Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án - Vinh Tiểu Hiên

Chương 42



Thẩm Đồ sợ chỉ số thông minh của con sóc sẽ vượt qua mình nên chỉ đành mặc kệ cho con sóc lông xù ngồi trên vai Vệ Thập Mệnh, "nghiêm túc" đọc hồ sơ.

Vì bé Hổ đã điều chỉnh chiếc khăn tam giác nên Ngu Thất có góc nhìn khá thông thoáng, có thể xem hết nội dung hồ sơ trong tay của Vệ Thập Mệnh và Thẩm Đồ. Trong túi hồ sơ, trường hợp của Tống Hân Lê khá chi tiết, dù cho đó là bác sĩ tâm lý thì cô ấy vẫn rất cẩn thận, còn chuyện xảy ra trong núi tuyết cũng không nhắc đến nhiều.

Vì vậy những người trước kia điều trị cho cô ấy đều không có kết quả, lúc này mới phải tìm đến La Sam, hy vọng có thể dùng phương thức thôi miên để giải đáp khúc mắc của bản thân.

Khi đó bác sĩ tâm lý cũng không muốn tiến hành việc thôi miên lâu dài với Tống Hân Lê, chỉ là muốn thông qua phương pháp này để làm phai nhạt chút chấp niệm ấy. Cuối cùng dưới sự chỉ đạo của La Sam, Tống Hân Lê tiếp nhận việc điều trị thôi miên.

Tuy nhiên trong quá trình điều trị họ đã phát hiện ra sự thật Tống Hân Lê không muốn tiết lộ. Họ đã ăn thịt một người tên Vân Hoàn Ân ở trên núi tuyết, dựa vào máu thịt của đồng loại để cầm cự suốt hai tháng trời mới có thể thoát khỏi. Khi dưới chân họ không còn là tuyết trắng phủ đầy, mọi người đều có cảm giác sụp đổ sau tai nạn.

Sau khi bảy người rời khỏi núi tuyết đều cảm thấy có vấn đề về tâm lý và cảm thấy áy náy với Vân Hoàn Ân, nhưng vì lời hứa nên không ai lựa chọn từ bỏ cuộc sống, chỉ là trong lòng họ như có một bức tường thành vững chắc ngăn cách bảy người với thế giới bên ngoài.

Vì chuyện này nên sau khi Lê Lê trở về từ núi tuyết thì tinh thần suy sụp. Cô nói những chuyện đã xảy ra với người nhà song thứ nhận lại là ánh nhìn sợ hãi xa lạ và cái tát đau điếng từ cha.

Trong khoảnh khắc ấy, không chỉ có Lê Lê mà sáu người còn lại đều ý thức được không ai muốn nghe giải thích cả, không ai muốn nghe rốt cuộc họ đã trải qua những gì. Mọi người chỉ để ý tại sao họ ăn thịt người như vậy mà vẫn còn sống, dù họ đã thoát khỏi nhưng lại không thoát được những ánh nhìn dị nghị xung quanh, kể cả những người thân cận nhất.

Bởi vì chuyện xảy ra với Lê Lê, tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng. Mọi việc xảy ra quả thực đều giống như những lời Vân Hoàn Ân đã nói, một khi bị phơi bày, dẫu cho họ đã trốn thoát được cũng sẽ chết giữa cuộc sống an toàn tự tại.

Tống Hân Lê cũng gặp phải chuyện như vậy, sau việc của Lê Lê, Tống Hân Lê vẫn còn ôm một tia hy vọng, cô ấy cho rằng cha mẹ sẽ thông cảm cho mình, vì vậy đã hỏi mẹ mình rằng nếu cô ấy đã từng ăn thịt người để sống thì họ vẫn sẽ coi mình là con gái chứ? Nhưng đổi lại cha mẹ cô ấy đã mời bác sĩ tâm lý đến.

Trong trường hợp này, liệu pháp thôi miên của La Sam thực sự có hiệu quả, cảm giác áy náy của Tống Hân Lê dần dần biến mất, như đã quên lãng mọi chuyện. Mà điều khiến cho La Sam cảm thấy kỳ lạ chính là trong tiềm thức của cô ấy không hề hối hận vì đã ăn thịt người, vậy tại sao lại có cảm giác áy náy chứ? Điều này khiến La Sam rất khó hiểu.

La Sam quyết định thông qua việc thôi miên để tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên núi, nhưng lúc này Tống Hân Lê lại bị Phùng Dữ Niên uy hiếp. Cậu ta dựa vào chuyện núi tuyết để yêu cầu cô ấy làm bạn gái của mình nhưng bị từ chối, đồng thời cũng biết chuyện của mình đã bị rò rỉ.

Phùng Dữ Niên thẹn quá hóa giận, nói những lời hung dữ kích động Tống Hân Lê. Nhiều lần thôi miên thất bại dẫn đến việc xuất hiện phản ứng ngược, cô ấy trở nên nhạy cảm lạ thường, còn nảy sinh lòng thù địch với bác sĩ tâm lý, đòi truy cứu việc bệnh án bị lộ.

Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý cho Tống Hân Lê, La Sam vừa khiến mọi người không thể gặp được Tống Hân Lê vừa tiếp tục thôi miên sâu. Mà lúc này ý thức của Tống Hân Lê lại có sự phản kháng bất thường cản trở việc thôi miên. Dưới tình huống cấp bách, La Sam muốn biết tình hình cụ thể nên đã dùng cách cực đoan để đưa ý thức Tống Hân Lê tới núi tuyết.

Nhưng mọi chuyện lại nằm ngoài ý muốn của La Sam, gã cho rằng đi theo ý thức của Tống Hân Lê sẽ thể giải đáp mọi thắc mắc của mình từ trước đến giờ, vậy mà sau khi đến đây một lần nữa, nháy mắt Tống Hân đã mất đi ý chí sống sót, trái ngược với biểu hiện muốn sống mãnh liệt trước đây. Dường như cô ấy đang trong trạng thái muốn chết, thậm chí còn tự cắt thịt của chính bản thân mình.

Đến lúc này, dù Ngu Thất không phải con người cũng cảm thấy hơi rùng mình, bởi vì La Sam không hề ngăn cản Tống Hân Lê tự hại mà lại tò mò chân tướng. Gã vậy mà lại tiếp tục thôi miên, mặc kệ cho cô ấy đang mất kiểm soát chỉ vì muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao cô ấy lại thành ra như vậy.

Trong khoảnh khắc Tống Hân Lê tử vong, La Sam cảm thấy Tống Hân Lê thoải mái vì đã được giải thoát, dù vậy vì chưa có được đáp án nên gã vẫn không từ bỏ ý định mà lục soát khắp phòng của Tống Hân Lê, tìm được một bản thỏa thuận. Sau khi biết được đáp án gã liền xóa hết tất cả dấu vết của mình ở nhà họ Tống rồi bỏ đi.

Cuối bệnh án, La Sam viết một câu: Thật sự có người làm như vậy sao?

Sau tờ ca bệnh ấy là một bản thỏa thuận kỳ lạ.

Đó là tờ giấy bị xé ra khỏi sổ tay, bên trên còn có dòng kẻ ngang thường thấy trên sổ, còn có dấu tám ngón tay đã sậm đi, rõ ràng đó là vết máu.

Phía dưới còn có tám chữ ký khác nhau, lần lượt là: Lê Lê, Dư Hoa Niên, Lê Tâm, Trần Nguyên, Cao Âm, Ninh Hiến Kiệt, Tống Hân Lê và Vân Hoàn Ân.

Bên trên chữ ký là nội dung bản thỏa thuận, nhìn nét chữ chắc hẳn là do Vân Hoàn Ân viết. Nội dung lại khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng phức tạp.

Nội dung bản thỏa thuận rất đơn giản, do nhiệt độ rất thấp nên nét chữ có chút run rẩy: "Tám người chúng tôi thề rằng nếu bỏ mạng trên đường trốn thoát sẽ tự nguyện hiến dâng cơ thể mình làm thức ăn cho những người còn lại để họ có thể rời khỏi núi tuyết. Người đồng ý: Vân Hoàn Ân, Lê Lê, Dư Hoa Niên, Lê Tâm, Trần Nguyên, Cao Âm, Ninh Hiến Kiệt, Tống Hân Lê."

Dư Hoa Niên đã bình tĩnh lại, nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Đồ trở nên khó coi, không nhịn được cười tự giễu, giọng khàn khàn: "Khó hiểu lắm phải không."



Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Dư Hoa Niên.

Dư Hoa Niên nhẹ nhàng hốt lấy những miếng thịt trước mặt, "Vân Hoàn Ân nói không sai, khi anh phạm sai lầm ở trước mặt nhiều người anh sẽ không hiểu họ hận anh đến mức nào. Bọn họ sẽ tìm đủ mọi cách để chứng minh anh có tội, càng nặng càng tốt, tốt nhất là nên chết đi! Không phải các anh rất tò mò chuyện này sao? Thật ra rất đơn giản, sau khi đi vào núi tuyết, chúng tôi đã gặp được Vân Hoàn Ân đang đi thám hiểm một mình, Lê Lê đã nhờ anh ấy chụp ảnh cho chúng tôi. Lúc đó lại gặp phải tuyết lở, đất rung núi chuyển tựa như trời sập xuống muốn chôn vùi tất cả."

"Thật sự chúng tôi cũng không biết vì sao mình lại còn sống, phần trí nhớ sinh tồn cực ngắn kia rất mơ hồ, không nhớ ra được, nhưng kỳ tích là tám người chúng tôi đều sống sót, thậm chí còn không bị thương, chỉ là không dám đi đâu vì xung quanh đều là tuyết. Không ai biết núi ở đâu, bước một bước lại có thể là vực sâu vạn trượng, mà chúng tôi không thể không đi vì tuyết lở đã chôn vùi hết thảy mọi thứ, không biết nên đi về hướng nào. Không có thức ăn, chúng tôi đã dùng dây thừng để cột từng người lại phòng ngừa có ai đó trượt chân rơi xuống. Đi cả một ngày mà không có phương hướng, hình dạng các dãy núi đều thay đổi, về đêm lại rất lạnh, chúng tôi nghĩ bản thân đều sẽ chết rét nhưng ngày hôm sau vẫn còn sống sót."

"Con người nếu không ăn trong vòng bảy ngày vẫn sẽ không chết đói, tôi nói cho mọi người biết đây chính là sự thật, thậm chí có thể chống đỡ thêm được vài ngày, chỉ là sức khỏe ngày càng suy yếu đến mức đi không nổi thôi. Tình cảm giữa người với người thật kỳ lạ, dù chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi lại có một mối quan hệ vững chắc không thể phá vỡ, trở thành chỗ dựa cho nhau."

"Đến ngày thứ tám chúng tôi vừa bò vừa đi, Trần Nguyên muốn từ bỏ đã nói chúng tôi ăn cậu ấy, cậu ấy đi không nổi nữa. Tất cả đều kiệt sức nằm trên tuyết chờ chết, tôi đã quên mất ai là người nối tiếp câu chuyện này rồi, còn nói rằng sau khi mình chết thì hãy ăn thịt cậu ấy để sống sót rời khỏi núi, thay cậu ấy nằm trong một cái chăn ấm áp. Dần dần mọi người chấp nhận ý kiến này, sau lời nói cuối cùng ấy, tất cả đều nở nụ cười. Khi đó cảm thấy chỉ là một trò đùa nhưng khi cười lại thấy không vui, những ai chưa từng trải qua đều sẽ không hiểu mỗi một giây trôi qua chúng tôi vừa muốn sống sót lại vừa muốn buông bỏ, ranh giới giữa sự sống và cái chết thật ra cũng không xa nhau một chút nào, đơn giản chỉ là một cái nhắm mắt mà thôi."

"Sau đó Lê Lê đã đề nghị viết một bản thỏa thuận, vậy nên Vân Hoàn Ân đã viết nó và tất cả mọi người đều ký vào, hơn nữa còn đồng ý rằng nếu bản thân chết thì những người khác có thể ăn thịt của mình để sống sót rời khỏi. Sau khi viết xong, trong đầu tôi có suy nghĩ, nếu tôi tự sát thì có phải mọi người đều sẽ được sống hay không, rồi tôi lại phát hiện rằng ai cũng đều có suy nghĩ như vậy. Không ai đoán được người đầu tiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại là Vân Hoàn Ân, anh ấy rơi xuống từ núi tuyết, mặc dù có dây thừng nhưng lại rơi trúng một gò đất đá sắc nhọn khiến lồng ngực bị đâm thủng."

"Sau khi kéo anh ấy lên, anh ấy nói rằng bản thân mình không thể cứu được nữa nên hãy làm như đã thỏa thuận. Nếu không phải do mặt tuyết sụp đổ ngoài dự tính thì chúng tôi nghi ngờ là anh ấy cố ý. Sau đó còn dặn dò nếu có thể rời khỏi đây, bản thỏa thuận này không thể tiêu hủy cũng không được để lộ, vì cho dù chúng tôi có thoát tội khi có nó thì cũng sẽ bị xem như không phải con người. Sau khi thoát khỏi núi tuyết cũng không cần phải giải thích chuyện này, cứ coi như anh ấy đã mất tích vậy. Vân Hoàn Ân nói bản thân cũng không phải người tốt đẹp, chỉ là cảm thấy bản thỏa thuận đó có phần hợp lý, cũng có thể nâng cao khả năng sống sót của chúng tôi.

Anh ấy nói mình là cô nhi, không có gì vướng bận, cũng không có gì quan trọng, còn nói nếu có ngày bị dồn đến đường cùng thứ cứ quay lại núi tuyết cũng không sao, tránh người cứu viện mà lặng lẽ đi..."

"Từ đó về sau, chúng tôi mang theo thi thể của anh ấy làm thức ăn, hai tháng sau mới rời khỏi được, sau đó chôn thi thể anh ấy ở núi tuyết, lặng lẽ rời đi. Còn về phần đấu tranh khi ăn thịt người tôi nghĩ mọi người cũng không muốn nghe đâu, đó chính là một câu chuyện kinh khủng." Dư Hoa Niên cười một lúc rồi nói tiếp.

"Sự thật đã chứng minh rằng Vân Hoàn Ân là một người rất thông minh, ấm áp và thấu đáo. Tất cả những lời cảnh báo của anh ấy đều đúng. Ngay cả người làm cha mẹ cũng không thể chấp nhận việc chúng tôi ăn thịt người, không nghe cái mà chúng tôi gọi là thỏa thuận, lại càng không tin rằng sẽ có ai tự nguyện để cho người khác ăn. Họ cảm thấy nếu chúng tôi không phải kẻ điên thì chính là những tên biến thái."

"Ba tháng sau nghe tin Tống Hân Lê đã chết. Chúng tôi đều cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì nếu muốn chết thì chúng tôi sẽ chọn quay về núi tuyết chứ không phải tự sát. Nhưng chúng tôi lại không tìm được bất cứ điều gì, ngay cả bản thỏa thuận đó cũng bị mất. Tất cả mọi người đều cản trở chúng tôi, thậm chí nghi ngờ rằng chúng tôi đã giết chết Tống Hân Lê, hơn nữa còn ngăn cản chúng tôi liên lạc với nhau. Dường như chỉ cần chúng tôi không gặp nhau nữa thì mọi người đều sẽ an toàn. Trong thời gian bốn năm này, Lê Lê quyết tâm điều tra chuyện của Tống Hân Lê, không lâu sau cô ấy nói cho tôi biết đầu đuôi sự việc rồi mất tích..."

Hiện trường im lặng như tờ.

Dư Hoa Niên bị đưa đi, nhân lúc mọi người còn kinh ngạc vì những lời của cậu ta, bé Hổ đã nhảy khỏi vai Vệ Thập Mệnh, nhẹ nhàng chuồn mất.

Ngu Thất theo sau Dư Hoa Niên, cậu không làm gì cả mà chỉ lặng lẽ đi theo, tới gần cái móc khóa đầu lâu kia. Chiếc móc khóa ấy như đang tích thụ năng lượng khiến hốc mắt trống rỗng lóe lên.

Xe áp giải phạm nhân vào đường hầm, đèn trong hầm tối lại làm rất nhiều xe phải phanh gấp. Đột nhiên cửa mở ra, viên cảnh sát cảm thấy bên cạnh trống rỗng thầm nghĩ không xong rồi. Khi đèn sáng lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Dư Hoa Niên đâu nữa.

Cảnh sát nhanh chóng phát lệnh truy nã Dư Hoa Niên bỏ trốn. Trong lúc hoảng loạn không có ai chú ý tới trên nóc xe áp giải phạm nhân đang có một con sóc nhỏ đang nhảy dựng, giẫm lên hàng xe đang dừng lại rồi nhảy ra ngoài đường hầm.

Buổi tối, cảnh sát công bố vụ án đã được phá. Sau khi La Sam biết thi thể đã bị phát hiện thì bình tĩnh nhận tội, khai ra động cơ giết Tống Hân Lê chỉ vì muốn biết sự thật. Giết Lê Lê một là vì tránh bại lộ, hai là muốn biết liệu Lê Lê có cho những người khác ăn thịt mình để sống sót như trong bản thỏa thuận hay không.

Trong quá trình thôi miên sâu, Tống Hân Lê và Lê Lê đều trở về núi tuyết. Hơn nữa bản năng còn hy vọng lần này người chết chính là mình. Sau đó cho những người khác ăn thịt để cứu họ, vì vậy tự hại bản thân mà chết.

Về phần tại sao thịt của Lê Lê xuất hiện trong thức ăn của người khác thì gã không nhận là mình làm, tạm thời đây vẫn còn là bí ẩn.

Có điều mọi người vẫn bàn tán xôn xao về hành vi ăn thịt của đám người Lê Lê, có người thì hiểu, người thì khinh bỉ, người lại chán ghét, một số người thì im lặng. Mãi đến 8 giờ tối, trên mạng lại dấy lên sóng to gió lớn lần nữa vì buổi livestream của Lê Tâm.

Bầu trời trong màn hình livestream tối sầm lại, nhưng tuyết trắng bao phủ khiến mọi người vẫn có thể thấy rõ chuyện đang xảy ra trong livestream.

Lê Tâm huơ tay trước ống kính, sau đó cố định nó lại rồi lùi về sau vài bước. Phía sau cô ta là Cao Âm, Ninh Hiến Kiệt, Trần Nguyên và cả Dư Hoa Niên đang bị truy nã, cậu ta đang trong tình trạng như vậy nhưng vẫn đến núi tuyết.

Lê Tâm đứng trước ống kính bình tĩnh nói: "Có lẽ chúng tôi đã phải chết từ bốn năm trước rồi, những thứ còn nợ chúng tôi sẽ trả trong hôm nay. Mọi người có muốn biết bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì không?" Lê Tâm chớp chớp mắt, sau đó xoay người lại rồi vươn tay ra, những người còn lại cũng đặt tay lên tay Lê Tâm.

"Tôi Lê Tâm."



"Tôi Dư Hoa Niên."

"Tôi Cao Âm."

"Tôi Ninh Hiến Kiệt."

"Tôi Trần Nguyên."

"Hôm nay cùng hứa, nếu tôi chết, những người khác có thể lấy tôi làm thức ăn để sống, sống sót rời khỏi núi tuyết này."

Trong khung cảnh trắng muốt, mọi thứ như đã trở lại bốn năm về trước, tám người trong nhiệt độ cực kỳ thấp, từng người từng người một ký tên của mình, ấn dấu tay của mình, thề nguyện rằng người khác có thể ăn mình để sống sót.

Sau khi nói xong, Lê Tâm lại huơ tay trước ống kính: "Tiếc quá, lời hứa đến giờ vẫn chưa thể thực hiện được, bọn tôi đều quyết định quay trở lại đây. Bốn năm nay đã quá mệt mỏi rồi, tạm biệt, hy vọng mọi người sẽ không bao giờ gặp phải tình cảnh này. Mong rằng mọi người đều biết quyết định của mình là đúng hay sai."

Sau khi nói xong, mấy người trong ống kính xoay người chậm rãi đi sâu vào núi tuyết vô tận. Bóng dáng dần dần biến mất trong màn tuyết trắng, không ai quay đầu lại, tựa như đã chẳng còn chút quyến luyến nào.

Dãy núi non mênh mông vô hạn, ở chỗ sâu ngay cả tín hiệu cũng không thu được. Nếu đám người ấy có ý định chết thật thì không ai có thể đến cứu.

Phía sau màn hình, ai nấy đều im lặng. Cái gì là đúng? Cái gì mới là sai?

Ngu Thất sớm đã quay trở lại biệt thự của Vệ Thập Mệnh, ngẩn người ngồi trên sofa. Bên cạnh cậu là bộ xương khô đang tách hạt óc chó, bé Hổ đang lấy từng hạt một đi.

Đến đêm Ngu Thất mới vứt bỏ vấn đề suy nghĩ đúng sai. Cậu nhìn đồng hồ, cảm thấy có lẽ Vệ Thập Mệnh sẽ không trở về nên đã dứt khoát nằm trên sofa ngủ. Không biết bộ xương đã rời đi từ lúc nào, Lão Hổ vì ăn quá nhiều hạt óc chó mà nhảy nhót khắp phòng.

Trong giấc ngủ chập chờn, dường như Ngu Thất mơ thấy cảnh tượng núi tuyết. Đang nghi ngờ đột nhiên lại nghe được tiếng kêu chít chít, đồng thời còn kèm theo tiếng động cơ tắt máy. Ngu Thất giật mình bật dậy tìm hướng âm thanh vọng tới, phát hiện Lão Hổ đang dính trên mặt đất!

Ngu Thất: !!!

Ngu Thất hoảng sợ chạy tới, phát hiện Vệ Thập Mệnh đã tăng thêm số lượng keo dính chuột, hơn nữa còn là loại trong suốt, bé Hổ bị dính lộn nhào đầu xuống, đang sốt ruột kêu la.

Ngu Thất cầm lấy hai chân dùng sức kéo ra, tiếc là chất lượng quá tốt nên dính rất trên mặt đất rất chặt. Cậu đi quanh bẫy dính chuột một vòng, tấm tắc khen ngợi phát minh của con người.

Bé Hổ trông đã sắp khóc đến nơi: "Chít chít!"

Ngu Thất thở dài, "Bây giờ đã biết không thể chạy loạn trong phòng chưa? Càng không thể giấu đồ được, con người ai cũng gian xảo hết!"

Ngu Thất vừa khiển trách bé Hổ, vừa suy nghĩ làm sao để kéo nó ra. Keo của loài người thật phiền phức, sử dụng linh lực cũng không được. Ngu Thất lại tóm lấy hai chân sau của bé Hổ lần nữa, chuẩn bị vừa kéo vừa dùng linh lực tách lông trên đầu nó ra khỏi miếng dán.

Trong quá trình kéo, đột nhiên Ngu Thất nhớ tới vừa rồi ngoại trừ tiếng kêu chít chít ra hình như còn nghe được âm thanh khác, giống như là tiếng xe dừng...

Dừng xe, dừng xe!

Tiếng mở cửa vang lên phía sau, Ngu Thất hoảng sợ quay đầu lại nhìn, tay chân luống cuống, linh lực cũng có hơi không ổn, trong nháy mắt đã cắt đứt toàn bộ lông trên đầu bé Hổ. Hai đứa lăn về phía cánh cửa theo quán tính.

Tạch! Phòng khách tối tăm đã sáng đèn.

Vệ Thập Mệnh vừa bước một chân vào nhà đã dừng lại, cúi đầu nhìn hai vật thể không xác định lăn đến bên chân mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.