Chiếc Còi Trắng

Chương 3



Bởi vì phải xử lý miệng vết thương, Bùi Nghiệp Khôn cởi hẳn áo ra, anh để trần nửa thân trên, ngày thường dầm mưa dãi nắng nên nước da tương đối đen, hai bờ vai rộng rũ xuống hai cánh tay bắp thịt rắn chắc cuồn cuộn, hông gọn đường cong cơ bắp rõ ràng đầy cuốn hút, lẫn trong đám người chen chúc vẫn rất nổi bật.

Lý Mạn thu tầm nhìn lại, đi đến cạnh Trần Ngọc.

Trần Ngọc nói: "Hay là em về trước đi, cô ở đây đợi."

"Không sao đâu ạ, em đồng ý với phụ huynh sẽ ở đây đợi bọn nhóc."

"Ngồi một lát đi, không biết bao lâu mới cứu người ra được. Cô đi hỏi tình hình xem thế nào."

Đêm càng lúc càng sâu, nhiệt độ cũng thấp dần, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi quả thật quá lạnh.

Hai tay Lý Mạn vòng quanh người xoa vài cái.

Trao đổi vài câu đơn giản với đội trưởng đội cứu hỏa, Bùi Nghiệp Khôn mới yên tâm, chuyện sụp đổ vừa rồi không xem là quá nghiêm trọng, chỉ cần dọn dẹp đất đá và bùn lầy là có thể tiến hành tiếp tục.

Châu Kim: "Bây giờ có thể đi cùng xe cứu thương không?"

Răng trên răng dưới Bùi Nghiệp Khôn dính vào nhau, hỏi: "Lão Triệu liên lạc được chưa?"

Châu Kim không nói tiếng nào.

Bùi Nghiệp Khôn đạp thẳng cái ghế bên cạnh ngã xuống, "Mẹ kiếp, đúng là lắm chuyện!"

Anh giữ mái tóc ngắn cũn, nổi điên như con thú hoang.

Sống lưng Lý Mạn cứng đờ, nghe rõ ràng.

Bùi Nghiệp Khôn chống nạnh một bên đi về phía cái bàn vuông nhỏ, hỏi Châu Kim điếu thuốc, rồi rít sâu vài hơi, nếp nhăn giữa chân mày mới giãn ra được đôi chút, anh ngồi xuống cạnh bàn vuông, tâm tư rối mù không để ý đến bất cứ ai bên cạnh.

Châu Kim đi đến cạnh khuyên anh đến bệnh viện để xử lý vết thương cho tiện.

Lưng anh quay về phía Lý Mạn, một mình hút thuốc.

Châu Kim: "Anh Khôn, chuyện không thể giải quyết được trong giây lát, tốc độ ngày hôm nay cũng xem như là chưa từng có rồi, anh còn nhớ năm sáu năm trước cũng có một vụ sạt lở ở Tề Châu không, ngay cả việc khoan đào phải tận bốn năm tiếng sau mới bắt đầu, lần ấy phải mất hết bốn ngày đấy! Anh đến bệnh viện kiểm tra xử lý vết thương trước đi, chờ đến lúc trời sáng rồi quay lại, thầy Triệu có tin tức gì em báo ngay cho anh."

Bùi Nghiệp Khôn gẩy tàn thuốc, cụp mắt xuống.

Lý Mạn nhìn thấy lớp vải thưa trên cánh tay anh rỉ ra vết máu.

Cô nói: "Đồng nghiệp anh nói đúng đấy, đi bệnh viện trước đi rồi sáng mai quay lại."

Nghe thấy giọng nói phụ nữ Bùi Nghiệp Khôn nghiêng đầu, điếu thuốc lá anh kẹp trong tay bỗng khựng lại, chân mày nhíu chặt, "Lý Mạn? Sao em lại ở chỗ này?"

"Học sinh xảy ra chuyện, em đến đón người."

Bùi Nghiệp Khôn: "Làm cô giáo à?"

"Ừm."

Bùi Nghiệp Khôn nheo mắt tiếp tục hút thuốc.

Khói tan, Bùi Nghiệp Khôn liếc mắt nhìn Lý Mạn, cô mặc áo sơ mi trắng, không biết sao chất vải lại mềm và mỏng manh đến vậy, dính chút nước mưa đã trở nên trong suốt một nửa, hiện cả áo lót màu trắng mặc bên trong.

Bùi Nghiệp Khôn nói với Châu Kim: "Lấy áo khoác bên chỗ cứu thương qua đây."

"Vâng."

Lý Mạn nhìn điện thoại di động, hơn mười một giờ khuya.

Bùi Nghiệp Khôn nói: "Như con chó, sợ đến mặt mũi trắng bệch." Đôi môi một chút khí sắc cũng chẳng có, tính tình Lý Mạn thế nào chẳng lẽ anh còn không rõ.

Lý Mạn không phủ nhận, cả đoạn đường đến đây cô và Trần Ngọc đều đầy lo lắng sợ hãi.

Châu Kim cầm áo khoác đến, Bùi Nghiệp Khôn rũ một cái, phía trên toàn là bùn và vụn đất đá, anh ném cho Lý Mạn. "Mặc vào."

Lý Mạn mặc vào, đồng phục làm việc quá rộng, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương của anh.

Châu Kim trợn trừng mắt, nghĩ thầm quan hệ hai người này không bình thường chút nào.

Bùi Nghiệp Khôn đứng dậy, nói: "Đến bệnh viện."

Nhìn bóng người cao lớn của anh dần dần chìm vào đêm tối, Lý Mạn siết chặt cổ áo, ấm áp hơn nhiều.

Lý Mạn tìm một người hỏi tình trạng trong đường hầm thế nào, tiện thể hỏi ai là lão Triệu, lúc ấy mới biết được người đó chính là thầy của Bùi Nghiệp Khôn.

Đến lúc tờ mờ sáng trời đã dứt mưa, chỉ có điều sắc trời vẫn âm u, gió lại mạnh hơn, cô chỉ ngồi ở đó nghỉ ngơi một lúc không ngờ lại thiếp đi khi nào không hay.

Trần Ngọc mang điểm tâm đến nhìn cô đã ngủ nên không đánh thức cô.

Người xung quanh tới lui, nhưng Lý Mạn ngủ rất ngon lành.

Sáng sớm Bùi Nghiệp Khôn đã chạy đến, kiểm tra tình hình xong xuôi mới đi đến cạnh cái bàn vuông chìn chằm chằm gò má Lý Mạn, anh định đánh thức cô, Trần Ngọc thấy thế liền cản lại, nói khẽ: "Để con bé ngủ một lúc, bây giờ đánh thức con bé chắc chắn không chịu ngủ lại."

Bùi Nghiệp Khôn: "Dạ dày cô ấy không tốt, nằm thế này một lát lại trướng cả bụng."

Bùi Nghiệp Khôn đánh thức Lý Mạn, cô lim dim đôi mắt buồn ngủ, ý thức được thứ trước mắt lập tức tỉnh táo ngay, "Học sinh đâu rồi?"

Bùi Nghiệp Khôn: "Vẫn chưa ra được, ít nhất phải ngày mai."

Lý Mạn: "Sao biết lâu đến thế?"

"Tôi đưa em về nhà trọ tôi ngủ."

"Không cần." Lý Mạn xoa mi tâm, "Em..."

"Em cái gì? Em có thể giúp gì, nhìn sắc mặt em đi, trắng như tờ giấy."

Bùi Nghiệp Khôn kéo cánh tay người ta đi, Lý Mạn cảm thấy bụng hơi đau, cả người bủn rủn, cô quả thật cần nhắm mắt một lúc, dứt khoát không từ chối nữa.

Lục Bắc lái xe hàng lớn đưa hai người họ về khu trọ công nhân.

Phòng trọ của anh ở tầng ba, hành lang phía tây, trong phòng trọ quần áo và tất bày bừa bãi, cơm hộp cũng chất đống, trong phòng còn có mùi mồ hôi nhàn nhạt.

Bùi Nghiệp Khôn chỉ cái giường trong cùng phía đông nói, "Đó là giường tôi, em ngủ bên đó đi, nếu vẫn không yên tâm về đám học sinh thì ngủ một giấc rồi gọi điện tôi đến đón em. Đây là số của tôi." Anh viết dãy số xuống giấy.

Lý Mạn nhìn chằm chằm dãy số ấy rồi khẽ ừ một tiếng.

Bùi Nghiệp Khôn kéo tủ quần áo ra, lục tung tìm một cái áo thun sạch ném lên giường, "Một lúc nữa thay quần áo ra, bên này không có phòng tắm riêng, cũng đừng tắm, khi tôi đi thì khóa trái cửa lại."

Lý Mạn ngẩng đầu nhìn thẳng vào quầng mắt thâm của anh, cô nói: "Anh cũng cần nghỉ ngơi." Trong mắt toàn là tia máu đỏ.

Bùi Nghiệp Khôn nhếch môi cười một tiếng, "May mà lời này nói với tôi, đàn ông khác nghe được sẽ nghĩ gì? Chú ý cho kỹ, đầu óc chẳng khác nào heo."

Lý Mạn nhìn anh, sóng mắt chứa nước.

Bùi Nghiệp Khôn từ nhỏ đầu óc đã thông minh, nếu so sáng, cô quả thật không bằng anh, óc heo, anh thường xuyên nói cô như thế.

"Anh Khôn... sao anh lại về rồi..." Lâm Lỵ thấy bên trong có phụ nữ thì lời nói nghẹn lại.

Cô ta ở dưới lầu thấy Lục Bắc mới biết Bùi Nghiệp Khôn đã quay về, muốn lên xem tiện thể hỏi thăm đôi câu, nhưng Lục Bắc không nói với cô ta rằng Bùi Nghiệp Khôn mang phụ nữ theo về.

"Đây là bạn gái của anh à? Ối, sao anh bị thương thế!"

Bùi Nghiệp Khôn không để ý đến Lâm Lỵ, nói với Lý Mạn: "Nhớ khóa cửa." Quay người đẩy Lâm Lỵ ra ngoài.

"Ai thế hả, nhìn cái vẻ đau lòng của anh đi." Lâm Lỵ nói.

"Em gái."

"Nhìn dáng vẻ chẳng giống gì cả."

Bùi Nghiệp Khôn hừ khẽ một tiếng, "Lớn lên có hơi xấu."

Lý Mạn khóa trái cửa lại, cô cởi quần áo, mặc áo phông rộng rãi của anh, nằm lên giường của anh, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương của anh, cô nằm nghiêng người sang một bên, tay khoác lên trên gối.

Trên tường dán vài tờ báo, là một nữ minh tinh người nước ngoài, mặc áo tắm hai mảnh hấp dẫn.

Lý Mạn đặt báo thức vào hai tiếng sau, cô nhắm mắt định chìm vào giấc ngủ.

Những năm này anh thay đổi không nhiều, chỉ là càng có mùi đàn ông hơn.

Lần trước cô gặp mặt anh là vào bốn năm trước, khi còn ở quê. Khi ấy cô còn là học sinh lớp mười hai, anh đã là người đàn ông lập nghiệp thành công, giữa họ cách nhau quá lớn.

Mùa xuân năm ấy anh dẫn một người phụ nữ bề, mẹ cô nói anh có đối tượng kết hôn rồi, cô vẫn cố chấp điền đại học Đồng Thành như trước, sau đó học đại học năm nhất nghỉ hè về nhà nghe ông nội Bùi Nghiệp Khôn nói hai người chia tay, không phải vì nhà gái ngại anh không nhà không xe.

Từ mùa xuân năm ấy anh không quay về Giang Châu nữa.

Tấm chăn nệm dán chặt sau lưng giống như anh đang ôm lấy cô, hơi thở chỉ toàn là mùi đàn ông của anh.

Lý Mạn ngủ rất nhanh, nhưng nằm mơ.

Trong giấc mơ anh muốn làm gì thì làm, cực kỳ điên cuồng, kiểu cuồng dại như mạnh thú lao ra khỏi nơi giam giữ, vừa giống như làn sống mạnh mẽ cuốn đến.

Giật mình tỉnh giấc toàn thân cô đầy mô hôi, nhịp tim đập rất nhanh.

Bùi Nghiệp Khôn ngồi bên mép giường quét mắt nhìn tấm đệm của anh, hai tay cô bịt mắt hít sâu một hơi, nhớ đến giấc mộng của mình, suy nghĩ bỗng rối loạn thành một đống, sau đó cô gọi điện cho Bùi Nghiệp Khôn, theo như lời anh nói thì việc cứu hộ vẫn đang diễn ra.

Đầu giường Bùi Nghiệp Khôn có đặt thuốc lá, Lý Mạn cầm lấy châm một điếu.

Khi ở trường học cô không hút, trước mặt Trần Ngọc và học sinh cũng không, mặc dù cô không cho rằng việc phụ nữ hút thuốc là chuyện đáng xấu hổ gì, nhưng vẫn không phải là thói quen tốt, còn cô thì muốn thể hiện hình thượng chín chắn và năng nổ trước mặt học sinh.

Hút xong, Lý Mạn đứng dậy thay quần áo.

Bùi Nghiệp Khôn thẳng tay mở cửa theo thói quen, cánh cửa lắc một cái rồi mở ra, Lý Mạn kéo quần bò được một nửa, áo phông rộng dài đến bắp đùi, cô nhanh chóng kéo quần lên rồi cài nút lại.

Bùi Nghiệp Khôn dời mắt đi, nói: "Sao không khóa cửa?"

"Em khóa rồi."

Bùi Nghiệp Khôn giật cái khóa cửa, ổ khóa này hỏng rồi.

Lý Mạn: "Bình thường các anh không khóa cửa?"

Bùi Nghiệp Khôn: "Một lũ đàn ông với nhau... sao sắc mặt em kém thế?"

Lý Mạn: "Hơi đau dạ dày."

"Chưa ăn sáng?"

"Vâng."

Anh nói chế nhạo: "Đáng đời."

"..."

Bùi Nghiệp Khôn cầm ấm nước nóng, "Uống chút nước ấm trước đi, bọn tôi đưa em đến nhà ăn ăn cơm."

"Ừm."

Nước ấm chảy róc rách, Bùi Nghiệp Khôn tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, bắt chéo hai chân.

Lý Mạn ngồi trên giường anh.

Bùi Nghiệp Khôn: "Sao lại chạy đến làm việc ở Đồng Thành, mẹ em không giữ em lại Giang Châu à?"

"Nơi này rất tốt."

Bùi Nghiệp Khôn thấy thuốc lá và bật lửa của mình bị chạm vào, ngày hôm trước cái gạt tàn vừa được đổ đi, bây giờ bên trong lại còn một tàn thuốc, Bùi Nghiệp Khôn nheo mắt lại, "Còn biết học hút thuốc?"

Lý Mạn thản nhiên, "Ừm."

"Cái tốt không học lại đi học cái xấu, con gái mà hút thuốc cái gì, bỏ đi."

Lý Mạn cứ nhìn thẳng anh mà không nói lời nào.

Đôi mắt Lý Mạn tương đối nhỏ dài, gương mặt cũng thon gọn, là gượng mặt điển hình của người đẹp phương Đông, có thể là do tính cách khiến cả người cô cũng toát lên vẻ lạnh lùng trong trẻo.

Từ nhỏ những bạn học nam đã không dám bắt nạt cô, cũng chỉ Bùi Nghiệp Khôn biết cô là người thế nào, chỉ một chút mánh khóe ấy cho đến bây giờ anh vẫn không xem ra gì, nên khi muốn bắt nạt thì bắt nạt, muốn trêu chọc thì trêu chọc, đùa thế rất vui.

Bùi Nghiệp Khôn: "Mẹ em biết em hút thuốc không?"

"Không biết."

Anh cười, "Em cũng chỉ lừa gạt được bọn họ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.