Kỳ thi đã đến giai đoạn kết thúc, môn cuối cùng là Ngôn ngữ C. Giáo sư Lâm làm giám thị, coi thi rất lỏng lẻo. Thầy đeo kính, ngồi trên bục uống trà đọc báo, lãnh đạo đến thanh tra hai lần, nhắc nhở thầy hãy giám sát sít sao, nhưng họ vừa đi thì thầy lại cầm báo lên đọc. Chu Vận làm bài rất nhanh, lần này không ai nhòm ngó bài nhau, làm xong liền đi thẳng ra khỏi phòng.
Đang giữa trưa, cả tòa nhà đều im ắng, cô đi đến bên cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chói mắt. Cách sắp xếp của trường học rất tuyệt diệu, thi môn Ngôn ngữ C cuối cùng khiến cô an tâm một cách khó hiểu, luôn cảm giác như cả học kỳ đều viên mãn.
Trở về ký túc xá, Phương Thư Miêu đang thu dọn đồ đạc, Chu Vận hỏi cô ấy: “Cậu phải về nhà rồi à? Mua vé xe khi nào thế?”
Phương Thư Miêu nói: “Mình còn phải ở thêm vài ngày nữa, hội sinh viên vẫn còn chút việc.”
Chu Vận đăm chiêu gật đầu. Buổi chiều cô gọi cho mẹ, báo cáo tình hình thi cử.
“Đã thi xong rồi hả con?” Mẹ cô hỏi.
“Vâng, trưa hôm nay vừa thi môn cuối cùng ạ.”
“Ngày mai về nhà à? Con muốn ăn gì, mai mẹ mua nấu cho con nhé.”
“... Con phải ở thêm vài ngày nữa ạ, trường còn có chút việc.”
Read more...
“Việc gì thế?”
Mắt Chu Vận đảo quanh: “Mẹ biết Phương Thư Miêu lớp trưởng bọn con rồi đấy, hội sinh viên của bạn ấy có quá nhiều việc, muốn con giúp đỡ một tay. Bạn ấy là người ngoại tỉnh, cũng nôn nóng muốn về nhà ạ.”
“Thế à.” Mẹ cô trầm ngâm chốc lát, “Cũng được, vậy con ở lại hai ngày đi. Có điều phải tranh thủ nhé, tết năm nay đến sớm, về nhà mẹ còn phải mua cho con vài bộ quần áo mới nữa.”
Thành công rồi! Chu Vận buông điện thoại, chạy ngay đến tổ chức.
Ứng dụng cũng tiến vào giai đoạn kết thúc, Chu Vận vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tuân cũng biết cậu lại thức suốt cả đêm rồi. Mùi khói nồng nặc cả phòng, cậu quay đầu lại.
“Cô đến làm gì?”
Chu Vận đặt túi xuống: “Làm việc.”
Lý Tuân: “Đã nghỉ học rồi còn làm gì nữa.”
Chu Vận mở máy tính lên, Lý Tuân vẫn còn nói mát bên cạnh.
“Mau về nhà đi, biến biến biến!”
Cậu bị mắc hội chứng hưng cảm (1) à?
(1) Hội chứng hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần.
Chu Vận không buồn ngó ngàng đến cậu. Vất vả lắm mới thi xong, chuyện vặt vãnh đã hoàn thành, cô có thể dốc hết tâm sức vùi đầu vào... Ơ, khoan đã, từ khi nào cuộc thi lại trở thành việc vặt vãnh thế này?
Chu Vận yên lặng lấy bảng tiến độ của Lý Tuân gần đây trong đống giấy tờ ra xem. Người sống được trong cảnh tận thế mới là người chiến thắng.
“Cậu chuẩn bị hoàn thành rồi hả?” Cô kinh ngạc nhìn ứng dụng đã được tích hợp gần đầy đủ, ấn vào thử, chạy rất mượt.
“Còn phải tối ưu hóa lần nữa.”
Còn tối ưu hóa nữa á?
“Có điều cũng sắp hoàn thành rồi.”
Chu Vận nghe thấy giọng khản đặc của cậu liền bảo: “Cậu có thể đừng hút thuốc nữa không?”
Lý Tuân khựng lại, ngay sau đó bĩu môi, ra vẻ bất mãn: “Cô quản tôi à?”
Cậu cứ hút cho chết luôn đi!
“Tôi kiểm thử giúp cậu.” Chu Vận rê con chuột trên hình vẽ nhân thể, tô vào phần bả vai. Hình hoạt họa xuất hiện tức khắc, mô hình nhân thể che vai, tạo tư thế đau đớn, sau đó nhảy ra trang con, trên đó liệt kê vài chứng bệnh đau nhức bả vai, Chu Vận rê chuột đọc hết cả trang.
“Ôi còn cả cách ăn uống trị liệu cơ à?” Lúc trước không có chức năng này.
“Mới thêm vào tuần trước.” Lý Tuân ấn huyệt thái dương khẽ nói, “Cứ bắt buộc đề cử sản phẩm đôi khi sẽ sinh ra phản tác dụng, thêm một chức năng giới thiệu phương pháp ăn uống sẽ làm ứng dụng trông thân thiện hơn. Bình thường dù không mua cũng có thể vào xem, coi như là cách giữ chân khách hàng.”
Chu Vận nhìn về phía Lý Tuân, cô luôn cảm thấy ánh mắt cậu lờ đờ, thậm chí đã có chút mơ hồ. Có khi nào cậu bị đột tử tại đây không nhỉ? Cô gãi đầu, thoát khỏi ứng dụng.
Lý Tuân ngáp dài, hỏi: “Sao thế? Chỗ nào không ổn à?”
Chu Vận chỉ vào màn ảnh: “Trang chủ không có logo đây này, trống không à.” Cô mở phần hình ảnh ra, “Ơ... hình đâu? Thôi cậu cứ nghỉ ngơi đi, để tôi làm là được.”
Yên lặng vài giây, Lý Tuân vẫn cứng đờ nhìn cô chằm chằm như xác chết.
“Hình đâu?” Chu Vận loay hoay trước mặt Lý Tuân, “Cậu nói cho tôi biết hình kia để đâu trước rồi hẵng ngủ, cậu ngủ mở mắt à?”
Mắt Lý Tuân xoay chuyển, tối sầm nhìn về phía cô. Hóa ra cậu không ngủ.
“Khốn kiếp...” Cậu lạnh lùng mắng một tiếng, nheo mắt lại, “Hai tên bên thiết kế đồ họa kia ngu chết đi được.”
“...”
Chu Vận đã hiểu ra: “Quên làm rồi à?”
Lý Tuân vừa định mắng thì bị sặc khói, ho khan sù sụ. Cậu lại bóp đầu, dường như cảm thấy hơi khó chịu.
Chu Vận nói: “Không sao, bây giờ làm lại một cái vẫn còn kịp, cậu cần phong cách thế nào, để tôi làm cho.”
Cô mở ứng dụng đồ họa ra, vừa quay đầu lại... Cậu có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt chê bai thế không?
“Thôi dẹp đi.” Lý Tuân ho xong liền chau mày, “Cô làm á...”
Một chữ “á” đã đủ bày tỏ tất cả sự khinh thường của cậu.
Nam mô a di đà phật!
“Vậy cậu làm á.”
Lại thêm một tiếng “á” nữa.
“Hay là gọi điện thoại cho hai đàn anh bên thiết kế đồ họa đi?”
“Không còn kịp nữa.”
“Cậu muốn hoàn thành ngay à? Phải nhanh chóng về nhà ăn tết sao?”
Lý Tuân dụi tắt điếu thuốc, khẽ nói: “Tôi đã liên lạc với người bên Lam Quan, hẹn cuối tuần gặp mặt rồi.”
Chỉ còn ba ngày, Chu Vận nhìn Lý Tuân đã mệt mỏi quá độ, bèn đóng máy tính của cả hai lại.
Ông chủ Lý nhất thời hét ầm lên: “Ai bảo cô đóng!”
“Đi thôi.” Chu Vận cầm túi đứng dậy.
“Làm gì?”
“Đi ra ngoài dạo.”
“Dạo con khỉ.”
“Ra ngoài đi dạo tìm linh cảm.”
Cô đi đến bên cửa sổ, mở hết tất cả cửa ra. Khói thuốc trong nhà quá nồng, phải để thông thoáng rất lâu mới hết được.
Lý Tuân cực kỳ phiền muộn: “Cô bớt can thiệp vào chuyện của tôi, mau chóng về nhà đi.”
Chu Vận kiên trì: “Thật đấy! Đến phòng tranh hay nơi nào khác cũng được, không chừng sẽ có linh cảm thì sao.”
“Hừ!”
“Cậu đừng xem thường, cái nhân thể kia chính là lúc tôi đến phòng khám trung y giải sầu nghĩ ra được đấy.”
“Mau cút khỏi tầm mắt của tôi đi.”
“Con người cậu sao khó khai thông thế nhỉ!”
Lý Tuân thình lình vỗ bàn, đứng vụt dậy.
Ôi mẹ ơi lúc cậu ta đứng lên khí thế đã hoàn toàn khác biệt! Tóc gáy Chu Vận dựng đứng.
Lý Tuân nhìn xuống cô, vẻ mặt bực dọc: “Cô Chu, không phải thường ngày cô đều quen giữ kín tâm sự để nghẹn trong lòng sao. Hôm nay sao thế hả? Bùng nổ à?”
Giọng Chu Vận nhỏ dần: “Không phải cậu không để cho tôi nghẹn sao?”
“Bây giờ tôi cho phép đấy.”
Đã muộn rồi! Cô len lén liếc nhìn cậu, thật lòng khuyên giải: “Nói thật đấy, đi thôi, ra ngoài dạo một vòng lỡ như có linh cảm thì sao. Dù không có cũng hơn là làm ổ chết dí ở đây mà. Cậu ngửi mùi khói trong phòng đi, tôi không mở mắt nổi đây này.”
Một hồi lâu cậu khẽ nói: “Không đi.”
Cô thở dài, cảm thấy bất lực không sao tả xiết.
“Cô xem bây giờ đã mấy giờ rồi, phòng tranh cũng sắp đóng cửa, ngày mai hẵng bàn.”
Ơ kìa?
Cậu quay người, bật máy tính lên.
Vậy có được xem như cô đã đạt được mục đích không?
Sáng sớm hôm sau, Lý Tuân gọi điện thoại đánh thức cô dậy.
“Đi thôi.”
Hai người họ đều không thích ngủ nướng, nhất là Lý Tuân, ngủ còn muộn hơn cả chó, thức còn sớm hơn cả gà. Chu Vận sửa soạn, thu dọn đồ đạc, lúc chạy đến cổng trường đã thấy Lý Tuân đợi ở đấy. Còn cách cổng một khoảng, Chu Vận từ từ thả chậm bước chân lại.
Trong tia nắng ban mai, Lý Tuân lẳng lặng đứng một mình. Khi đến gần, Chu Vận mới phát hiện ra cậu đã tắm rửa, đầu tóc cũng đã được chải chuốt giống hệt với ngày tựu trường, xịt keo tạo kiểu, sau đó là đánh rối. Thật bảnh tỏn, thật đẹp trai, y hệt vai nam chính phản diện trong truyện tranh.
“Cô định đi quãng đường với khoảng cách vài bước này trong bao lâu?” Lý Tuân bỏ tay vào túi áo khoác, nhìn Chu Vận nói, “Có cần tôi chuẩn bị xe ngựa cho công chúa điện hạ không?”
...
Lý Tuân bắt xe ở ngã tư, liền bị Chu Vận ngăn lại: “Có tuyến xe bus nhanh mà.”
Nhưng cô ngăn cản không có hiệu quả, Lý Tuân nhăn mày mở cửa xe: “Trời lạnh thế này ngồi xe bus làm gì.”
Hóa ra cậu cũng biết lạnh à!
Xe chạy thẳng đến cửa phòng tranh, Lý Tuân trả tiền xong rồi xuống xe trước: “Tôi đi mua vé, cô chờ ở bên kia đi.”
Đi ra ngoài với sếp thật tốt, không phải chi tiền gì cả.
Có mấy cô gái đang xếp hàng ở chỗ bán vé, ăn mặc trông khá nghệ sĩ, giống sinh viên trường mỹ thuật. Sau khi mua vé họ cùng nhau đi vào phòng tranh. Trên đường đi còn luôn quay đầu nhìn lại, rồi thì thầm to nhỏ với nhau, che miệng cười.
Chu Vận trừng mắt. Dám cười nhạo thủ khoa Lý à, mấy con bé này chắc muốn chết phải không? Nhưng giây lát sau cô đã tỉnh táo, nhận ra nụ cười kia không phải là chế giễu.
Cô nhìn về phía Lý Tuân. Cậu bất kể thời tiết, bên ngoài áo sơ mi chỉ mặc chiếc áo khoác xanh đậm hơi dài, không cài nút, chỉ thắt dây lưng ngang eo. Cả bộ quần áo chỉ có độ cứng, không có độ dày, là kiểu ôm sát người. Thảo nào cậu thấy lạnh là phải rồi.
Chu Vận tinh mắt, thấy nhóm con gái qua lại đều chú ý đến cậu. Có lẽ nào đây chính là điển tích “một người hi sinh, vạn nhà hạnh phúc” trong truyền thuyết sao?
“Đi thôi!”
Lý Tuân mua vé xong, gọi Chu Vận cùng nhau đi vào phòng tranh. Nhiệt độ phòng tranh không cao, nhưng dù sao cũng có tường chắn gió, không lạnh như bên ngoài.
Sảnh đầu tiên là khu triển lãm tranh của họa sĩ hiện đại Nhật Bản, phong cách rất lạ. Chu Vận đứng trước một bức tranh nhìn khá lâu, luôn cảm giác dường như nhân viên đã treo ngược bức tranh rồi. Phải nói rằng khác nghề như cách núi, Chu Vận đã xem vài bức nhưng hoàn toàn không cảm nhận được nét đẹp tiềm ẩn của nó.
Phòng tranh rất lớn, lại vô cùng yên tĩnh. Chu Vận như lạc vào cõi thần tiên, trong đầu mường tượng ra cài đặt kết cấu hệ thống kiểm tra cho phòng tranh, để thuận tiện nhanh chóng tìm ra vị trí những bức tranh và đề tài mình cảm thấy hứng thú, tính toán độ khó khai thác và duy trì về sau là bao nhiêu...
Dòng suy nghĩ của cô luôn bị tiếng bước chân của Lý Tuân cắt đứt. Cô vốn tưởng tính tình nóng nảy kia của Lý Tuân chưa nán lại được bao lâu sẽ nằng nặc đòi đi, không ngờ thực tế lại hoàn toàn ngoài dự liệu của cô. Khi cô vô cùng nhàm chán, biểu hiện của Lý Tuân lại rất kiên nhẫn. Rất dễ phán đoán cảm xúc thích ghét qua ánh mắt của cậu, có bức cậu chẳng buồn ngó đến, có bức thì cậu lại dừng chân khá lâu.
Đi đến khu số ba, mắt Chu Vận bỗng tỏa sáng.
“Bức kia!”
Lý Tuân nghiêng đầu: “Hả?”
Chu Vận chạy đến chỗ trong cùng. Vào phòng tranh lâu như vậy rốt cuộc cô đã tìm được bức tranh mang lại hứng thú duy nhất.
Lý Tuân cũng đi đến: “Thích kiểu này à?”
Chu Vận chỉ vào bức tranh vẽ bằng than chì, hưng phấn nói: “Cậu xem tên bức tranh đi!”
Góc dưới bên trái bức tranh có dán tấm nhãn nhỏ, ghi thông tin tác phẩm: Tranh than chì Lân Tuân, họa sĩ Điền Tu Trúc.
“Rất có duyên đấy.” Thật sự là rất có duyên, Chu Vận kể cho cậu nghe lúc trước dịch bài cho Liễu Tư Tư và cuộc gặp gỡ ở phòng trung y. Nói xong lại thở dài, “Không ngờ lại gặp được lần nữa, cứ theo đà này không chừng mai mốt chúng tôi có thể hợp tác với nhau cho xem.”
Lý Tuân không tỏ rõ thái độ, Chu Vận lại nói: “Anh ta cũng rất trẻ, xấp xỉ tuổi chúng ta, dáng vẻ trông rất ngoan hiền.” Không hề giống kiểu như cậu.
Lý Tuân lườm cô. Chu Vận nói tiếp: “Tranh của anh ta cũng rất tuyệt.”
Cậu chê cười: “Cô xem hiểu được sao, ở đó mà tuyệt.”
“Tất cả mọi người đều nói thế mà.” Chu Vận có trí nhớ hơn người, những gì đã dịch cho Liễu Tư Tư đều được ghi vào vỏ não, “Cậu biết không, lúc anh ta mười bốn tuổi đã...”
Lý Tuân ngoáy lỗ tai, quay người bỏ đi.
Chu Vận há hốc, liền đi theo, nói: “Báo chí đều nhận xét anh ta là họa sĩ thiên tài đấy.”
Lý Tuân thờ ơ: “Thiên tài để làm gì, thiên tài cũng như khỉ khô thôi.”
Vốn Chu Vận định thuật lại bài dịch hôm đó của Liễu Tư Tư, nhưng nghe thấy cậu nói thế, cảm xúc hăng hái bất chợt sa sút. Không sai, thiên tài cũng như khỉ khô thôi. Đều phải ăn cơm, ngủ nghỉ, đều bị đông lạnh rét cóng cả.
Cô vừa nghĩ như thế vừa lặng lẽ làm mặt quỷ phía sau bóng lưng cao ráo lười nhác kia.