Lúc Chu Vận đến phòng vẽ tranh của họa sĩ Điền, cả phòng đều thơm lừng món gan ngỗng chiên. Điền Tu Trúc đeo tạp dề, tập trung tinh thần chiến đấu với chảo dầu.
Chu Vận đi đến gần, ngồi bên quầy bar, nói với anh: "Tạp dề của anh đa chức năng nhỉ."
Điền Tu Trúc vẫn tập trung, mắt không rời khỏi chảo dầu, đáp: "Phải tiết kiệm chứ."
Nhưng phải công nhận anh mặc cái gì cũng sạch sẽ. Tay Chu Vận chống cằm. Thật ra Điền Tu Trúc đã dùng chiếc tạp dề này lâu rồi, ít nhất cũng phải được hai năm, vừa để vẽ tranh vừa để nấu ăn nhưng đến bây giờ vẫn còn như mới.
Gan ngỗng chiên chín bảy phần, Điền Tu Trúc cẩn thận bỏ vào đĩa. Đúng lúc này, Chu Vận bỗng cất tiếng hỏi: "Anh có chứng thích sạch sẽ sao?"
Hành động của Điền Tu Trúc bị Chu Vận đột ngột lên tiếng ngắt ngang, dầu ăn chảy dọc chiếc muôi, nhỏ vào tạp dề. Ngay sau đó gan ngỗng cũng rơi xuống, anh hoảng hốt đưa tay hứng theo phản xạ. Trước khi miếng gan ngỗng kịp rơi xuống đất, nó đã được nằm gọn trong lòng bàn tay Điền Tu Trúc.
Anh nhìn Chu Vận, chỉ vào vết dầu mỡ trên người mình, trả lời cô: "Nếu anh có chứng thích sạch sẽ thì lúc này đã lấy nồi đập chết em rồi."
Chu Vận nhìn miếng gan ngỗng trong tay anh: "Em ăn miếng đó cho."
Điền Tu Trúc ra vẻ chê bai: "Em đúng là thô tục." Anh vứt miếng gan trong tay đi, làm lại một phần khác.
Điền Tu Trúc nấu ăn rất ngon, cũng chịu khó nghiên cứu chế biến thức ăn nên hiếm khi anh ăn đồ có hại cho sức khỏe.
Hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ dùng cơm, có vẻ Điền Tu Trúc bỏ rất nhiều công sức vào bữa ăn này, mỗi món đều chuẩn bị kỹ lưỡng. Chu Vận nhìn thoáng qua món ăn, lại liếc đến chai rượu đỏ anh đã khui, trong lòng thầm tính bữa ăn này không rẻ chút nào.
"Làm gì mà thịnh soạn thế?" Cô hỏi.
Điền Tu Trúc: "Thấy em làm việc vất vả quá nên mời em ăn thôi."
Chu Vận: "Ăn đơn giản là được rồi."
Điền Tu Trúc cười nói: "Không sao, công việc của anh đã hoàn tất rồi, hiện giờ rất rảnh."
Chu Vận vừa nghe thấy hiện giờ anh rất rảnh liền nảy ra sáng ý. Lòng cô cứ canh cánh chuyện hình quảng cáo cho game Võ Tướng Vô Địch, định nhờ Điền Tu Trúc giúp đỡ nhưng lại ngại mở miệng. Cô cứ phân vân do dự mãi, ngay cả sơn hào hải vị cũng nuốt không trôi, len lén nhìn Điền Tu Trúc đăng ăn súp.
Như có giác quan thứ sáu, anh ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp Chu Vận đang nhìn mình.
"Nhìn trộm anh à?"
"..."
Điền Tu Trúc quan sát cô: "Có chuyện gì sao?"
Cô lắc đầu, ra vẻ thờ ơ hỏi: "Nhân lúc nhàn rỗi anh có dự định gì không, trở về Pháp nghỉ ngơi hả?"
Điền Tu Trúc: "Không có."
Chu Vận hơi ngồi thẳng dậy, dáng điệu này bị Điền Tu Trúc thấy rõ mồn một. Anh bỏ dao nĩa xuống, tựa vào lưng ghế, cười: "Cô Chu, em tự soi gương lại đi, mắt sáng rực như đèn pha kìa." Anh cầm khăn lau miệng, "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Chu Vận gãi gãi sống mũi, bình thường cô hay trêu chọc Điền Tu Trúc, nhưng cô biết anh là nghệ thuật gia chân chính, dù còn trẻ nhưng đã có thành tựu rất lớn. Tiền bán đấu giá một bức tranh của anh nhiều hơn tiền đầu tư vào dự án của họ nhiều.
Sau vài lần chần chừ, cuối cùng cô tóm tắt ngắn gọn cho anh nghe vấn đề hiện nay của dự án. Điền Tu trúc nghe xong nói: "Có thể, anh vẽ giúp em."
Chu Vận nhìn anh, Điền Tu Trúc nói tiếp: "Anh còn tưởng là chuyện đại sự gì, ngay mai gửi anh yêu cầu hình ảnh đi."
Chu Vận: "Vẽ tranh kiểu này không ảnh hưởng đến sự nghiệp sáng tác của anh chứ."
Điền Tu Trúc: "Tranh nào cũng là tranh, đâu có phân biệt 'kiểu này' hay 'kiểu kia'."
Chu Vận: "Có làm mất thời gian của anh không?"
Điền Tu Trúc cười cảm khái: "Thật đúng là khác nghề như cách núi, em có nhớ năm ngoái anh nhờ em giúp đỡnâng cấp hệ thống của phòng mỹ thuật thành phố không?"
Chu Vận: "Nhớ chứ."
Lần đó Điền Tu Trước được giám đốc phòng mỹ thuật thành phố và cũng từng là thầy của anh nhờ vả. Anh không thoái thác được ân tình này, nhưng tính lại hay ngại ngùng, không thích giao thiệp với nhiều người xa lạ, cuối cùng nhờ đến Chu Vận.
Phòng mỹ thuật là địa điểm quá quen thuộc đối với Chu Vận, hơn nữa bức tranh Lân Tuân là một trong số những tác phẩm treo ở đó nên cô đáp ứng không chút do dự.
Điền Tu Trúc nhớ lại: "Anh cứ nghĩ là phải mất mấy tháng lập trình mới xong, kết quả chỉ mất ba ngày em đã đưa cho anh."
Chu Vận: "Cái đó không khó."
Điền Tu Trúc: "Cái này cũng không khó."
Thấy anh đồng ý giúp đỡ, Chu Vận thở phào, rồi lập tức nghĩ đến gì đó: "À, à ờ, tài chính công ty bọn em hơi eo hẹp... tiền..."
Điền Tu Trúc kinh ngạc: "Không có thù lao à?"
Mặt Chu Vận đỏ ửng, cảm thấy mất mặt quá, ầm thầm quyết định tự móc tiền túi của mình: "Nhất định là có thù lao, anh cảm thấy bao nhiêu thì được?"
Điền Tu Trúc suy nghĩ chốc lát rồi nhét một vật vào lòng Chu Vận. Chu Vận nhìn xem, đó là chiếc tạp dề dính dầu mỡ khi nãy. Điền Tu Trúc hất cằm, ra lệnh cho cô chẳng có chút uy nghiêm: "Thù lao là cái này đi, phải sạch sẽ giống như lúc trước đấy." Nói xong còn bổ sung, "Chỉ được giặt bằng tay."
Hôm sau Chu Vận đi làm trong trạng thái nhẹ nhõm.
Triệu Đằng không nhịn được nói: "Ôi cô sạc pin nhanh quá đi mất."
Mà đối lập rõ rệt với cô chính là Quách Thế Kiệt bên cạnh, tuy tối qua anh không phải tăng ca, nhưng trông anh vẫn mệt mỏi, người vẫn như bơi trong bể khổ. Chu Vận đi đến, xem anh vẽ lại tranh quảng cáo, tay nắm bút run run, không biết là mình đang vẽ cái gì.
Chu Vận rút chiếc bút khỏi tay anh: "Tối qua cậu về nhà vẽ tiếp à?"
Quách Thế Kiệt yếu ớt "ừ" một tiếng.
Chu Vận: "Bảo cậu nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi."
Quách Thế Kiệt: "Như vậy sẽ không kịp..."
Chu Vận: "Không sao, tôi nhờ người khác vẽ giúp rồi."
Quách Thế Kiệt ngẩng đầu nhìn cô: "Ai thế?"
Chu Vận: "Một người bạn."
Quách Thế Kiệt khá bất an: "Trình độ thế nào, anh ta có nắm rõ dự án của chúng ta không?"
Chu Vận: "Yên tâm, tôi đã gửi yêu cầu cho anh ấy rồi, đến khi anh ấy vẽ bản phác thảo xong chúng ta cùng bàn bạc, có vấn đề thì lại sửa."
Trước khi tan sở, bản vẽ phác thảo của Điền Tu Trúc đã gửi đến. Trong khoảnh khắc Chu Vận nhìn thấy bức vẽ, cả người đều toát mồ hôi.
Điền Tu Trúc vẽ bức hình này dựa theo góc nhìn của người chơi. Nhân vật chính leo ra khỏi núi thây biển máu, qua ánh mắt của anh, mọi người thấy được chiến trường cổ đại bạt ngàn hoang vu.
Điền Tu Trúc là một họa sĩ rất thích nghiên cứu giác quan của con người, hơn nữa tuổi tác của anh còn rất trẻ nên hay dùng thủ pháp mới lạ để thể hiện phong cách. Thị giác và hiệu quả được xây dựng trong bức vẽ này khác hẳn với góc nhìn VR (1) bình thường, anh dùng một chút kỹ xảo nhỏ, khiến cho người xem có ảo giác như mình chính là người đang ở trong bức vẽ vậy.
(1) VR là thực tế ảo hay còn gọi là thực tại ảo (tiếng Anh là virtual reality, viết tắt là VR) là thuật ngữ miêu tả một môi trường mô phỏng bằng máy tính. Đa phần các môi trường thực tại ảo chủ yếu là hình ảnh hiển thị trên màn hình máy tính hay thông qua kính nhìn ba chiều , tuy nhiên một vài mô phỏng cũng có thêm các loại giác quan khác khác như âm thanh hay xúc giác
Bởi vì góc nhìn của người trong bức vẽ hướng về phía trước, thậm chí Chu Vận có thể thấy "mình" đang cau chặt chân mày. Tuy không nhìn thấy được khuôn mặt nhân vật chính, nhưng cô có thể dễ dàng cảm nhận được vẻ mặt của đối phương.
Sau khi tan việc, tất cả mọi người đều vây xem tấm hình.
"Trâu quá." Triệu Đằng khoanh tay, "Tấm hình này hút thật đấy."
Trương Phóng cũng xem mà máu nóng sôi trào: "Tuyệt! Quả nhiên là đã tốt còn muốn tốt hơn." Anh ta vỗ vai Chu Vận, "Nào, cô mau đưa người này vào công ty đi. Tiểu Quách à, cái ghế giám đốc mỹ thuật của cậu sắp bị lung lay rồi."
Quách Thế Kiệt xem bức hình cũng vô cùng kinh ngạc, quay đầu nói với Chu Vận: "Mời vào đi... tôi sẽ nhường chức giám đốc mỹ thuật cho anh ta."
Đổng Tư Dương bàn chuyện làm ăn xong trở về công ty, thấy thế liền nói hùa: "Mời vào đi, tôi sẽ cho làm giám đốc mỹ thuật."
Chu Vận nghẹn lời.
Mọi người còn đang bàn thảo, Chu Vận quay đầu lại hỏi Lý Tuân đứng hàng sau cùng: "Tấm này được không?"
Lý Tuân quay đầu bỏ đi, Triệu Đằng nhìn thấy, nghi ngờ hỏi: "Sao thế, giận rồi à?"
Chu Vận nhìn theo bóng lưng anh: "... Không biết."
Vấn đề hình ảnh quảng cáo đã được giải quyết, nhưng vấn đề chi phí quảng cáo vẫn phải chi mấy nghìn tệ. Chu Vận tìm Đổng Tư Dương đấu tranh, ông ngồi trên chiếc ghế da dành cho giám đốc, bắt chéo hai chân, vừa ngoáy tai vừa thờ ơ nghe.
Đến khi Chu Vận trình bày đến khô cả cổ, ông mới khinh khỉnh nói: "Phụ nữ biết cái quéo gì mà chi với chả tiền."
Chu Vận suýt nữa cầm chiếc bút máy trên bàn đâm chết ông.
Đổng Tư Dương nói: "Cô lo đi mua sắm túi xách và mỹ phẩm đi, chuyện còn lại đừng quan tâm." Rồi ông kẹp cặp công văn nghênh ngang bỏ đi, Chu Vận định đuổi theo thì bị Trương Phóng kéo lại, lôi thẳng ra cầu thang thoát hiểm.
Lý Tuân đang hút thuốc ở đó.
Trương Phóng: "Ơ, 'nhà báo' anh cũng ở đây à."
Lý Tuân nhìn chằm chằm vào bàn tay Trương Phóng đang nắm lấy Chu Vận, lặng im không nói gì.
Chu Vận bị Đổng Tư Dương chọc giận đến mặt mày sa sầm. Trương Phóng bắt đầu khuyên nhủ cô.
"Đổng tổng hay sĩ diện trước mặt phụ nữ, cô phải thông cảm cho sếp chứ."
"Thông cảm cái quái gì."
Trương Phóng ôm ngực, thở dài nói: "Các người không biết tình trạng công ty đâu. Tôi quản lý tài vụ nên tôi biết rõ, hôm nay sẽ nói hết cho cô nghe. Từ lúc công ty chúng ta thành lập đến nay luôn thua lỗ, bây giờ thật sự đã hết vốn rồi."
Chu Vận nghĩ ngợi, nói: "Vậy tôi không lãnh lương, coi như đóng góp cho công ty."
Lý Tuân nhả khói thuốc.
Trương Phóng cười xòa: "Đừng có đùa."
Chu Vận: "Tôi nói thật đấy."
Trương Phóng thôi cười: "Tôi cũng nói thật, đây không phải là chuyện nhiệt huyết của một mình cô, Đổng tổng sẽ không đồng ý đâu."
Chu Vận: "Tại sao ông ấy không đồng ý?"
Trương Phóng: "Cô đừng cho rằng Đổng tổng là một ông chủ ngang ngược không nói lý lẽ, nếu như vậy chúng tôi đã bỏ cái công ty này từ lâu rồi. Lúc trước khi công ty xuất hiện nguy cơ tài chính, chúng tôi cũng từng đề cập đến ý tưởng này. Khi ấy Đổng tổng đã nói 'Nếu cần cắt giảm tiền lương để vượt qua cửa ải khó khăn, vậy thì công ty cách cái chết không còn xa nữa'."
Trương Phóng nhún vai: "Tôi hoa mỹ một chút, nhưng đại khái nội dung là vậy."
Bên cạnh có người cười khẩy.
Trương Phóng quay người: "Này, ‘nhà báo’, anh có ý kiến gì sao?"
Lý Tuân: "Vị Đổng tổng này cũng không tệ lắm."
"Đương nhiên rồi." Trương Phóng tự hào nói, "Đổng tổng của chúng tôi rất lợi hại." Anh ta quay đầu nói với Chu Vận, "Cô yên tâm, tuy tiền không nhiều nhưng tôi đều chi vào chỗ cần thiết. Tôi quen khá thân với bên chuyên làm tăng lượt thích ảo, có thể được giảm giá, đến khi phát hành thì tranh thủ đẩy trò chơi lên đầu bảng xếp hạng."
Chu Vận vẫn nhíu mày.
Tăng lượt thích ảo...
Lý Tuân: "Trừ phi anh thuê cả nhóm lớn, hơn nữa sau đó còn phải có cách quảng cáo khác đi cùng, nếu không thì có tăng lượt thích cũng vô dụng. Chúng ta đâu cần lượt thích cho bên B xem." Anh nói xong rồi ngậm điếu thuốc đi đến trước mặt Chu Vận, lấy điện thoại di động ra: "Biết người này không?"
Giọng nói của anh lạnh hơn bình thường, Chu Vận yên lặng nhìn màn ảnh, trên đó là một người phụ nữ trông hiền hậu.
Trương Phóng cũng kề đến xem, chỉ vào màn hình nói: "Tôi biết người này, đây là Triệu Quả Duy, diễn viên hài độc thoại nổi tiếng trên mạng, đặc biệt thích châm biếm lịch sử, rất khôi hài và cực kỳ được hâm mộ."
Truyền thông cá nhân mới phát triển, nhưng lại có xu thế rất lớn. Những người tài giỏi ẩn mình trong đời thường mượn các phương tiện truyền thông internet để thể hiện tài năng của mình.
"Hai người muốn nhờ bà ấy quảng cáo à? Không được đâu, mấy học giả kiểu này không nhận quảng cáo đâu, có tốn tiền cũng vô ích." Trương Phóng quyết đoán nói.
Lý Tuân hỏi lại lần nữa: "Biết không?"
Chu Vận: "Đây là giáo sư khoa lịch sử trường chúng tôi."
Trương Phóng: "Gì cơ?"
Trước kia Chu Vận từng gặp Triệu Quả Duy, không phải là ngẫu nhiên mà là cô thường xuyên đến tìm bà ấy rất nhiều lần.
Bởi vì Triệu Quả Duy hay vứt đồ đạc lung tung, ra ngoài không quên mang theo phiếu cơm thì cũng quên mang chìa khóa, lần nào cũng gọi điện thoại cho ông chồng ở tòa nhà văn phòng bên cạnh mang đến giúp. Chồng của bà dốc lòng nghiên cứu học thuật không thoát thân được, liền sai lớp phó môn của mình làm chân chạy vặt...