Ánh mắt Quý Minh Châu và Giang Tịch giao nhau, cứ yên lặng như vậy, nhất thời quên mất nên trả lời như thế nào.
Cô ôm lấy cánh tay Giang Tịch, “Giang tổng, dỗ người thì ít nói vẫn tốt hơn.”
“Nhưng anh không cảm thấy mình đang dỗ dành.” Giọng điệu Giang Tịch bình bình, bộ dạng nghiêm túc.
Quý Minh Châu thấy anh cau mày, có xu hướng muốn giải thích kỹ càng tỉ mỉ, cuối cùng bật cười.
“Được rồi, anh nói không phải thì không phải, chỉ nói đùa với anh một tí thôi, anh khẩn trương như vậy làm gì.” Quý Minh Châu giơ tay v.uốt ve khuôn mặt người đối diện.
Giang Tịch bắt lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn, đè cô lại, “Mặt anh dễ sờ lắm sao?”
“Đúng vậy.” Quý Minh Châu trả lời, duỗi tay tới, mặc dù bị anh kiềm hãm, nhưng vẫn dùng sức bóp mặt anh, “Sờ vô cùng tốt.”
“Nếu đã sờ anh, thì anh cũng sờ ngược lại.”
Quý Minh Châu:?
Cái này cũng muốn tính toán chi li sao?!
Giây tiếp theo, Quý Minh Châu mới hiểu lời Giang Tịch nói “Sờ ngược lại” là cái gì.
Cô sờ rõ ràng ở trên, kết quả Giang Tịch lại lặng yên thay đổi, đi dần xuống dưới.
Cái này khác nhau mà!
“Nếu để bác gái nhìn thấy anh như vậy, bà chắc hẳn sẽ lại lần nữa bị anh chọc tức.”
“Em chắc không?” Giang Tịch cố tình dừng lại, “Nếu thật sự thấy được, chỉ sợ mẹ anh cao hứng còn không kịp.”
“Sao anh lại ngụy biện nhiều thể nhỉ.”
“Đấy không phải là ngụy biện, mà là sự thật.”
Giang Tịch vừa nói vừa cúi người đến gần, hơi thở nóng bỏng, “Lâm nữ sĩ cho dù có ở kế bên, thì cũng không thể làm được gì.”
Những lời này anh nói mơ hồ không rõ, khiến người ta không thể ngừng suy nghĩ.
Không thể làm gì cũng thành chuyện gì cũng có thể làm.
Lúc Quý Minh Châu định mở miệng phản bác lại, cửa phòng bị gõ hai tiếng không nhẹ không mạnh.
“Minh Châu có ở bên trong không? Hay là cháu đã nghỉ ngơi rồi?” Đây giọng của Lâm Mạn Hề.
Những gì Quý Minh Châu tưởng tượng, cứ như vậy thình lình diễn ra hết sức đột ngột.
Quý Minh Châu nghẹn lời, chống tay lên bả Giang Tịch, hơi hơi nghiêng mặt trả lời, “A cháu ở đây, sao vậy bác gái?”
“Bác chỉ muốn hỏi một chút, bác mới sang tìm Giang Tịch, không thấy người đâu, cũng không biết đi đâu rồi, cháu có nhìn thấy nó không?”
“Cháu không thấy ạ!”
Quý Minh Châu vừa dứt lời, thì những gì nhận được, là sự trừng phạt g.ặm cắn từ Giang Tịch.
Tay cô để lên chiếc cổ thon dài, ấn vào chỗ Giang Tịch vừa chạm qua, nhỏ giọng nói, “Anh cố ý đấy à?”
“Được rồi, không thấy thì thôi, chắc nó lại vội lên lầu, bác cũng lười đi tìm nó. Vậy thì cháu ngủ sớm một chút, hôm nay bác đến, đã cảm giác cả người cháu không còn tí sức lực nào, nghỉ ngơi nhiều một chút, bác cũng đi ngủ đây.”
“Dạ vâng, bác gái, cháu sẽ lập tức đi ngủ.”
Chờ đến khi tiếng bước chân của Lâm Mạn Hề dần dần rời xa, Quý Minh Châu liền tàn nhẫn uy hiếp, “Anh nghe thấy không, bác gái muốn em đi nghỉ sớm một chút.”
Giang Tịch biếng nhác đáp lời, vẫn cứ tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ.
Quý Minh Châu hoài nghi anh căn bản không hề nghiêm túc nghe, vào tai này ra tai kia.
Không biết nghĩ tới điều gì, thiếu chút nữa Quý Minh Châu đã cười thành tiếng, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, “Giang Tịch, anh có biết không, anh lén lút đến đây, lại càng giống như yêu đương vụng trộm.”
“Không biết.” Anh cắ.n lên cánh m.ôi cô, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi, “Nếu em một hai phải lý giải, thì anh có thể lập tức chứng thực.”
“Chứng thực cái gì?”
“Lời em nói, yêu đương vụng trộm.”
Đêm đó, Giang Tịch hoàn toàn quán triệt từng câu từng chữ, không biết có phải xem Quý Minh Châu thành cà rốt hay không, sau khi tận tình gặm xong, lúc này mới giơ cao đánh khẽ buông tha cho cô.
Giang Tịch vừa đi, Quý Minh Châu liền tê liệt ngã xuống giường, ngủ đến quên trời quên đất.
Có đôi khi quá dính người cũng không tốt, dính người đến trình độ này, hẳn phải nên khắc chế lại.
Ít nhất, nó khiến Quý Minh Châu không thể ngủ ngon.
Buổi sáng sau khi trằn trọc tỉnh lại, Lâm Mạn Hề cũng đã nấu xong bữa sáng.
Vì tối hôm qua ngủ sớm, nên Quý Minh Châu không dậy quá trễ. Sau khi cô rửa mặt xong, liền lê dép lê, bắt gặp Giang Tịch cũng vừa mới ra khỏi cửa.
Lâm Mạn Hề đáp lời, tầm mắt lơ đãng nhìn sang cô nương phía đối diện.
Quý Minh Châu vừa ngồi xuống, cái gáy vừa vặn đối diện tầm mắt bà.
Bởi vì Bách Duyệt có độ ấm thích hợp, buổi sáng đầu xuân mặc dù vẫn hơi se lạnh, nhưng ở trong nhà, vẫn ôn hòa ấm áp như trước.
Người đối diện chỉ khoác một cái áo len cashmere hơi mỏng, cũng không mặc thêm áo khoác, thoải mái dễ chịu.
Bởi vậy, rất nhiều chỗ trên làn da trắng như tuyết, vào giờ phút này lộ ra toàn bộ.
Trên cần cổ ưu nhã thon dài, có mấy dấu vết đỏ rực, nhìn gần còn thấy khá rõ ràng.
Lâm Mạn Hề đẩy miếng bơ vàng đến trước mặt Quý Minh Châu, “Minh Châu à, sao cổ cháu lại thế này? Bách Duyệt sạch sẽ, chắc hẳn cũng không có muỗi đâu nhỉ.”
Quý Minh Châu “A”, ngụm sữa bò vừa uống thiếu chút nữa đã phun ra, “Chắc là dị ứng ạ?”
“Dị ứng?” Lâm Mạn Hề hoài nghi, tiện thể dặn dò, “Vậy thì phải kiểm tra chăn màn lại, làm cháu dị ứng nổi lên những nốt đó, lát nữa đừng ngủ nữa, tốt nhất nên đến bệnh viện một chuyến, tìm hiểu xem nguyên nhân dị ứng là gì.”
Lâm Mạn Hề nghiêm trang, Quý Minh Châu lại thấy ngượng ngùng.
Cô âm thầm liếc người khởi xướng ngồi bên cạnh mình, hung tợn dẫm lên chân Giang Tịch.
Lâm Mạn Hề không thể tiếp tục ở lại, buổi tối Giang Vũ Thành qua bên này, đón bà đến nhà bạn tốt để dự tiệc.
Trước khi đi, bà không quên kéo Giang Tịch qua, thấp giọng nói nhỏ.
Quý Minh Châu không thể nghe được cụ thể nội dung, tò mò muốn chết, đến khi Lâm Mạn Hề đi rồi, cô kéo Giang Tịch, “Bác gái nói với anh gì vậy?”
Giang Tịch kéo Quý Minh Châu đang ôm anh giống như gấu koala, hỏi ngược lại, “Em cảm thấy mẹ anh sẽ nói những gì?”
“Có liên quan đến dị ứng sao?”
“Một phần.” Giang Tịch nhìn qua, “Bà bảo anh đối xử với em tốt một chút.”
Giang Tịch ý vị thâm trường, tới buổi tối chỉ còn lại thế giới của hai người, mới lộ ra tất cả.
Buổi chiều, hai người tách ra, Giang Tịch ở thư phòng, còn Quý Minh Châu lên trên tầng gác mái, mỗi người tự làm việc của mình.
Lúc ăn cơm chiều, hai người mới lại gặp mặt.
Giang Tịch từ hầm rượu cầm một chai rượu vang đỏ đến đây, lấy cốc có đế dài, động tác bật nắp chai linh tinh gì đó đều liền mạch lưu loát.
Bộ dạng thoải mái hào phóng như vậy, khác xa khi anh đưa lệnh cưỡng chế cô không được uống, quả thực là cực kì xa.
“Đột nhiên Giang tổng có lòng tốt như vậy sao?” Quý Minh Châu cầm ly rượu lên, nhấp vài ngụm, “Em có thể uống mấy ly?”
“Uống nhiều hay ít đều được.”
Anh sảng khoái quá, trong lòng Quý Minh Châu thoáng nghi hoặc, nhưng chờ đến khi ánh mắt nhìn thấy quy cách đóng gói chai rượu, nhớ tới lời Giang Tịch nói trước đó, “Rượu mà tửu trang tặng, có phải chúng ta uống gần hết rồi đúng không?”
“Đúng vậy, về sau chúng ta đến đấy, lại lấy thêm hai rương nữa.”
“Thật sự sao?”
“Ừ.”
Quý Minh Châu nghe được câu trả lời vừa ý, rồi sau đó —— suy nghĩ của cô đã nhanh chóng bay xa.
Quý Minh Châu suy nghĩ về cuộc hành trình sắp tới, nội tâm nảy lên một chủ ý.
Cô muốn cùng Giang Tịch tắm suối nước nóng uyên ương!
Sau đó thấy anh chết không đền mạng do xịt máu mũi quá nhiều, bỏ của chạy lấy người đoạt lấy danh hiệu “Ngân Thành đệ nhất tra nữ”!
Nghĩ như vậy mà sung sướng, bất tri bất giác cô uống không ít rượu vang đỏ. Trong lúc đó đại khái? Giang Tịch hình như đưa cho cô mấy ly, Quý Minh Châu cũng không đếm được.
Thế giới trở nên hỗn độn, ngay cả người trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Nhưng tầm nhìn trước mắt, chỉ có một hình bóng là anh.
Cô cười vươn tay đến, cho đến khi bị người nào đó bế cô từ bàn ăn đến sàn nhà, Quý Minh Châu mới “Ưm”.
>/>
Sàn nhà kia lạnh lẽo khiến sống lưng cô tê buốt, nổi lên một mảnh da gà.
Nhưng mồi lửa nhiệt ý trước mắt, lại hoàn toàn tương phản.
Quý Minh Châu lang thang giữa hai thái cực, cảm thấy cơ thể không phải của mình nữa.
Giữa một mảnh mờ mịt, chỉ có Giang Tịch mang đến cho cô cảm giác rõ ràng nhất.
Rồi sau đó, váy cô bị xốc lên, khí lạnh khắp nơi lao vào.
Tay Giang Tịch để bên chân Quý Minh Châu, chậm rãi xoa n.ắn vu.ốt ve, càng ngày càng hướng vào trong, tư thế cũng trở nên mờ ám.
Lúc cô hơi say là thời điểm ngoan nhất, mặc cho người bài bố, cũng sẽ không lộ vẻ giương nanh múa vuốt, móng vuốt nhỏ sắc bén cũng thu lại không ít.
Quý Minh Châu bị Giang Tịch xoa nắ.n, theo bản năng rụt đầu lại, chỉ nói, “Giang Tịch đừng mà, em muốn uống rượu vang đỏ “
Như vậy còn chưa đủ, cô còn đứt quãng bổ sung,
“Em và anh phải uống thêm thật nhiều thật nhiều ly nữa”
Giọng Giang Tịch cũng run rẩy, “Đã như vậy rồi, còn muốn uống?”
“Ừ”
“Được, chiều theo ý em.”
Anh đáp lời, đứng dậy cầm ly lại đây, Quý Minh Châu còn chưa kịp vươn tay, chỉ cảm thấy bả vai bị chất lỏng lạnh lạnh tưới xuống.
Nữ nhân tóc đen môi đỏ, hơi nước trong đôi mắt đào hoa bao trùm, mái tóc xoăn trên vai cũng xõa tung trên sàn nhà.
Vì có rượu vang đỏ thấm vào, áo len cashmere trắng như tuyết cũng bị nhìn xuyên thấu.
“Uy anh phạm quy!” Quý Minh Châu tuy rằng đã say không biết trời trăng mây gió gì rồi, nhưng vẫn còn chút ý thức sót lại.
Đây là rượu vang đỏ cô muốn uống sao!
Không phải!
Đầu ngón tay Giang Tịch từ trong váy rút ra, khẽ vuốt lên vai cô, để mùi rượu kia bốc hơi trong không khí.
“Không, em nói sai rồi, người phạm quy, là em.” Anh ngậm một ngụm rượu vang đỏ, cúi đầu xuống, mớm vào miệng cô một ngụm.
Quý Minh Châu bị bắt phải thừa nhận, chỉ cảm thấy mùi rượu vang nồng đậm tràn ngập ở giữa môi và răng.
Rồi sau đó, bóng đêm như nước, trên sàn đá cẩm thạch.
Cô nghe được giọng nói của Giang Tịch.
“Uống rồi sao.” Anh nói
Sau cái đêm đó, mấy ngày sau Quý Minh Châu vẫn luôn tránh Giang Tịch như rắn rết.
Bởi vì chỉ cần nhìn cô, những hồi ức tuy không rõ ràng nhưng mông lung lại nảy lên trong đầu.
Cái loại cảm giác bị chi phối này, thật sự làm người khác khó có thể chống đỡ.
Sau khi Giang Tịch dọa cô, còn càng khiến nó trầm trọng thêm, di chuyển từ bên tai đi xuống, chỗ nào cũng không buông tha.
Kiêu ngạo cực kỳ.
Hiện tại kỹ thuật xoa màn thầu cũng thành thạo hơn rất nhiều.
Có thể nói là! Một chú chó nhỏ nhưng nhìn như con gà!!
Quý Minh Châu quyết định bo bo giữ mình, để mình có thể ngủ một lát, đồng thời, cũng có thể để anh dừng lại.
Giang Tịch cũng không nghĩ tới, bản thân đột phát lúc này, mấy ngày kế tiếp cũng không thể đến gần người Quý Minh Châu dù chỉ một lát.
Vừa mất vợ lại vừa thiệt mình.
Trạng thái đó, duy trì đến khi hai người lại lần nữa xuất phát đến tửu trang suối nước nóng, mới có chuyển biến tốt đẹp.
“Vẫn không để ý tới anh sao?” Giang Tịch lái xe, luôn nghĩ đến đoạn thời gian Quý Minh Châu lạnh nhạt với mình.
Mấy ngày qua, Quý Minh Châu nói chuyện không chậm thì thiếu.
Ở Bách Duyệt, nếu có thể khóa cửa liền khóa cửa, không hề cho anh cơ hội.
Cuối tuần này, nếu không phải anh nói muốn đến tửu trang suối nước nóng, bảo cô thu thập hành lý, thì Quý Minh Châu mới cho anh sắc mặt tốt hơn một chút.
Vì sao không để ý tới, trong lòng Giang Tịch không phải hiểu rõ nhất sao!
Buổi tối hôm đó
Chỉ nhớ tới thôi đã khiến người khác đỏ mặt, huống chi bản thân cô là đương sự chứ.
Sàn nhà bây giờ không dám nhìn.
Áo cashmere cùng với váy ngắn, đều không thể mặc được nữa.
Tất cả đều có dấu vết của rượu vang đỏ.
“Giang Tịch, anh hoàn toàn không nghĩ gì sao, nếu em thừa dịp anh uống rượu say bất tỉnh nhân sự, động tay động chân với anh, anh sẽ thích sao?”
Cô quả thực là heo giảng giải cho một con gà nghe, hai người hoàn toàn không cùng tần số.
Chẳng qua, sau những lời này, xe cũng chậm rãi ngừng lại dọc theo làn đường.
“Sao lại ngừng ở chỗ này?” Quý Minh Châu vốn dĩ muốn đến Quý Trạch lấy đồ, cho nên vừa mới nói cho Giang Tịch trước khi xuất phát đi tửu trang suối nước nóng, mang cô về Quý Trạch một chuyến.
Nhưng lúc này phóng tầm mắt nhìn lại, bên ngoài là một siêu thị nhập khẩu cực lớn, ba chữ to chói lọi.
“Gần đây thời tiết ấm lên, người ra ngoài du lịch thả lỏng không ít, trên đường cao tốc chắc chắn sẽ tắc nghẽn.” Giang Tịch vừa nói vừa nghiêng người, gỡ dây an toàn cho Quý Minh Châu còn đang ngây ngốc.
“Cho nên?” Quý Minh Châu không thể hiểu chuyện này có liên quan gì, có hậu quả gì. “Cho nên mua cho em một chút đồ ăn, bằng không trên đường nhàm chán, sẽ đói.” Giang Tịch thẳng thừng giải thích cho cô một phen.
“Năm sáu tiếng đồng hồ, không đến mức đói đâu.”
“Đi mua một ít đi.” Giang Tịch không buông tha.
“Vậy thì được.”
Sau khi Giang Tịch dừng xe xong, Quý Minh Châu cũng đi theo Giang Tịch xuống.
Siêu thị này rất ít người, nhưng đồ bên trong lại rất phong phú, không gian rộng lớn như vậy, muốn đồ ăn vặt hay trái cây gì, đều có thể tìm được ở chỗ này.
Quý Minh Châu tùy ý nhìn qua, nhưng cô nhớ đến khẩu vị của Giang Tịch, sợ anh sẽ đói, ngược lại hỏi anh, “Giang Tịch, anh muốn ăn gì, em lấy cho anh?”
“Anh không cần, em lấy đủ rồi sao?” Giang Tịch nhìn nhìn xe đẩy, ngẩng đầu hỏi cô.
“Đủ rồi.” Quý Minh Châu tùy ý đáp lời, lôi kéo anh đi tính tiền.
Bên này toàn là tính tiền tự động, hình thức trí tuệ nhân tạo, chỉ cần đưa mã QR ra là có thể quét sản phẩm, một số sản phẩm căn cứ vào trọng lượng tự động tính giá.
Tuy rằng không có nhân viên thu ngân, nhưng mọi thứ hết thảy hình như thuận lợi hơn rất nhiều.
Quý Minh Châu đi theo bên cạnh anh, chán chường đánh giá toàn bộ siêu thị.
Nếu cô nhớ không lầm, khi cô ở bên cạnh anh làm thư ký, có liếc qua vài lần kế hoạch hạng mục kế tiếp của Giang thị.
Hạng mục năm nay, có bao gồm cả xây dựng siêu thị có sử dụng trí tuệ nhân tạo.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi tò mò, “Giang Tịch, siêu thị này do anh đầu tư sao? Em nhớ Giang thị cố ý xây dựng siêu thị có trí tuệ nhân tạo.”
“Siêu thị này không có, nhưng về sau công ty sẽ thành lập một chuỗi siêu thị của Giang thị.” Giang Tịch nói đến đây, nhìn về phía cô, “Đến lúc đó em có thể tùy tiện chọn.”
“Chậc, em có tương lai đó nha. Nếu em chọn gì cũng không thanh toán, thì anh cũng đồng ý sao?” Quý Minh Châu bị chọc cười, có thể nói là nụ cười duy nhất như ánh mặt trời mấy ngày nay.
Lúc này, tâm tình cô có vẻ không tồi.
“Ừ.”
Giang Tịch yên lặng nhìn cô, đáp lời, động tác cũng không dừng lại.
Anh quét mấy món đồ mà Quý Minh Châu lấy, cuối cùng tầm mắt xẹt qua mấy cái kệ để hàng trên cao.
Quý Minh Châu vẫn luôn đánh giá siêu thị này, ánh mắt đảo mấy vòng. Cho nên, đối với động tác của Giang Tịch, cô không nhìn thấy, mà cũng không chú ý đến.
Đến khi phục hồi lại tinh thần, cô nhìn thấy Giang Tịch từ kệ để hàng cầm hai cái cái hộp nhỏ, ném vào cái túi mua hàng kia.
Tốc độ quá nhanh, cho nên căn bản không thấy rõ là cái gì.
Chỉ kịp thấy nó là một thứ có ánh sáng màu bạc, vuông vức.
Quý Minh Châu đối với đoạn nhạc đệm nho nhỏ này không để trong lòng.
Cho tới bây giờ, cô vẫn còn đắm chìm ở đề tài ban đầu, “Giang Tịch, anh đừng tưởng rằng dùng đồ ăn vặt là có thể gạt em, em mà tức lên, cũng có thể trở nên ghê gớm rất lâu.”
“Rất ghê gớm?” Giang Tịch như đã được mở chốt, nhìn cô, giọng điều không nhanh không chậm, “Vậy sao, vậy xem em ghê gớm thế nào nào.”