Đợi cho Quý Phong rời khỏi phòng, lúc này Lôi Lôi mới nghiêm trang nói với Tần Phi: "Tần Phi, nếu ta là ngươi, ta sẽ bỏ tuyến đường cũ, tính toán đường đi mới, chọn một nhóm người tháo vát được việc. Nhóm người này chỉ cần ít người thôi nhưng phải tinh nhuệ, có thể chống được đánh lén, biết cách đánh lén, có khả năng phòng ngự, có năng lực chế độc giải độc. Sau đó, bảo vệ Công chúa Vũ Dương men theo đường nhỏ trở về Đông Đô."
"Sự việc nghiêm trọng đến thế sao? Ngươi thấy lực lượng của Sát Sự Thính không đủ để bảo vệ Công chúa Vũ Dương đến Đông đô à!" Tần Phi hỏi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lôi Lôi lộ ra vẻ giễu cợt pha chút đắc ý:
"Đội ngũ hộ tống có hơn hai trăm kỵ binh, lực lượng như thế cơ bản là không đáng kể. Đối với cao thủ, chỉ cần thời gian một chén trà là có thể tiêu diệt toàn bộ đoàn hộ tống. Các ngươi lại gióng trống khua chiêng, đường xa ngàn dặm từ đại doanh ở Giang Nam đến Đông đô, thu hút không biết bao nhiêu cặp mắt chằm chằm nhìn vào. Xem ra, mấy năm nay mọi việc đều thuận lợi với Sát Sự Thính, cao thủ lại như mây, nên không khỏi khiến các ngươi tự đề cao mình quá. Ngươi bây giờ còn kém cỏi, ta chẳng thèm tính. Quý Phong mặc dù lợi hại nhưng khi đối mặt với cao thủ tuyệt đỉnh, hắn hay lắm cũng chỉ có thể tự vệ mà thôi. Nghe nói các ngươi còn có Chấp Hành Ty âm thầm bảo vệ xung quanh, cứ cho là Nguyên Đề đốc của Chấp Hành Ty cùng tam đại Đề đốc Đồng Tri toàn bộ tới đây thì lực lượng đã được bao nhiêu? Nhiều nhất cũng chỉ là bốn vị cao thủ cấp Tông Sư. Còn đối phương là ai? Một Lưu Nhâm Trọng cũng có thể áp đảo các ngươi không thở nổi!"
Lôi Lôi nói liếng thoắng như súng máy, vừa nhanh vừa chẳng nể mặt: "Dịch lão nhân trước kia coi như là một đại nhân vật, hiện tại lớn tuổi, hẳn cảm thấy không ai dám trêu chọc Sát Sự Thính nên mới dùng lực lượng yếu kém như vậy để hộ tống công chúa Vũ Dương, chắc cho rằng nàng bị người ta giết cũng không chết đây!"
Tần Phi lạnh lùng phản bác: "Ta không nghĩ là một vị Tổng đốc nhiều kinh nghiệm như lão nhân gia sẽ ngu ngốc như thế."
Lôi Lôi thở dài một hơi: "Sư tỷ không nói lão ấy ngu ngốc, nhưng ngươi phải biết rằng người nhiều tuổi rất cố chấp. Hơn nữa, lão ấy còn là một vị đại tông sư, có thể nói trong Sở Quốc, người có thể ngăn lão ấy đại khai sát giới chỉ có mỗi một mình Bàng Chân mà thôi. Dịch lão nhân có lẽ đã nghĩ rằng Lưu Nhâm Trọng sẽ không dám tự mình xuất thủ vì sợ Dịch lão nổi giận mà xuất thủ không nể mặt. Nếu Dịch lão tức giận, chẳng ai dám nói trước chuyện gì sẽ xảy ra. Thậm chí, lão ấy có thể không thèm nói đạo lý với Bắc Cương mà sẽ tìm cơ hội giết chết Yến Vương và Lưu Nhâm Trọng. Đến lúc đó nội chiến nổ ra, ai dám gánh lấy trách nhiệm như vậy đây?" Lôi Lôi chậm rãi nói tiếp: "Chính vì có lực lượng cường đại nên lão ấy rất tự tin, cũng vì tự tin như thế mới khiến lão ấy tính toán như vậy, lão ta cảm thấy trên đời này không có mấy người dám trêu chọc lão."
"Lần này chuyện công chúa Vũ Dương thành thân với thái tử nước Sở không giống mấy chuyện trước đây. Chuyện này đối với thế gia vương tộc của cả hai nước là chuyện mang tính sống còn. Chỉ cần hoàng đế hai nước đồng ý hòa hoãn với nhau mấy năm là bọn họ có thể rảnh tay sử dụng toàn bộ lực lượng của bọn họ quét sạch thế lực chống đối trong nước. Trước tình cảnh khốc liệt như thế, nếu các phe chống đối còn ngại hậu quả mà không dốc sức giết Vũ Dương, ngăn cản hôn sự lần này thì đó quả là rất ngu xuẩn. So với họa diệt tộc thì việc chọc giận Dịch lão nhân chẳng là gì cả."
Tần Phi gãi gãi đầu. Lôi Lôi nói rất có lý. Trong thời điểm sống còn, ngay cả việc đối địch với một đại tông sư cũng buộc phải liều mạng. Nếu như các thế lực đối địch phái ra các bộ hạ tinh nhuệ tiến hành ám sát, Sát Sự Thính có lẽ cần phải dốc toàn bộ lực lượng, mới có thể bảo vệ chuyến đi này được chu toàn.
Lôi Lôi thấy Tần Phi không phản đối lời nói của mình, bất giác đắc ý tiếp: "Sư tỷ chỉ là muốn tốt cho ngươi. Ngươi là tiểu sư đệ thiên tài của ta, sau này sư tỷ có việc còn phải sai khiến ngươi, không thể để ngươi toi sớm như thế. Tốt nhất, ngươi cứ mang theo tiểu nha đầu Vũ Dương kia, bôi dầu dưới chân mà chuồn cho lẹ."
"Ha ha ha... ngươi nói nghe dễ lắm, mang công chúa trốn đi? Nó là đại sự đó! Nếu nàng không muốn đi thì sao? Dù sao nàng cũng là con dâu của hoàng đế. Hiện tại, còn có Chấp Hành Ty và thị vệ Đại Nội đang bảo vệ vòng ngoài, ngay lúc này đây, trong lúc chúng ta đang thảo luận, không chừng người của Chấp Hành Ty và thị vệ Đại Nội đang giao chiến cùng thích khách ở mấy trăm dặm xung quanh." Tần phi thản nhiên phản bác.
"Được. Nếu ngươi muốn đánh cuộc thì cứ đánh, nhưng tiền đánh cuộc chính là Vũ Dương đó, các ngươi có gan thì cứ làm." Lôi Lôi lại buông một câu làm Tần Phi không thể đỡ.
Tần Phi là người rất kiên định, hắn tin tưởng vào chính mình, một khi đã xác định mục tiêu, hắn quyết sẽ không buông bỏ nửa chừng. Nhưng, lúc này cục diện phức tạp khó xử mà tin tức hắn biết lại quá ít. Thoạt nhìn, Tần Phi cũng tuyệt không tin Sát Sự Thính lại để mình và Quý Phong đi vào chỗ chết, nhưng nếu đàng hoàng đi trên lộ lớn như thế này, chẳng khác gì tự đặt mình vào thế bị động để những kẻ ám sát kia rình rập. Tới đây nào, tới đây nào... bọn ta chỉ có hai người thôi. Một người thì chưa phải là cao thủ chân chính, người kia lại chỉ là đại sư trong lĩnh vực vũ khí và dược tễ thôi. Tới ngay, tới ngay... tới lấy mạng chúng ta!
Nếu như thích khách tấn công thật, Tần Phi tin tưởng bên ngoài nhất định không phải chỉ có mấy người Chấp Hành Ty kia, nhưng đây chỉ là những điều suy đoán của Tần Phi. Hắn cũng cho rằng Quý Phong, vốn chức quan lớn hơn, chắc chắn sẽ biết thêm một số tin tức khác, nhưng Quý Phong đã không nói thì hắn cũng khó hỏi. Nhìn Quý Phong bình tĩnh tự tin như thế, trông cứ như là đi du sơn ngoạn thủy, không chừng Sát Sự Thính đã tính toán chu đáo hết mọi khả năng rồi.
Nhưng, Lôi Lôi nói cũng có đạo lý. Nếu các thế lực đối đầu đã quyết đánh đến cùng, nhất định ngăn cản hôn sự lần này - hơn nữa còn muốn lợi dụng vụ ám sát Vũ Dương để tạo thành mâu thuẫn không thể vãn hồi giữa hai nước, nhằm giúp bọn họ từ đó mưu lợi bất chính - ắt sẽ phái ra các cao thủ hàng đầu, với những tên tuổi đủ dọa người khác chết điếng. Liệu khi đó, Sát Sự Thính có chắc chắn ngăn cản nổi không?
Nghĩ nhức cả đầu, Tần Phi cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa. Hắn sắp xếp chỗ nghỉ cho Lôi Lôi rồi thản nhiên về phòng nghỉ ngơi.
Đoàn xe tới Quang Châu chỉ dừng lại một ngày hai đêm, bổ sung lương khô cùng nước uống rồi lên đường. Một ngày trôi qua, trừ người Ngô Quốc, những người còn lại người nào cũng bận rộn tay chân. Đến buổi tối ngày thứ hai, những quan viên Quang Châu lại đến mời Tần Phi đi ăn cơm. Tần Phi đã mệt mỏi đừ người, còn có tâm tình, có thời gian nào mà giao tiếp với bọn chúng, nên đã dặn dò bộ hạ cứ tống cổ toàn bộ bọn chúng ra, nếu còn dám nhảm nhí thì khép bọn chúng vào tội quấy rầy công chúa. Những tên quan viên này cứ ở bên ngoài, đỏ mắt nhìn vào cửa hành quán, trong lòng dâng lên niềm ghen tỵ với tên phụ trách hành quán. Tên phụ trách này trước đây chẳng đáng nói đến, nhưng bây giờ chỉ có mình hắn mới có thể tiếp xúc với cao tầng của Sát Sự Thính. Nếu sớm biết như thế, mình chẳng cần làm chức quan này chức quan nọ, cứ xin làm chân rửa bát cho hành quán còn hơn. Những tên quan viên kia tiếc rẻ đến mức kêu cha gọi mẹ.
Màn đêm buông xuống, Tần Phi thư thả nằm trên giường chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, bỗng nhiên Chu Lễ Uyên gõ cửa nói: "Tần Trấn đốc, xin nhanh chóng tới phòng Quý Đồng Tri, có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Trong phòng Quý Phong, bên Sở quốc có Tần Phi, Quý Phong và Chu Lễ Uyên, còn bên Ngô quốc chỉ có một mình Ngạn Thanh.
Quý Phong thấy mọi người đã đến đông đủ, liền điềm đạm nói: "Ta vừa nhận được tin tức. Ở ngoài ba trăm dặm, trong lúc nhân thủ Chấp Hành Ty đi kiểm tra các nơi hiểm yếu thì gặp phải phục kích. Nhóm người đi kiểm tra có hai mươi người thì mười bảy người tử trận, còn ba người bị trọng thương. Người của đối phương thật sự rất mạnh."
"Sở dĩ nói như vậy là bởi vì toàn bộ hai mươi người này đều là Tiên Thiên hạ phẩm. Theo những người trốn thoát được kể lại, đối phương phục kích tuy ước chừng hơn mười người nhưng chỉ có một người xuất thủ, những người còn lại chỉ chịu trách nhiệm ngăn chặn những người bỏ chạy. Chỉ với một người xuất thủ mà lại có thể diệt sát gần hết cả đội. Ba người trốn chạy được đều là do có bản lĩnh chạy trốn, thế mà cũng phải có may mắn mới trốn thoát nổi."
"Có thể chỉ bằng một người mà đã dễ dàng tiêu diệt hết một đội Chấp Hành Ty thì cảnh giới tối thiểu của người này cũng phải là tông sư. Mà trong những người chưa xuất thủ không chừng còn có người lợi hại hơn..." Quý Phong nhíu mày: "Chấp Hành Ty đã phái nhân thủ mở rộng phạm vi hoạt động, xử lý đám thích khách phía trước cho chúng ta. Các ngươi có ý kiến gì không?"