Theo tiếng vang “lạch cạch”, Quý Minh Châu vội vàng xoay đầu, nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra.
Đèn hành lang nhàn nhạt chiếu vào dọc khe hở, cũng phản chiếu thân ảnh Giang Tịch nửa tối nửa sáng.
Dáng anh cao dài, trong tay đang cầm thứ gì đó.
“Giang Tịch, anh có chìa khóa sao?” Quý Minh Châu trừng mắt, giọng điệu khó tin.
“Em nói thử xem.” Giang Tịch nói rảo bước tiến tới, đây là thừa nhận.
Đối với hành động này của Giang Tịch, Quý Minh Châu vừa xấu hổ vừa khinh thường!
Đây hoàn toàn là hành vi lừa gạt!
“Em còn chờ anh sao.” Giang Tịch dùng câu trần thuật, giọng điệu thập phần khẳng định.
Anh vốn dĩ cho rằng cô đã ngủ, chỉ thử đẩy cửa rồi quay về phòng mình, nhưng Quý Minh Châu phát ra tiếng đã lật đổ suy đoán của anh.
Giang Tịch vô cùng chắc chắn, cô rõ ràng là đang đợi anh.
Sự chờ đợi này khiến Giang Tịch cảm thấy lúc trước họp hội nghị nhiều giờ đồng hồ cũng không có gì ghê gớm, cảm giác lo lắng cho dù có quay trở lại, vào giờ phút này tất cả đều có ngọn hải đăng chỉ dẫn.
Tóm lại cô luôn chờ ở chỗ này, chờ anh về.
Tiếng Giang Tịch giơ tay đóng cửa rất nhỏ, thành công khiến Quý Minh Châu hoàn hồn, cũng ý thức được trạng thái hiện tại của bản thân, hình như có chút không ổn.
Chiếc chăn vốn dĩ không hề đắp kín, Quý Minh Châu ngủ không được, cho nên khó khăn lắm mới che khuất được một nửa. Lúc này vì động tác của cô, phập phồng lên xuống, nửa tấm chăn mỏng từ vai rơi ra, rồi sau đó chậm rãi đến bên hông.
Trước khi Giang Tịch bước tới, Quý Minh Châu đã lưu loát chui vào, nằm ngay ngắn trên giường, che bản thân mình kín mít.
“Đã có chìa khóa thì em còn phải khóa làm gì cơ chứ?!” Quý Minh Châu không có nhược điểm của Giang Tịch, nhưng trên phương diện nào đó vẫn có thể chơi trò tính nết, giận dỗi anh.
“ Ừ em nhắc anh mới nhớ.” Giang Tịch đến bên cạnh cô, nhìn Quý Minh Châu chỉ để lộ ra nửa sườn mặt.
“Sau này cả hai phòng đều không cần khóa cửa?”
“Của anh thì không cần.”
Anh điên rồi, sao không cần khóa, chẳng phải bên kia sẽ có gió thổi đến phòng cô thì sao.
Giang Tịch đối với cảm xúc Quý Minh Châu nắm toàn bộ trong lòng bàn tay, giờ phút này thấy cô như vậy, anh quỳ một gối trên giường, cúi người tới gần, chạm chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy.
“Nói dành cho anh bất ngờ, bất ngờ đâu?”
“Bât ngờ nói nó đã chờ quá lâu nhưng không thấy bóng dáng ai nên đã bay trước rồi.”
“Bay?”
“Không có gì.”
Thật ra Quý Minh Châu nghe Giang Tịch hỏi vậy, khá là buồn bực.
Lúc anh trở về không thấy đồ ăn trên bàn cơm sao?
Tất cả đều do cô làm.
Chẳng lẽ nó tệ đến mức ấy?
Chắc có lẽ, Giang Tịch căn bản không hề để ý đến nó.
Chỉ nghĩ đến cô đang ở nơi này.
Nhưng khi bắt đầu đi vào cửa phòng cô, lại vô cùng tự nhiên, hoàn toàn đều dựa vào quán tính.
Quý Minh Châu nép mình vào trong ổ chăn, suy nghĩ vòng tới vòng lui, đã sớm không muốn cùng anh so đo.
cô còn thậm chí chưa hề mở miệng bảo anh đi rửa mặt, chỉ thuận tiện chừa lại nửa ổ chăn —— đã lao vào một một cơn lốc xoáy khác.
Chăn bỗng nhiên bị xốc lên, một cơ thể nóng hầm hập ôm từ sau lưng vô cùng chặt, không để lại khe hở nào. Quý Minh Châu nửa quỳ, vẫn có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của Giang Tịch.
Vì cô nằm sấp, hoàn toàn chịu khuất phục, như vậy càng dễ bị khống chế hơn.
“Giang Tịch! Anh làm gì thế?” giọng Quý Minh Châu thoáng trầm, ngữ điệu có chút dồn dập.
Kỳ thật loại nghiệm cũng không quá tốt, cảm giác khuất phục này làm Quý Minh Châu thấy có chút không thích hợp.
Không
Là vô cùng không thích hợp.
Giang Tịch có phải lại muốn bắn nữa không đây! Cô không muốn một bước lên trời nữa đâu! Muốn như thế này thôi!
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu xoay đầu lại muốn nhìn anh, nhưng chưa nhận được ánh mắt đáp lại, đã trực tiếp bị bắt lấy cằm nho nhỏ.
Rồi sau đó, hơi thở cũng bị cuốn vào đầu lưỡi.
Nó là hơi thở của riêng Giang Tịch, thứ cô đã quá quen thuộc.
Điều này xảy ra vô cùng bất ngờ, Quý Minh Châu hoàn toàn không có sự chuẩn bị. Nụ hôn rơi xuống càng lúc càng dày đặc, cô chỉ cảm thấy đã là cực hạn. Nhưng khi Giang Tịch dùng hành động thực tế chứng minh, nó sẽ như thủy triều lần lượt lan tràn, chồng chất, nhảy loạn lên đến đỉnh điểm, mà sau giới hạn sẽ là pháo hoa nở rộ sáng lạn.
Đây rõ ràng là một sự trừng phạt, thanh âm nức nở không thể kiềm được nữa. Theo đó là sự sụp đổ đồng loạt, ngay cả áo ngủ của Quý Minh Châu, toàn bộ đều nhăn nhúm lại thành một mớ bên hông.
Ở thời khắc cuối cùng, tủ đầu giường bị kéo ra, đến khi Giang Tịch lại cúi người xuống, thì củ cải lại một lần nữa trở về đồng ruộng, tưới nước lên liền trơn bóng.
Mọi việc xong xuôi, Giang Tịch mới ôm cô nằm xuống.
Trong tủ đầu giường phòng anh và phòng Quý Minh Châu, đều có đặt mấy cái hộp nhỏ màu bạc, chẳng qua so sánh với lúc trước, thì nhiều màu đỏ hoặc màu lam hơn thôi.
Toàn là do Giang Tịch lôi kéo muốn thử cảm giác mới mẻ.
Quý Minh Châu đưa lưng về phía anh, nhưng cái tay ở trước ngực thì vẫn không bỏ ra.
Vào những lúc như thế này, sức lực nam nhân lại mạnh đến cực đại. Giống như trước đây, mặc kệ có cầu xin khoan dung hoặc nói mấy lời dễ nghe như thế nào, Giang Tịch đều không quan tâm chỉ vùi đầu chạy như máy điện.
Đã rất lâu rồi chưa làm, cho nên anh mới có thể không cầm lòng được.
Nhưng thế này cũng quá mức rồi!
“Giang Tịch, anh vừa mới thành công chọc tức em đấy, anh đừng có quá đáng, anh…anh không thể kiềm chế một chút sao?”
Cô là người không phải búp bê vải!
Lần này Giang Tịch không trêu chọc cô nữa, chỉ vùi đầu vào gáy, cọ cọ mấy cái, chậm rãi nói, “Xin lỗi, là anh không tốt.”
Giọng anh như bình rượu lâu năm, lại còn kề sát vào vành tai, ngứa đến chân tay co quắp, toàn thân tê dại, “Chỉ vì anh nhớ em quá.”
Giang Tịch chỉ dùng một câu, đã dập tắt cảm xúc đang bùng cháy trong người Quý Minh Châu.
Có đôi khi cô chính là như thế, cảm xúc đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nếu đột nhiên tức giận thì cũng là chuyện bình thường.
“Anh miệng lưỡi thật đấy.” Quý Minh Châu được Giang Tịch dỗ ngọt, dần dần mềm mại ở trong lòng ngực anh.
Chẳng qua ——
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện bị hai người xem nhẹ.
Giang Tịch vừa trở về liền đi thẳng tới chỗ này, cuối cùng hai người còn lăn lộn mấy hồi.
Bây giờ hẳn là đã khuya.
Nói cách khác
Giang Tịch căn bản chưa kịp ăn cơm chiều.
“Giang Tịch.”
“Ừ?” Anh dùng giọng mũi trả lời, khá dễ nghe, nửa nhắm mắt nửa mở.
“Anh chưa ăn cơm chiều sao?” Quý Minh Châu xoay người, từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên.
Giang Tịch không nói gì, tùy ý chơi đùa với tóc cô.
Quý Minh Châu đánh anh một cái, “Em hỏi sao anh không nói”
“Làm sao vậy?” Giang Tịch nắm lấy bàn tay đang lộn xộn, ấn lên mặt mình, theo đó thoáng nghiên mặt dán môi mỏng lên đấy.
“Em hỏi, anh muốn ăn cơm không?”
“Ăn.” Tiếng Giang Tịch trong trẻo sâu thẳm ở bên tai cô vang lên, “Vừa mới ăn không phải sao? “
“”
Hiểu được ý tứ của câu nói này, Quý Minh Châu thẹn quá hóa giận lại đánh anh thêm một cái nữa.
Anh còn có thể thả thính được nữa à, tay ngứa quá, muốn bắt con gà này ghê 🙂
Gà sally vừa mới bị anh ném sang một bên, cũng không biết đang nằm ở chỗ nào rồi.
“Anh chắc chắn không muốn ăn sao.” Quý Minh Châu dừng một chút, ngữ khí mang theo vẻ thúc giục, thoáng nâng cao âm điệu, “Không muốn ăn cũng không được!”
“Anh cùng em đến phòng bếp.”
Giang Tịch bị cô lôi kéo từ trên giường đứng lên, rũ mắt, biếng nhác mặc bộ đồ ngủ, “Đến phòng bếp làm gì?”
“Đi đi rồi anh sẽ biết.”
Giang Tịch cơ hồ là bị đẩy đi cả một đoạn đường.
Kỳ thật tuy anh là một người sống kỷ luật và rất biết tiết chế bản thân, nhưng đến một lúc nào đó, cũng sẽ nghĩ tới đạt được một lần, tiện đà lại có thêm lần thứ hai.
Tương tự loại chủ đề “Đến phòng bếp ăn cơm” này, thật sự không nằm trong danh mục anh ưa thích.
Nhưng chờ đến khi vượt qua hành lang, xuyên qua phòng khách, ngồi vào bàn ăn bằng đá cẩm thạch, tầm mắt mới lơ đãng mà xẹt qua —— hiếm khi nào Giang Tịch thấy trố mắt lên nhìn như thế này.
Trên bàn ăn, một vài món ăn được bày biện ra từ khi nào, còn có cả một ngọn nến đã tắt ở bên cạnh.
Đánh giá từ hình thức cho đến màu sắc, thì có hơi cháy xém, nhưng liếc mắt một cái liền biết không phải cơm hộp hoặc là đưa từ khách sạn xa hoa đến.
Mà Bách Duyệt lại không có người thứ ba
Cho nên, bữa cơm này, một bàn đồ ăn này đến từ tay ai, cũng đã quá rõ ràng.
Giang Tịch nhìn về phía bên cạnh, “Đều là em làm?”
Quý Minh Châu dựa toàn bộ cơ thể lên bàn ăn, ngón tay đặt lên bàn gõ nhịp nhịp, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Anh nói thử xem Giang tổng.” Quý Minh Châu lười nhác dựa vào chỗ đó, mà bởi vì mới vừa hưởng dễ chịu, cả người cô tựa như nụ hoa mới vừa nở rộ, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, lúc nhìn anh cười, đôi mắt như ẩn giấu ánh sáng.
“Đây là lời em nói lúc trước, cho anh sự bất ngờ.”
Tất nhiên đêm hôm đó, Quý Minh Châu đương nhiên không thể bị buông tha.
Giang Tịch biết được sự bất ngờ này, khuôn mặt ngàn năm lạnh lùng, cũng không thèm nóng lên chút nào, chỉ từng đũa từng đũa gắp ăn hết.
“Để em bỏ vào lò vi ba hâm lại đã, đồ ăn đều nguội cả rồi.”
“Không cần.”
Chờ đến Giang Tịch ăn xong, anh mới chậm rãi mở miệng, “Bất ngờ em dành cho anh, anh cũng đã nhận được, cho nên bây giờ, anh muốn cảm ơn em một chút,”
“Giang Tịch, có ai cảm ơn như anh đâu?” Quý Minh Châu cảm nhận được mấy động tác nhỏ, nhưng lời còn chưa nói xong, cả người đã trực tiếp bị khiêng lên, mang về phòng Giang Tịch.
Rồi sau đó không chút ngừng nghỉ nào, Quý Minh Châu liền bị ném lên giường, cô còn chưa có dấu hiệu chạy trốn, Giang Tịch đã kề sát như bóng với hình, trực tiếp làm việc, hết lần này đến lần khác, đau đớn không thôi.
Cô vẫn còn tiếp tục giãy giụa, “Ngày mai anh không phải đi làm sao?”
“Nhận được món quà bất ngờ em tặng anh, anh phải ‘đáp lễ’ một chút, mới có thể bày tỏ lòng biết ơn chân thành.”
Quý Minh Châu xem thường nhìn anh, trên lưng Giang Tịch lại có thêm nhiều vết cào.
Tất cả những việc diễn ra sau đó đều lấy danh nghĩa “Lòng biết ơn”. Như vậy xem ra, thật sự hoàn toàn không có ý tốt gì.
Sau một phen lăn lộn, trên người Quý Minh Châu chỗ nào cũng đau chỗ nào cũng nhức, mặc dù Giang Tịch biết cô có tập luyện yoga, nhưng cũng không phải dùng vào mục đích này chứ!
Ngay cả máy móc linh kiện cũng có thời điểm hư hỏng không phải sao
Hơn nữa anh lại còn thích nhất ở thời khắc mấu chốt dùng sức, Quý Minh Châu luôn cảm mình sắp ngất đi.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch của bản thân.
Mà từ sự thật chứng minh, heo có bao nhiêu lớn mật, thì thịt heo sẽ cho năng suất ngày càng cao.
Mặc dù là nằm ở trong phòng Giang Tịch, ăn vạ trên giường Giang Tịch, dán vào trong lòng ngực Giang Tịch, Quý Minh Châu vẫn cứ thích làm theo ý mình, một bộ không sợ trời không sợ đất, muốn thừa dịp lén lút trừng phạt Giang Tịch.
Nhớ tới “Trận đòn” mới vừa trải qua, Quý Minh Châu không kìm lòng được, cầm lấy di động gọi cho Liên Đường lên án những “Tội không thể tha” của Giang Tịch!
Đương nhiên, một vài phân đoạn quan trọng cùng mấy bộ phận không thể miêu tả bị cô tự động bỏ qua.
Liên Đường: “Tuy rằng không biết cậu rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng tớ có việc muốn hỏi cậu đây.”
Liên Đường: “Từ từ, để tớ cười trước đã, ha ha ha.”
Liên Đường: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Quý Minh Châu: “?”
Cô vất vả tìm kiếm đồng minh, kết quả thì sao, không được an ủi, lại còn bị Liên Đường cười nhạo?
Liên Đường: “Tớ nghe nói, Giang Tịch nói với cậu không dùng mạng xã hội?”
Lần này đến phiên Quý Minh Châu kinh ngạc.
Quý Minh Châu: “Sao cậu biết được?”
Liên Đường: “Cậu tạm thời đừng hỏi, trả lời tớ trước, rốt cuộc có phải hay không!”
Quý Minh Châu: “Cậu nói với tớ trước đi, sao cậu lại biết được?”
Liên Đường: “Quý Minh Châu, sao trước kia tớ không phát hiện, cậu có mang theo cái máy lặp lại bên người nhỉ?”
Liên Đường: “Nhưng không sao, hẳn sẽ không có gì trở ngại.”
Liên Đường: “Kỳ thật nói ra thì rất dài, bạn đồng trang lứa với ba mẹ tớ, gần đây nói muốn theo kịp trào lưu, cho nên lập một nhóm WeChat, bên trong đều là người cậu quen, đừng sợ.”
Quý Minh Châu: “”
Cho nên ý của Liên Đường là chuyện này từ trong nhóm đó truyền ra?
Còn phải hỏi sao! Cả gia tộc đều biết rồi!
Đúng lúc này, Liên Đường lại thả thêm một câu.
Liên Đường: “Được rồi, bên trong đều là mấy bác mấy cô chúng ta biết, cậu sợ cái gì.”
Kỳ thật lời này Liên Đường nói không sai, trong nhóm cha mẹ đó, đều là thế gia đã lui tới từ nhỏ, cũng không nhiều lắm, bên trong có cả cha mẹ Tiêu Dịch Trình Sí Liên Đường, cùng với cha mẹ Quý Minh Châu Giang Tịch.
Ngoại trừ chuyện công việc, bên trong chủ yếu hàn huyên với nhau, cảm tình vô cùng tốt.
Kỳ thật nói đến thế gia hào môn, xã hội thượng lưu thì đây chỉ là một phần nhỏ trong số đó.
Liên Đường: “Aiz các cậu chưa ở trong nhóm, để tớ kéo các cậu vào.”
Liên Đường: “Bất quá chỗ này, tớ chỉ nghe được một ít chuyện, ngẫu nhiên có liên quan đến cậu, nên mới hỏi một chút.”
Quý Minh Châu: “Cái này thì có cái gì để hỏi chứ, đáp án quá rõ ràng.”
Liên Đường hiển nhiên rất hứng thú.
Liên Đường: “Nói cho tớ nghe xem?!”
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch đang nằm bên cạnh, anh vẫn luôn không hé răng, để Quý Minh Châu chơi di động.
Hai người hiếm khi được bình yên, trong không khí đều là một mảnh an tĩnh.
Cô hơi co chân lại, thì gai ốc đột nhiên kéo đến.
Vẫn còn hơi đau.
Cái người khởi xướng kia thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào!
Như vậy tình trạng, “Không dùng mạng xã hội” đã lan truyền khắp nhóm, mặc dù phạm vi khuếch tán nhỏ, nhưng vòng tương giao hai người hẹp, thành công ở bên nhau, thì đầu quả tim của Quý Minh Châu cũng dậy lên sóng gió.
Hoá ra đây là do Giang Tịch nói, xong rồi về sau anh còn có thể hưởng thụ cô thêm một đoạn thời gian nữa.
Thật đúng là đẹp cả đôi đường.
Quý Minh Châu click mở Weibo, xem một vài tin tức trên Weibo, trả lời một vài tin nhắn, rồi lại vào WeChat.