Chích Thủ Già Thiên

Chương 95: Trước ngạo mạn sau cung kính



Cái thế giới này luôn tràn đầy đủ loại nghịch lý. Theo lý thuyết, ngoại trừ Đàm Trượng Thắng thì không có người có thể mở ra cửa kho số bảy mươi ba, dù y cả ngày đều say sưa uống rượu mà vẫn có người có thể làm chứng cho y, y tuyệt đối không có khả năng rời tiệc rượu trở lại mở cánh cửa kho số bảy mươi ba.

Cho dù có lúc y đi vệ sinh hay những chuyện khác, trong chốc lát thoát ly tầm mắt của mọi người, nhưng trong một thời gian ngắn như thế, y cũng không đủ thời gian từ tiệc rượu chạy qua lại Sát Sự Thính, chưa kể còn phải đánh cắp Giảo Hồn Sát.

Tần Phi dần dần đã có suy đoán, hắn cũng không có khinh thường năng lực làm việc của Sát Sự Thính. Năm đó, Sát Sự Thính đã điều tra một thời gian, sau đó Đàm Trượng Thắng đó bị cách chức và chấm dứt công việc trong biên bản đã lưu lại có ghi như thế.

Hiện trường không có dấu hiệu người ngoài tiến vào, vậy thì chỉ có thể là nội gian gây án. Đàm Trượng Thắng là kẻ bị hiềm nghi lớn nhất, tám chín phần mười là chịu tội thay cho người khác vậy người đứng ở sau màn ra tay thì tung tích của gã vẫn không ai phát hiện được. Gã là ai? Nếu như bảo một người có thể tìm người chịu tội thay ở Sát Sự Thính rồi đợi sự việc trôi qua thì năng lực người này hiển nhiên là không nhỏ. Thậm chí y có thể nhận được sự giúp đỡ của thế lực bên ngoài không thua gì Sát Sự Thính.

"Ngươi xem ra cũng đã đoán được chuyện gì?" Đàm Trượng Thắng mỉm cười nói: "Nhưng sự việc đã qua nhiều năm, ta cũng đã bỏ việc truy tìm chân tướng an tâm trở thành một phú gia... Ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi lại có hứng thú đối với cái bản án xa xưa này."

"Ta có lý do riêng của mình." Tần Phi thở dài một tiếng rồi hỏi tiếp: "Trừ ngươi ra, còn ai có quyền mở cửa kho số bảy mươi ba?"

"Đề Đốc Kim Thạch Ty, Đề đốc Chấp Hành Ty và Tổng đốc!" Đàm Trượng Thắng không chút nghĩ ngợi liền nói ra.

Ba người này đều là nhân vật rất có trọng lượng của Sát Sự Thính, hơn nữa mỗi người đều có thể lấy Giảo Hồn Sát mà không cần lý do. Sự việc truy tra tới đây, rốt cuộc không cách nào tiếp tục nữa...

"Cảm ơn!" Tần Phi chân thành nói: "Tin tức ngươi cung cấp đối với ta thập phần hữu dụng."

"Nếu như ngươi không vội thì ở lại một tý uống chén rượu nhạt." Đàm Trượng Thắng cười cười nói: "Đã đi vào tận cái nơi vắng vẻ như Tam Thủy Trấn này, ta nghĩ rằng không có ai có thể tìm tới ta. Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ [DG: Thỉnh mời không bằng vô tình gặp gỡ], để ta làm địa chủ mời ngươi một chén rượu."

"Không cần khách khí. Ta còn có chuyện phải làm, nếu như về sau có việc cần, ta sẽ tìm tới ngươi." Tần Phi chắp tay từ biệt mà lòng đầy tâm sự.

Đàm Trượng Thắng đứng ở bên ngoài hầm rượu, nhìn bóng lưng Tần Phi rời đi, bỗng nhiên y lặng lẽ thở dài một hơi, y đã rõ cuộc sống yên tĩnh của mình từ đây đã hết.

Ở trong Tam Thủy Trấn tửu điếm nhỏ cũng không nhiều, Tần Phi vòng vo nửa vòng đã tìm được tiểu quán bọn người Quý Phong đang ngồi. Rượu và thức ăn bày ra hơi lộn xộn. Việc này làm cho công chúa Vũ Dương đã quen với cuộc sống cành vàng lá ngọc không khỏi chau mày khó chịu. Tần Phi cười tủm tỉm vừa đi vào vừa chào hỏi: "Ta đã trở về."

"Hỏi được gì không?" Quý Phong đưa mắt liếc nhìn một cái.

Tần Phi khẽ lắc đầu, hai người lập tức ngậm miệng không nói chuyện về Đàm Trượng Thắng. Bữa cơm kết thúc rất nhanh, đám nữ hài tử chỉ ăn vài miếng cũng đã buông đũa xuống. Quý Phong đã lớn tuổi, Tần Phi tâm sự nhiều nên hai người đều nuốt không trôi. Chỉ có Chu Lễ Uyên như người bị chết đói cứ ăn từng miếng nhồm nhoàm như sắp chết không bằng...

Ánh mắt năm người tỏ ra cực kỳ xem thường Chu Lễ Uyên miệng đang chảy đầy mỡ, tay Chu Lễ Uyên đang cầm đùi gà bỗng cảm thấy xấu hổ gặm qua loa rồi lấy tay áo chùi qua miệng rồi nói: "Không ăn nữa."

Tính tiền xong mọi người đi ra khỏi cửa tửu điếm. Tuyết rơi tán loạn càng trở nên dày đặc, trên thân mấy con ngựa buộc tại cửa ra vào đã bị tuyết rơi xuống phủ một tầng hơi mỏng, con ngựa ra sức lắc lư cái lưng làm rơi tuyết xuống. Tay Tần Phi vừa mới cầm dây cương, còn chưa kịp cởi ra khỏi cột bỗng nhiên nghe thấy đầu đường có người kêu lên: "Chính là hắn, đừng để hắn bỏ chạy..."

Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn thì thấy có một đám người ăn mặt như thôn dân dẫn theo hai gã tuần kiểm chạy nhanh sang chỗ hắn. Bởi vì chạy quá nhanh, trên đường tuyết lại nhiều, vài người té ngã trên mặt đất. Tuần kiểm sợ xấu mặt, một tay tóm chiếc mũ trên đầu, một tay giữ chặt thanh đao bên hông, chạy như không kịp thở đến trước mặt mọi người.

"Chính là hắn..." Đi đầu là một nữ tử hơn hơn bốn mươi tuổi chỉ tay vào Tần Phi lạnh giọng quát: "Vừa rồi chính là hắn tới tìm Đàm đại quan nhân ."

Tần Phi nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, là ta tới tìm hắn... Nhưng đã xảy ra chuyện gì?"

Một vị Tuần kiểm tuổi hơn ba mươi nghiêm túc ngắm nghía Tần Phi rồi trầm giọng nói: "Ta là Tuần kiểm ở sở Tuần kiểm Tam Thủy Trấn. Ngươi là ai? Từ đâu tới đây? Có gì chứng minh nhân thân?"

Bản thân Tần Phi cũng từng làm Tuần kiểm, biết rõ đây là hỏi theo phép tắc, liền hỏi ngược lại: "Rất nhiều người cùng đến thì cũng nên nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra chứ?"

Mạc Tuần kiểm cẩn thận đánh giá Tần Phi, tay phải của hắn nắm chặt chuôi đao, bộ dáng phảng phất như tùy thời đều có thể rút đao.

"Vừa rồi ngươi tới tìm Đàm đại quan nhân, các ngươi cùng đi vào hầm rượu uống rượu đàm luận. Sau đó, một mình ngươi đi ra khỏi hầm rượu. Khách trên lầu chờ Đàm đại quan nhân lâu quá nên hối điếm tiểu nhị đi xuống hầm rượu xem xét thì phát hiện Đàm đại quan nhân đã chết nằm trên mặt đất." Mạc Tuần kiểm lạnh lùng nhìn Tần Phi: "Đàm đại quan nhân bị người dùng lưỡi dao sắc bén một kích đâm trúng trái tim mà chết. Căn cứ kinh nghiệm của ta đã nhiều năm làm Tuần kiểm thì Đàm đại quan nhân bị đâm trúng ở khoảng cách gần, hung thủ dùng hung khí rất mỏng, cho nên vào thời điểm ám sát không chảy ra nhiều máu."

"Đàm đại quan nhân không phản kháng, không giãy dụa, không kêu cứu. Án mạng như thế tám chín phần mười đều là người quen làm ." Mạc Tuần kiểm nhịn không được liền rút đao ra thản nhiên nói: "Trong mắt của ta, ngươi bị tình nghi lớn nhất. Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn theo ta quay trở lại sở Tuần kiểm rồi ta sẽ đưa ngươi tới huyện nha thẩm vấn."

"Mạc Tuần kiểm, còn cùng hắn nói nhảm làm cái gì?" Một vị thôn dân phẫn nộ quát lớn: "Tên tặc tử này giết chết Đàm đại quan nhân, theo như thôn quy thì bắt trói hắn lại, cột đá vào người, nhận chìm xuống sông."

Tần Phi nhún vai ra vẻ vô tội, nhìn đến vị thôn dân kia: "Này, ta có thâm cừu đại hận gì đâu mà cái án mạng này nhất định là ta làm hay sao? Nếu như bởi vì những lời này của ngươi mà người tốt bị giết oan thì ngươi xem là có quá lắm không?"

Thôn dân giận dữ, chỉ vào mặt Tần Phi mắng: "Đừng nói nhiều, ngươi cho rằng nói hươu nói vượn có thể thoát khỏi tội sao?"

"Mạc Tuần kiểm, mời ngươi qua đây nói chuyện." Tần Phi thản nhiên bước hai bước ra xa, Mạc Tuần kiểm không rõ dự định của hắn, nhưng dựa vào đông người như vậy, y cũng không sợ Tần Phi làm khó dễ. Tếu à? Ở đây có hơn trăm người chỉ mỗi người một quyền cũng có thể đánh Tần Phi thành bánh thịt.

Mạc Tuần kiểm đi đến bên cạnh Tần Phi quát hỏi: "Có gì thì nói ngay đi."

Tần Phi ghé sát tai y nói: "Ta chính là Đồng Tri Trấn đốc Sát Sự Thính vì có việc công đi ngang qua Tam Thủy Trấn. Vừa rồi chỉ gặp mặt Đàm Trượng Thắng hỏi hắn một vài chuyện. Nhưng ta không giết hắn. Vụ án mạng này, không phải là việc Tuần kiểm các ngươi có khả năng làm nên cứ giao cho ta điều tra là được rồi."

Mạc Tuần kiểm cười ha hả, thiếu chút nữa cười đến chảy nước mắt. Y ôm bụng khom cả người chỉ vào Tần Phi nói: "Ngươi nói ngươi là Trấn đốc Sát Sự Thính? Chả lẽ ta là Tổng trấn Sở Tuần kiểm? Ngươi biết lão tử đã bắt bao nhiêu kẻ trộm chưa? Tên trộm nào cũng bảo hắn có thân thích với quan lớn lại cũng có tên nói hắn là hàng xóm của một người nổi tiếng, nhưng giả mạo Đồng Tri Trấn đốc Sát Sự Thính thì ngươi là kẻ đầu tiên..."

Tần Phi im lặng lấy lệnh bài bên eo đưa ra. Mạc Tuần kiểm khó khăn lắm mới tạm thời nín cười đưa tay cầm thẻ bài rồi nhìn thoáng qua, lập tức thần sắc kịch biến, mắt không dám tin nhòm nhòm Tần Phi, lật lui lật tới kiểm tra thẻ bài rồi đưa vào trong miệng cắn một phát...

"Là đồ thật... Coi chừng hàm răng của ngươi." Tần Phi không phải sợ mấy cái răng của y văng tung tóe mà là cảm thấy có chút buồn nôn.

Hai tay Mạc Tuần kiểm cung kính cầm thẻ bài hoàn trả cho Tần Phi rồi nhẹ giọng nói ra: "Đại nhân yên tâm, vụ Đàm Trượng Thắng ty chức nhất định cho làm sạch sẽ."

"Ngươi có ý gì?" Tần Phi bị y làm cho dở khóc dở cười.

Mạc Tuần kiểm tự cho là thông minh nói: "Đại nhân, ngầm hiểu với nhau là tốt rồi. Đàm Trượng Thắng dám đắc tội đại nhân, cho dù nhà hắn tiền tài bạc triệu cũng là tự tìm đường chết. Đại nhân cứ yên tâm trở về đi, bản án này ty chức làm thành vụ án giang hồ bắt cóc tống tiền, Đàm Trượng Thắng do chống cự bọn cướp mà không địch lại nên bỏ mình..."

"Ngươi ngàn vạn lần đừng có làm kiểu này, bản án này ta đã nói Sát Sự Thính tiếp nhận, là sẽ tiếp nhận." Tần Phi thanh âm tuy nhỏ nhẹ nhưng lại rất nghiêm khắc.

Mạc Tuần kiểm liên tục gật đầu: "Ty chức hiểu, hiểu ạ !"

Dứt lời, Mạc Tuần kiểm xoay người lại, hướng về phía đám thôn dân hô lên: "Chư vị, vụ này đã rõ. Vị này quan nhân không có khả năng gây án, Tuần kiểm chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện bắt người tốt. Xong rồi, hương thân phụ lão các ngươi về nhà trước đi. Vụ án này chúng ta sẽ tiếp tục điều tra, lúc nào có thông tin sẽ thông tri cho mọi người."

Không biết là ai trong đám người hô lên: "Đồ chó chết, ngươi nhận tiền bẩn thỉu của người ta sao? Mới hỏi hai ba câu đã thả người đi, sao lại có đạo lý như vậy?"

Mạc Tuần kiểm lửa giận ngút trời, vỗ yêu đao chửi bậy nói: "Lão tử nói không có là không có, các ngươi là Tuần kiểm sao? Biết cái gì mà nói!"

Trong lòng Tần Phi có chút khó xử, mắt nhìn thấy hơn trăm tên thôn dân tâm tình kích động, lập tức muốn diễn biến thành một chuyện bức xúc của dân chúng. Tên Mạc Tuần kiểm tự cho là thông minh càng làm sự tình trở nên khó xử. Mặc dù mình không sợ những thôn dân này, nhưng cũng không thể chém giết đám thôn dân vô tội này mà khai mở một đường máu đi ra ngoài.

Trong lúc Tần Phi suy tư, niệm lực trong ý hải lặng lẽ khuếch tán ra chung quanh. Hớn trăm thôn dân hoặc kích động hoặc phẫn nộ hoặc gào thét, đều tại trong ý hải hắn nhìn thấy nhất thanh nhị sở . Đột nhiên, Tần Phi cảm thấy có chuyện kỳ lạ, trong lúc niệm lực xẹt qua một người lại không có chút nào phản ứng.

Đây rất không bình thường , nếu như đối phương không phải một vị niệm tu thì chắc là một kẻ tu vi cao hơn mình. Người như vậy sao lại theo thôn dân tới đây?

Ý hải Tần Phi lập tức tập trung vào mục tiêu, người nọ liền nhanh chóng thối lui, hai chân đan chéo trên mặt đất một cái, dưới chân như có bánh xe theo mặt đất đầy tuyết chạy ra ngoài tốc độ cực nhanh không khác gì tuấn mã..

"Đứng lại!" Tần Phi hét lớn một tiếng, trong tay đã cầm sẵn đoản kiếm uốn thân nhào tới, người bay theo kiếm, xẹt ngang qua trên đỉnh đầu thôn dân thẳng hướng tên nam tử đang thối lui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.