- Mấy hôm nay chị bận chút việc, không có thời gian mở máy.
- Nhóc nay sao rồi? công việc tốt không?
Vừa nhập xong, màn hình thông báo Weibo Tuấn Khải đang nhập câu trả lời.
- Hihi. Cứ ngỡ chị quên em luôn rồi chứ
- Sao thế được. Chị bận thật mà. Dạo này vẫn tốt chứ hả?
- Không có thời gian nghỉ ngơi, lịch trình kín mít.
- Vất vả cho nhok rồi. Ak chúc mừng nhok thi cao khảo thuận lợi và đạt thành tích tốt nhé.
- Bây giờ mới chúc mừng em, có muộn quá không vậy.
- Hihi, trước đó chị có chúc mừng mà, chị đăng trên tường đó, tại nhok không thấy thôi.
- Có thật hả? sao chị không nhắn qua tin nhắn cá nhân của em, sợ em thấy ak.
- Um...dù sao cũng có nhắn cho nhok mà. Cô không thể nói với cậu là mình muốn thử duyên phận giữa cô và cậu có như tin nhắn kia không, nếu một ngày nào đó cô không còn nằm trong danh sách bạn bè của cậu nữa, không dùng cách thức đặt biệt nhắn tin cho cậu mà dùng cách bình thường như bao người khác liệu trong hàng vạn tin nhắn mà cậu nhận được kia cậu có thấy được tin nhắn của cô không?
- Haiz.....Không biết đến khi nào chị mới đổi cách xưng hô đây.
- Từ trước tới giờ vẫn xưng vậy mà,chị thấy ổn mà.
- Chị ổn nhưng mà em không ổn.
Nhìn tin nhắn cậu gửi đến Gia Hân thầm thở dài, tâm trạng cậu hôm nay chắc không được tốt rồi. Lúc ban đầu mới nói chuyện thì không sao nhưng khi quen thân hơn một chút cô để ý cứ mồi lần tâm trạng cậu không tốt thì cậu sẽ bắt bẻ cách xưng hô của cô, rồi đâm ra giận dỗi, cứ như một đứa trẻ đòi quà mà không được vậy.
- Sao vậy?
- Em sắp 18 tuổi rồi đâu còn bé bỏng gì nữa đâu mà chị cứ gọi em là nhok vậy.
- Hơn nữa chị lớn hơn em có 2 tuổi chứ mấy.
- Uk.há. nhok của chúng ta sắp 18 rồi.Sắp làm người lớn rồi.
- Nhưng chị quen gọi như thế thì biết làm sao.
-...
- Sao vậy? giận đấy ak.
- Nè nhok
-...
- Giận thật đó hả? Không trả lời là chị out đó nhan.
Đầu bên kia vẫn im lặng, không trả lời.
- Vậy thôi,em không muốn nói chuyện với chị nữa thì chị out đây.
Thật ra cô biết cậu không thích cách xưng hô đó đã bao lần cậu vòng vèo, giận dỗi nhưng cô vẫn cứ cố tình không thuận theo, cho tới giờ mọi việc cô điều có thể chiều theo cậu chỉ có 2 việc cô không bao giờ thõa thuận với cậu, cái này là việc đầu tiên cô không chiều theo ý cậu. Bao lần cậu giận cũng vì vậy nhưng cô cũng có nguyên tắc và giới hạn của cô. Cô phải tự mình rạch ra ranh giới với cậu, cho mình một cái giới hạn với cậu, cô không cho phép và luôn luôn nhắc nhở mình không vượt qua cái giới hạn đó.
Mà thôi bỏ đi, cậu giận rồi tự khắc hết giận thôi.Mặc dù cô không nghĩ là mình có thể hiểu hết cậu nhưng có một số việc qua thời gian nói chuyện cô cũng phần nào biết được con người của cậu không giận lâu ai.
Biết là vậy nhưng mỗi khi thấy cậu giận không trả lời tin nhắn của cô,cô vẫn cảm thấy buồn buồn.