Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án - Vinh Tiểu Hiên

Chương 13



img src="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/37478/c4a316f0053bb1f876b8361a280c1137.jpg" width="3700" height="2000" layout="responsive">

Sáng hôm sau, Ngu Thất vừa mở mắt ra đã bị giật mình, linh hồn của đứa trẻ sơ sinh kia lại xuất hiện đứng trước bể cá áp sát mặt vào bể thủy tinh nhìn cậu nằm ngủ nghiêng ngả bên trong.

Ngu Thất lập tức đong đưa đuôi bình tĩnh bơi lên, đứa trẻ lại “a a” hai tiếng như đang chào buổi sáng, Ngu Thất cũng lễ phép vẫy vây cá của mình xem như đáp lại.

Trong phòng ngủ Vệ Thập Mệnh cũng đã tỉnh, hắn xuống giường như thường ngày, sau đó nhíu mày nhìn chằm chằm điện thoại ở tủ đầu giường, cầm điện thoại lên cẩn thận kiểm tra một lần, lát sau hơi cong môi lên nở nụ cười đầy nguy hiểm.

“Thật thú vị.” Vệ Thập Mệnh khẽ nói một câu, hắn có thể trở thành thám tử nổi tiếng như vậy đương nhiên là có kỹ năng quan sát cực kỳ nhạy bén.

Ngu Thất vẫn chưa biết rằng quá thông minh cũng có tác hại, vì điện thoại quá sạch sẽ, sạch đến mức Vệ Thập Mệnh cũng không tìm được dấu vân tay của mình ngày hôm qua nên khiến hắn nghi ngờ.

Đương nhiên thám tử Vệ sẽ không nghĩ rằng có người đột nhập vào biệt thự mà mình không hề hay biết, lại càng không nói đến vào được phòng ngủ động chạm điện thoại hắn, không thể nghĩ ra được lý do nên mới cảm thấy thú vị.

Vệ Thập Mệnh im lặng một lát rồi ra khỏi phòng, vẫn đánh răng rửa mặt ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mà linh hồn của đứa trẻ sơ sinh cũng biến mất khi Vệ Thập Mệnh vào phòng khách, đồng thời Ngu Thất cũng cảm nhận được linh hồn nó dần tụ lại, linh lực trong cơ thể cậu cũng tăng lên nhanh chóng, cậu có thể xác định linh lực của mình tăng lên có quan hệ mật thiết với linh hồn ở thế giới này, điều này cũng khiến cậu dần yên tâm hơn, dù sao dù là thế giới gì thì sức mạnh vẫn là tiền đề cho mọi hành động và sự sống.

Ngu Thất nhìn Vệ Thập Mệnh rời khỏi vui vẻ nhảy lên hai lần, thấy Vệ Thập Mệnh không nhận ra cậu vừa dùng điện thoại của hắn, giờ chỉ cần chờ thiết bị về là có thể kiếm tiền rồi.

Vệ Thập Mệnh lái xe đến văn phòng tư nhân, trên đường đi hắn suy nghĩ về chuyện điện thoại nhưng vẫn không có câu trả lời nào hợp lý nên đành tạm thời bỏ qua, ngược lại suy nghĩ về chuyện của Lương Tân Chi. Đêm qua Tác Tư Tiền đã gửi tài liệu về Lương Tân Chi và Dư Thu Diệp sang cho hắn.

Vì Lương Tân Chi đã chết dẫn đến những suy đoán trước đây của họ xuất hiện sai lệch. Trong những người đã biết, đứa trẻ sơ sinh và Lương Tân Chi đã không còn, người được lợi lớn nhất vẫn là An Nhược Tố. Hai ngày nữa là ngày mở phiên tòa nhưng bọn họ vẫn còn chưa rõ điểm bắt đầu và bước ngoặt của vụ án này.

Vệ Thập Mệnh đến văn phòng, những người khác cũng đã tập hợp đúng chín giờ, hôm nay phải tiến hành tổng kết sự kiện, chuẩn bị cho phiên tòa thẩm vấn công khai vào hai ngày sau.

Trong phòng hội họp, máy chiếu phát một đoạn ghi âm tiếng trẻ sơ sinh khóc, mọi người ngồi trước bàn dài, ai nấy đều rất nghiêm túc.

Sau khi đoạn ghi âm phát xong La Phù Nhược bước lên trước chỉnh máy tính đổi một đoạn khác.

“Đoạn ghi âm này chính là nguyên nhân khiến An Nhược Tố giật mình ngã xuống lầu, ngoài ra tôi còn tìm và so sánh với ghi âm và video của đứa trẻ lúc còn sống, phát hiện tiếng khóc này đúng là của đứa bé, nói cách khác nó được thu vào cùng ngày mà đứa trẻ mất. Về phần máy ghi âm tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, là nhãn hiệu bình dân thông dụng nên không thể điều tra gì được, phía trên cũng không phát hiện dấu vân tay, cũng không tìm được những manh mối khác có giá trị.”

La Phù Nhược chiếu đoạn so sánh giữa hai đoạn ghi âm lên, xác định đó là tiếng khóc của đứa trẻ nhưng kết quả này lại khiến bầu không khí ngày càng căng thẳng.

La Phù Nhược tắt máy chiếu đi, sắc mặt cô hơi khó coi, “Có người lại cảm thấy thỏa mãn khi đứa trẻ ấy chết, nó không có liên quan đến những mối quan hệ xã hội mà lại khiến người ta căm giận như vậy chỉ có thể là vì huyết thống, không còn suy đoán nào khác.”



Tác Tư Tiền đẩy gọng kính, “Thật sự không còn suy đoán nào khác sao?”

La Phù Nhược lại ngồi xuống ghế nhìn đồng nghiệp mình, cuối cùng nói: “Quá kinh khủng, quả thực người ghi âm không có tình người mà, nhưng theo suy đoán của tôi...”

Vệ Thập Mệnh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Cứ nói đi, nếu suy đoán hợp lý thì có thể suy luận.”

La Phù Nhược hít một hơi, “Đây là mấy anh bảo tôi nói nhé, không hợp lý nhưng là trực giác của tôi, hung thủ không phải An Nhược Tố mà là Dư Thu Diệp.”

Ánh mắt mọi người đầy vẻ kinh ngạc, Tác Tư Tiền lên tiếng trước: “Tôi còn nghĩ là bạn thân Từ Tư Tư của An Nhược Tố nữa.”

La Phù Nhược khẽ liếc Tác Tư Tiền một chút: “Cô ta cũng không phải hạng tốt lành gì, nhưng nhìn trạng thái tinh thần của cô ta nếu nghe được đoạn ghi âm sẽ phát điên lên mất. Với lại cũng không có động cơ gì để ra tay với đứa bé, cùng lắm là bị người ta sai khiến thôi. Ngược lại là An Nhược Tố, nếu chuyện ngã lầu chỉ là dàn dựng tự biên tự diễn thì việc Lương Tân Chi chết là do An Nhược Tố trả thù, nhưng vì suy đoán này quá thuận lợi nên cảm giác như có người đang dắt mũi vậy.”

“Về phần Dư Thu Diệp, nếu là mẹ đẻ của đứa nhỏ và có quan hệ mập mờ với Lương Tân Chi thì chuyện Lương Tân Chi và đứa nhỏ chết đi cô ta sẽ là người bất lợi, phàm là người bị hại, cô ta chỉ có danh phá hoại hôn nhân, hiện tại đứng trước cục diện này cũng không được lợi lộc gì, bây giờ tôi không hiểu được cô ta, chỉ đơn giản là không thích người chen chân vào hôn nhân người khác thôi, đương nhiên đây chỉ là góc nhìn của tôi, không thể làm căn cứ để phá án được.”

La Phù Nhược thẳng thắn như vậy một là vì cô biết những người ở đây sẽ không bị ảnh hưởng bởi góc nhìn của mình, thứ hai là vì trong văn phòng chỉ có cô là phụ nữ, phán đoán suy luận từ góc nhìn của phụ nữ là một mình cô đảm nhiệm bởi vậy những chuyện suy đoán táo bạo này cũng là một phần trong công việc.

La Phù Nhược chiếu xong Tác Tư Tiền cũng lên phía trước chỉnh sửa tài liệu một chút, Tác Tư Tiền phụ trách thu chi trong văn phòng, đồng thời cũng phụ trách điều tra những vấn đề tài chính liên quan đến vụ án cũng như quan hệ giữa các cá nhân.

“Đây là tài liệu về Dư Thu Diệp và Lương Tân Chi mà tôi đã thu thập được, chủ yếu bao gồm quan hệ, tính cách và hoạt động tài chính. Đầu tiên Dư Thu Diệp là một nữ doanh nhân hiện đại điển hình, tính cách khá mạnh mẽ, là con một, quan hệ với đồng nghiệp bình thường, làm việc năng suất nên thăng chức rất nhanh. Đường tình duyên khá lận đận, đã qua ba mối tình mà vẫn ở một mình, năm ngoái xin nghỉ năm tháng, có lẽ lúc đó đang mang thai và sinh con, về phần tài chính đã có phát hiện mười tám tháng trước vì tình cảm không được suôn sẻ nên cô ta đã đến quán bar xả stress, đây là một trong số ít giao dịch lớn của Dư Thu Diệp, xét tại thời điểm đó nó chính là khởi đầu mọi chuyện.”

“Lương Tân Chi sinh ra ở nhà họ Lương, cũng thuộc lớp người giàu, thuở nhỏ đã được chiều chuộng, lúc lên đại học rất nổi tiếng, sau này yêu An Nhược Tố, mặc dù nhà họ Lương không thể so với nhà họ An nhưng cũng đều là con nhà giàu sang quyền quý, cũng coi như là môn đăng hộ đối. Kỳ lạ là theo điều tra Lương Tân Chi cũng không phải là người không có ranh giới đạo đức, vả lại anh ta cực kỳ yêu An Nhược Tố, đáng lẽ ra không nên ngoại tình mới phải nhưng quả thực số dư của Lương Tân Chi có biến động, tôi cũng điều tra được là gửi vào tài khoản của Dư Thu Diệp. Với cả Lương Tân Chi không phải là người nhát gan, nói anh ta chết vì quá sợ hãi có hơi vô lý, tóm lại tên Lương Tân Chi này có rất nhiều điểm không được bình thường.”

Tác Tư Tiền đẩy gọng kính, “Còn có một chi tiết nữa mà tối qua tôi đã gửi vào nhóm rồi. Lương Tân Chi thích chụp ảnh, còn từng được nhận giải, cuối cùng dưới sự ép buộc của gia đình mà từ bỏ, từ đó trong máy của anh ta chỉ chụp một mình An Nhược Tố, cộng thêm An Nhược Tố có bệnh sạch sẽ nên đã tạo thói quen cho cả Lương Tân Chi, còn có rất nhiều chi tiết khác cho thấy anh ta cực kỳ yêu thương An Nhược Tố.”

“Yêu thương thì có ích gì? Ha! Đàn ông! Chỉ là Lương Tân Chi không ngờ rằng đứa trẻ mà mình lo lắng ôm về nhà không phải là con ruột của mình.” La Phù nhược nhún vai, gần đây cô vướng phải những rắc rối về chuyện xem mắt, rõ ràng là không còn ấn tượng tốt gì với đám đàn ông hay ngoại tình nữa.

“Kết quả so sánh thuốc sao rồi?” Vệ Thập Mệnh quay sang Chu Dịch hỏi kết quả của Zolpidem.

Chu Dịch đưa báo cáo cho Vệ Thập Mệnh: “Từ kết quả so sánh cho thấy thuốc trong cơ thể đứa bé cùng lô sản xuất với thuốc Từ Tư Tư sử dụng, những bệnh viện ở An Đô đều có quyền kê đơn, loại thuốc này bán ra đều được ghi chép cẩn thận, sau khi điều tra chỉ có Từ Tư Tư là có cơ hội tiếp xúc với đứa bé, có thể đưa ra làm bằng chứng.”

Trương Kha nhìn mọi người xung quanh không hề bị dao động thì trong lòng lại thấp thỏm, chỉ còn hai ngày nữa là đã mở phiên tòa nhưng bọn họ vẫn còn chưa tìm ra được hung thủ sát hại đứa bé, đồng thời chuyện Lương Tân Chi chết đã khiến mọi thứ càng thêm phức tạp.

“Có thể điều tra cha ruột của đứa bé là ai không?” Vệ Thập Mệnh tiếp tục hỏi.



Chu Dịch lắc đầu, chỉ dựa vào DNA muốn tìm một người trong biển người mênh mông là chuyện không hề dễ, “Loại bỏ những mối quan hệ của Dư Thu Diệp nhưng cũng không có manh mối.”

Vệ Thập Mệnh suy nghĩ: “Quán bar Dư Thu Diệp nằm ở đâu? Kiểm tra nhân viên phục vụ và những người ra vào ngày hôm đó.”

Hiển nhiên lượng công việc ngày càng lớn, Chu Dịch nhìn Tác Tư Tiền, Tác Tư Tiền gật đầu, “Trước khi tan làm tôi sẽ gửi danh sách nhân viên.”

“La Phù Nhược đến nơi ở của Lương Tân Chi với tôi một lần nữa, những người khác nhanh chóng điều tra thân phận cha ruột đứa bé, buổi tối trở về cùng tổng hợp thông tin, ngày mai chỉnh sửa tài liệu chuẩn bị cho phiên tòa sắp tới.” Vệ Thập Mệnh bình tĩnh giao công việc, hắn không hề nôn nóng mà điềm tĩnh chín chắn khiến mọi người rất yên tâm, bắt đầu vùi đầu vào đống công việc.

La Phù Nhược và Vệ Thập Mệnh đến nơi ở của Lương Tân Chi, lúc này xung quanh biệt thự vẫn còn giăng dây cách ly phòng người ngoài tiến vào. Vì vụ án của Lương Tân Chi có liên quan đến An Nhược Tố nên đương nhiên Vệ Thập Mệnh vẫn có thể đi vào hiện trường.

Nhưng không ngờ đã qua một ngày mà bên ngoài biệt thự vẫn còn cánh truyền thông đứng chực chờ sẵn, hơn nữa còn là người quen cũ Tang Miêu Lan. Có lẽ nói Tang Miêu Lan sớm đã biết Vệ Thập Mệnh sẽ quay lại hiện trường nên cô ta đứng chờ sẵn.

Tang Miêu Lan giơ micro lên hiển nhiên là đang phát trực tiếp, nhìn thấy Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược thì lập tức chạy đến, “Chào anh Vệ Thập Mệnh, có thể phỏng vấn anh vài câu không? Anh cảm thấy chuyện Lương Tân Chi qua đời có liên quan gì đến An Nhược Tố không? Nghe nói Lương Tân Chi bị dọa chết cũng là thật?”

Vệ Thập Mệnh còn chưa mở miệng thì La Phù Nhược đã chủ động kéo micro về phía mình, nở nụ cười dịu dàng, “Cô Tang Miêu Lan, có thể tiện hỏi cô mấy câu không? Cô cẩm thấy chuyện Lương Tân Chi chết có liên quan đến An Nhược Tố nhỉ? Nghe nói Lương Tân Chi bị dọa chết, cô có nghĩ là thật không?”

Dù Tang Miêu Lan đã chinh chiến sa trường nhiều năm cũng không khỏi ngẩn người, nhưng cô ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại, “Ngại quá, đây không phải là chuyên môn của tôi, phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình, không thể tùy tiện kết luận được.”

La Phù Nhược cười một tiếng: “Vậy sao! Cô Tang Miêu Lan này, vậy thì xin lỗi nhé, đây là chuyên môn của tôi nên tôi càng phải có trách nhiệm, không thể tùy tiện để lộ thông tin và suy đoán của mình được.”

Nụ cười của Tang Miêu Lan cứng đờ, còn nụ cười của La Phù Nhược ngày càng rạng rỡ, sau đó thuận lợi đi vào chỗ ở của Lương Tân Chi cùng Vệ Thập Mệnh.

Tang Miêu Lan đổi biểu cảm khác, quay về phía ống kính rồi cười nói: “Có vẻ như trong văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài không chỉ có một mình thám tử Vệ Thập Mệnh là có tài ăn nói khéo léo, hôm nay chúng tôi không thu hoạch được gì, tiếc là chờ cả đêm làm phụ lòng mọi người rồi.”

Nói xong Tang Miêu Lan nhìn thoáng qua màn hình trực tiếp, chỉ thấy một loạt bình luận nói về chị gái mạnh mẽ cool ngầu ban nãy.

“Xã hội mà, còn mấy người cao tay hơn mình nhiều!”

“Chị gái vừa nãy đẹp lắm đúng không.”

“Quả nhiên bên cạnh thám tử Vệ toàn là những người mạnh mẽ, vả lại còn rất đẹp nữa.”

“...”

Không ai biết trong lòng Tang Miêu Lan đang nghĩ gì, vì không còn tin gì để hỏi nên cô ta nở nụ cười chuyên nghiệp thường ngày rồi rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.