Hai người chăm chú nhìn nhau, Quý Minh Châu thấy Giang Tịch không có gì khác thường, mới hỏi, “Giang Tịch anh mới nhìn cái gì trên di động đấy?”
“Không gì cả.”
“Vậy sao?” Quý Minh Châu hoài nghi, giả bộ gật gật đầu. Cô thấy anh dường như không muốn tính sổ, nhẹ nhàng thở phào.
Ngược lại, Quý Minh Châu vào nhóm kia, phát hiện Giang Tịch và cô, hình như đồng thời bị kéo vào cùng lúc.
Nói cách khác, anh vừa ở mới trong nhóm.
Nhưng ——
Cô nhanh chóng rút lui.
Quý Minh Châu cảm thấy tốc độ tay mình đã rất nhanh, ánh mắt đảo quanh màn hình di động Giang Tịch, giao diện dừng lại hình như cũng không phải WeChat.
“Giang Tịch, anh là tốt nhất.” Dẫu biết Giang Tịch không nhìn thấy được sự công nhận này, cô vẫn nở nụ cười câu hồn như cũ.
Quý Minh Châu hiếm khi xum xoe, cô là một người có nhận thức bản thân điển hình.
“Ồ? Vậy em nói xem, anh tốt ở điểm nào.” Giang Tịch đặt điện thoại di động đặt sang một bên, tầm mắt quay lại trên người cô.
Cô có thể nói thật lòng sao, bởi vì không nhìn thấy được, cho nên mới cảm thấy tốt.
Nhưng trên thực tế, cô chắc chắn không thể nói như vậy.
Nhưng nếu Giang Tịch thấy được, thì cũng chả có vấn đề gì. Cô chỉ mới bước lên “Vết xe đổ” trở về.
Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông!
Lúc này sự kiêu ngạo đột nhiên tăng vọt.
Quý Minh Châu cũng không muốn giấu, “Giang Tịch, nếu anh thấy lúc em xúc động có nói những gì khiến anh khó chịu, thì chỉ nên yên lặng mà chịu đựng, gặp phải loại chuyện như thế, anh có gãy răng cũng chỉ có thể cam chịu nuốt vào trong bụng thôi.”
Giang Tịch nhìn cô trả lời, hơi nhướn mày. Anh vẫn đang đợi câu tiếp theo của cô.
Quý Minh Châu lăn hai vòng trên giường, sau khi cách người bên cạnh xa hơn một chú, hai tay chống cằm, cười cười như yêu tinh, “Cho nên em muốn nói với anh, anh chỉ có thể sắm vai cô dâu nhỏ hay giận dỗi.”
Giang Tịch luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nhưng lần này hình như có vấn đề!
Anh đang nén giận!
Đúng vậy, đêm nay Quý Minh Châu nguyện làm nữ nhân cặn bã tàn nhẫn!
“Em muốn làm gì, sao hôm nay lại nói nhiều như vậy?” Giang Tịch nhìn cô chăm chú, không biết có phải cố ý nói ra câu này hay không.
Giọng điệu anh chậm rãi, hình như cố ý giấu giếm điều gì đó, Quý Minh Châu chỉ cho rằng Giang Tịch vẫn như thường lệ, không thèm tinh tế phân biệt trong đó ẩn chứa hàm ý gì.
Nghe đến đây, cô nghiêng người, chân trắng nhỏ lắc lắc trên không trung, “Bình thường em không nói nhiều sao?”
“Vừa rồi hình như hơi ít.”
”Vừa rồi?” Quý Minh Châu nhớ lại, khi đó cô bị trừng phạt, chỉ có thể ngâm nga từ trong cổ họng, đương nhiên chỉ có duy nhất một chữ a a, sao còn tâm tình nói chuyện.
Cô hơi tức giận, cao cao tại thượng liếc anh, không lưu tình xốc chăn lên, dùng sức vỗ vỗ chân anh, còn phát ra tiếng vang, “Anh dựa sang bên cạnh đi, lấn em đến mức sắp rớt xuống giường rồi đây này.”
“Em ở cùng anh, có bao giờ rơi xuống giường chưa?” Vẻ mặt Giang Tịch lạnh nhạt, tuy đang giận dỗi, nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của cô dịch sang bên cạnh.
Quý Minh Châu:?
Sao cô cứ có cảm giác lời nói này của Giang Tịch, còn có một tầng nghĩa khác nhỉ?
Đợi cho đến khi Giang Tịch dịch sang bên cạnh, Quý Minh Châu trực tiếp gối đầu lên đùi anh, cầm di động xem xem.
Tối nay chắc chắn sẽ rất dài, nên lúc này cô vô cùng buồn ngủ.
Giang Tịch nửa ngồi nửa dựa vào tủ đầu giường, Quý Minh Châu tập trung tinh thần chơi di động, còn anh chỉ lo đùa nghịch mái tóc dài đen bóng, mà không quấy rầy đến cô.
Bởi vì vừa rồi nháo loạn một hồi, không chỉ nhóm của phụ huynh oanh tạc, mà cả nhóm của bạn bè cũng rối loạn không thôi.
Liên Đường cùng Tiêu Dịch thay nhau trêu chọc cô, nóng lòng muốn nghe giữa hai người cụ thể đã xảy ra chuyện gì, sau đó Lâm Mạn Hề cũng theo sát hỏi han.
Quý Minh Châu cố tình mơ hồ, thoáng tìm một lý do để nhận lỗi, lúc này mới xem như xong xuôi.
WeChat có quá nhiều tin tức oanh tạc, Quý Minh Châu chỉ đơn giản trả lời vài người, sau đó vẫn mở Weibo xem tin tức.
Hai ngày trước, cô vừa cẩn thận biên tập xong vlog đi Thụy Sĩ thượng đăng lên Weibo và các mạng xã hội lớn khác.
Kỳ video này trì hoãn trong một thời gian khá dài là do nhiều thứ xáo trộn trong cuộc sống thực tế, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến sự hoàn mỹ của thành phẩm.
Thụy Sĩ đẹp không sao tả xiết, không cần quá nhiều bộ lọc hay filter, Quý Minh Châu đều dùng mấy thước phim nguyên bản.
Ngoài ra, đây cũng là lần đầu cô dùng cọ vẽ để vẽ nên những nét đơn giản, so với chi phí mua phần mềm trước đó, xem như một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ đến táo bạo.
Mỗi khi phong cảnh xuất hiện, nét bút đơn giản phác họa ra một người, không khó để nhận ra đó là một cô gái, cho đến những phút cuối cùng của video, cảnh tuyết bay đầy trời phủ trắng núi non, lại xuất hiện một hình bóng khác, hai bên dựa vào nhau gắt gao, truy đuổi nhau
Video phát đến cảnh đêm hôm đó được mọi người hưởng ứng, trực tiếp đứng đầu bảng, nhưng dù sao cũng mới công chiếu, cho nên ngày đầu tiên rất dễ dàng nhận được sự chú ý từ nhiều người.
Quý Minh Châu đối với thành tích này, cũng không thấy ngạc nhiên vì lúc nào cô cũng đều lọt vào top 3, ở hiện giờ thời đại internet thịnh hành, có thể nổi bật giữa hàng vạn video được đăng lên mỗi ngày, quả thật không dễ dàng.
Nhưng mãi đến đêm nay, Quý Minh Châu lại lần nữa đổ bộ vào Weibo, lại thấy thêm nhiều điều bất ngờ.
Bởi vì cô phát hiện, kỳ video này phổ biến hơn trước rất nhiều.
Nhiệt độ cho dù có cao đến đâu cũng sẽ có xu hướng giảm dần, các video trước đều như thế, nhìn lượng người từng bước thấp dần, xếp hạng cũng sẽ tụt theo đó, chuyện này hoàn toàn bình thường.
Nhưng sau khi đổ bộ Weibo, lượt bình luận cùng tin nhắn riêng lại tăng lên gấp đôi, video vẫn chiếm vị trí đầu bảng, cách vị trí thứ hai một khoảng cách rất lớn.
Nếu cô đoán không sai, có lẽ là vì chất lượng cao, rồi sau đó được chuyển sang ngày càng nhiều trang chủ, lưu lượng không cầu mà tự đến.
Trong khi bình luận ngày càng tăng, fans cũng đồng thời thảo luận về nội dung video ngày càng nhiều.
—— “Sau bao nhiêu ngày chờ đợi, tiểu trân châu rốt cuộc cũng có video mới rồi!”
—— “Oa tôi vừa xem xong, thật sự rất tuyệt, vừa hay lại vừa đẹp ~ không uổng công chờ đợi!”
—— “Người mới đã đến rồi đây, tôi nghiện cmnr các bà ạ, nhìn kỳ vlog Thụy Sĩ này xem, tôi thức đêm xem hết video của chủ Wei rồi! [cười khóc.jpg]”
—— “Cộng một cộng một, tôi quá thích, nhưng có thể hỏi nét bút phác họa nam nữ trong video, có thể tìm được ở đâu không? Tôi cũng muốn làm cho tôi và bạn trai tôi một cái.”
—— “Lầu trên, nhìn kỹ phần giới thiệu của Pearl đi, lão tử lại giải thích cho bà một chút, lúc trước cô ấy mua đều là phần mềm đắt tiền, phần lớn đều dùng một lần liền vứt đi, nhà giàu phú quý mà, kỳ video này cô ấy ghi rõ là do tự mình vẽ, cho nên chắc bà tìm không thấy đâu [đầu chó.jpg].”
—— “cảm giác thật tuyệt, Thụy Sĩ tách biệt với thế giới bên ngoài, năm tháng cứ yên bình trôi qua, chủ Wei chụp rất tốt, am hiểu phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt ~ mặt khác mấy nét bút đơn giản kia thật sự rất đẹp ~”
—— “Tôi có xem lại mấy Weibo cũ, hành trình Thụy Sĩ lần này với người đàn ông kia, hẳn chính là người đã tặng hoa hồng, tuy rằng chủ Wei không nói quá nhiều trong video, nhưng động não suy nghĩ một chút liền thấy được, thấy tôi hay không! Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?”
Quý Minh Châu nhìn bình luận mới nhất này, trực tiếp thả tim.
Cần phải nói đến mối quan hệ này là gì… Khẳng định là bạn
—— từ còn chưa kịp hoàn chỉnh nổi lên mặt nước, đã bị Quý Minh Châu lưu loát đè trở về.
Cô muốn ngửa đầu nhìn Giang Tịch, nhưng vì góc độ, Quý Minh Châu không thể được như ý nguyện.
Quý Minh Châu chỉ nghĩ vậy thôi, chứ đương nhiên là quan hệ người yêu.
“Em lộn xộn cái gì vậy?” Giang Tịch thấy cô xoắn tới xoắn lui, cuối cùng mới lên tiếng.
Sức lực nam nhân luôn lớn hơn một chút, Giang Tịch nhẹ nhàng động tay đã kéo cô lại gần.
Dán lên tai Quý Minh Châu, trầm giọng nói câu gì đó, đổi lấy sự phản kích của Quý Minh Châu.
Cô ngồi trước mặt Giang Tịch, hai tay giữ chặt lấy cổ anh, khẽ uy hiếp, “Anh còn nói mấy câu cợt nhả nữa thì đừng trách em không khách khí!”
“Được rồi, đi ngủ sớm một chút thôi.”
Giang Tịch mặc kệ cô chơi đùa, nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô ra, “Ngày mai còn phải đến công ty, mà em còn nghịch ngợm như thế, sao ngày mai em dậy được?”
“Bây giờ em chưa buồn ngủ.”
Quý Minh Châu giằng co với anh một hồi, “Hơn nữa, không phải còn có anh gọi em dậy sao?”
Mỗi khi Giang Tịch ở Bách Duyệt, sáng sớm hôm sau hai người đều cùng nhau xuất phát, chưa từng có ngoại lệ.
Vì vậy, khi Quý Minh Châu nói ra những lời này, cũng không hề suy nghĩa sâu xa gì.
“Em chắc chắn muốn anh gọi em dậy?”
“Nếu không thì sao chứ.”
Dứt lời, trong đầu Quý Minh Châu nhất thời hiện lên cách Giang Tịch rất nhiều lần sáng sớm “Đánh thức” cô, cảnh tượng, cùng hình ảnh.
Được rồi, coi như cô chưa nói gì 🙂
Thời gian cứ trôi qua, hết thảy đều bình yên.
Tạm gác qua mùa đông Ngân Thành, những chồi non đầu xuân lặng lẽ ló dạng. Nhiệt độ ấm dần lên, mọi người cuối cùng cũng nghênh đón mùa đẹp nhất trong năm, là mùa vạn vật sống lại, cây cối tươi xanh.
Theo lý thuyết, mùa này rất thích hợp để tụ tập rồi đi chơi, nhưng đối với Giang Tịch mà nói, năm này qua đi, là dấu hiệu khởi đầu cho một năm mới bắt đầu bận rộn hơn.
Toàn bộ tập đoàn yêu cầu tính toán sổ sách cả năm, đồng thời, cũng còn cần hoạch định tất cả dự định trong tương lai.
Hai người đàn ông bên cạnh Quý Minh Châu đều vô cùng bận rộn, không thể đi được.
Lần trước Quý Thiếu Ngôn cũng bay sang Thụy Sĩ, đại khái là đi nghỉ phép, chẳng qua chưa được mấy ngày đã trở lại, sau khi về nước lại thường xuyên không thấy bóng người, thần thần bí bí, nếu không phải đó là người cha thân yêu mấy ngày gần đây có gọi cho cô, bằng không, Quý Minh Châu còn hoài nghi ông lén lút đi làm chuyện gì đó xấu xa.
Giang Tịch hiện tại đã có thể nghỉ vào ngày cuối tuần như bình thường, nhưng nghỉ mấy ngày liên tiếp thì chắc là không được.
Bởi vậy, kế hoạch hẹn hò Quý Minh Châu soạn ra trước đó, cũng đành phải hủy bỏ.
Lại đến cuối tuần, Giang Tịch vẫn còn ở trong công ty. Quý Minh Châu ở Lệ Xá học xong lớp yoga, chào tạm biệt Liễu Khê, vừa vặn gặp phải Liên Đường, hai người liền đi dạo trung tâm thương mại một vòng.
“Tiểu Bát, người vừa rồi là ai đấy, thật xinh đẹp.”
Liên Đường đã sớm đến đây chờ cô, cho nên vừa rồi Quý Minh Châu xuất hiện, cô ấy cũng thoáng nhìn thấy Liễu Khê.
Quý Minh Châu trả lời Liên Đường còn đang kinh ngạc, “Đó là cô dạy yoga của tớ đấy.”
“Hóa ra là như vậy, từ phía sau nhìn bóng dáng của hai người rất giống nhau, thiếu chút nữa tớ đã hoa mắt rồi.”
Liên Đường nói, quay đầu nhìn bên trong hội sở dò xét, mặc dù chỗ đó đã sớm trống rỗng, người không còn.
“Giống? Tớ đây có thể hiểu là cậu khen tớ xinh đẹp đó nha.”
Quý Minh Châu nói xong đi đến bên cạnh Liên Đường, hai người đã lâu rồi chưa gặp nhau.
Cô vội vàng nuôi gà, không tránh được bị gà mổ mấy cái, cho nên bỏ lơ Liên Đường là điều khó tránh khỏi.
Mà Liên Đường thần không biết quỷ không hay, cũng bận rộn chuyện của bản thân, lần cuối hai người gặp nhau đã rất lâu rồi.
Gặp nhau như thế này quả thật không dễ, hai người càn quét một loạt các quầy hàng mới, sau đó mới cùng nhau đi ăn cơm.
Vừa định về nhà thì Liên Đường nhận được điện thoại từ Tiêu Dịch, hàn huyên được vài câu lại cúp máy.
“Tiểu Bát, có muốn đi Kim Đỉnh chơi không?”
Liên Đường vừa nói vừa cất điện thoại di động, “Tiêu Dịch nói bên kia cậu ấy có thuê phòng bao, bảo hai chúng ta qua đó chơi.”
“Cậu chắc chưa?”
Quý Minh Châu nhìn thời gian, “Đã trễ thế này rồi còn đến Kim Đỉnh?”
Hơn nữa
Lại là mấy trò tiêu khiển của Tiêu Dịch, nghĩ như thế nào Quý Minh Châu cũng không thấy có hứng thú.
Cô chẳng lẽ qua đó thưởng thức một đám ba hoa bốc phét?
“Không phải chứ, bây giờ mới là mấy giờ?” Liên Đường kinh ngạc, “Cậu có phải ở chung với Giang Tịch bị lừa dối, mơ màng hồ đồ ký phải hiệp ước bán thân gì hay không đấy, còn quy định thời gian đóng cửa nữa chứ!”
Đóng cửa thì không có, nhưng mùi vị “Bán mình” thì cũng có thoang thoảng!
Chẳng qua cái này, xuất phát từ cả hai người.
Có thể tưởng tượng khung cảnh ở phòng bao, Quý Minh Châu liền cảm thấy không thú vị.
Sau đó, Quý Minh Châu chỉ lắc lắc tay, bản thân cô đối với phòng bao gì gì đó không hề có hứng thú, chỉ nghĩ đến cự tuyệt.
Nhìn bộ dáng Quý Minh Châu “Tiêu cực” như vậy, Liên Đường bước lại gần thuyết phục, “Cùng đi uống rượu thôi mà, cậu cũng nên thả lỏng đi chứ.”
Quý Minh Châu đột nhiên có hứng thú. “Uống rượu?”
“Đúng vậy, bên Kim Đỉnh nhiều rượu lắm, đi thôi đi thôi.” Liên Đường vẫn tiếp tục xúi giục.
Giang Tịch đêm nay ở Giang thị, nhìn không thấy cũng tóm không được cô.
Quý Minh Châu trầm tư một lát, trực tiếp xuôi theo, “Vậy thì đi.”
Bên trong phòng bao của Kim Đỉnh, không khí tràn ngập mùi rượu cùng nước hoa gay mũi.
Nhưng trong tình huống như thế này, lại có hai nhóm phân nhau ra rõ ràng.
Một nhóm thì đang đánh bài trêu đùa, trong khi nhóm còn lại ngồi ở đầu khác của ghế sô pha…
Những người bạn mà Tiêu Dịch gọi tới Quý Minh Châu Liên Đường cũng không tính thân quen, được Tiêu Dịch chỉ thị, thức thời không đến trước mặt hai người làm loạn.
Nhìn hai vị tổ tông trước mắt, Tiêu Dịch hơi hối hận vì bản thân chủ động đề nghị.
Cậu ta suýt nữa không nhịn được mà gào lên, “Hai người các cậu…Tới quán bar uống rượu vang đỏ sao??!!”
“Ai cần cậu lo, ở đây có tức là hợp lý.” Liên Đường trừng mắt nhìn, cuối cùng còn nhấn mạnh, “Tiểu Bát vui là được! Chấm hết!”
Quý Minh Châu vẫn luôn ưu nhã uống rượu, cả người lười biếng, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, ánh mắt đã trôi dạt về nơi nào đó, cũng không biết còn tỉnh táo hay không.
Tiêu Dịch thở dài, đành xoay người, lấy di động gọi một cuộc điện thoại
Khi Giang Tịch đến, Quý Minh Châu đã ngồi đối diện quầy bar nhìn người pha chế nở nụ cười.
Bên trong phòng bao tối tăm, cơ hồ không nhìn rõ người.
Tiêu Dịch dường như đã phát hiện ra, thấy người tới, chỉ tay về một phía, “Người cậu cần tìm ở đằng kia.”
Tiêu Dịch tiện đà nói thêm, “Tớ phải nói trước, chuyện này không phải do tớ”
Còn chưa nghe xong, Giang Tịch đã không lạnh không nhạt liếc nhìn Tiêu Dịch, thành công khiến cậu ta phải ngậm miệng.
Giang Tịch bước nhanh qua đó, chưa đến nơi đã nghe thấy giọng của cô gái hơi say nhẹ nhàng, nói với người phục vụ ở quầy rượu, “Anh giúp tôi mở nắp chai rượu này đi.”
Người phục vụ cũng còn khá trẻ, chỉ trộm liếc nhìn cô một cái, tuy rằng có kinh ngạc với vẻ đẹp của Quý Minh Châu, nhưng cũng không dám có hành động gì quá phận.
Mà Quý Minh Châu thì vẫn còn đang lầm bầm lầu bầu ——
“Sao vặn mãi không được thế này?”
Thứ trong tay cô đang nắm chặt, là ly rượu, chứ không phải nắp chai rượu.
Giang Tịch vừa tức lại vừa buồn cười.
Chờ đến khi Giang Tịch đi đến trước mặt, Quý Minh Châu vì bị chắn ánh sáng trước mắt, nên mới chậm rãi ngẩng đầu. Tầm mắt chạm đến đến anh, mất một hồi lâu, khóe miệng mới khẽ nở nụ cười.
“Giang tổng? Anh đến đón em à!”
Giang Tịch không nói thêm câu dư thừa vô nghĩa nào, chỉ thoáng khom lưng, trong khi người phục vụ nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, trực tiếp chặn ngang bế Quý Minh Châu lên, nói với Tiêu Dịch, “Chúng tớ đi trước.”
Sau khi ra cửa Giang Tịch một đường về phía trước, không bao lâu liền ngừng ở ngoài cửa xe.
Quý Minh Châu vốn dĩ đang câu lấy cổ anh, không buông tha ý đồ nhờ anh giúp mình mở nắp chai rượu, nhưng lời nói còn chưa hoàn toàn cất lên, đã bị Giang Tịch vứt xuống dưới.
Trời đất quay cuồng, Quý Minh Châu bị ấn lên trên thân xe đen nhánh.
Giang Tịch áp lên người cô, “Uống đến hôn mê rồi sao?”
“A”
“Em vừa mới ở cùng ai mà vui vẻ như vậy.” Giang Tịch nói, cúi người đến càng gần.
Sống lưng Quý Minh Châu cọ vào vách xe, lớp vỏ ngoài lạnh lẽo, mang theo cái lạnh đêm mùa xuân, vừa dán lên đã nổi da gà. Cô bị lạnh co rúm lại, nhìn Giang Tịch, sắc mặt anh trầm ổn, tựa như mưa gió sắp ập đến bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay lúc này Quý Minh Châu, sao quan tâm nhiều như vậy, đại não bị cảm giác say hun đến choáng váng, trong mắt chỉ còn lại một người. Cô dùng tay nắm chặt cà vạt Giang Tịch kéo kéo ra bên ngoài.
“Em nói xem, anh nên phạt em như thế nào nào đây.” Giang Tịch rũ mắt, lông mi cọ lên gò má cô, như bàn chải nhỏ quét quét.
Quý Minh Châu vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ, nắm cà vạt chơi đùa.
Nói thật, buổi tối cô bị gió lạnh thổi, chỉ cảm thấy bản thân thoải mái, căn bản không nghe anh nói gì.
“Cái gì mà phạt hay không phạt, Giang Tịch, anh biết không, anh bây giờ giống con muỗi lắm, chỉ biết làm phiền người khác thôi.” Mắt Quý Minh Châu đào hoa vẫn ngập nước, chẳng qua vào giờ phút này, giăng kín một lớp sương mù.
“Quý Minh Châu.”
Giang Tịch gọi đầy đủ họ tên cô có nghĩa là tình huống đang dần trở nên không ổn.
Có lẽ đã kích hoạt trạng thái tự động bình phục, Quý Minh Châu dứt khoát trả lời, “Làm gì, em có thể nghe được.”
Dứt lời, cô tự nhiên, như trước đây đã làm quá nhiều lần, cọ vào trong lòng ngực anh.
Chẳng qua lần này, nhiều hơn một chút là ý tứ muốn tránh né cái xe phía sau.
Nhưng lần này Giang Tịch không thỏa mãn mong muốn của cô thêm nữa, cánh tay thon dài chỉ nhẹ nhàng dùng lực, đã có thể ngăn cô lại.
Màn đêm đen buông xuống, giọng nói anh lại trầm ấm, “Nên phạt em ở đây hay đưa về nhà rồi phạt đây, anh cho em chọn một cái.”