Kỳ thật nói đến chuyện dàn nhạc, một ít ký ức cũng dần dần quay trở lại.
Người khởi xướng ý tưởng thành lập dàn nhạc là Quý Minh Châu, cô vì hoạt động của câu lạc bộ, cộng thêm hứng thú của bản thân, đã tự mình đưa ra quyết định. Mà trong cao trung Anh Lợi, người am hiểu nhạc cụ cũng không ít, cho nên nhanh chóng chiêu mộ đủ người. Dàn nhạc ngoại trừ cô ra, tất cả đều là nam sinh.
Tất cả thời hạn báo danh trong thời gian ngắn đã kết thúc. Bởi vậy, mấy người xung quanh Quý Minh Châu chỉ biết cô có kế hoạch này, nhưng lại không biết, dàn nhạc đã sớm được hình thành.
Ngay khi dàn nhạc ra mắt, liền thu hút rất nhiều sự chú ý, không chỉ bên trong trường, những người ở trường khác ngẫu nhiên cũng nghe nói đến, cũng sôi nổi đến tìm hiểu, xem buổi biểu diễn nhỏ được tổ chức.
Vì phải luyện tập, bọn Liên Đường không thể tìm thấy Quý Minh Châu đâu. Trong khoảng thời gian đó, Giang Tịch cũng đối với cô không lạnh cũng không nhạt.
Nhưng buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường phối hợp với câu lạc bộ kịch, Giang Tịch vẫn đến.
Giang Tịch nghe Quý Minh Châu đề cập đến Ngô Triều, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ trầm mặc.
Anh không nhớ được tên, nhưng khuôn mặt của những nam sinh năm đó, anh vẫn có ấn tượng mơ hồ.
Thời niên thiếu, có thể bởi vì cô thành lập dàn nhạc, cùng mấy nam sinh đó sớm chiều ở chung, bất mãn không thôi.
Cho dù hiện tại, anh vẫn có thể vì cô ngẫu nhiên gặp được, cùng bạn cũ hẹn nhau ôn lại chuyện cũ, mà trở nên bất mãn ghen ghét.
Nhưng Giang Tịch không giỏi viện lý do thoái thác, bình thường hay trêu đùa cô thì không sao, đó là điều bình thường tình nhân vẫn làm.
Đến loại đề tài này, Giang Tịch chỉ có một biện pháp, đó chính là lấp kín cái miệng liên tục mở ra trước mặt.
Nhưng hôm nay cô hỏi đến điều này, Giang Tịch cũng đành bỏ đi sự khoe khoang, tùy ý cô làm loạn.
“Đơn thuần chỉ là nhìn thấy khó chịu.”
“Aiza ~” Quý Minh Châu kinh ngạc, cô kinh ngạc cảm thán, “Giang Tịch, phải nói với anh trước, em không phải người hay giấu giếm, quan hệ giữa em và người bạn này, không có chút đặc biệt nào, chỉ là bạn bè bình thường, trước đây cũng vậy, mà bây giờ cũng vẫn vậy.”
Kỳ thật
Nhìn phản ứng của Giang Tịch, cô cũng không phải không thích, ngược lại, có một loại cảm giác chân thật.
Chân thật đến nỗi, không nghĩ đến anh một ngày sẽ vì cô mà ăn dấm.
Đại khái bản chất của con gái, chính là nếm tất cả hương vị, mới có thể thấy các giai đoạn tình cảm phát triển.
“Ừ.” Giang Tịch đáp lời, “Vậy anh là loại bạn bè gì của em.”
“Bạn trai.” Quý Minh Châu trả lời cực nhanh, như là đã luyện tập trong đầu mấy nghìn lần.
Hàng mi Giang Tịch dài run run.
Cô gái trước mắt như là ánh trăng vớt từ trong nước ra, sáng tỏ, nhu thuận, ánh sáng tốt đẹp nhất thế gian này.
Trong lòng run rẩy co rút, Giang Tịch nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa, nhẹ nhàng mà bật cười, “Vậy thân phận bạn trai của anh hơi đặc thù rồi.”
“Hả?”
“Làm bạn trai của em cả đời.”
Hai người yên lặng nhìn nhau, trong không khí lại bắt đầu nổi lên mấy cái bong bóng màu hồng nhạt. Giang Tịch cúi đầu hôn lên mí mắt, rồi hôn một đường dần xuống phía dưới.
Thời điểm ấm áp sung sướng, bị động tác vu.ốt ve của Giang Tịch đánh gãy.
Mỗi khi anh đến thời điểm này, chỉ cậy mạnh để giải quyết vấn đề.
Lúc trước nhìn cô khóc lóc cầu xin bản thân không thể thừa nhận sự to lớn ấy, Giang Tịch ngược lại càng vì thế mà hưng phấn.
Biểu hiện cụ thể nhất là —— số lượng thứ bên trong cái hộp nhỏ vuông vức từ từ giảm xuống.
Nói đến đây ——
Ngày đó anh vớ lấy nhanh như vậy, nếu như cô nhớ không lầm, hình như là hai hộp! Hai người mới ở đây có mấy ngày
Nếu nói người “Làm càn” nhiều nhất, không phải anh chứ ai.
“Giang Tịch, ngày đó đi siêu thị, có phải anh cố ý đúng không.” Quý Minh Châu bị hơi thở của anh quấy nhiễu, cô nhẹ nhàng đẩy thứ không ngừng phập phồng quấy phá trên đầu ra, đầu ngón tay lắc lắc, nói, “Bên trong ngăn tủ không phải không có chứ?”
Đèn giường có khe lõm trên tường, chỗ đó có để một ít đồ, ví dụ như di động linh tinh gì đó, bên trên đào rỗng để ổ điện, rất tiện lợi.
Một vài hộp khăn giấy, đồng hồ cùng trang sức vòng cổ sau khi cởi ra, đều có thể để ở đó.
Hộp khăn giấy mấy ngày nay được sủng hạnh rất nhiều lần rồi.
Cho nên, suy đoán của Quý Minh Châu là hợp tình hợp lý.
Phòng lớn thế này, hẳn là phải có đồ dự trữ.
Giang Tịch khẽ “Ừ”, “Anh biết.”
Quý Minh Châu hụt hẫng, có vẻ không tin, “Lúc đến đây anh đã biết?”
“Đương nhiên.” Giang Tịch từ từ đáp lời, “Trong ngăn tủ bên cạnh giường có.”
“”
Anh còn biết cụ thể vị trí ở đâu, tính chuẩn đến từng ngăn tủ.
Thậm chí Giang Tịch nghiêm túc nhìn?
Quý Minh Châu trầm mặc.
Nghĩ như vậy, Quý Minh Châu quyết định chấm đứt đề tài này, chỉ thầm phỏng đoán, cảm thấy vận mệnh không thể miêu tả thành lời.
Nhưng Giang Tịch lại không tính toán buông tha cô, anh ôm chặt lấy cô, cằm chống lên đỉn.h đầu, chậm rãi nói, “Anh biết em muốn hỏi gì.”
Quý Minh Châu:?
“Đơn giản đó là chỗ này có vì sao không dùng, lại cố tình đi mua?”
Từ từ ý cô đâu phải vậy?
Quý Minh Châu cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng cô không thể nói, dù sao, ước nguyện ban đầu cũng không phải ở chỗ này.
Thôi thì —— Giang Tịch nói ra vấn đề mình đang suy nghĩ, cô cũng rất muốn biết đáp án.
Quý Minh Châu đỡ trán, quyết định giả vờ ngủ trước vậy.
Thấy Quý Minh Châu trầm mặc, Giang Tịch không nhanh không chậm nói ra đáp án trong lòng, “Sao em dám xác định, bên này có kích cỡ phù hợp với anh?”
“”
Cô hơi hối hận khi bản thân tò mò, tò mò hại chết mèo mà.
Cái gì mà kích cỡ hay không kích cỡ, trong đầu Quý Minh Châu, chậm rãi, chậm rãi, hiện lên từng đợt ảo ảnh.
Bất quá cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Quý Minh Châu nâng tay che hai má.
Rõ ràng nhưng lại mơ hồ, hình như cũng đủ để phân biệt.
Cô cưỡng bách mình không đi theo hướng phán đoán đó nữa, hắng giọng nói, “Giang Tịch, nếu em muốn tiếp tục bàn luận với anh về chủ đề này, thì anh phải làm sao bây giờ?”
“Ồ?” Anh thoáng nâng giọng, bắt đầu miết nhẹ bàn tay trắng nõn, chỉ nắm chặt đầu ngón tay, bỏ vào miệng cắn nhẹ, “Anh đây, cầu còn không được.”
Quý Minh Châu thức dậy thì đã khuya, Giang Tịch tóm được cơ hội, lấy lí do “Thật vất vả mới đến đây nghỉ phép”, lôi kéo cô ở trên giường tạo tác cả một đêm.
Mà cô cũng vì cảm giác mới mẻ, khá ha.m muốn khoảnh khắc cùng người yêu gắn bó, tuy vẫn còn thẹn thùng rất nhiều, nhưng lại ngầm xu nịnh đồng ý.
Loại chuyện này, Giang Tịch cho cô cảm giác càng ngày càng tốt, tuy rằng không có quá nhiều tư thế thăm dò, nhưng ở đây cô thực sự hưởng thụ cả quá trình.
Đương nhiên, tiền đề là Giang Tịch có thể thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng thôi thì tốt hơn.
Có đôi khi giữa hai người phát ra tiếng vang, cô thật sự sợ nó sẽ xuyên qua tường, hoặc là xuyên qua cửa kính, truyền ra bên ngoài.
Mặc dù đây là phòng tổng thống, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Không biết qua bao lâu, sau trận vận động nhỏ vào buổi sáng, Quý Minh Châu thấy hai người như buổi tối ngày đầu tiên tới tửu trang suối nước nóng vậy, hung tợn nhìn kỹ Giang Tịch, cong lưỡi mắng —— “Đ.ồ há.o sắc”.
Uổng công cô trước đây còn cảm thấy khi Giang Tịch đáp ứng “Sẽ nhẹ”, hẳn có thể làm được. Nhưng trên thực tế nam nhân một khi thực chiến, giống như là sói ngủ đông vào ban đêm, một khi thấy được ánh sáng, nếm được vị ngon ngọt, thêm một lần hành động, thì sẽ đùa nghịch theo ý muốn bản thân, đồ đáng chết!
Bất quá hai người ở chỗ này như sắp bước vào mạt thế điên cuồng, rất có cảm giác sẽ không còn giờ phút này lần nào nữa.
Không biết các cặp tình nhân khác như thế nào, Quý Minh Châu khẳng định loại sự tình này cô và Giang Tịch có lẽ đã quá mức phóng khoáng rồi.
Ai có thể địch lại phát súng của Giang tổng chứ, tính toán đâu ra đấy, không thừa một động tác giả nào.
Trong khi Quý Minh Châu còn chưa tỉnh lại, Giang Tịch đã sửa sang lại hành lý và quần áo của hai người.
Kỳ nghỉ vui sướng kết thúc ngắn ngủi, vui sướng cầu còn không được, sắp biến mất.
Sau khi trở lại Ngân Thành, hai người không thể lúc nào cũng dán lấy nhau, có lẽ còn phải xảy ra chút chia lìa nho nhỏ.
Buổi tối mới trở về, cho nên hiện tại cũng không quá gấp.
Quý Minh Châu rửa mặt xong, ghé vào giường, hòa hảo với Liên Đường đã lâu không gặp.
Liên Đường: “Đã sớm biết cậu là nữ nhân xấu xa! Cậu và Giang Tịch ở bên kia chắc đã tận tình cày cấy lắm đúng không?”
Liên Đường: “Hai người các cậu rốt cuộc đang là trạng thái gì thế, tớ thật sự không hiểu, cậu không cần nói với tớ, tớ cũng biết các cậu từ bạn cùng phòng thăng chức lên thành bạn giường rồi!”
Chuyện hai người bọn họ ở bên nhau, nửa ẩn nửa hiện, không nói cho quá nhiều người biết, nhưng cũng không cố tình giấu giếm.
Gần đây, hai người mới vừa đột phá thêm một tầng quan hệ, hưởng thụ thế giới hai người còn không kịp, thời gian đâu bận tâm mấy chuyện còn lại. Thứ hai, buổi tối tỏ tình đầy hoa hồng, cụ thể đã phát triển như thế nào, Tiêu Dịch và Liên Đường đến bây giờ cũng chưa thể rõ ràng. Hai người bọn họ chỉ là người đứng bên ngoài, chỉ thấy thủ đoạn Giang Tịch lấy lòng Quý Minh Châu.
Quý Minh Châu thật sự cảm thấy này hai người chơi rất vui, giúp Giang Tịch, đồng thời giúp bản thân vượt qua rào cản.
Nói chuyện với Liên Đường một hồi, Quý Minh Châu không hề giảm thanh âm, Giang Tịch không ở gần đây, cô cũng không cần phải nghĩ nhiều.
Chẳng qua chạm loại từ ngữ này, Quý Minh Châu vẫn phải ngưng thần một lát.
Bạn giường? Bạn bè nam nữ cũng được xem như bạn giường hợp pháp sao?
Quý Minh Châu: “Coi là vậy đi.”
Liên Đường cất cao âm điệu: “Không phải không thể lên chứ!”
Quý Minh Châu vội vàng phản bác: “Của cậu có thể đương nhiên tớ cũng có thể.”
Cô chỉ nghĩ đến đoạn quá khứ phong lưu của Liên Đường, không, khả năng còn không phải là quá khứ, phỏng chừng đến bây giờ cũng chưa thể chấp dứt.
Quả nhiên, nghe được những lời này của cô, đầu dây bên kia lập tức không có âm thanh nào vang lên.
Liên Đường cố tình nói sang chuyện khác, Quý Minh Châu sao có thể buông tha cho cô ấy, cũng bắt đầu đuổi theo không bỏ.
Không biết qua bao lâu, bên kia Liên Đường bỗng nhiên truyền đến một giọng nói của đàn ông —— “Sao còn chưa đến đây.”
Rồi sau đó, Liên Đường như găp phải đại địch, vội vàng nói với Quý Minh Châu vài câu, trực tiếp liền cúp máy.
Quý Minh Châu còn không kịp nghĩ lại, cũng chưa kịp phán đoán sao giọng nam kia nghe quen quen, lực chú ý chỉ tập trung, từ bên tai truyền đến, vài tiếng “Đô đô”.
Tới giờ phút này, Quý Minh Châu chỉ cảm thấy không thể tin tưởng
Liên Đường ấy vậy mà! Lại dám cúp máy cô một lần nữa!
Nhưng mà, không đợi cô căm giận, một hình bóng khác lặng yên tiến đến.
Quý Minh Châu còn chưa kịp đưa điện thoại di động sang bên kia, trước mặt bị bao phủ, một bóng đen từ từ lại gần.
Cô ngước mắt nhìn về phía người trước mắt.
Hai tay Giang Tịch ôm vai, âm u nhìn cô, “Bạn giường?”